A
Chap 1:
Tôi – một người con của núi rừng Tây Nguyên, tôi sinh ra và lớn lên ở đây. Tuổi thơ của tôi gắn liền với những rẫy cà phê bao la, những trưa nắng ngồi nghỉ với ba sau khi hái cà, thậm chí cả những đêm khuya kéo ống tưới nước để thúc cà ra hoa…Ôi, nhớ lại đó thực sự là những kí ức đẹp của tuổi thơ… Có lẽ chỉ những người đã từng sinh sống và làm việc ở đây mới cảm nhận hết được vẻ đẹp của những công việc tưởng chừng rất đỗi bình thường này!!
Hiện tại tôi là sinh viên học tập và làm việc tại TPHCM. Câu chuyện tôi sắp kể cho các bạn là có thật, nó đã xảy ra trong cuộc đời tôi như một điều gì đó thật đẹp, nhưng cũng rất đắng cay. Đó là năm 2009, khi tôi chỉ mới kết thúc lớp 10, tôi có khoảng hơn 1 tháng để về quê nghỉ hè….
Một sáng tinh mơ, khi những giọt sương còn đọng trên kẽ lá. Vai vác balo, xuống khỏi chiếc xe khách, tôi đi từng bước chậm để cảm nhận cái gió lành lạnh cắt ngang qua da, hương thơm nhè nhẹ của những bông cúc dại ven đường…Tôi đã về đến Đaklak.
Tận hưởng vậy thôi chứ tôi đang mỏi lắm, ngồi xe cả 12 tiếng đồng hồ mà. Tôi về nhà và nhận ra sự thay đổi,..à quên mất, nhà mình đang được xây lại mà…
Ba tôi ra mở cửa cho tôi, hỏi tôi đi xe có mệt không, thấy nhà mình thay đổi không, thấy vườn tiêu của ba nay tốt không….nhiều lắm. Người quê là vậy đấy, chân chất thật thà lắm..
Tôi bước vào phòng và thấy có bốn anh đang ngủ trong phòng của mình, thì ra là thợ xây đang làm cho nhà mình. Tôi cũng chẳng để ý lắm rồi đi ngủ một mạch luôn, tới gần 9h sáng mới dây. Mệt quá mà hehe..
– Binnn….mày có dậy không sắp tối rồi kìa..aaa.. – Mẹ tôi gọi vào
– Thôi bà này, để cho nó ngủ một chút đi hôm qua nó về mệt lắm kìa. – tôi nghe ba tôi nói
Nhà tôi có 3 anh chị em, hiện tại tôi ở chung với anh hai, anh hai vẫn còn trong thành phố, cỡ nữa tháng tới mới về. Chị ba thì đã lập gia đình, chỉ lấy chồng gần nhà nên hay qua lại để ba mẹ đỡ buồn. Mà nhà tôi ngộ lắm, có lẽ sẽ khác nhà các bạn một chút, đó là…người hay cằn nhằn, la cáu mỗi khi chúng tôi lười biếng là mẹ tôi, và ba tôi chính là vị cứu tinh trong huyền thoại, luôn luôn đứng về phía chúng tôi, như trường hợp vừa nãy chẳng hạn. Và dĩ nhiên ba tôi sợ mẹ tôi lắm, tôi thấy ba bị mẹ tôi la hoài à. Ba tôi nói có gì đâu, mẹ bây làm cực nên khó tính cằn nhằn tí xíu cubgx chả sao, tối về bả vẫn ôm tao ngủ ngáy khò khò..
Kể về gia đình tôi chút vậy thôi, vào câu chuyện tiếp nhé. Tôi thức dậy, ăn tô bún bò đã được mẹ hâm nóng sẵn.
– Mày dậy sớm quá ha, người ta làm hết việc rồi mà mày còn ngủ như heo.
– Bin mới về hôm qua mà mẹ, Bin mệt muốn chết luôn phải cho bin ngủ xíu chớ..
