Truyện Tiểu Đằng, Em Định Đi Đâu?

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Thơi gian trôi nhanh, tiểu đằng ngày một lớn lại ngoan ngoãn lễ phép, thông minh lém lỉnh. Ngoại hình thì ưa nhìn da hơi hơi trắng hồng, đôi mắt to tròn màu nâu hạt dẻ do vậy nhiều người cứ chọc cậu là con gái nhà ông bà lý hay lại là “ông bà lý có cô con gái xinh xắn lễ phép lắm nha” nhu gwx lúc như thế nó lại thấu ngại và đôi má bắt đầu ửng lên đáng yêu hết sức và cái quan trọng hơn giờ đây cậu sắp sửa là 1 chàng sinh viên. Song song với đó là sự già lua héo hon của tuổi già, ông bà lý đã già hơn so với trước sức khỏe cũng yếu dần. Ăn cơm song nó ra ngoài đầu hồi đang ngồi thẫn thờ nhìn mấy ngôi sao lấp lánh trên bầu trời cao vút bà lý thấy vậy liền đi ra.

– con đang nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy_ bị giật mi hf bởi tiếng nói cậu quay lại.

– không có gì đâu mẹ_ cậu liền tươi cười đáp lại.

– con trai à, tuy mẹ không phải người sinh ra con nhưng mẹ là người hiểu con nhất nhìn vào mắt con là mẹ biết con đang vướng bận điều gì rồi_ bà Lý ngồi xuống xoa lên đầu Tiểu Đằng.

– mẹ à, sao mẹ lại nói vậy chứ.

– có phải là chuyện có giấy bao từ trường đại học không.

-vâng ạ.

Vừa qua nhờ vào sự cố gắng học tập mà nó đã thi đỗ vào trường SQG một ngôi trường nổi tiếng có bề dầy lịch sử và vui hơn nữa là cậu là thủ khoa.

– thằng bé ngốc, con không phải lo cho bố mẹ đâu đó là ước mơ của con, rồi lỗ lực con đã bỏ ra đừng vì bố mẹ mà con đánh mất cơ hội này. Bố mẹ sẽ luôn đứng sau ủng hộ con_ bà lý thở dài nói tiếp_ cũng tại 2 thân già này làm vuống bận con.

– mẹ nói gì kỳ vậy, bố mẹ luôn là người con yêu thương nhất không có bố mẹ con không dám nghĩ là hiện tại con đang lưu lạc đầu đường xó chợ nào rồi.

– vậy hứa với mẹcon sẽ tiếp tục đi học, ở nhà đã có mẹ với gia đình bác Dương còn hàng xóm mình nữa.

– Nhưng…

– không nhưng nhị gì hết, có hứa với mẹ không…?

– dạ con hứa.

Hai mẹ con ôm nhau nghĩ về tương lai xa xăm mà nơi đó có ước mơ, hoài bão có yêu thương, hạnh phúc nhưng cũng không ít chông gai chắc trở và cả đau thương. 2 dòng suy nghĩ nhưng đều là lo lắng cho người đi và người ở lại. Chốn thị thành xa hoa đầy phồn vinh đầy cãm rỗ, cạm bẫy cái nơi được người đời gọi tắt là xã hội một mình Tiểu Đằng nơi đó sẽ bươn chải như thế nào khi không có vòng tay của ông bà. Nơi này không có nó ghì ai sẽ chăm sóc cho ông bà trong lúc ốm…

