Truyện Fanfic Bác Chiến | Gặp Anh Khiến Em Nhất Kiến Chung Tình Tác Giả: KhiênTiểu Nhu

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chương 3: Trừng phạt (H+)

Có một số chuyện dường như bản thân anh không thể hiểu được, nó mơ hồ trong phút chốc rồi chợt tan biến đi như chưa từng tồn tại. Anh nằm đó, cảm giác bản thân đau nhức khắp người truyền đến, cố gắng mở mắt nhìn xung quanh nhưng không tài nào thấy rõ được vì nó chỉ toàn là một màu đen, thì ra anh đang bị bịt mắt. Thật khôi hài, bản thân như không đắc tội với cậu không lí do, anh không hiểu, chỉ là anh thấy mình không sai, anh muốn ra khỏi nơi cậu bắt anh đến, cậu lại tìm được anh nhanh một cách không thể hiểu nổi, rồi lại bị đưa đến một nơi tối tăm ẩm ướt này? Đang mông lung trong mớ suy nghĩ thì đột nhiên một tiếng nói cất lên, là cậu:

– Anh tỉnh rồi? Còn dám trốn khỏi tôi sao?

Anh khó khăn mở miệng như không nói rành mạch được:

– Cầu.. xin cậu.. thả tôi.. ra!

– Thả anh? Anh nghĩ nơi này là đâu hả?

Nắm cổ áo anh lên, cậu gào lên như một con sư tử chuẩn bị nuốt một con thỏ:

– Tôi là đối với anh không đủ tốt? Kiếp trước cũng vậy kiếp này cũng thế sao? Tôi không thể chịu đựng được nữa!

Cậu khóc, bất chợt ôm lấy anh, khẽ run run đôi vai nhỏ giọng nói trong tiếng nấc:

– Ngụy Anh, ta cầu ngươi, kiếp trước đã không thể phụng bồi cho ngươi tất cả những thứ ngươi muốn, kiếp này ta muốn bù đắp tất cả mọi thứ cho ngươi. Cầu ngươi.. hãy nhớ ra ta!

Anh ngây người trước những lời nói mà cậu thốt ra, Anh không hiểu gì cả “Ngụy Anh” là cái tên vừa xa lạ vừa thân quen, hình như Anh từng nhớ có người gọi Anh như vậy trong mỗi giấc mơ, Anh không thấy được rõ mặt người gọi nhưng Anh chỉ nghe được hai tiếng Ngụy Anh rất đỗi đau lòng và bi thương, Cậu ôm anh chặt hơn như thể chỉ cần nới lỏng thì Anh sẽ lập tức biến mất như kiếp trước vậy. Cậu không nỡ hành hạ Anh, không nỡ biến Anh thành người của cậu trong đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng rồi Anh cố gắng đẩy Cậu ra, dùng sức giãy dụa để thoát khỏi Cậu. Cậu giật mình, Anh là đang phản kháng, là đang chống cự với sự yêu thương của Cậu sao?

Đột nhiên sắc mặt cậu trầm xuống, bất giác nắm lấy hai cổ tay Anh đè mạnh xuống. Cậu bắt đầu hôn, hôn ngấu nghiến đôi môi kia, từng đợt cháy bỏng. Anh khó khăn đẩy Cậu ra, cố gắng tránh nụ hôn đó, nhưng Cậu vẫn mạnh bạo mà hôn, dùng lưỡi tách môi của Anh ra, Cậu mạnh mẽ nút lấy lưỡi của Anh như kẹo vậy, thật ngọt, Cậu rời môi Anh từ từ hôn xuống cổ, xương quai xanh, hôn đến đâu đều có dấu hôn đến đó, quần áo trên người Anh cũng được Cậu cởi bỏ nhanh chóng, Cậu tham lam liếm láp khắp người Anh, Anh khó chịu rên rỉ. Cậu nhếch miệng:

– Anh là đang thèm khát?

– Cậu.. im miệng.. cho tôi.

– Hah, vậy thì đừng trách em.

Cậu đổi cách xưng hô, vì vai vế trong kiếp này Anh lớn tuổi hơn Cậu, Cậu bắt đầu dùng những vật dụng trong căn hầm này lên người Anh. Còng tay thì khóa tay Anh trên đầu giường, dây xích thì trói hai chân anh thành hình chữ V ngược. Nhìn Anh bây giờ thật câu nhân, yêu nghiệt, thật đẹp. Cậu thật sự rất muốn rồi nhưng phải nhịn, lấy roi quất vào người Anh, từ hai đầu nhũ đến xuống hạ thân, Anh đau đến mức rên thành tiếng, Cậu thật có máu SM mà! Từng nói sủng Anh, yêu Anh nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, Cậu phải phạt Anh, phạt thật nặng.

– Đừng đánh.. nữa.. tôi.. đau..