– Mày cái gì cũng nói được
– Hì Bin giống mẹ mà ^^
– À nghe mẹ dặn nè. 3 ngày nữa mẹ đi buôn ở Khánh Hòa, cỡ 1 tuần mới về. Chị mày đang có bầu nên không qua giúp đỡ được gì nhiều, mày ở nhà nấu ăn cho mấy thằng thợ xây nghe chưa. Đồ tao mua sẵn để trong tủ lạnh, có hết thì qua nhờ bà Tư bả đi chợ giùm cho rồi mốt tao về trả tiền sau. Tao nói với bả rồi đó.
– Ủa mà mẹ con có biết nấu ăn đâu mà…- tôi chưa nói hết câu
– Thì mày lên in tẹc nét mà coi, chị mày nói tao trên đó cái gì cũng có hết, còn mấy ngày nữa tao mới đi mày tranh thủ ra coi làm được gì thì làm.
Thiệt ra thì không phải tôi không biết nấu ăn, mà vì quá làm biếng. Nghĩ sao một tháng hè đẹp đẽ đến vậy mà ngày nào cũng phải nấu cơm cho thợ ăn, huhu sao chịu nỗi. Mà mẹ kêu làm gì y như rằng đó là lệnh trời, phải chịu thôi!
Buổi trưa tới, cả nhà tôi ăn cơm cùng mấy anh thợ..
– Bin bữa nay ngủ ghê hè, càng lớn càng ngủ như heo luôn..- cười tít mắt
Trong số 4 anh thợ xây, có 3 anh ở lại nhà tôi. Trong số đó có anh Kiên, mùa cà nào cũng đi làm công hái cà hặc kéo ống cho nhà tôi. Nhà anh ở Huế, nhưng ở đó khó làm ăn do lũ lụt nhiều. Anh còn trẻ, lại có sức, anh lên vùng này để làm công kiếm tiền mốt về cưới vợ.
– Anh Kiên vô duyên dễ sợ luôn. Báo cho anh biết là anh nên cẩn thận với em, không là nhịn đói cả tuần nghen.
– Hơ hơ, nhìn anh nè, thấy anh giống sợ hông
– Tại anh chưa biết thôi, đến khi biết anh sẽ hối hận hahaha…
Tôi cũng đã làm quen với những anh còn lại, đó là anh Nam, anh Lý, anh Hoàng. Cả bốn anh đều trạc tuổi nhau, độ 21 – 24 tuổi gì đó. Anh Kiên, anh Nam và anh Lý sẽ ở lạ nhà tôi, còn nhà anh hoàng ở xóm kế bên nên đi về.
Tối đến, sau giờ cơm, mọi người tụ tập trước TV coi phim, riêng tôi vào phòng coi hoạt hình. Tôi còn nhớ đó là Bakugan, tôi mua tất cả đĩa của các phần, phần nào mới ra là mua liền, thậm chí tôi còn có cả một bộ sưu tập bakugan hoành tráng lệ..
Tôi đang coi thì mấy anh vào phòng, vì đông người nên ba tôi đã dẹp cái giường và thay vào đó là cái chiếu dài. Thành ra tôi cũng phải ngủ chiếu đất..huhu..
– Già đầu rồi còn coi phim hoạt hình hả em – anh Nam cười cười
– Trẻ măng đẹp trai thế này già chổ nào hả anh?? Tôi lườm
– Thế cu em có bạn gái chưa?
– Gái xếp hàng chờ mà em không chịu á anh. Em có giá mà.
– Thôi bớt bớt lại đi Bin, giá thúi không ai thèm thì có – Anh Kiên cười tít mắt.
– Kệ Bin ai mướn anh…
– Mày bậy rồi Kiên, nhìn kĩ thằng Bin cũng ngon zai chắc cũng khối em theo á ha Bin?? – Anh Lý lên tiếng bênh tôi
– Anh Lý chỉ có cái đúng thôi, anh Kiên nhìn theo mà học hỏi giùm cái đê!! Tôi cười đắc ý
– Nay đủ 4 tay nè chơi tiến lên không mấy đứa. A. Nam hỏi
– Bài đâu mà chơi? – A.Lý
– Đi mua chớ đâu?
