A
Chap 3
Lúc bước vào lớp tự học, không khí đã im phăng phắc từ khi nào, ai nấy chăm chỉ trước bàn của mình, tự nghiên cứu vấn đề học tập dưới sự chỉ dẫn nhiệt tình của cô bộ môn. Cô dạy văn tên Phúc lúc này nhìn thấy tôi vào trễ cũng không có ý muốn trách mắng, chỉ nhẹ giọng nói:
– Mau vào chỗ đi Nguyên.
Chỉ có cô là dễ thương nhất, mới tốt nghiệp đại học một năm thì về trường này dạy, những thầy cô trẻ tựu trung đều có vẻ gần gũi với học trò nhiều hơn. Một phần để bù đắp thiếu sót kinh nghiệm, một phần tuổi tác không kém xa nên không quá phân biệt vai vế và không hà khắc trong chuyện kĩ luật, đó là ưu điểm cũng như khuyết điểm của những giáo viên trẻ. Riêng tôi, tôi thích cô Phúc chết đi thôi vì nếu như đây là lớp toán tự học thì tai tôi đã điếc đặc trong tiếng mắng của thầy Tấn. Dù cô Phúc không đẹp, cô quá gầy, dáng người lại thấp bé nhưng giọng cô rất dễ nghe, như rót mật vào tai người mà trong vô thức khiến đứa học trò cà lơ phất phơ nào cũng phải trở nên nghiêm túc ngoan lạ thường.
Đương nhiên, trừ tôi.
Tôi đi qua, khe khẽ nói một tiếng:
– Cô Phúc vạn tuế!
Cả lớp đang yên lặng vội khẽ cười ngẩn nhìn, tôi láo liếc tìm chỗ, vọt nhanh đi trước tiếng hừ mũi của cô. Bỗng chốc thấy từ đám đông học sinh có một đôi mắt lạ. Mà bấy giờ mới để ý, lớp văn tự học hôm nay có thêm vài gương mặt mới, nhưng chỉ có duy nhất một gương mặt, một ánh mắt vì quá đặc biệt khiến tôi chú ý và người đó cũng đang nhìn tôi. Hắn ngồi ở bàn năm, một cậu bạn đẹp trai mặc sơ mi xanh trơn, đầu tóc gọn gàng, nhìn vào là biết người cực kì chỉnh chu ngăn nắp. Hắn làm tôi có cảm giác rất quen, dường như đã gặp ở đâu rồi nhưng mãi chẳng nhớ ra được, một sóng mũi cực kì cao, đôi mắt đen nhưng là màu đen mịch mùng nuốt trọn, không thể phản chiếu nổi bất kì ánh sáng nào chiếu vào, một đôi môi mỏng tái lạnh cùng với làn da trắng nhợt, hắn gợi cho tôi ngay cải cảm giác ở giữa những con người bình thường là một pho tượng thạch cao được khắc tạc tỉ mỉ từng chi tiết, ngay cả dáng ngồi cũng ngay ngắn đường hoàng, lại như một thiên sứ từ trên trời rơi xuống.
Tôi rất lấy làm hiếu kì, muốn đến bắt chuyện với một cậu bạn có vẻ ngoài lạ mắt nhưng nhìn xung quanh hắn, bọn con gái đã chiếm hết chỗ, thậm chí ở dãy bàn mà người đó ngồi còn đông đúc hơn hai dãy bên cánh nhiều, giống như quy luật từ trường, một cục nam châm đang hút sắt mặc dù hắn trắng còn cục nam châm thì đen. Thôi rồi lạc đề rồi.
Trở lại, tôi tìm được chỗ ngồi, kế bên thằng bạn cốt, phía sau nhân vật đẹp trai hai cái bàn. Quân 21 đang chống cằm nhìn tôi, khinh khỉnh nói:
– Sao mày làm gì cũng khiến người ta chú ý vậy? Mặc dù mày chẳng đẹp trai bằng tao.
Tôi ngồi xuống, đặt tập sách xuống rồi phẩy quạt xòe rộng ra, không thèm nhìn nó mà thân ái nói:
– Im đi đũy, nói tiếng người cho dễ nghe đi? Ai đấy?
