A
Tích tắc… Tiếng chuông đồng hồ vang lên, điểm 8 giờ sáng. Thằng Phúc vẫn chưa mở được 2 con mắt, với tay tắt cái đồng hồ. Chắc nó vẫn còn đang mệt mỏi với vài chai rượu mạnh ở quán bar tối qua.
—————————————————————-
Nằm một lát, nó choàng dậy mà đầu nhức như búa bổ. Cố lê vào nhà tắm, nước nóng đã bắt đầu làm nó cảm thấy dễ chịu hơn. Phúc nhắm mắt để tận hưởng những làn hơi bốc lên trên cơ thể của nó. Là thằng ăn chơi sa đọa, nhưng nó vẫn chăm tập thể hình đều đặn. Từng giọt nước lăn dài trên bờ vai và bộ ngực săn cứng, và 2 đầu vú căng tròn, mơn mởn kia cùng với thân hình săn chắc đến mức kinh ngạc cũng là niềm mơ ước của biết bao nhiêu đứa con gái.
Nó biết điều đó, nên nó rất kiêu căng và ngạo mạn. Nó ngang tàng, hống hách, chẳng biết sợ ai. Nó nghĩ thiên hạ này chẳng có gì phải sợ. Nó đã tuyên bố rằng nó chỉ sợ ông trời vì ông trời là người duy nhất làm cho nó chết. Nó mỉm cười khi nghĩ đến điều đó. Nó đẹp trai, rất đẹp, và nó khinh bỉ những đứa con gái đến với nó chỉ vì tiền và tình dục. Đâu đó trong ý thức nó vẫn khao khát một cô nàng thật lòng yêu thương và chăm sóc nó. Nó thở dài!
Mải mê chà xát cơ thể, nó giật mình khi nghe có tiếng gọi dưới nhà. Ba nó đang ngồi đọc báo, đã đợi nó được 10 phút. Vừa thấy nó ló dạng, ba nó mỉa:
“Tối qua về sớm nên giờ mệt hả con trai!”
Nó cũng không thèm để ý, nó đã quá quen với điều đó. Mẹ mất từ năm nó 2 tuổi, nên bao nhiêu tình thương ba nó đều dành hết cho nó. Ba nó biết tỏng nó rất hư đốn, nhưng vì nghĩ đến người vợ quá cố, nên ông cũng đành im lặng cho qua chuyện. Ông Tuấn không muốn xen vào đời tư của nó quá nhiều vì ông nghĩ điều đó không cần thiết. Nhưng đâu ai biết lý do vì sao ông không có thời gian chăm sóc cho nó. Ba nó là tay rửa tiền và buôn lậu xuyên quốc gia. Nó cũng biết điều đó nhưng chỉ cần ba nó cho nó thật nhiều, nhiều tiền thì ổng có đi ăn cướp nó cũng mặc kệ.
“Từ ngày mai con sẽ có vệ sĩ canh chừng, ba không có nhiều thời gian lo cho con”
“Sao, cái gì nữa? Con lớn con tự biết con làm gì, vệ sĩ vệ sinh gì, cho nó nghỉ việc đi”. Phúc dùng dằng.
Ba nó không thèm nói câu nào, chỉ tay ra sân. Thằng Phúc đã tỏ vẻ khó chịu và hằn học. Nó không thích những người cứ lẽo đẽo đi theo sau nó. Nó tức tối bước ra, nhìn xem mặt mũi tên đó như thế nào.
“Chào cậu Phúc”. Tên vệ sĩ gằng giọng.
Nó cố tình không thèm nghe, quay mặt đi chỗ khác. Nhưng nó cũng vội liếc được cái khuôn mặt lạnh như tiền cùng với đôi kính sát thủ kia. Hắn ta cao hơn nó cũng chừng vài cm. Cũng vạm vỡ ngang ngửa nó. Nó ghét vô cùng tận. Nó đùng đùng bỏ vào nhà, to tiếng với ba nó.