– Ai đi mua mới quan trọng chớ – A. Kiên nói
– Xù xì là nhanh nhất 2 đứa thua đi – A.Lý nói
Kết quả của trận xù xì là 2 búa 2 kéo, tôi và anh Kiên phải lết đi mua. Ở đây muốn mua bài cũng phải đi xa gần 2 cây số, anh Kiên phải lấy xe ra chở tôi đi. Trời ở đây ngộ lắm, dù mùa hè ban ngày rất nóng nhưng ban đêm thì lạnh run người, cả hai chúng tôi đều đã mang áo ấm, tôi ngồi sau nhưng vẫn lạnh vì anh Kiên phóng xe rất là nhanh. Tôi đút 2 tay của mình vào túi áo anh ấy.
– Nè đừng có lợi dụng nha Bin, anh còn zinnn à – ảnh cố tình kéo dài chữ zin
– Hơ, anh coi thử coi anh có cái gì không, cái này phẳng tắp như ti vi nhà em mà đòi…- tôi đưa tay lên bóp mạnh khuôn ngực của ảnh, chắc hơi đau nên ảnh “ay da” một cái…
– Thằng này, nhẹ nhẹ thôi anh mày còn zin đó..
– Thôi bớt bớt lại giùm cái anh ơi…tôi mỉa mai
Nói thật với các bạn là lúc đó tôi chẳng có một cảm giác gì cả. Lúc đó tôi vẫn là một thằng con trai bình thường, việc đụng vào người con trai khác là hết sức bình thường. Và nếu có gì đi nữa thì lúc đó có lẽ tôi còn quá nhỏ để có cảm giác về những đụng chạm xác thịt…
Chúng tôi chơi bài khá là vui, sau đó bốn anh em đi ngủ, tôi vẫn ôm gác anh Kiên như hồi nhỏ tôi vẫn làm. Ngày đầu tiên trong kì nghỉ của toou thế đấy chả có gì đặc sắc.
Tôi – một người con của núi rừng Tây Nguyên, tôi sinh ra và lớn lên ở đây. Tuổi thơ của tôi gắn liền với những rẫy cà phê bao la, những trưa nắng ngồi nghỉ với ba sau khi hái cà, thậm chí cả những đêm khuya kéo ống tưới nước để thúc cà ra hoa…Ôi, nhớ lại đó thực sự là những kí ức đẹp của tuổi thơ… Có lẽ chỉ những người đã từng sinh sống và làm việc ở đây mới cảm nhận hết được vẻ đẹp của những công việc tưởng chừng rất đỗi bình thường này!!
Hiện tại tôi là sinh viên học tập và làm việc tại TPHCM. Câu chuyện tôi sắp kể cho các bạn là có thật, nó đã xảy ra trong cuộc đời tôi như một điều gì đó thật đẹp, nhưng cũng rất đắng cay. Đó là năm 2009, khi tôi chỉ mới kết thúc lớp 10, tôi có khoảng hơn 1 tháng để về quê nghỉ hè….
Một sáng tinh mơ, khi những giọt sương còn đọng trên kẽ lá. Vai vác balo, xuống khỏi chiếc xe khách, tôi đi từng bước chậm để cảm nhận cái gió lành lạnh cắt ngang qua da, hương thơm nhè nhẹ của những bông cúc dại ven đường…Tôi đã về đến Đaklak.
Tận hưởng vậy thôi chứ tôi đang mỏi lắm, ngồi xe cả 12 tiếng đồng hồ mà. Tôi về nhà và nhận ra sự thay đổi,..à quên mất, nhà mình đang được xây lại mà…
Ba tôi ra mở cửa cho tôi, hỏi tôi đi xe có mệt không, thấy nhà mình thay đổi không, thấy vườn tiêu của ba nay tốt không….nhiều lắm. Người quê là vậy đấy, chân chất thật thà lắm..