Tôi đánh mắt lên phía trên, ý hỏi áo sơ mi xanh, bờ lưng thẳng tắp đó. Quân 21 thở dài nói:
– 10A1 học gọp với lớp mình buổi tối, đó hả? No.1 chứ ai, Dương Hạn.
– À, hèn chi thấy quen quen. Ủa mà A1 là của phân A mà? Chúng học bán trú chứ nội trú khi nào mà ở đây nhở?
– Gần thi học kì rồi, tháng này bên Phân A có mở nguyện vọng đăng kí thêm giờ tự học buổi tối nên mới lùa qua học cùng Phân mình. Má, bọn này đúng siêng thật luôn đó mày, nghe nói chương trình học bên Phân chúng nó đã nhiều lắm rồi mà còn muốn đăng kí học tối nữa. Còn cái thằng Dương Hạn, mày biết điểm kiểm tra toán một tiết tuần rồi nó bao nhiêu không? 9,8 đó, đúng là đồ dị nhân mà!
Tôi cụng vai nó, mày cao mày thấp nhướn hỏi:
– Ganh tỵ rùi hả? Khóc đi, cho mượn vai khóc nè.
– Mày biến đi. Tao chả thèm quan tâm đâu, mà tức lắm, thậm chí có thêm nó cũng không làm rank trên MIdol của tao tuột xuống 22 được, éo hiểu kiểu ôn gì vậy luôn mày.
Quân 21 từng là đứa quậy ngang ngửa tôi hồi cấp 2, nhưng từ lúc nó bước vào trường này thì lại chăm học một cách thần kì. Có lần nói hỏi nó “huyền cơ” gì làm động lực cho nó, nó mếu máu nói với tôi cha mẹ nó hăm dọa nếu nó không tốt nghiệp được 12 thì sẽ không thèm rước nó về nhà, bỏ nó tự sinh tự diệt luôn, thế nên nó lao đầu vào học rồi thành học sinh giỏi. Hiếm lắm tôi mới thấy nó ganh tỵ với ai đó, kiểu cay cú trẻ con làm tôi muốn bật cười, đương nhiên chỉ dám cười nhỏ vì bấy giờ xung quanh đã lại im phăng phắc. Nhìn lên phía trên, áo sơ mi xanh vẫn thẳng tắp, chợt có cô bạn xinh xinh ngồi kế bên bắt chuyện với Dương Hạn, tôi trông chờ hắn sẽ phản ứng như thế nào nhưng ai ngờ hắn làm con người ta quê một vố, động không động, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp đeo luôn cái tai nghe vào.
Cô bạn kia ngượng ngùng cúi mặt, thẹn tới mức như muốn hóa tan vào không khí khiến tôi ở đây nhịn không nổi mà phụt một tiếng. Thôi bỏ mợ, lại làm chuyện gây chú ý rồi. Mười mấy cặp mắt lại dồn về phía này, tôi gồng cứng da mặt cười hề một tiếng:
– Ngại quá! Bạn tôi lại đánh rắm làm phiền các bạn rồi.
Quân 21 đập sách lên đầu tôi một cái.
– Mày ngứa hả? Tao rắm khi nào chứ?
Tôi quăng cho nó chai nước cam.
– Cho mày đó, loại lớn, khỏi chê.
Nó cầm lên, hai mắt sáng rỡ.
– Loại lớn luôn hả? Chắc hơn tiền mày thiếu tao rồi, đúng là Nguyên “hàm”, cho dù mày rất khó ưa nhưng cái mặt hào phóng này vẫn còn xài được lắm đó.
– Con trai lại thích uống nước cam ép, mày có uống hết chục lít cũng không làm đại tràng của mày tốt hơn chút nào đâu.
Quân 21 chuẩn bị một cú đấm, tôi nhẹ nhàng tránh đi dễ như chuyện tránh một con muỗi vo ve cùng lúc đó nghe giọng cuả cô Phúc đã hơi mất kiên nhẫn.
– Quân, Nguyên! Hai em nếu không muốn học thì về trước đi, để các bạn con học nữa.