“Ba thấy chưa, nó không thèm gật đầu chào con nữa kìa. Ba cho nó ở đây hả? Được! Trước sau gì con cũng tống khứ nó đi thôi!”
Ba nó cũng không nói lời nào, nó càng tức thêm. Bỏ đi lên lầu mà nó tức anh ách, chưa ai dám làm như vậy với nó. Chộp lấy cái điện thoại, nó gọi ngay cho thằng Hoàng bạn thân của nó:
“Mày hả? Tự nhiên hôm nay ổng rước thêm cái của nợ về làm vệ sĩ cho tao. Làm như tao là người nổi tiếng hay con nít mới lên 2 không bằng”
“Mày cứ bình thường. Nó có ảnh hưởng gì mày đâu. Cùng lắm là đi ra đường thì nó đi theo thôi. Chứ ở nhà thì sao nó dám làm gì chứ”. Đầu dây bên kia an ủi.
“Nhưng tao khó chịu”. Phúc cau mày
“Khó chịu gì, tối đi bar với tao. Vui lại ngay”
“Ok”.
Nó bước xuống nhà lại, đi ra sân, không thấy tên vệ sĩ đâu. Nó mừng rỡ, nghĩ thầm ba nó đã cho người ta nghỉ việc. Mà nếu ổng không cho thì nó cũng tìm cách nhổ cái gai kia đi càng sớm càng tốt.
8h30 tối, chiếc xe SHi mới tinh của thằng Hoàng đỗ xịch trước nhà thằng Phúc. Nó đang hí hửng thì một người chạy xe gắn máy đến chắn ngang. Một người đàn ông đeo kính đen và bộ đồng phục màu đen.
“Xin lỗi cậu vì tôi hơi vội. Nhưng ba cậu đã dặn tôi phải đi theo bảo vệ cậu dù cậu đi đến bất cứ đâu”
Thằng Phúc tỏ vẻ giận dữ, không nói thành lời. Thằng Hoàng kéo nó lại, nói nhỏ vào tai nó:
“Mày cứ cho nó vài chục ngàn, rồi bảo nó đi đâu đó. Nó đi liền à!”
Phúc móc hết các túi, vơ được 90 ngàn. Nhét vào tay tên vệ sĩ, nó năn nỉ:
“Coi như em năn nỉ anh, anh đi đâu đó rồi về luôn đi. Em không cần đi theo đâu, em chẳng phải người nổi tiếng, cũng chẳng giàu có gì. Không ai thèm ám sát đâu. Nhé!”
Tên vệ sĩ vẫn trơ như đá, miệng chỉ lặp lại 1 câu như trên. Lúc này nó đã bực bội lắm, muốn xông vào đánh cho tên kia một trận. Nhưng thằng Hoàng nhanh tay kéo nó lên xe, nháy mắt:
“Cứ cho nó đi theo, tao sẽ cắt đuôi”
Thằng Hoàng cố tình luồn lách qua các con đường, rẽ phải, quẹo trái………nhằm cắt đuôi tên kia. Được 10 phút thì không thấy hắn đâu, thằng Phúc thở phào. Chưa kịp vội mừng thì thấy hắn chạy sát bên hông mình. Miệng cười đểu, đầu lắc lư kiểu như chế nhạo 2 thằng nhóc này. Đến nước này thì cả 2 đành chịu thua sự lì lợm của ông trời kia.
“Tao bực quá, ngồi trong quán mà nó cứ đứng ì sau lưng tao như canh cửa vậy”. Phúc thỏ thẻ
“Để tao”. Thằng Hoàng tiếp lời.
Nói xong, nó búng tay 2 phát. 1 em chân dài, váy cực ngắn xáp đến. Nó nhét vào ngực cô gái 2 tờ 500 phẳng phiu, rồi nói thì thầm cái gì đấy. Nói xong, cô gái tiến đến tên vệ sĩ, sà vào người hắn. Tay bắt đầu vuốt ve, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
“Mày xem mèo có thèm mỡ không nhé”. Thằng Hoàng nhướng mày
Tên vệ sĩ vẫn đứng như tượng đồng, chẳng tỏ vẻ gì là hưởng ứng, hay phản đối cô gái. Một lúc sau, cô gái đánh bạo chồm lên hôn hắn 1 phát. Hắn cũng để yên và xem như không có gì xảy ra. Cô quay lưng đi không nói tiếng nào. 2 thằng nhóc nhìn nhau cười huề.