Một tuần đã trôi qua kể từ hôm hai mẹ con ngồi tâm sự với nhau nó sắp phải xa ông bà, xa nhà, xa quê hương để lên nơi thành phố ngập tràn thứ lạ sẽ sông một cuộc đời tự lập nghĩ sao thấy xa xôi quá cũng may lần này đi có cả Vân Nhi cô bạn chơi với nó từ lúc học mẫu giáo tới giờ. Cùng nhau lớn lên, cùng nhau ăn nhìn nhau thay đổi. Hai đứa luôn là học sinh ưu tú trong lớp là một cặp bài trùng trong học tập. Đã hiểu nhau trong từng cử chỉ hành động. Cái tình bạn đó đã vượt xa cãi ngưỡng mà hai từ tình bạn cho phép cũng vượt xa cái được gọi là tình yêu trai gái đó nhiều lúc ông bà Dương ( bố mẹ của Vân Nhi) hay gọi cậu là con rể cậu lại xấu hổ ông bà lại được trận cười đau bụng. Nhà Vân Nhi có điều kiện hơn nhưng không vì thế mà cấm cản hai đứa là bạn ngược lại còn quý mến thương yêu nó rất nhiều.

Và ngày lên trường đã tới 2 đứa bịn dịn xa gia đình đứa nào đứa ấy dơm dớm nước mắt bà lý ôm nó mãi thật sự bà không muốn xa nó chút nào, leo lên xe mất 3 tiếng đồng hồ vật vã nó và nhỏ mới chạm đất rìa thành phố. Nhìn thành phố qua tấm kính xe nó phải trầm trồ một thành phố xa hoa lộng lẫy, một thành phố nhiều xe hơn ở chỗ nó, một yhanhf phố đang chờ đợi nó khám phá về đêm thành phố còn đẹp hơn nhiều. 1 tiếng sau 2 người có mặt tại cổng trường Đại Học SQG ngôi trường nổi tiếng trong nước và quốc tế hàng năm ngôi trương cho ra hàng trăm cks thể nói hàng nghìn nhân tài tất nhiên là đều được các công ty lớn nhỏ mời về làm đầu ra thì không có chút lo lắng nhưng đầu vào mới khó chính vì quá nổi tiếng lên đòi hổ các học sinh phải thật xuất sắc, chi phí học mức giá tít trên mây xanh nhiều gia đình phải cố gắng cật lúc mới cho con vào học được vào được trường thì không phải lo lắng học song sẽ ra làm gì… tương lai được một bảo hiểm an toàn tuyệt đối.

Tiểu Đằng và cô may mắn đưng thứ nhất và thứ ba bảng thi lên nhà trường đã tặng học bổng cho 2 người từ lúc học cho đến khi kết thúc không mất bất kỳ 1 đồng nào lại còn được ở trông kí túc xá của trường, mỗi năm trường chỉ cho 3 xuất học bổng cho những học sinh nào thật sự ưu tú trong ưu tú còn vị trí thứ nhì là ai…? Sẽ được bật mí sau nhé.

Hai người cứ đứng thế, đứng mãi, nhìn thế, nhìn mãi. Nguyên cái cổng thôi to vật vã to gấp mấy lần cái cổng làng cậu rồi…

– ê mày, có định đi vào trường không hay là cứ đứng nhìn vậy

– đi chứ_ nó giật mình thoát ra khòi suy nghĩ

Cứ lòng vòng mà vẫn chưa xa được cái cổng là mấy mà không biết đi lối nào cho đúng thì vừa hay lúc đó có mấy bạn đi qua, Tiểu Đường chạy đến hỏi bằng một nụ cười tỏa nắng.

– mấy bạn cho mình hỏi muốn đến kí túc thì đi như thế nào vậy…?

3 người đó quay lại nhìn hết một lượt từ trên xuống dưới rồi tỏ ra khinh bỉ trả nói lăng gì bỏ đi.

– haizzz da, đúng là bọn khó ưa mà tưởng mình có tiền là được thiếu tôn trọng người khác sao.

Đang lòng vòng soay xở thì có 1 tiếng nói lạ làm 2 người chú ý.

– 2 bạn cần mình giúp gì không…?

– mình… mình đang cần tìm kí túc xá _ trong đầu Tiểu Đằng lúc này có 2 tư được lặp đi lặp lại nhiều nhất đó là trai đẹp, trai đẹp( đằng ơi tém lại dùm tác giả với)

– À ra vậy, để mình dẫn các bạn đi nhé.

– vậy cảm ơn cậu trước nhé.
 

Bài tương tự