– A xin lỗi cô, tại rắm của thằng Quân thối quá nên khiến em mất tập trung ạ.
Cả lớp được trận cười miễn phí, đương nhiên có người hưởng ứng sự náo nhiệt do tôi khuấy động cũng có người thì không. Vài cá nhân trông rất cáu gắt vì giờ tự học tự dưng biến thành trò hề, đó là những tấm gương mẫu mực đến từ phân A. So với phân S bọn “con rơi con rớt” chúng tôi thì phân A mới được coi là “con ruột con cưng” của những thầy cô, đơn giản vì chúng chăm và học giỏi hơn mặc dù phân S bọn tôi phải trả tiền học phí gần như nhiều gấp đôi chúng, có lẽ ngoài chi phí giảng dạy, phụ huynh trả cho thầy cô công sức “bảo mẫu”.
Phải, phân S là tập hợp những đứa quậy phá bậc nhất cái trại…ý tôi là cái trường này.
Cô Phúc đau đầu ôm trán rồi quay sang , có vẻ bất lực nói:
– Mấy em trật tự! Tiếp tục học đi nào! Nguyên, em cũng im lặng lại chút đi.
– Vâng ạ!
Tôi ngoan đáp, vừa lúc nhìn thấy áo sơ mi xanh đang quay xuống nhìn mình. Có lẽ hắn cũng cảm thấy tôi rất phiền phức đã phá hỏng buổi học yên tĩnh của hắn.
Buổi tự học kết thúc lúc 8h tối, cô Phúc vừa đi thì Nhi rình rập và Hân rửng mỡ đã ùa qua chỗ tôi hí ha hí hửng.
Hai chị thay phiên nhau chí chóe vừa nói vừa đá mắt lên cái bóng lưng thẳng tắp phía trước, người đang chậm rãi dọn tập sách vào balo như không hề phát hiện ra trong vô thức bản thân là tâm điểm của nhiều cuộc bàn tán.
– Trời ơi, tụi mình được học chung với Dương Hạn kìa. Không tin được luôn?
Không chỉ có các chị đâu mà đa phần bọn con gái trong lớp này tôi tin chắc trong cả tiết học cũng không rời mắt khỏi cái tượng sứ trắng có vầng hào quang rực rỡ đằng trước. Tôi tưởng Hân rửng mỡ không quá thiện cảm với cái tên Dương Hạn kia nhưng ai ngờ mặt chị như gặp quỷ, còn hơn cả Nhi rình rập phóng đại dữ dội nói:
– Không ngờ được nhìn người thật bằng mắt thật, ổng trông đẹp trai quá đi hà!!! Da sữa kìa, mắt phượng kìa, dáng còn cao nữa….giống như…như thiên sứ vậy đó trời!!! Chắc tôi đổi thần tượng luôn quá, hự…xin lỗi Hiền Khương…tôi đã bị tiếng sét ái tình với người ấy mất rồi…ôi thiên sứ, đúng là thiên sứ…
Hai đứa trước mặt tôi, một chị thì fan manga và ngôn tình, một chị là fan idol Hàn Quốc, lúc này như tìm được “lý tưởng chung” mà tay bắt mặt mừng, tình cảm chị em thắm thiết hướng về lý tưởng sáng chói trước mắt. Trò lố làm Quân 21 vừa uống nước cam vừa chê cười nói:
– Làm quá lên. Dễ nhìn thì dễ nhìn, nhưng đã là thời nào rồi mà mấy người cứ thần tượng loại mặt sữa da giấy đó hả? Chuẩn là phải chuẩn như Shawn Michaels, chứ trắng bóc thế thì làm được trò trống gì?
Tôi tỏ ra là người ở trung lập không ý kiến cũng không liên quan, phe phẩy cây quạt trên tay, an nhàn tản mạn.
Như dự đoán, dám đá động tới thần tượng của mấy chị, Nhi rình rập và Hân rửng mỡ đồng loạt sưng sỉa như con nhím.
