Truyện Hạnh Phúc Giản Đơn Là

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Nghe lệnh người bên cạnh của Khánh Vinh nhào lên đánh cậu một cách mất kiểm soát , Cậu gặp nhiều thể loại đánh nhau kiểu này nên cũng có chút ít kinh nghiệm , cậu đứng tại chỗ một lượt 5 người bao quay cậu , người kia nhào lên đánh , người khác cũng nhao lên đánh , trong người cậu nhiễm võ của chú Tam dạy , nên đánh nhau cậu có phần không sợ , cậu né bên này ,đánh bên kia một lúc đã hạ gục hết năm người , mọi người nơi đó cảm thấy hơi hoảng , ai trong quán này cũng biết Khánh Vinh là con trai của tập đoàn lớn cho nên không ai dám động hắn , bây giờ cậu ra tay nặng như thế này có lẽ sẽ có chút phiền phức đến với cậu

Phía bên ngoài Chủ Tịch Doãn cùng trợ lý bước vào Bar , nơi này cũng chính là của anh , đã hơn 1 tháng nay anh không đến quan sát tình hình quán , nên hôm nay anh phải đích thân đến xem xem có chuyện gì cần giải quyết không ? đúng như dự định anh có việc để giải quyết , anh nhẹ nhàng đi tìm một nơi có thể quan sát tốt nhất để quan sát mọi việc và rồi vụ việc của cậu đã lọt vào hóc mắt của anh

” Anh ơi .. bên ngoài có chuyện rồi anh mau mau ra giải quyết đi” Một người trong quán chạy vào nói Quản Lý

Quản lý vừa nghe tin thì liền đứng dậy chạy ra xem

” Cậu đang làm gì vậy hả ? ” Quản lý nhìn cậu hét to

Tay Cậu đang nắm lấy cổ áo của tên đàn em Khánh Vinh thì quay lại nhìn Quản Lý với ánh mắt lạnh lùng , rồi cậu hất mạnh tên đó ra quay hướng khác không nói gì

” Xin lỗi Cậu , thật sự xin lỗi cậu ” Quản Lý cuối đầu trước Khánh Vinh nói

” Xin lỗi .. các người nghĩ xin lỗi là xong à ? ” Khánh Vinh tức giận nhìn quản lý nói

” Xin lỗi cậu , xem như hôm nay chúng tôi không lấy tiền các cậu vậy , xin lỗi cậu ”

Quản Lý nhìn Khánh Vinh nói

” Được rồi .. nếu muốn tôi bỏ qua thì bảo cậu ta , liếm đi ”

Khánh Vinh đưa giày lên ghế hướng mắt nhìn quản lý nói

” Cậu … ? ” Quản lý khó hiểu nhìn Khánh Vinh rồi quay sang nhìn cậu , ánh mắt cậu nhạt dần nhìn Khánh Vinh

” Mày muốn chết không hả ? ” Cậu tức giận nhào lên định đánh Khánh Vinh như bị mọi người xung quanh cản lại

” Cậu … đấy anh thấy chưa , tôi không cần cậu ta liếm nữa , đuổi cậu ta đi ”

Khánh Vinh lui ra sau khi thấy cậu nhào lên , rồi cũng lấy lại bình tĩnh mà nhìn quản lý nói

” Cậu mau xin lỗi đi ” Quản lý nhìn cậu nói

” Xin lỗi , nực cười .. không bao giờ ” Cậu nói dứt câu thì hất mọi người ra đi thẳng vào trong , sắc mặt cậu lạnh lùng đi thẳng vào phòng nghỉ ngơi vừa vào thì cậu đã nhìn thấy hai người mà đã gài bẫy cậu đang đứng lóng ngóng mọi chuyện , cậu nhẹ nhàng nở một nụ cười rồi đi lại vung tay tác mỗi người một cái khá chóng

” Vui lắm đúng không ? tôi trả lại những gì các người làm với tôi .. xem ra đây là còn nhẹ đúng không ? ” Cậu đưa tay lên định đánh tiếp thì khuôn mặt hai người liền dấu vào tay trước khi cậu hạ tay xuống mặt

” Đau đúng không ? lần này tôi sẽ nương tay , cái tác đó xem như tôi chịu thay hai người nhận đỡ , bây giờ tôi trả , ” Cậu nói xong thì cởi phăng chiếc áo trên người ra xem sang một bên rồi mặt lại chiếc áo của mình mà đi ra ngoài , không quên đội thêm chiếc nón màu đen , tô thêm cho cậu một vẻ đẹp vừa lạnh lùng , lại vừa kì bí

Cậu lặng lẽ đi ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của mọi người , cậu lạnh lùng đi thẳng lại phía Khánh Vinh nắm cổ áo làm mọi người nơi đó một lần nữa đứng tim

