Truyện Cảm Ơn Em

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chương 1

Tích tắc… Tích tắc…

Trong căn phòng trắng buốt này, trên cái giường kia, đang có một anh chàng đang say ngủ. Nếu không biết, mọi người có thể nghĩ đó không phải người bình thường, mà là một vị hoàng tử nhỏ trong những câu chuyện cổ tích của Disney. Tóc không quá dài cũng không quá ngắn, gương mặt cực kì đẹp, đôi mắt mơ màng, sống mũi hơi cao, hai mà phúng phính mà mọi người tưởng có thể búng ra sữa, da trắng như tuyết và điều đặc biệt nhất là đôi môi. Tưởng như dù có đánh đến mòn thỏi son cũng không thể đỏ được như vậy. Bố mẹ Em tưởng như đã gom tất cả các vì sao tinh tú trên trời mà trao cho em ngay từ thuở em mở mắt ngắm nhìn thế giới đầy ánh sáng…

Bỗng có một chút ánh sáng nhỏ chiêu vào gian phòng, làm em tỉnh giấc. Trên người em chỉ có chiếc áo ngủ dài che đến hết đùi non, ai nhìn cũng phải say đắm cái điều kì diệu mà thượng đế đã ban cho em. Dù ai trong nhà cũng đều rất cao, nhưng không hiểu sao em lại chỉ cao 1m65 dù đã 16t. Đến cả mẹ cũng cao hơn em ( mẹ từng làm một hoa hậu nổi tiếng). Đến khoản này em không thích, vì ai nhìn cũng thấy em mỏng manh, dễ vỡ. Đó chính là điều em không thích, em muốn được menly giống cha, anh trai, chứ không phải là chàng hoàng tử đứng sau khung cửa kính trong cái lâu đài lạnh lẽo vắng lặng …

Vừa mới bước ra khỏi phòng, đã có một hàng dài gia nhân đứng thẳng hàng chào em :

– Xin kính chào cậu chủ . Chúc cậu chủ một ngày mới tốt lành.

Cậu ngẩng mặt lên, nở một nụ cười với họ rồi bước vào nhà vệ sinh. Chỉ với nụ cười này mà một hàng nữ hầu phải cố gắng đứng thẳng mà mặt vẫn đỏ nhừ, trong đầu tưởng rằng chàng hoàng tử vừa đi qua đã đánh cắp mất trái tim của mỗi cô.

~ ~ ~

Vừa bước đến phòng ăn, cậu đã phải ngac nhiên:

– Bố, Tại sao hôm nay bố dậy sơm vậy ? Mọi ngày chỉ có mẹ dậy sớm thôi mà .

– Hôm nay công ty có cuộc họp quan trọng nên bố phải dậy sớm để đến sớm chuẩn bị…

– Tuấn, hôm nay ngày đầu tiên đi học rồi. Con có muốn mẹ kêu ông quản gia đưa con đi không ? – Mẹ cậu đưa cho cậu bát cơm rồi ngồi vào bàn.

– Hmmm, Chắc không cần đâu mẹ. Con không muốn mọi người quá chú ý vào con. Con muốn là người bình thường, được kết bạn với người bình thường !

Bố mẹ cậu cũng không qua ngạc nhiên với câu nói của cậu. Từ cái ngày bắt đầu lên cấp II, cậu đã tỏ ra vô cùng người lớn. Cái gì cũng không nhờ người khác làm hộ, không bao giờ đi Ford hay Lambor đến trường mặc dù chỉ cần một lời nói, ba cậu cũng có thể vác một con Ford cực xịn về cho cậu con trai cưng. Họ vẫn còn nhớ cái bản mặt mít ướt của cậu khi kể với họ việc ở trường bị ghẻ lạnh và không ai dám chơi cùng bởi vì họ biết cậu là con một gia đình KHỦNG. Đó chính là một trong những lí do làm cậu trở nên vô cùng đặc biệt.

Uk.. Bố mẹ cậu cùng đồng thanh nói. Trong lòng họ đạng cồn cào bởi vì thấy trong khóe mắt cậu hoàng tử vô giá của họ một khóe buồn…

Không khí căn phòng trầm lặng…

~ ~ ~

– Văn Bách ! – Em thốt lên khi nhìn thấy Anh đứng bên cạnh từ lúc nào. Bố mẹ Em cũng ngạc nhiên không kém.

– Cháu chào hai bác. Hôm nay ngày đầu tiên và cũng từ bây giờ cháu xin phép hai bác cho đưa Tuấn đi học ạ.

Tất nhiên họ đồng ý,( vì mẹ Em thích Yaoi… :V )

……………………………………………………………..

– Thôi, đi thôi. -Anh nói khi Em đã ngồi ngoan trên con xe phân khối lớn đen xì của anh. Hai tay em vòng qua ôm người anh từ phía sau. Cái ấm áp từ má em phả vào cổ anh, phải kìm nén lắm anh mới có thế thắng ga xe…

– Đi thôi- em nói ngọt ngào mà không quên hôn lên má anh một cái thật kêu …
 

Bài tương tự