– Ông tưởng đây là sàn đô vật hay sao mà đem thần tượng đen hôi của ông vào so sánh hả? Người ta thường nói đầu óc ngu si thì tứ chi phát triển biết không? Còn Dương Hạn người ta vừa đẹp trai lại vừa thông minh học giỏi.
– Ờ! Uống nước cam thì lo uống đi, nước cam thông não luôn hay gì mà càng nói càng có mùi chua lét vậy?
– Thứ Quân 21!
– Thứ ghen ăn tức ở!
Thằng Quân hự hự bị trúng chưởng liên tiếp không có cơ hội phản kháng, chỉ biết ấm ức tủi thân nhét mặt vào hộc bàn lẳng lặng uống nước cam.
– Gì…chứ…tôi tôi nói thật thôi mà.
Khá khen cho tốc độ đổi thần tượng của Hân rửng mỡ còn nhanh hơn tốc độ đánh rắm của Quân 21. Chị vừa nhìn lén đằng kia một chút thì quay sang chợt hỏi tôi:
– Ông coi tụi mình tới bắt chuyện với ổng được không? Ổng sắp về rồi kìa.
Tôi nhìn phía trước, quạt phành phạch hai cái, nói:
– Người ta còn đang đeo tai nghe, chắc là không muốn bắt chuyện với ai đâu.
– Cái gì? Nguyên “hàm” của tôi mà cũng có lúc ngập ngừng như vậy đó hả? Sao không giống ông chút nào vậy?
Tôi trơ mặt ra.
– Chị nói muốn làm quen thì chị đi đi, tôi có nói muốn sao?
– Vậy ông nói với nhan sắc cỡ này của bọn tôi thì người ta có mở lòng chịu làm quen không?
Tôi quan sát gương mặt đầy trông đợi của hai cô gái trước mắt. Trong lòng đã sớm có kết luận, nhan sắc tầm trung, một người gầy như que củi, một người béo như cái trứng, đứng kế bên nhau thế nào cũng nhìn ra con số chẵn chình, đương nhiên nếu muốn dùng mỹ nhân kế thì xin thưa…
– Không có cơ hội. – Tôi đập quạt trong lòng bàn tay, như một cao nhân lắc đầu âm trầm mà quả quyết.
– Bởi đó! Nếu như ông ra tay trước, có khi là con trai nên dễ mở lòng hơn thì sao? Đi mà…tôi biết ông rất lắm chiêu, rất mặt dày, rất bỉ ổi và vô sỉ mà Nguyên.
Cơ mặt tôi giật muốn liệt.
– Cảm ơn lời khen hếtttt sức chân thành và đẹp đẽ.
Quân 21 nằm dài trên bàn chợt nói:
– Thử đi Nguyên, nói chứ người ta là No.1 đó, làm quen được thì coi như được nở mặt cho cái thứ No.7 như mày.
– Im đi đũy No.21, chống mắt lên coi anh mày.
Tôi bước đi hiên ngang trong sự cổ vũ nhiệt tình của ba bản mặt đằng sau. Càng nhìn Dương Hạn tôi càng liên tưởng hắn quả thật rất giống một cái tượng bằng sứ trắng tinh xảo độc nhất và quý giá, khiến khung cảnh nơi hắn tồn tại mọi thứ đều trở nên rẻ tiền. Lúc tôi bước đến hắn vừa thu dọn xong tập sách vào balo, chỉ còn một quyển sổ không thuộc về môn học đặt trên bàn. Nhìn sơ qua, đó là một quyển sổ cũ không có bìa, cũ nát tới nỗi màu giấy đã úa vàng như màu cỏ khô.
Bỏ qua tò mò đó là gì, tôi quăng chiếc balo của mình một vòng lớn vác lên vai, cố tình như vô tình đánh đổ quyển sổ kia xuống đất.
– A!
Tôi thốt lên theo bản năng diễn xuất, khom lưng nhặt lên quyển sổ đó rồi cẩn thận phủi sạch bụi bẩn trước khi đưa cho hắn, trưng một nụ cười tự nhiên không làm lố cũng không quá nhạt nhòa, chân thành và cực kì có thiện chí nói:
– Ngại quá, xin lỗi nhé! Sổ của ông nè.