“Thôi cứ xem như nó là trò đùa cho mình đi”. Phúc cười toe toét
Vừa nói dứt câu. Từ bàn bên kia, 1 gã thanh niên bặm trợn bước qua:
“Tao nghe nói trong 2 đứa mày có 1 thằng coi trời bằng vung, không sợ ai hả?”. Tên này hất hàm.
Thằng Hoàng định chuồn êm, không muốn làm to chuyện nhưng thằng Phúc đập bàn một cái to, đứng lên hét:
“Tao nè, thằng nào ngon nhào vô!”
Dứt câu, tên này động thủ, cầm chai bia vung lên. Thằng Phúc đã thủ thế sẵn, sẽ cho thằng này một trận. Chai bia vừa vung xuống, Phúc chưa kịp làm gì thì đã thấy 1 cánh tay khác đỡ vào. Cái chai nát vụt, gã kia định tấn công tiếp thì cả đám nghe rõ 2 tiếng “Bụp” “Bụp”. 1 cú đấm và 1 cú đá. Tên này nằm bẹp sàn, miệng chỉ thốt lên vài câu:
“Mày coi chừng tao………a…………a!”
Cả 2 thằng nhóc vẫn còn ngỡ ngàng thì tên vệ sĩ nắm tay thằng Phúc, miệng la lớn:
“Đi mau, đi!”
Thằng Hoàng mặt cắt không còn giọt máu, 3 chân 4 cẳng chạy theo. Cảnh tượng hỗn loạn chưa từng thấy. Cả 2 vẫn chưa biết làm gì thì tên vệ sĩ chạy xe thật nhanh đến, ra hiệu liên hồi:
“Nhanh lên, lên xe mau!”
Cả 2 nhảy phóc lên xe, chẳng mấy chốc đã đi được một đoạn xa. Tên vệ sĩ quay đầu lại nói:
“Em cứ để xe đó, khuya khuya quay lại lấy, không mất đâu”
“Dạ. Vậy phiền anh chở em về nha”. Thằng Hoàng cười nham nhở
“Ừ”
Đến nhà thằng Hoàng, nó bảo cả 2 đợi để nó vào lấy nón cho thằng Phúc. Tên vệ sĩ không thèm nhìn mặt thằng Phúc mà tự nói 1 mình thật to:
“Tối rồi có ăn gì không để đi mua!”
Thằng Phúc rất đói, đói lắm. Nhưng cái sự ngạo mạn của nó không cho phép nó lên tiếng. Nó cũng chẳng thèm nói gì, tên kia cũng chẳng hỏi lại. Thằng Hoàng vừa đưa nón xong, hắn đã vù 1 phát về đến nhà thằng Phúc.
“Chào cậu tôi về!”. Tên vệ sĩ lạnh lùng
Thằng Hoàng vừa tắm rửa xong, đã gọi điện cho thằng Phúc
“Sợ quá mày ơi”
“Sợ cái gì! Nó có ăn thịt mày đâu”
“Cũng may là có anh gì đó……..anh gì ta……không thì mình chết chắc”
“ Ừ vậy mai mày thuê làm vệ sĩ riêng cho mày đi. Tao không cần”.
“Thôi tao nói cho vui mà. Tao thấy có vệ sĩ đi theo cũng tốt, khỏi lo bị ai đánh. Haha”
“Coi chừng tao đánh mày thì 10 vệ sĩ cũng chẳng cứu được”
“Khùng, thôi tao ngủ nha. Bye mày”
“Bye”
“Phúc ơi, xuống đây ba biểu”. Ông Tuấn nói với lên lầu.
Thằng Phúc vẫn chưa tỉnh hẳn, bước xuống nhà. Chỉ thấy thoáng thoáng ba nó đứng kế bên ai đó.
