Truyện Người Tôi Yêu Là Ma Vương

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chap 2: Chỉ còn là quá khứ.

-Cứu tôi với …-Tay chân cậu quơ quào xung quanh, miệng la thất thanh, mắt còn nhắm chặt.

Anh đang ngồi bên ngoài cửa chợt giật mình khi nghe thấy tiếng hét. Vội vã mở phăng cánh cửa khiến nó trật bản lề sập xuống.

Nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, anh chạy nhào tới ôm ngay cậu. Dịu dàng vuốt mái tóc cậu rồi trấn an cậu bằng giọng nói dịu dàng.

-Đã qua rồi…qua rồi…không sao nữa..

Cậu bình tĩnh trở lại, mắt mở ra từ từ. Hơi ấm của anh truyền sang cho cậu khiến cậu có cảm giác vô cùng khó tả. Nó thật ấm áp cứ như là đã quen từ rất lâu mùi hương này.

-Không sao chứ? Em đã ngủ hai ngày rồi!- anh lo lắng.

Cậu đang ôm anh thì bỗng rụt hai tay lại thoát ra, khiến anh cũng hụt hẫng theo.

-Em không sao…chỉ là em đói thôi…- Mặt cậu nhăn nhó, bụng kêu réo ục ục.

Anh nhìn cậu phì cười, hành động của cậu lúc này quá đáng yêu !

-Theo anh nào…-Anh đứng dậy rồi chìa bàn tay ra ngỏ ý muốn đỡ cậu lên.

Cậu nhìn anh rồi tính đứng lên, nhưng khi vừa ngồi dậy thì toàn thân bỗng nhiên sức lực tan biến khiến cậu ngã nhào vào lòng anh.

-Anh quên em còn yếu chưa thể đi lại!

Nói rồi anh bế cậu lên trên tay mình rồi đi ra ngoài.

Cậu trên tay anh mặt đỏ ửng vì ngại ngùng, nhìn anh cậu ngỡ đã quen từ lâu nhưng lại chẳng thể nhớ gì về quá khứ. Anh thật dịu dàng, lại vô cùng đẹp, mái tóc màu đỏ thẫm. Hai tròng mắt có màu xanh dương khiến ánh nhìn vô cùng xa xăm.

Cậu chỉ còn biết dựa vào anh thôi, vì hiện tại đến bản thân là ai cậu còn chẳng thể nhớ, đành cam chịu trước số phận.

Đã đi đến căn phòng ăn tự lúc nào, anh nhẹ nhàng thả cậu xuống ghế. Rối anh đi đến chiếc ghế còn lại và ngồi.

Một anh chàng cao ráo vô cùng đẹp trai lại có mái tóc màu xanh lá thẫm đeo chiếc tạp dề đi đến chiếc bàn ăn của hai người

-Thưa chủ…à không! Thưa ngài, ngài muốn dùng món gì ?

Anh nhìn cậu rồi nói :

– Vì em ấy chưa khỏe nên hãy mang món nào dễ ăn cho em ấy, còn ta thì không cần!

Anh chàng kia cúi đầu như kiểu đã nhận lệnh, rồi quay đi.

Hành động của chàng trai khiến cậu khó hiểu đôi chút nhưng rồi cậu cho nó là điều bình thường nên cậu không để ý nữa.

-Anh thấy em gầy yếu đi nhiều quá, hãy ăn nhiều vào nhé!-Anh lo lắng

-Dạ…vâng…-Cậu gật đầu.

END CHAP2
 

Bài tương tự