Lúc bước vào lớp tự học, không khí đã im phăng phắc từ khi nào, ai nấy chăm chỉ trước bàn của mình, tự nghiên cứu vấn đề học tập dưới sự chỉ dẫn nhiệt tình của cô bộ môn. Cô dạy văn tên Phúc lúc này nhìn thấy tôi vào trễ cũng không có ý muốn trách mắng, chỉ nhẹ giọng nói:
– Mau vào chỗ đi Nguyên.
Chỉ có cô là dễ thương nhất, mới tốt nghiệp đại học một năm thì về trường này dạy, những thầy cô trẻ tựu trung đều có vẻ gần gũi với học trò nhiều hơn. Một phần để bù đắp thiếu sót kinh nghiệm, một phần tuổi tác không kém xa nên không quá phân biệt vai vế và không hà khắc trong chuyện kĩ luật, đó là ưu điểm cũng như khuyết điểm của những giáo viên trẻ. Riêng tôi, tôi thích cô Phúc chết đi thôi vì nếu như đây là lớp toán tự học thì tai tôi đã điếc đặc trong tiếng mắng của thầy Tấn. Dù cô Phúc không đẹp, cô quá gầy, dáng người lại thấp bé nhưng giọng cô rất dễ nghe, như rót mật vào tai người mà trong vô thức khiến đứa học trò cà lơ phất phơ nào cũng phải trở nên nghiêm túc ngoan lạ thường.
Đương nhiên, trừ tôi.
Tôi đi qua, khe khẽ nói một tiếng:
– Cô Phúc vạn tuế!
Cả lớp đang yên lặng vội khẽ cười ngẩn nhìn, tôi láo liếc tìm chỗ, vọt nhanh đi trước tiếng hừ mũi của cô. Bỗng chốc thấy từ đám đông học sinh có một đôi mắt lạ. Mà bấy giờ mới để ý, lớp văn tự học hôm nay có thêm vài gương mặt mới, nhưng chỉ có duy nhất một gương mặt, một ánh mắt vì quá đặc biệt khiến tôi chú ý và người đó cũng đang nhìn tôi. Hắn ngồi ở bàn năm, một cậu bạn đẹp trai mặc sơ mi xanh trơn, đầu tóc gọn gàng, nhìn vào là biết người cực kì chỉnh chu ngăn nắp. Hắn làm tôi có cảm giác rất quen, dường như đã gặp ở đâu rồi nhưng mãi chẳng nhớ ra được, một sóng mũi cực kì cao, đôi mắt đen nhưng là màu đen mịch mùng nuốt trọn, không thể phản chiếu nổi bất kì ánh sáng nào chiếu vào, một đôi môi mỏng tái lạnh cùng với làn da trắng nhợt, hắn gợi cho tôi ngay cải cảm giác ở giữa những con người bình thường là một pho tượng thạch cao được khắc tạc tỉ mỉ từng chi tiết, ngay cả dáng ngồi cũng ngay ngắn đường hoàng, lại như một thiên sứ từ trên trời rơi xuống.
Tôi rất lấy làm hiếu kì, muốn đến bắt chuyện với một cậu bạn có vẻ ngoài lạ mắt nhưng nhìn xung quanh hắn, bọn con gái đã chiếm hết chỗ, thậm chí ở dãy bàn mà người đó ngồi còn đông đúc hơn hai dãy bên cánh nhiều, giống như quy luật từ trường, một cục nam châm đang hút sắt mặc dù hắn trắng còn cục nam châm thì đen. Thôi rồi lạc đề rồi.
Trở lại, tôi tìm được chỗ ngồi, kế bên thằng bạn cốt, phía sau nhân vật đẹp trai hai cái bàn. Quân 21 đang chống cằm nhìn tôi, khinh khỉnh nói:
– Sao mày làm gì cũng khiến người ta chú ý vậy? Mặc dù mày chẳng đẹp trai bằng tao.
Tôi ngồi xuống, đặt tập sách xuống rồi phẩy quạt xòe rộng ra, không thèm nhìn nó mà thân ái nói:
– Im đi đũy, nói tiếng người cho dễ nghe đi? Ai đấy?