“Anh Đông nói tối qua con lại gây sự nữa phải không?”
Phúc dụi mắt, mặt trơ ra như người mới bị bệnh lâu năm.
“Gây sự gì ba!”
“Con hư lắm, được nuông chiều quá đâm ra hư hỏng à. Được, từ ngày mai ba sẽ cho anh Đông đến ở luôn với con, để con khỏi gây chuyện phiền phức nữa”.
“HẢ. Ở…..Ở…..Ở CHUNG…………..LÀ……..LÀ……..LÀ SAO?”
“Không nói nữa”. Ba nó nạt.
Tiếp tục, ba nó quay sang người đàn ông kế bên. Nó đã nhận ra là tên vệ sĩ đáng ghét của nó. Ba nó lại từ tốn:
“Cháu cứ tự nhiên như ở nhà. Lầu 2 phòng kế bên phòng nó”
“Dạ”.
Tên vệ sĩ Đông đi lướt qua thằng Phúc, nó vẫn còn ngỡ ngàng và ngạc nhiên. Mãi một lúc sau, nó chạy đến nắm tay ba nó van xin:
“Ba ơi, ba đừng cho ai khác vào ở nhà mình. Khó chịu lắm. Con hứa con không hư nữa đâu mà ba!”
Ba nó vẫn không thèm nói thêm lời nào, vậy là cuộc đời nó từ nay phải mang thêm 1 cái gông cùm nữa rồi. Nó lắc đầu ngao ngán!Thằng Phúc cảm thấy vô cùng chật chội khi phải sống cùng với một người khác trong nhà. Nó đã quen với việc được ở một mình nên khi tên vệ sĩ về sống chung, nó bằng mặt cho ba nó vui chứ không bằng lòng. Chỉ trừ những lúc nó ở trong phòng riêng thì không sao, chứ hễ nó bước xuống nhà là lại đụng mặt nhau. Khi thì hắn tưới cây, khi thì quét dọn nhà cửa, khi thì lau rửa xe cộ…tất tần tật hắn đều biết làm. Mỗi lần thấy thằng Phúc thì hắn đều chào hỏi nhưng thằng này lại cố tình không nghe.
Một lần, nó thức dậy từ rất sớm. Bước ra ban công, nó đã nhìn thấy tên vệ sĩ đang tập thể dục, hít xà đơn. Nó nhíu mày dòm ngó kỹ xem hắn ta có thân hình lực lưỡng như nó không? Chưa biết tuổi đời, tuổi nghề của hắn được bao nhiêu nhưng xem ra hắn ta hơn nó nhiều về khoảng này. Thằng Phúc thấy rõ từng múi cơ bụng khi hắn hít lên, cũng nhìn thấy rõ cơ lưng cuồn cuộn, đôi bắp tay săn chắc và to khỏe cùng với đôi chân nhanh nhẹn.
Cặp ngực thì miễn chê, khe ngực rõ ràng, vòng ngực đều đặn, 2 đầu vú hồng hào, cộng với sợi dây chuyền thẻ bài, và cái đầu đinh kia thì quả thật y như là một tay xã hội đen khét tiếng. Mãi lo săm soi, thằng Phúc giật mình khi cái đầu đinh kia ngước lên. Hắn đã nhìn thấy nó, hắn gật đầu chào, môi nở nụ cười tươi. Đáp lại, thằng Phúc liếc mắt nhìn qua chỗ khác, giả bộ như không nhìn thấy nhưng trong lòng thật ra là đang rất ganh tị.
Nó không cho phép hắn ta hơn nó, vì thế những định kiến trong đầu nó lại càng kinh khủng hơn. Nó lại càng hậm hực và quyết tâm tống tiễn tên này đi. Hoặc cùng lắm là làm cho hắn không xen vào chuyện đời tư của mình nữa. Nó bỏ vào phòng.
