A
Chap 1
– Nè con mau dậy đi
Mẹ cậu lay cậu dậy để ăn sáng còn đi học kẻo trể giờ
– Dạ mẹ xuống trước đi ạ
Cậu vốn là đứa con ngoan trò giỏi nên nói chuyện rất được người khác mến. Cậu vội bước xuống giường để vscn, xong cậu đi xuống dưới nhà để ăn sáng.
– Mẹ! Cho con tiền để còn đóng tiền học ạ.
Mẹ cậu biết cậu học giỏi nhưng do nhà nghèo nên bà đã cố gắng đi làm để nuôi cậu ăn học, ba cậu thì bỏ mẹ con cậu đi từ lúc bà mới sinh cậu vì lúc đó ông chưa ly dị với vợ cũ. Cậu lúc nào cũng hận ông ta nên đã nuôi hi vọng trả thù từ lâu.
– Ừ…ừ để mẹ đi kiếm việc làm thêm…khụ khụ
– Mẹ! Mẹ!!!!!!!!!!
Bà ngã quỵ xuống trước mặt cậu khiến gương mặt cậu không còn chút máu.
Chiếc xe cấp cứu lăn bánh đến bệnh viện gần nhất để cứu mẹ cậu.
*Vài tiếng sau
– Xin cho hỏi ai là người thân của bệnh nhân ạ?
– Dạ là con ạ
– Mẹ cháu bị bệnh ung thư giai đoạn cuối rồi, tôi e là sẽ không cứu được nữa, tôi nghĩ bà ấy không sống được bao lâu nữa đâu nên chấu hãy chuẩn bị tâm lí trước. Tôi thành thật xin lỗi
Người bác sĩ bước đi vài bước rồi quay lại nhìn cậu, ông thấy thương cho đứa bé đang quỳ gối trước cửa phòng cấp cứu với gương mặt đầy nước mắt, ông đã cố gắng hết sức nhưng mọi chuyện đã đi quá xa, đã vượt quá kỹ năng của ông.
Cậu cứ quỳ ở đó chỉ cầu mong có một tia hi vọng để cứu mẹ cậu nhưng không có phép màu xảy ra.
Đám tang bà được diễn ra trong chính căn nhà của cậu, một căn nhà xụp xệ nghèo nàn. Xong đám tang của mẹ cậu, cậu được gia đình một người ông họ hàng đem về nuôi vì chỉ có hai người họ là thương cậu như con như cháu thôi còn những người họ hàng khác thì đều xa lánh mẹ con cậu với câu nói lạc hậu ngày nào “Mày dám đi ngủ với chồng người ta mà đã thế lại còn mang cái thứ nghiệt chủng này về à? Mày đã bôi tro trét trấu vào gia đình này rồi! Mày đi ra khỏi nhà ngay!”.
Sơ lược về người nhận nuôi cậu và cậu nhé còn những người sau mình sẽ lồng và sau ^^
– Ông Út (ông Đức): là nhân viên của một công ti bất động sản có tiếng ở Sài Gòn, ông chỉ mới có 40 tuổi thôi nhưng do vai vế trong họ hàng nên mới kêu bằng ông.
– Bà Út (bà Loan): một người phụ nữ đẹp, giỏi và nhân hậu. Đã có 2 người con nhưng đều đã đi du học (2 người này không có trong truyện nhé).
– Tử Đan (cậu):nhan sắc làn da khỏi chê nên cho qua, chuẩn con ngoan trò giỏi, tốt bụng và thân thiện. Cậu biết cậu là gay từ lâu, mẹ cậu cũng biết nên cậu rất thoải mái với mọi người mà không cần che giấu giới tính.
Tiếp tục
Ông bà Út đã mến cậu từ nhỏ do cậu nhiều lần đến nhà chơi, cậu rất được lòng ông bà vì mỗi lần cậu đến chơi là ông bà khỏe được ngày đó vì mọi việc trong nhà từ nấu ăn rửa chén giặt đồ lau nhà… đều do cậu làm hết. Ông bà quyết định đem cậu về nuôi vì muốn cậu được ăn học đầy đủ và có cuộc sống không thiếu thứ gì từ vật chất đến tinh thần. Cậu từ lâu cũng đã xem ông bà nhưng người ông người bà ruột của mình nên đã theo ông bà về nhà mới, tất nhiên cậu cũng được chuyển trường.
Đúng lúc cậu chuyển là đầu năm học nên không thích ứng nhanh được với các bạn trong lớp, giữa cậu và ngôi trường này có sự tách biệt rất rất lớn về sự xa lạ.
Tùng Tùng Tùng tiếng trống đầu năm học đã vang lên. Cậu vội vã lên lớp, mà ngôi trường này cậu lại không rành vì cậu mới đến nên cậu cứ loay hoay đi tìm, mãi một lúc mới tìm được, đến khi tìm được thì GVCN đã vào lớp.
– Em xin lỗi do em mới chuyển đến nên không biết lớp nằm đâu ạ!
Cậu cúi đầu xin lỗi lia lịa khiến cô chủ nhiệm cũng xiêu lòng mà tha cho cậu
– Thôi được rồi! Em vào chỗ gần cuối lớp ngồi đi
Và thế là cuộc sống cậu lật sang trang mới từ đây.