Tôi bước vào phòng và thấy có bốn anh đang ngủ trong phòng của mình, thì ra là thợ xây đang làm cho nhà mình. Tôi cũng chẳng để ý lắm rồi đi ngủ một mạch luôn, tới gần 9h sáng mới dây. Mệt quá mà hehe..
– Binnn….mày có dậy không sắp tối rồi kìa..aaa.. – Mẹ tôi gọi vào
– Thôi bà này, để cho nó ngủ một chút đi hôm qua nó về mệt lắm kìa. – tôi nghe ba tôi nói
Nhà tôi có 3 anh chị em, hiện tại tôi ở chung với anh hai, anh hai vẫn còn trong thành phố, cỡ nữa tháng tới mới về. Chị ba thì đã lập gia đình, chỉ lấy chồng gần nhà nên hay qua lại để ba mẹ đỡ buồn. Mà nhà tôi ngộ lắm, có lẽ sẽ khác nhà các bạn một chút, đó là…người hay cằn nhằn, la cáu mỗi khi chúng tôi lười biếng là mẹ tôi, và ba tôi chính là vị cứu tinh trong huyền thoại, luôn luôn đứng về phía chúng tôi, như trường hợp vừa nãy chẳng hạn. Và dĩ nhiên ba tôi sợ mẹ tôi lắm, tôi thấy ba bị mẹ tôi la hoài à. Ba tôi nói có gì đâu, mẹ bây làm cực nên khó tính cằn nhằn tí xíu cubgx chả sao, tối về bả vẫn ôm tao ngủ ngáy khò khò..
Kể về gia đình tôi chút vậy thôi, vào câu chuyện tiếp nhé. Tôi thức dậy, ăn tô bún bò đã được mẹ hâm nóng sẵn.
– Mày dậy sớm quá ha, người ta làm hết việc rồi mà mày còn ngủ như heo.
– Bin mới về hôm qua mà mẹ, Bin mệt muốn chết luôn phải cho bin ngủ xíu chớ..
– Mày cái gì cũng nói được
– Hì Bin giống mẹ mà ^^
– À nghe mẹ dặn nè. 3 ngày nữa mẹ đi buôn ở Khánh Hòa, cỡ 1 tuần mới về. Chị mày đang có bầu nên không qua giúp đỡ được gì nhiều, mày ở nhà nấu ăn cho mấy thằng thợ xây nghe chưa. Đồ tao mua sẵn để trong tủ lạnh, có hết thì qua nhờ bà Tư bả đi chợ giùm cho rồi mốt tao về trả tiền sau. Tao nói với bả rồi đó.
– Ủa mà mẹ con có biết nấu ăn đâu mà…- tôi chưa nói hết câu
– Thì mày lên in tẹc nét mà coi, chị mày nói tao trên đó cái gì cũng có hết, còn mấy ngày nữa tao mới đi mày tranh thủ ra coi làm được gì thì làm.
Thiệt ra thì không phải tôi không biết nấu ăn, mà vì quá làm biếng. Nghĩ sao một tháng hè đẹp đẽ đến vậy mà ngày nào cũng phải nấu cơm cho thợ ăn, huhu sao chịu nỗi. Mà mẹ kêu làm gì y như rằng đó là lệnh trời, phải chịu thôi!
Buổi trưa tới, cả nhà tôi ăn cơm cùng mấy anh thợ..
– Bin bữa nay ngủ ghê hè, càng lớn càng ngủ như heo luôn..- cười tít mắt
Trong số 4 anh thợ xây, có 3 anh ở lại nhà tôi. Trong số đó có anh Kiên, mùa cà nào cũng đi làm công hái cà hặc kéo ống cho nhà tôi. Nhà anh ở Huế, nhưng ở đó khó làm ăn do lũ lụt nhiều. Anh còn trẻ, lại có sức, anh lên vùng này để làm công kiếm tiền mốt về cưới vợ.
– Anh Kiên vô duyên dễ sợ luôn. Báo cho anh biết là anh nên cẩn thận với em, không là nhịn đói cả tuần nghen.