Lần khác, tranh thủ tên này đi công việc. Nó dùng chìa khóa dự phòng lẻn vào phòng hắn ta rồi bắt đầu săm soi, tìm kiếm. Phòng rất ngăn nắp và sạch sẽ, quần áo xếp ngay ngắn, chu đáo. Chăn mền tươm tất, bàn ghế gọn gàng. Nó đảo mắt nhìn quanh, thấy chẳng có gì để lục, chỉ duy còn cái ví tiền mà hắn để quên trên bàn. Mở ra xem, vừa ngay tầm mắt nó là tấm ảnh của một gia đình hạnh phúc với đứa con nít dễ thương chừng 2 3 tuổi và người phụ nữ nhỏ nhắn, xinh xắn.
Ngay phía sau là tên vệ sĩ đáng ghét mà nó đang thầm nguyền rủa kia. Nó bĩu môi ra vẻ chế nhạo rồi bắt đầu xem các giầy tờ khác. Vệ sĩ của nó tên Nguyễn Minh Đông, sinh năm 1980, lớn hơn nó những 9 tuổi, quê Nha Trang, làm vệ sĩ đã được 4 năm. Nó nghĩ thầm: “Tên này chắc khó chịu lắm, nhìn vẻ mặt là biết rồi, để hắn ở đây lâu chắc mình cũng tàn đời luôn!”. Nghĩ xong, nó cất hết tất cả vào rồi nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Buổi tối thứ 7 cuối tuần, quán bar thật ồn ào, náo nhiệt. Hôm nay thằng Hoàng cáo bệnh nên vắng mặt, chỉ có thằng Phúc đi một mình. Nó lại kéo theo cả con Phương, con nhỏ mà nó vừa quen được 1 tháng nay. Con Phương không dám uống nhiều, mà thằng Phúc thí cứ nốc tới bến. Tên vệ sĩ vẫn đứng sát bên nó. Nó mặc kệ, cứ “dzô”, “dzô”…rồi lắc lư điên cuồng theo nhạc.
Tàn cuộc, con Phương xin phép về trước. Thằng Phúc vẫn còn tỉnh táo để có thể chạy xe được. Nó cũng chẳng thèm để ý đến tên vệ sĩ nữa. Đi đến đường Nguyễn Văn Trỗi, nó quẹo vào con hẻm nhỏ. Bất chợt 1 chiếc Sport đen lao lên chặn đầu xe nó lại. Trên xe là 3 người đán ông hung tợn mà nó lờ mờ nhận ra có 1 người quen.
Nó nhảy xuống, quát:
“Tụi bây là thằng chó nào mà chận đầu tao. Đánh chết mẹ hết cả đám à!”
“Mày cứ thử coi cái miệng của mày có sắc như dao của tụi tao không?”
Thằng Phúc nhận ra mình đang nguy hiểm, chúng nó có hung khí, lại những 3 người. Có cả cái tên bị đánh ở quán bar hôm trước. Thằng Phúc lùi lại, 3 tên kia cứ tiến đến. Thằng Phúc nghĩ chắc mình không bỏ mạng thì cũng bầm dập nên nó đang cố nghĩ cách để bỏ chạy. Chưa suy nghĩ được điều gì, một chiếc xe máy khác trờ tới, người đàn ông trên xe lao xuống, xông vào đám côn đồ kia. Cả 4 người ẩu đả một lúc thì 2 tên trong đám bị hạ đo ván. Tên còn lại vung con dao lên định lia thằng Phúc thì 1 cánh tay đã chìa ra đỡ cho nó nhát chém. Nó nghe rõ 1 tiếng “roạt”, và máu bắt đầu tuôn ra. Nó nghe tiếng la thất thanh:
“Phúc, chạy đi em!”
Nó hoảng quá, chạy được 1 đoạn thì dừng lại. Nó quay qua thì thấy cả 3 tên kia đang tìm đường tháo chạy, còn người đàn ông thì ôm cánh tay đầy máu nằm vật ra đường. Không biết làm gì, nó chạy lại đỡ người ta dậy, miệng lắp bắp:
“Anh, anh…….anh….có sao….sao….?”
