Truyện Hệ thống A Kỳ Sở Hiếu

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
callboy sai gon top bot
callboy sai gon top bot
trai bao
trai bao
trai bao sai gon
trai bao
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chương 2: Kí chủ đầu tiên​

Tinh!

[Đã định vị được người thích hợp!]

Bạch Xuân Kỳ đập đầu xuống bàn, đau, cậu đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn thông tin máy chủ tổng hợp được. Ai, chờ lâu quá cho nên ngủ quên…

“Giết!”

Âm thanh đầy sát khí phát ra từ bên kia màn hình làm cậu hết hồn, tỉnh ngủ luôn. Bạch Xuân Kỳ ngu người trước những gì cậu xem. Từng cột máu phun ra, bắn cao và xa khắp màn hình! Người này đến người nọ ngã xuất, già, trẻ, gái, trai đều có đủ. Thế giới kia tràn đầy ánh sáng đủ màu sắc huyền bí, dù không ở đó nhưng Bạch Xuân Kỳ lại cảm thấy vị tanh của máu xộc vào mũi khiến cậu buồn nôn.

Bạch Xuân Kỳ gian nan điều khiển màn hình tìm kiếm kẻ đã được định vị, mãi cho đến khi trận thảm sát kết thúc vài ngày sau cậu mới tìm ra được một người rơi xuống vực, bán sống bán chết nằm ở đó!

Bạch Xuân Kỳ bên kia màn hình phóng to màn hình ra nhìn người thiếu niên hiện không còn nhìn ra dung mạo ban đầu gắng gượng tựa lưng vào vách đá. Cậu đầu tiên là thán phục sức sống của người này sau đó là hoảng hốt bởi đôi mắt màu đen như hồ nước trong hang động không ánh sáng kia. Bạch Xuân Kỳ nhấn nút đỏ rồi biến mất khỏi chỗ ngồi.

Ở trong hang động nọ, một người ngồi ngẩn ra, máu từ trên người hắn không ngừng tràn ra ngoài hoà cùng đất và cát. Từ trong không trung Bạch Xuân Kỳ che dù đỏ bước ra, trên người cậu mặc bạch y giống như trong phim kiếm hiệp, vì hiện tại là linh hồn cho nên cậu có thể lơ lửng giữa không trung.

Bạch Xuân Kỳ chân không chạm đất nhìn người thích hợp, cậu lo lắng tiến tới gần dò xét, không phải là cậu chậm tay nên chết rồi chứ! Bạch Xuân Kỳ che dù đỏ cúi đầu xuống nhìn nhìn. Một hơi nóng yếu ớt chạm vào mặt Bạch Xuân Kỳ làm cậu lùi lại, cậu nghĩ hắn vẫn còn sống nhưng cũng cách cái chết không xa.

Bạch Xuân Kỳ cũng không dư thừa nói: “Ngươi có muốn làm một giao dịch không?”

Cậu không phải người vô tình, đứng trước mặt một người đầy máu hiển nhiên cũng có chút thương xót nhưng cậu ép mình không để lộ bất cứ thứ gì vì điều đó có thể bất lợi cho cậu. Hắn tựa như không nghe thấy Bạch Xuân Kỳ nói gì, đôi mắt vẫn không có ánh sáng. Bạch Xuân Kỳ gấp gáp, đây là ngày đầu tiên mở cửa, cậu không muốn gặp rắc rối!

Ban đầu còn muốn trang bức nhưng hiện tại tâm trạng trang bức còn không có lấy gì mà trang hả?

“Ngươi làm ơn giao dịch với ta có được không hả? Ta quỳ ngươi luôn!”

Bạch Xuân Kỳ xuống nước cầu xin. Trời ơi, đợi thêm tí nữa là thăng rồi đó lão tổ tông!

Bạch Xuân Kỳ vứt bỏ mặt mũi quỳ xuống xin luôn, cây dù đỏ che giữa hai người họ khiến đôi mắt của hắn dường như cũng biến đỏ theo. Hắn gian nan mở miệng nói: “Tại… sao?”

Bạch Xuân Kỳ thấy hắn cuối cùng cũng chú ý tới mình, mắt sáng lên nhanh chóng liệt kê một loạt lợi ích ký khế ước với hệ thống cho người trước mặt, hận không thể tâng bốc ông chủ nhà cậu lên mây. Người kia từ đầu đến cuối vẫn là một mặt vô cảm.

“Vậy… sao?”

Hắn lại thốt lên như vậy, Bạch Xuân Kỳ gấp tới mức báo động luôn rồi! Trong lúc cậu còn đang muốn khuyên nhủ thêm, người này trước khi nhắm mắt lại phun ra một chữ “được”. Bạch Xuân Kỳ trợn mắt không thể tin, cứ như vậy là xong, cứ như vậy là xong!