– Hơ hơ, nhìn anh nè, thấy anh giống sợ hông
– Tại anh chưa biết thôi, đến khi biết anh sẽ hối hận hahaha…
Tôi cũng đã làm quen với những anh còn lại, đó là anh Nam, anh Lý, anh Hoàng. Cả bốn anh đều trạc tuổi nhau, độ 21 – 24 tuổi gì đó. Anh Kiên, anh Nam và anh Lý sẽ ở lạ nhà tôi, còn nhà anh hoàng ở xóm kế bên nên đi về.
Tối đến, sau giờ cơm, mọi người tụ tập trước TV coi phim, riêng tôi vào phòng coi hoạt hình. Tôi còn nhớ đó là Bakugan, tôi mua tất cả đĩa của các phần, phần nào mới ra là mua liền, thậm chí tôi còn có cả một bộ sưu tập bakugan hoành tráng lệ..
Tôi đang coi thì mấy anh vào phòng, vì đông người nên ba tôi đã dẹp cái giường và thay vào đó là cái chiếu dài. Thành ra tôi cũng phải ngủ chiếu đất..huhu..
– Già đầu rồi còn coi phim hoạt hình hả em – anh Nam cười cười
– Trẻ măng đẹp trai thế này già chổ nào hả anh?? Tôi lườm
– Thế cu em có bạn gái chưa?
– Gái xếp hàng chờ mà em không chịu á anh. Em có giá mà.
– Thôi bớt bớt lại đi Bin, giá thúi không ai thèm thì có – Anh Kiên cười tít mắt.
– Kệ Bin ai mướn anh…
– Mày bậy rồi Kiên, nhìn kĩ thằng Bin cũng ngon zai chắc cũng khối em theo á ha Bin?? – Anh Lý lên tiếng bênh tôi
– Anh Lý chỉ có cái đúng thôi, anh Kiên nhìn theo mà học hỏi giùm cái đê!! Tôi cười đắc ý
– Nay đủ 4 tay nè chơi tiến lên không mấy đứa. A. Nam hỏi
– Bài đâu mà chơi? – A.Lý
– Đi mua chớ đâu?
– Ai đi mua mới quan trọng chớ – A. Kiên nói
– Xù xì là nhanh nhất 2 đứa thua đi – A.Lý nói
Kết quả của trận xù xì là 2 búa 2 kéo, tôi và anh Kiên phải lết đi mua. Ở đây muốn mua bài cũng phải đi xa gần 2 cây số, anh Kiên phải lấy xe ra chở tôi đi. Trời ở đây ngộ lắm, dù mùa hè ban ngày rất nóng nhưng ban đêm thì lạnh run người, cả hai chúng tôi đều đã mang áo ấm, tôi ngồi sau nhưng vẫn lạnh vì anh Kiên phóng xe rất là nhanh. Tôi đút 2 tay của mình vào túi áo anh ấy.
– Nè đừng có lợi dụng nha Bin, anh còn zinnn à – ảnh cố tình kéo dài chữ zin
– Hơ, anh coi thử coi anh có cái gì không, cái này phẳng tắp như ti vi nhà em mà đòi…- tôi đưa tay lên bóp mạnh khuôn ngực của ảnh, chắc hơi đau nên ảnh “ay da” một cái…
– Thằng này, nhẹ nhẹ thôi anh mày còn zin đó..
– Thôi bớt bớt lại giùm cái anh ơi…tôi mỉa mai
Nói thật với các bạn là lúc đó tôi chẳng có một cảm giác gì cả. Lúc đó tôi vẫn là một thằng con trai bình thường, việc đụng vào người con trai khác là hết sức bình thường. Và nếu có gì đi nữa thì lúc đó có lẽ tôi còn quá nhỏ để có cảm giác về những đụng chạm xác thịt…
Chúng tôi chơi bài khá là vui, sau đó bốn anh em đi ngủ, tôi vẫn ôm gác anh Kiên như hồi nhỏ tôi vẫn làm. Ngày đầu tiên trong kì nghỉ của toou thế đấy chả có gì đặc sắc.