Nó nhận ra, đó chính là tên vệ sĩ mà nó vẫn hằng ngày đay nghiến. Nhưng giờ đây, trước mắt nó, mọi việc chuyển theo chiều hướng khác, nó khâm phục, lẫn hoang mang. Nó xem như nó vừa được một anh hùng cứu sống, nhưng nó sợ anh ta sẽ chết. Nó đỡ anh ta dậy, áo và tay dính đầy máu. Mặt nó tái đi, không nói nên tiếng. Mãi một lúc sau, nó mới la lên được vài câu: “Ai giúp với, có người bị chém!”. Tiếng kêu thất thanh của nó xé tan màn đêm yên tĩnh đã chìm vào giấc ngủ.
Đông lim dim mở mắt, thấy mình đang nằm trên giường bệnh. Ngó qua bên cạnh, thấy Phúc đang chống tay lên trán, lâu lâu lại gục xuống. Giật mình tỉnh giấc, vừa thấy Đông đã tỉnh, nó hỏi dồn:
“Anh có sao không, anh đỡ chưa, còn đau không anh…….Anh tỉnh hẳn chưa, muốn ăn uống gì không?”
“Sao tôi lại ở đây vậy cậu Phúc?”. Đông khò khè.
“Tối qua em bị giang hồ xử, anh đỡ cho em nhát chém, máu ra nhiều quá nên anh xỉu. Người ta đưa vào bệnh viện”
“À!”
Chưa kịp nói gì, Đông tiếp:
“Thôi cậu về thay quần áo, nghỉ ngơi đi. Tôi khỏe mà, không sao đâu”
“Anh có chắc đã khỏe chưa, anh muốn ăn uống gì không?”
“Thôi cảm ơn cậu, không sao đâu”
—————————————————————-
Nằm một lát, nó choàng dậy mà đầu nhức như búa bổ. Cố lê vào nhà tắm, nước nóng đã bắt đầu làm nó cảm thấy dễ chịu hơn. Phúc nhắm mắt để tận hưởng những làn hơi bốc lên trên cơ thể của nó. Là thằng ăn chơi sa đọa, nhưng nó vẫn chăm tập thể hình đều đặn. Từng giọt nước lăn dài trên bờ vai và bộ ngực săn cứng, và 2 đầu vú căng tròn, mơn mởn kia cùng với thân hình săn chắc đến mức kinh ngạc cũng là niềm mơ ước của biết bao nhiêu đứa con gái.
Nó biết điều đó, nên nó rất kiêu căng và ngạo mạn. Nó ngang tàng, hống hách, chẳng biết sợ ai. Nó nghĩ thiên hạ này chẳng có gì phải sợ. Nó đã tuyên bố rằng nó chỉ sợ ông trời vì ông trời là người duy nhất làm cho nó chết. Nó mỉm cười khi nghĩ đến điều đó. Nó đẹp trai, rất đẹp, và nó khinh bỉ những đứa con gái đến với nó chỉ vì tiền và tình dục. Đâu đó trong ý thức nó vẫn khao khát một cô nàng thật lòng yêu thương và chăm sóc nó. Nó thở dài!
Mải mê chà xát cơ thể, nó giật mình khi nghe có tiếng gọi dưới nhà. Ba nó đang ngồi đọc báo, đã đợi nó được 10 phút. Vừa thấy nó ló dạng, ba nó mỉa:
“Tối qua về sớm nên giờ mệt hả con trai!”
Nó cũng không thèm để ý, nó đã quá quen với điều đó. Mẹ mất từ năm nó 2 tuổi, nên bao nhiêu tình thương ba nó đều dành hết cho nó. Ba nó biết tỏng nó rất hư đốn, nhưng vì nghĩ đến người vợ quá cố, nên ông cũng đành im lặng cho qua chuyện. Ông Tuấn không muốn xen vào đời tư của nó quá nhiều vì ông nghĩ điều đó không cần thiết. Nhưng đâu ai biết lý do vì sao ông không có thời gian chăm sóc cho nó. Ba nó là tay rửa tiền và buôn lậu xuyên quốc gia. Nó cũng biết điều đó nhưng chỉ cần ba nó cho nó thật nhiều, nhiều tiền thì ổng có đi ăn cướp nó cũng mặc kệ.