” Mày … xem lại cách ăn nói của mình đi trước khi tao đem mày chôn không cần chết đấy ” Cậu nói nhỏ vào tai Khánh Vinh tuy nhỏ nhưng sắc bén , khuôn mặt Khánh Vinh biết nét rõ rệt , cậu nói dứt câu thì lạnh lùng hất mạnh vai Khánh Vinh rồi bước đi , đúng lúc anh đi lại thì hai người va chạm nhau , vì lỡ đà mà cậu phải lùi ra sau một hai bước , cậu mệt mỏi vì sự việc hôm nay , dường như ai cũng ăn hiếp cậu thì phải , cậu vẫn không nói gì cứ thế mà bước đi , anh không biết có phải tại anh hay tại trời khuyến hay không mà đúng lúc cậu đi bên này thì anh lại đi theo , đến lần thứ ba thì cậu vung tay đấm thẳng mặt anh một cái nói to

” Đùa giỡn như vậy đủ rồi đấy ” Cậu đấm anh một cái nói to rồi bỏ đi để bên trong quán một sự ngỡ ngàng và cũng để cho anh một dấu ấn trong đời , đây có lẽ là cái đấm mạnh nhất từ trước đến giờ anh nhận được thì phải

” Cậu kia đứng lại cho tôi ” trợ lý của anh nhìn cậu gọi to

” Thôi đi ” Anh nhìn theo bóng dáng cậu rồi dùng tay ngăn trợ lý lại

” Chủ Tịch anh không sao chứ ? ” Quản Lý nhìn anh thì liền chạy lại hỏi

” Không sao ? đi theo tôi ” Anh nhìn quản lý nói rồi lạnh lùng bước đi

Sáng hôm sau , cậu mệt mỏi ngồi bật dậy trước khi trễ giờ học của Nhóc con , công việc hàng ngày của cậu là đánh thức Nhóc con dậy và chuẩn bị đầy đủ dụng cụ học tập cũng như lại quần áo cho nhóc con

” Dậy học thôi .. trễ giờ rồi đó ” Cậu nhẹ nhàng xoa lấy mái tóc của Nhóc con nói , quen với việc dậy sớm nên nhóc con cũng dậy rất nhanh để chuẩn bị đến trường

” Hôm nay bố không đi làm sao ? ”

” À hôm nay bố được nghỉ , thôi nào đi thôi kẻo trễ ” Cậu nhìn nhóc con rồi nắm tay dắt đi

Phía của anh

Anh từ ngoài bước vào công ty với vẻ mặt không chút cảm xúc , vừa lúc bước vào thì anh cũng đã nghe được những lời nói to nhỏ về khuôn mặt vàng này , khuôn mặt biết bao nhiêu thiếu nữ muốn bảo vệ che chắn vậy mà lại xuất hiện một vết bầm không đáng có như vậy ..

Anh vào văn phòng ngồi vào chiếc ghế bên cạnh cánh cửa kính lớn mà đọc sơ yếu lí lịch của cậu ,

” Võ Triệu Vũ … 23 tuổi , tên đẹp đó ” Anh vừa đọc vừa nói nhỏ trong miệng ,rồi anh gạt bỏ chuyện cậu qua một bên để sử lí vài bản hợp đồng cho công ty trước khi hết hạng , anh vương người đứng dậy khi tất cả được hoàn tất đâu vào đó

Anh bước ra khỏi công ty leo lên chiếc xe hơi sang trọng mà đi , đi đến một khúc vắng người chợt anh bỗng thấy một đứa nhóc đang ngồi bên đường khóc , anh dừng xe trước nhóc con rồi mở cửa đi ra ngoài nhìn nhóc con nói

” Nhóc con , sao cháu lại ngồi ở đây ? ” Anh nói ấm áp

” Cháu lạc mất bố rồi ” Nhóc con khóc to hơn nói ,

” Được rồi .. được rồi đừng khóc nữa , để chú đi tìm bố với cháu được chứ ” anh dịu dàng dỗ nhóc con

Một phía khác

” Cô ơi , Cô có thấy 1 thằng bé cao tầm này da trắng mặt chiếc áo màu vàng không ạ ? ”

” Không cô không thấy , cháu thử đi hỏi người khác xem sao ? ”

” Dạ cảm ơn cô ” cậu đi tìm nhóc con trong tuyệt vọng

” Chú ơi .. chú có thấy 1 thằng bé cao tầm này … không ạ ? ”

” Không Không ”

Cậu tuyệt vọng đi hỏi rất nhiều người như đều nhận lại là từ ” Không” .. ” không thấy” hoặc ” lắc đầu” ” lắc tay ”