– Nè con mau dậy đi
Mẹ cậu lay cậu dậy để ăn sáng còn đi học kẻo trể giờ
– Dạ mẹ xuống trước đi ạ
Cậu vốn là đứa con ngoan trò giỏi nên nói chuyện rất được người khác mến. Cậu vội bước xuống giường để vscn, xong cậu đi xuống dưới nhà để ăn sáng.
– Mẹ! Cho con tiền để còn đóng tiền học ạ.
Mẹ cậu biết cậu học giỏi nhưng do nhà nghèo nên bà đã cố gắng đi làm để nuôi cậu ăn học, ba cậu thì bỏ mẹ con cậu đi từ lúc bà mới sinh cậu vì lúc đó ông chưa ly dị với vợ cũ. Cậu lúc nào cũng hận ông ta nên đã nuôi hi vọng trả thù từ lâu.
– Ừ…ừ để mẹ đi kiếm việc làm thêm…khụ khụ
– Mẹ! Mẹ!!!!!!!!!!
Bà ngã quỵ xuống trước mặt cậu khiến gương mặt cậu không còn chút máu.
Chiếc xe cấp cứu lăn bánh đến bệnh viện gần nhất để cứu mẹ cậu.
*Vài tiếng sau
– Xin cho hỏi ai là người thân của bệnh nhân ạ?
– Dạ là con ạ
– Mẹ cháu bị bệnh ung thư giai đoạn cuối rồi, tôi e là sẽ không cứu được nữa, tôi nghĩ bà ấy không sống được bao lâu nữa đâu nên chấu hãy chuẩn bị tâm lí trước. Tôi thành thật xin lỗi
Người bác sĩ bước đi vài bước rồi quay lại nhìn cậu, ông thấy thương cho đứa bé đang quỳ gối trước cửa phòng cấp cứu với gương mặt đầy nước mắt, ông đã cố gắng hết sức nhưng mọi chuyện đã đi quá xa, đã vượt quá kỹ năng của ông.
Cậu cứ quỳ ở đó chỉ cầu mong có một tia hi vọng để cứu mẹ cậu nhưng không có phép màu xảy ra.
Đám tang bà được diễn ra trong chính căn nhà của cậu, một căn nhà xụp xệ nghèo nàn. Xong đám tang của mẹ cậu, cậu được gia đình một người ông họ hàng đem về nuôi vì chỉ có hai người họ là thương cậu như con như cháu thôi còn những người họ hàng khác thì đều xa lánh mẹ con cậu với câu nói lạc hậu ngày nào “Mày dám đi ngủ với chồng người ta mà đã thế lại còn mang cái thứ nghiệt chủng này về à? Mày đã bôi tro trét trấu vào gia đình này rồi! Mày đi ra khỏi nhà ngay!”.
Sơ lược về người nhận nuôi cậu và cậu nhé còn những người sau mình sẽ lồng và sau ^^
– Ông Út (ông Đức): là nhân viên của một công ti bất động sản có tiếng ở Sài Gòn, ông chỉ mới có 40 tuổi thôi nhưng do vai vế trong họ hàng nên mới kêu bằng ông.
– Bà Út (bà Loan): một người phụ nữ đẹp, giỏi và nhân hậu. Đã có 2 người con nhưng đều đã đi du học (2 người này không có trong truyện nhé).
– Tử Đan (cậu):nhan sắc làn da khỏi chê nên cho qua, chuẩn con ngoan trò giỏi, tốt bụng và thân thiện. Cậu biết cậu là gay từ lâu, mẹ cậu cũng biết nên cậu rất thoải mái với mọi người mà không cần che giấu giới tính.
Tiếp tục
Ông bà Út đã mến cậu từ nhỏ do cậu nhiều lần đến nhà chơi, cậu rất được lòng ông bà vì mỗi lần cậu đến chơi là ông bà khỏe được ngày đó vì mọi việc trong nhà từ nấu ăn rửa chén giặt đồ lau nhà… đều do cậu làm hết. Ông bà quyết định đem cậu về nuôi vì muốn cậu được ăn học đầy đủ và có cuộc sống không thiếu thứ gì từ vật chất đến tinh thần. Cậu từ lâu cũng đã xem ông bà nhưng người ông người bà ruột của mình nên đã theo ông bà về nhà mới, tất nhiên cậu cũng được chuyển trường.
Đúng lúc cậu chuyển là đầu năm học nên không thích ứng nhanh được với các bạn trong lớp, giữa cậu và ngôi trường này có sự tách biệt rất rất lớn về sự xa lạ.
Tùng Tùng Tùng tiếng trống đầu năm học đã vang lên. Cậu vội vã lên lớp, mà ngôi trường này cậu lại không rành vì cậu mới đến nên cậu cứ loay hoay đi tìm, mãi một lúc mới tìm được, đến khi tìm được thì GVCN đã vào lớp.
– Em xin lỗi do em mới chuyển đến nên không biết lớp nằm đâu ạ!
Cậu cúi đầu xin lỗi lia lịa khiến cô chủ nhiệm cũng xiêu lòng mà tha cho cậu
– Thôi được rồi! Em vào chỗ gần cuối lớp ngồi đi
Và thế là cuộc sống cậu lật sang trang mới từ đây.