Tôi đánh mắt lên phía trên, ý hỏi áo sơ mi xanh, bờ lưng thẳng tắp đó. Quân 21 thở dài nói:
– 10A1 học gọp với lớp mình buổi tối, đó hả? No.1 chứ ai, Dương Hạn.
– À, hèn chi thấy quen quen. Ủa mà A1 là của phân A mà? Chúng học bán trú chứ nội trú khi nào mà ở đây nhở?
– Gần thi học kì rồi, tháng này bên Phân A có mở nguyện vọng đăng kí thêm giờ tự học buổi tối nên mới lùa qua học cùng Phân mình. Má, bọn này đúng siêng thật luôn đó mày, nghe nói chương trình học bên Phân chúng nó đã nhiều lắm rồi mà còn muốn đăng kí học tối nữa. Còn cái thằng Dương Hạn, mày biết điểm kiểm tra toán một tiết tuần rồi nó bao nhiêu không? 9,8 đó, đúng là đồ dị nhân mà!
Tôi cụng vai nó, mày cao mày thấp nhướn hỏi:
– Ganh tỵ rùi hả? Khóc đi, cho mượn vai khóc nè.
– Mày biến đi. Tao chả thèm quan tâm đâu, mà tức lắm, thậm chí có thêm nó cũng không làm rank trên MIdol của tao tuột xuống 22 được, éo hiểu kiểu ôn gì vậy luôn mày.
Quân 21 từng là đứa quậy ngang ngửa tôi hồi cấp 2, nhưng từ lúc nó bước vào trường này thì lại chăm học một cách thần kì. Có lần nói hỏi nó “huyền cơ” gì làm động lực cho nó, nó mếu máu nói với tôi cha mẹ nó hăm dọa nếu nó không tốt nghiệp được 12 thì sẽ không thèm rước nó về nhà, bỏ nó tự sinh tự diệt luôn, thế nên nó lao đầu vào học rồi thành học sinh giỏi. Hiếm lắm tôi mới thấy nó ganh tỵ với ai đó, kiểu cay cú trẻ con làm tôi muốn bật cười, đương nhiên chỉ dám cười nhỏ vì bấy giờ xung quanh đã lại im phăng phắc. Nhìn lên phía trên, áo sơ mi xanh vẫn thẳng tắp, chợt có cô bạn xinh xinh ngồi kế bên bắt chuyện với Dương Hạn, tôi trông chờ hắn sẽ phản ứng như thế nào nhưng ai ngờ hắn làm con người ta quê một vố, động không động, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp đeo luôn cái tai nghe vào.
Cô bạn kia ngượng ngùng cúi mặt, thẹn tới mức như muốn hóa tan vào không khí khiến tôi ở đây nhịn không nổi mà phụt một tiếng. Thôi bỏ mợ, lại làm chuyện gây chú ý rồi. Mười mấy cặp mắt lại dồn về phía này, tôi gồng cứng da mặt cười hề một tiếng:
– Ngại quá! Bạn tôi lại đánh rắm làm phiền các bạn rồi.
Quân 21 đập sách lên đầu tôi một cái.
– Mày ngứa hả? Tao rắm khi nào chứ?
Tôi quăng cho nó chai nước cam.
– Cho mày đó, loại lớn, khỏi chê.
Nó cầm lên, hai mắt sáng rỡ.
– Loại lớn luôn hả? Chắc hơn tiền mày thiếu tao rồi, đúng là Nguyên “hàm”, cho dù mày rất khó ưa nhưng cái mặt hào phóng này vẫn còn xài được lắm đó.
– Con trai lại thích uống nước cam ép, mày có uống hết chục lít cũng không làm đại tràng của mày tốt hơn chút nào đâu.
Quân 21 chuẩn bị một cú đấm, tôi nhẹ nhàng tránh đi dễ như chuyện tránh một con muỗi vo ve cùng lúc đó nghe giọng cuả cô Phúc đã hơi mất kiên nhẫn.
– Quân, Nguyên! Hai em nếu không muốn học thì về trước đi, để các bạn con học nữa.