Ai, hại cậu gấp như vậy làm gì chứ!

[Đóng băng thế giới!]

Thứ này có chức năng phong toả không gian kí chủ sống trong lúc họ giao dịch với hệ thống, cho dù sắp chết thì khi quay trở về vẫn là sắp chết không hề khác biệt.

Bạch Xuân Kỳ xem ra lần này là khai trương thành công đi!



Hắn mở mắt tỉnh dậy, ánh nắng chói chang làm hắn nghi hoặc nhưng rất nhanh lại bình tĩnh trở lại. À, hắn tên là Đông Phương Nam. Ừ, đúng là như vậy nhưng mà tại sao hắn lại cảm thấy có gì đó mất mát cùng đau lòng vô cùng.

Đông Phương Nam ngồi dậy suy nghĩ nhưng nghĩ không ra.



Ở một nơi khác, Bạch Xuân Kỳ cũng tỉnh dậy, cậu a, phải tăng ca!

Bạch Xuân Kỳ soi ký ức mà hệ thống làm giả một lần rồi biết được hiện tại bản thân đang ở đâu. Ha ha, cậu làm bác sĩ nhá, còn là người nổi tiếng trong ngành y học thế giới! Nếu Bạch Xuân Kỳ không có được tri thức mà hệ thống cho, cậu tuyệt đối không dám cười như vậy.

Lúc còn nhỏ, Bạch Xuân Kỳ từng theo học Đông y từ một ông lão hàng xóm nhưng cậu biết giới hạn của bản thân. Nghĩ tới sự cố máy đồng hoá là Bạch Xuân Kỳ không vui vẻ được!

“Kí chủ a! Anh đang ở đâu?”

Cậu không biết được vị trí kí chủ được chứ!

Bạch Xuân Kỳ là người nhận trực tiếp nhiệm vụ cho đến khi máy đồng hoá được sửa xong. Cậu mở thông tin cá nhân, ở đó quả thật có hai tin nhắn. Một là về cốt truyện của thế giới này, chỉ có một câu, Bạch Xuân Kỳ muốn ngửa đầu cười lớn, cái quần gì thế này!

[Tận thế đột ngột giáng lâm, tương lai nhân loại khó mà đoán trước được.]

Đậu xanh!

Này mà là thông tin thế giới! Thôi được, ít nhất là cậu cũng biết được tận thế sắp xảy ra. Được, được cái mốc! Có nhiêu đó thôi hả! Có nhiêu đó thôi hả! Vậy cậu sống ra sao hả! Cậu không phải nam chính, cậu không trâu bò được chứ!

Bạch Xuân Kỳ: “…”

Cậu phải bình tĩnh, phải nén lửa lại đợi đến lúc gặp hệ thống thì bùng nổ chết nó!

Bạch Xuân Kỳ mở tin nhắn còn lại, ô, cái này nhiều hơn cái trước không phải chỉ một hai lần a, ngoài sự tưởng tượng của cậu!

[Nhiệm vụ: Khai sinh tân thế giới!]

[Nội dung: Chế tạo thành công thuốc chữa bệnh tang thi, giúp thế giới mở ra thời kỳ mới!]

[Phần thưởng: 1000 điểm cống hiến!]

Bạch Xuân Kỳ mắt sáng rỡ, 1000 điểm cống hiến, cái này quá nhiều! Hệ thống lấy hoa hồng mười phần trăm, còn cậu lấy chừng năm phần trăm cũng được năm mươi điểm cống hiến a!

Nếu cứ tính luỹ dần, Bạch Xuân Kỳ bị suy tĩnh của minh doạ, cậu giàu, cậu giàu to!

“Ai, nhưng mà làm gì có chuyện ngon lành như vậy chứ hả! Nhìn nhiệm vụ này cũng biết đẳng cấp năm sao, một mình ta khao không nổi! Kí chủ đại nhân à, tại sao lại mất trí ngay lúc này chứ!”

Bạch Xuân Kỳ khỏi phải nói là tiếc nuối vô hạn nhưng mà người ta nói đúng, liều thì mới ăn nhiều, cậu liều mạng!

“Cốc! Cốc cốc!”

Có tiếng gõ cửa gấp, Bạch Xuân Kỳ hồi thần, một y tá bước vào gấp gáp nói với cậu rằng có ca khó cần cậu ra tay. Bạch Xuân Kỳ nhướng mày rồi bình tĩnh nhờ người dẫn đường, ai, chuyện này không thể chần chừ, dù sao cứu người rất quan trọng chỉ là cậu không biết thân phận giả lại phức tạp như vậy.
 

Bài tương tự