” Đơn Bảo con đang ở đâu vậy ? ” Cậu ngước mặt mình lên trời nói

Phía anh

” Nhóc con , Cháu đã ăn gì chưa ? ” Anh nhìn Đơn Bảo hỏi

” Dạ chưa ” Đơn Bảo nhìn anh nói

” Nhóc con tên là gì ? bao nhiêu tuổi rồi ” anh nhìn nhóc con hỏi

” Cháu tên Đơn Bảo , năm nay cháu 10 tuổi ” Đơn Bảo nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe nói

” Đơn Bảo , tên hay lắm đó , được rồi chúng ta đi ăn thôi ” Anh nhìn Đơn Bảo rồi nhìn tài xế nói

” Cháu ăn gì ? ” Anh nhìn Đơn Bảo hỏi , nhưng với nhóc con thì khuôn mặt luôn tìm tòi mọi thứ bên trong quán ăn sang trọng này đây là lần đầu nhóc con được vào nhà hàng sang trọng này nên rất lạ lẫm

Phía Cậu

Trời sập tối dần đi cậu luống cuống đi tìm nhóc con , cả ngày hôm nay cậu chưa ăn uống gì chỉ mãi đi tìm nhóc con mà làm sắc thái khuôn mặt cậu u sầu thấy rõ , cậu mệt mỏi ngồi bên ghế đá cạnh công viên trò chơi mà thở mạnh , cậu ngước đôi mắt đỏ hoe của mình lên trời để không cho nước mắt rơi xuống nhưng thật sự cậu không thể kiềm lại được nước mắt này cứ thế mà rơi một cách âm thầm trên đôi gò má của cậu

” Đơn Bảo … con đang ở đâu vậy , con về đây với Bố đi , Đơn Bảo ”

Phía Anh

Cả ngày hôm nay anh bỏ ra công sức đi tìm bố giúp Đơn Bảo , nhóc con hôm nay cũng mệt vì khóc nên đã ngủ thiếp trên người anh lúc nào không hay , anh cũng cảm thấy rất vui khi là chỗ dựa cho nhóc con này , anh cảm thấy anh rất thích nhóc con này , ngoan ngoãn lễ phép biết vâng lời nữa , ai là Bố của cậu nhóc này chắc hẳn là một người rất tuyệt vời đây

giấc ngủ đang ngon thì Đơn Bảo chợt giật thoát mình hét to làm anh hơi bất ngờ

” Bố .. bố ơi ”

” Đây bố đây bố đây … ” Anh ôm Đơn Bảo vào lòng nói dịu dàng

” Con muốn tìm bố , con nhớ Bố Vũ lắm , nhớ lắm ” Đơn Bảo nằm trong vòng tay nói làm anh có phần cũng hơi soát

” Được rồi , ta đi tìm bố ..” Anh ôm chặt lấy Đơn Bảo nói , ánh mắt Đơn Bảo hướng ra ngoài nhìn xung thì chợt nhóc con ngồi bật dậy

” Bố kìa . bố cháu kìa ”

Đơn Bảo chỉ tay ra bên ngoài nhìn anh nói , anh hướng mắt nhìn theo rồi cũng cho xe tấp vào bên đường để đưa nhóc con đến gặp bố Đơn Bảo , cậu ngồi bên ghế đá nước mắt cứ thế mà tuôn rơi , bước chân sắp nhất đi thì tiếng gọi vang xa làm cậu giật mình quay người lại

” Bố Vũ.. Bố ơi ” Đơn Bảo chạy lại ôm chầm lấy cậu , cậu vui mừng không nói nên lời chỉ biết ôm lấy Đơn Bảo khóc rồi tìm xem nhóc con có bị sao không , còn anh thì đứng nhìn cậu với khuôn mặt hạnh phúc , đôi môi vẽ lên một đường cong quyến rũ rồi bỏ đi , cậu đưa nhóc con về nhà trước khi mọi người ở đấy soát ruột thêm nữa

Cậu quay về khu nhà trọ , nhìn xung quay thì cũng thấy vui khi mọi người đang tập trung tìm nhóc con giúp cậu , cậu cõng nhóc con đi lại môi nở một nụ cười nhìn mọi người nói

” Mọi người ”

” Trời ơi … con tìm được thằng nhóc ở đâu vậy ” Cô hai lo lắng nhìn nó nói

” con nghe nhóc con kể , có một ông chú đã đưa nó đi tìm con , nghe nhóc con bảo chú đấy là người tốt , nhưng khi cháu muốn đến cảm ơn thì người đó đã đi mất nên cháu không biết người đó ra sao ? ”

Cậu ngồi bên cạnh mọi người nói

” Tạ ơn trời phật ,đúng là trong cái rủ cũng có cái may ” Cô Hai chắp tay nhìn lên trời nói

” Mà em cho chị hỏi ? cái này chị muốn hỏi em lâu lắm rồi nhưng chị ngại chị không dám nói ” một người trong xóm trọ hỏi