– A xin lỗi cô, tại rắm của thằng Quân thối quá nên khiến em mất tập trung ạ.
Cả lớp được trận cười miễn phí, đương nhiên có người hưởng ứng sự náo nhiệt do tôi khuấy động cũng có người thì không. Vài cá nhân trông rất cáu gắt vì giờ tự học tự dưng biến thành trò hề, đó là những tấm gương mẫu mực đến từ phân A. So với phân S bọn “con rơi con rớt” chúng tôi thì phân A mới được coi là “con ruột con cưng” của những thầy cô, đơn giản vì chúng chăm và học giỏi hơn mặc dù phân S bọn tôi phải trả tiền học phí gần như nhiều gấp đôi chúng, có lẽ ngoài chi phí giảng dạy, phụ huynh trả cho thầy cô công sức “bảo mẫu”.
Phải, phân S là tập hợp những đứa quậy phá bậc nhất cái trại…ý tôi là cái trường này.
Cô Phúc đau đầu ôm trán rồi quay sang , có vẻ bất lực nói:
– Mấy em trật tự! Tiếp tục học đi nào! Nguyên, em cũng im lặng lại chút đi.
– Vâng ạ!
Tôi ngoan đáp, vừa lúc nhìn thấy áo sơ mi xanh đang quay xuống nhìn mình. Có lẽ hắn cũng cảm thấy tôi rất phiền phức đã phá hỏng buổi học yên tĩnh của hắn.
Buổi tự học kết thúc lúc 8h tối, cô Phúc vừa đi thì Nhi rình rập và Hân rửng mỡ đã ùa qua chỗ tôi hí ha hí hửng.
Hai chị thay phiên nhau chí chóe vừa nói vừa đá mắt lên cái bóng lưng thẳng tắp phía trước, người đang chậm rãi dọn tập sách vào balo như không hề phát hiện ra trong vô thức bản thân là tâm điểm của nhiều cuộc bàn tán.
– Trời ơi, tụi mình được học chung với Dương Hạn kìa. Không tin được luôn?
Không chỉ có các chị đâu mà đa phần bọn con gái trong lớp này tôi tin chắc trong cả tiết học cũng không rời mắt khỏi cái tượng sứ trắng có vầng hào quang rực rỡ đằng trước. Tôi tưởng Hân rửng mỡ không quá thiện cảm với cái tên Dương Hạn kia nhưng ai ngờ mặt chị như gặp quỷ, còn hơn cả Nhi rình rập phóng đại dữ dội nói:
– Không ngờ được nhìn người thật bằng mắt thật, ổng trông đẹp trai quá đi hà!!! Da sữa kìa, mắt phượng kìa, dáng còn cao nữa….giống như…như thiên sứ vậy đó trời!!! Chắc tôi đổi thần tượng luôn quá, hự…xin lỗi Hiền Khương…tôi đã bị tiếng sét ái tình với người ấy mất rồi…ôi thiên sứ, đúng là thiên sứ…
Hai đứa trước mặt tôi, một chị thì fan manga và ngôn tình, một chị là fan idol Hàn Quốc, lúc này như tìm được “lý tưởng chung” mà tay bắt mặt mừng, tình cảm chị em thắm thiết hướng về lý tưởng sáng chói trước mắt. Trò lố làm Quân 21 vừa uống nước cam vừa chê cười nói:
– Làm quá lên. Dễ nhìn thì dễ nhìn, nhưng đã là thời nào rồi mà mấy người cứ thần tượng loại mặt sữa da giấy đó hả? Chuẩn là phải chuẩn như Shawn Michaels, chứ trắng bóc thế thì làm được trò trống gì?
Tôi tỏ ra là người ở trung lập không ý kiến cũng không liên quan, phe phẩy cây quạt trên tay, an nhàn tản mạn.
Như dự đoán, dám đá động tới thần tượng của mấy chị, Nhi rình rập và Hân rửng mỡ đồng loạt sưng sỉa như con nhím.