– Anh cũng biết đau sao, vậy còn em, Anh nghĩ em không biết đau à? Anh thích trốn lắm mà, giỏi thì trốn khỏi đây trước mặt em một lần nữa xem.

– Tôi.. sai rồi. Đừng.. như vậy.

Cậu khoái chí khi nhìn Anh như thế, nói thật Anh rất mê người, Cậu thật sự đã từng “nhất kiến chung tình” một kiếp rồi, kiếp này cũng vậy.

– Tiêu Chiến, Anh nói xem nếu em cho nó vào trong Anh thì sẽ thế nào?

Cậu cười lớn, tháo miếng vải che mắt của Anh ra, trong ánh đèn mờ kia, mặt Anh hiện tại tái mét nhìn cái thứ thô to trước mắt, thầm nghĩ trong sự sợ hãi mà không nói thành lời được:

– “Không được, không được, tôi không muốn, thật sự không muốn”

Nhìn vẻ mặt đầy sợ hãi của Anh, bất giác đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt ấy, khuôn mặt đã từng khiến Cậu khắc cốt ghi tâm đến tận bây giờ. Không khuếch trương bên dưới của anh, không màn dạo đầu cứ thế Cậu một mạch đẩy lút cán cự vật vào trong Anh khiến Anh hét lên đầy đau đớn:

– Vương Nhất Bác.. tôi giết chết cậu.. đau chết tôi rồi.. hức.. hức..

Khẽ lau đi giọt nước mắt bất giác rơi kia vì đau, Cậu khẽ nhói nhưng không vì thế mà Cậu nhẹ nhàng với Anh, đã phạt thì phải phạt cho trót:

– Ngoan, thả lỏng sẽ nhanh hết đau thôi..

Nói nhỏ vào tai Anh, thanh âm nhẹ nhàng, có phần ôn nhu, yêu chiều như rót mật đó làm Anh muốn độn thổ, ai mà ngờ một người cao cao tại thượng như Cậu lại có thể nói ra những lời đó chứ, đánh chết cũng không tin trừ khi tận mắt chứng kiến, tai nghe thì mới được. Cậu bắt đầu động dưới hạ thân, từng động tác nhịp nhàng mà lại mang đến sự khoái cảm không thôi, Anh muốn giãy nhưng không được đành phó mặc cho Cậu lộng hành thân thể mình. Cậu động nhanh hơn, chứng tỏ rất khoái cảm với nó. Cậu hôn Anh, vừa hôn vừa động, động nhanh đến nỗi Anh không kịp thích ứng, từng đợt phát tiết ra, Anh thở hổn hển khó khăn nói:

– Cậu.. thật sự.. muốn.. thao chết.. tôi sao? Dừng lại.. tại đây đi.. tôi.. không.. muốn nữa..

– Không được! Em còn chưa thỏa mãn, không thể dừng, tiếp tục.

Anh thật sự không thể nói lại cái người quá ư là bá đạo này, Anh làm bộ mặt hết sức khó coi mong cậu dừng cái chuyện “phòng the” này lại, nhưng phản tác dụng. Anh càng làm bộ mặt đó, Cậu càng không thể kìm chế được, một mạch tháo xích dưới chân Anh ra, lật người Anh lại, thô bạo đẩy vào, vừa kết thúc một lúc chưa kịp nghỉ ngơi lại tiếp tục bị hành, Anh hét lên đầy đau đớn, thống khổ cầu xin Cậu buông tha cho Anh, Anh là chịu quá mức rồi không thể làm tiếp được, Cậu phạt cũng quá là nặng rồi. Cậu mặc kệ cứ tiếp tục ra vào trong Anh, cuối xuống cắn vào cổ Anh, vết cắn lưu lại như một minh chứng Anh là của Cậu, nhả ra rồi lại hôn lên tai, xuống lưng nhưng nhịp đẩy không có dấu hiệu ngừng lại, chuyện “phòng the” một hồi cũng xong.

Anh mệt quá nên ngất đi khi Cậu vừa rút ra cự vật. Cậu nhìn Anh, vén tóc Anh, lau mồ hôi cho Anh, tháo còng tay Anh ra, Anh bất chợt run rẩy người trong vô thức, Cậu bế Anh rời khỏi căn hầm lên thẳng phòng Cậu, đem Anh vào nhà tắm lau người cho Anh rồi mặc đồ, bế Anh lên giường đắp chăn cho Anh. Nhẹ mỉm cười ôn nhu nhìn Anh:

– Ngụy Anh hay Tiêu Chiến đều không quan trọng, tâm em đã duyệt Anh thì nhất định sẽ khiến Anh nhận ra em thêm một lần nữa. Cố gắng dùng chân tâm của cả hai kiếp để mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho Anh. Ngủ ngon, bảo bối của em.
 

Bài tương tự