” Chị hỏi đi ” Cậu nở nụ cười nói

” Mẹ nhóc con đâu ? sao chị không thấy , và còn bố mẹ em đâu ? ”

” À .. Hồi trước , em là đứa trẻ có cha có mẹ nhưng gia đình em không được trọn vẹn lắm lúc em lên 10 thì mẹ em ly hôn với bố rồi bỏ em đi , còn bố ruột thì cưới vợ lẽ lúc em còn trong nhà thì mẹ kế đang có thai , rồi được 1 hai ngày thì mẹ kế đuổi em ra khỏi nhà trong đêm , rồi chuyển nhà nên em bị bỏ rơi , từ đó em trở thành đứa trẻ không cha không mẹ , rồi lúc em gần như tuyệt vọng thì đã có một cánh tay khác cứu vớt em , người đó nuôi dạy em nên người rồi lúc em 13 tuổi thì em nhặt được nhóc con , lúc đó nhóc con bị bỏ rơi ở một ống cống dưới gầm cầu , lúc đó em nghe tiếng khóc thì lần theo tìm được nhóc con , rồi chú Tam nuôi nấng em và nhóc con từ chút , lúc em 20 tuổi thì chú Tam bỏ em với nhóc con đi , từ lúc đó em và nhóc con sống chung với nhau , và em trở thành bố của nhóc con hiện nay , ” Cậu ngồi kể hết mọi chuyện cho cả xóm trọ nghe , mỗi người một cảm xúc mọi người đều dành cho cậu những lời động viên những khích lệ tinh thần và cũng như những giọt nước mắt để cậu vững bước trên đường đời và cố gắng nuôi nấng nhóc con nên người hơn , trời sập tối thì mọi người ai về nhà nấy , cậu cũng thế vào nhà tắm rửa cho thoải mái rồi mới đi ngủ

Ngày qua ngày cậu vẫn đi tìm công việc gì đó để làm , nhưng dường như cậu bị sao chổi đè trúng thì phải cậu đến nơi nào thì nơi đó đủ nhân viên hoặc không nhận thêm nhân viên nào , nhưng cậu không bỏ cuộc tại đó cậu đi tìm việc sáng đến đêm không lẽ trời không phụ lòng người , cậu cứ cố gắng tin tưởng vào câu nói đó mà đi tìm , nhưng mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát thì phải , cậu lại gặp anh lần nữa

” Anh gì ơi ? … anh có sao không ” Cậu nhìn anh nói

” Không .. Tôi không sao ” Anh ngước khuôn mặt mình lên nhìn cậu nói

” Là anh à … Ờ đúng đấy anh không sao là phải . ” Cậu liếc anh một cách lạnh lùng rồi bỏ đi , vừa bước đi vài bước thì tiếng giông lớn vang lên làm cậu giật mình đứng tại chỗ quay người lại nhìn anh

” Trời cũng sắp mưa rồi , mình không thể để anh ta ở đây được , nếu như có chuyện gì thì mình chắc hối hận cả đời mất , nhưng anh ta đã cố tống mình vào tù cơ mà ” Cậu nữa muốn giúp nữa không muốn giúp , cậu đứng nhìn anh băn khoăn , tiếng giông vang lên lần nữa thì cậu mới đi lại phía anh

” cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp , coi như mình xui xẻo vậy ” Cậu đi lại phía anh ngồi xuống nhìn nói

” Zaaa .. nhà ở đâu nói tôi gọi xe cho anh về nè .. nè nè ” Cậu cố đánh thức anh dậy nhưng bất lực khi anh đã say giấc bên cạnh gốc cây quen đường , trời rơi hạt li ti cậu thở mạnh mặt nhăn nhó đỡ anh đứng dậy đưa về khu nhà trọ , đến nhà cậu thở nặng nhọc rồi ném anh sang một bên mà nheo mày

” Ăn cái giống ôn gì nặng thế không biết ”

Cậu nhìn anh nói nhăn nhó rồi cũng đỡ anh nằm xuống một chỗ thoải mái hơn , dù gì cũng đã giúp người rồi cũng phải giúp cho trót , cậu nhìn bộ dạng say xỉn của anh mà cậu hơi mệt , cậu mượn đồ của chú hàng xóm bên cạnh để thay cho anh vì đơn giản đồ của cậu chẳng vừa để thay cho anh , còn đồ của anh được cậu giặt sạch sẽ đâu vào đó có gì để sáng mai anh dậy mà thay , đây cũng là lần đầu cậu giặt đồ cho ai đấy , và cũng lần đầu cậu chăm sóc một người lạ

Chap này thấy hơi lạc m.n thông cảm , có chuyện nên cảm xúc không dân trào được
 

Bài tương tự