– Ông tưởng đây là sàn đô vật hay sao mà đem thần tượng đen hôi của ông vào so sánh hả? Người ta thường nói đầu óc ngu si thì tứ chi phát triển biết không? Còn Dương Hạn người ta vừa đẹp trai lại vừa thông minh học giỏi.
– Ờ! Uống nước cam thì lo uống đi, nước cam thông não luôn hay gì mà càng nói càng có mùi chua lét vậy?
– Thứ Quân 21!
– Thứ ghen ăn tức ở!
Thằng Quân hự hự bị trúng chưởng liên tiếp không có cơ hội phản kháng, chỉ biết ấm ức tủi thân nhét mặt vào hộc bàn lẳng lặng uống nước cam.
– Gì…chứ…tôi tôi nói thật thôi mà.
Khá khen cho tốc độ đổi thần tượng của Hân rửng mỡ còn nhanh hơn tốc độ đánh rắm của Quân 21. Chị vừa nhìn lén đằng kia một chút thì quay sang chợt hỏi tôi:
– Ông coi tụi mình tới bắt chuyện với ổng được không? Ổng sắp về rồi kìa.
Tôi nhìn phía trước, quạt phành phạch hai cái, nói:
– Người ta còn đang đeo tai nghe, chắc là không muốn bắt chuyện với ai đâu.
– Cái gì? Nguyên “hàm” của tôi mà cũng có lúc ngập ngừng như vậy đó hả? Sao không giống ông chút nào vậy?
Tôi trơ mặt ra.
– Chị nói muốn làm quen thì chị đi đi, tôi có nói muốn sao?
– Vậy ông nói với nhan sắc cỡ này của bọn tôi thì người ta có mở lòng chịu làm quen không?
Tôi quan sát gương mặt đầy trông đợi của hai cô gái trước mắt. Trong lòng đã sớm có kết luận, nhan sắc tầm trung, một người gầy như que củi, một người béo như cái trứng, đứng kế bên nhau thế nào cũng nhìn ra con số chẵn chình, đương nhiên nếu muốn dùng mỹ nhân kế thì xin thưa…
– Không có cơ hội. – Tôi đập quạt trong lòng bàn tay, như một cao nhân lắc đầu âm trầm mà quả quyết.
– Bởi đó! Nếu như ông ra tay trước, có khi là con trai nên dễ mở lòng hơn thì sao? Đi mà…tôi biết ông rất lắm chiêu, rất mặt dày, rất bỉ ổi và vô sỉ mà Nguyên.
Cơ mặt tôi giật muốn liệt.
– Cảm ơn lời khen hếtttt sức chân thành và đẹp đẽ.
Quân 21 nằm dài trên bàn chợt nói:
– Thử đi Nguyên, nói chứ người ta là No.1 đó, làm quen được thì coi như được nở mặt cho cái thứ No.7 như mày.
– Im đi đũy No.21, chống mắt lên coi anh mày.
Tôi bước đi hiên ngang trong sự cổ vũ nhiệt tình của ba bản mặt đằng sau. Càng nhìn Dương Hạn tôi càng liên tưởng hắn quả thật rất giống một cái tượng bằng sứ trắng tinh xảo độc nhất và quý giá, khiến khung cảnh nơi hắn tồn tại mọi thứ đều trở nên rẻ tiền. Lúc tôi bước đến hắn vừa thu dọn xong tập sách vào balo, chỉ còn một quyển sổ không thuộc về môn học đặt trên bàn. Nhìn sơ qua, đó là một quyển sổ cũ không có bìa, cũ nát tới nỗi màu giấy đã úa vàng như màu cỏ khô.
Bỏ qua tò mò đó là gì, tôi quăng chiếc balo của mình một vòng lớn vác lên vai, cố tình như vô tình đánh đổ quyển sổ kia xuống đất.
– A!
Tôi thốt lên theo bản năng diễn xuất, khom lưng nhặt lên quyển sổ đó rồi cẩn thận phủi sạch bụi bẩn trước khi đưa cho hắn, trưng một nụ cười tự nhiên không làm lố cũng không quá nhạt nhòa, chân thành và cực kì có thiện chí nói:
– Ngại quá, xin lỗi nhé! Sổ của ông nè.