“Từ ngày mai con sẽ có vệ sĩ canh chừng, ba không có nhiều thời gian lo cho con”
“Sao, cái gì nữa? Con lớn con tự biết con làm gì, vệ sĩ vệ sinh gì, cho nó nghỉ việc đi”. Phúc dùng dằng.
Ba nó không thèm nói câu nào, chỉ tay ra sân. Thằng Phúc đã tỏ vẻ khó chịu và hằn học. Nó không thích những người cứ lẽo đẽo đi theo sau nó. Nó tức tối bước ra, nhìn xem mặt mũi tên đó như thế nào.
“Chào cậu Phúc”. Tên vệ sĩ gằng giọng.
Nó cố tình không thèm nghe, quay mặt đi chỗ khác. Nhưng nó cũng vội liếc được cái khuôn mặt lạnh như tiền cùng với đôi kính sát thủ kia. Hắn ta cao hơn nó cũng chừng vài cm. Cũng vạm vỡ ngang ngửa nó. Nó ghét vô cùng tận. Nó đùng đùng bỏ vào nhà, to tiếng với ba nó.
“Ba thấy chưa, nó không thèm gật đầu chào con nữa kìa. Ba cho nó ở đây hả? Được! Trước sau gì con cũng tống khứ nó đi thôi!”
Ba nó cũng không nói lời nào, nó càng tức thêm. Bỏ đi lên lầu mà nó tức anh ách, chưa ai dám làm như vậy với nó. Chộp lấy cái điện thoại, nó gọi ngay cho thằng Hoàng bạn thân của nó:
“Mày hả? Tự nhiên hôm nay ổng rước thêm cái của nợ về làm vệ sĩ cho tao. Làm như tao là người nổi tiếng hay con nít mới lên 2 không bằng”
“Mày cứ bình thường. Nó có ảnh hưởng gì mày đâu. Cùng lắm là đi ra đường thì nó đi theo thôi. Chứ ở nhà thì sao nó dám làm gì chứ”. Đầu dây bên kia an ủi.
“Nhưng tao khó chịu”. Phúc cau mày
“Khó chịu gì, tối đi bar với tao. Vui lại ngay”
“Ok”.
Nó bước xuống nhà lại, đi ra sân, không thấy tên vệ sĩ đâu. Nó mừng rỡ, nghĩ thầm ba nó đã cho người ta nghỉ việc. Mà nếu ổng không cho thì nó cũng tìm cách nhổ cái gai kia đi càng sớm càng tốt.
8h30 tối, chiếc xe SHi mới tinh của thằng Hoàng đỗ xịch trước nhà thằng Phúc. Nó đang hí hửng thì một người chạy xe gắn máy đến chắn ngang. Một người đàn ông đeo kính đen và bộ đồng phục màu đen.
“Xin lỗi cậu vì tôi hơi vội. Nhưng ba cậu đã dặn tôi phải đi theo bảo vệ cậu dù cậu đi đến bất cứ đâu”
Thằng Phúc tỏ vẻ giận dữ, không nói thành lời. Thằng Hoàng kéo nó lại, nói nhỏ vào tai nó:
“Mày cứ cho nó vài chục ngàn, rồi bảo nó đi đâu đó. Nó đi liền à!”
Phúc móc hết các túi, vơ được 90 ngàn. Nhét vào tay tên vệ sĩ, nó năn nỉ:
“Coi như em năn nỉ anh, anh đi đâu đó rồi về luôn đi. Em không cần đi theo đâu, em chẳng phải người nổi tiếng, cũng chẳng giàu có gì. Không ai thèm ám sát đâu. Nhé!”
Tên vệ sĩ vẫn trơ như đá, miệng chỉ lặp lại 1 câu như trên. Lúc này nó đã bực bội lắm, muốn xông vào đánh cho tên kia một trận. Nhưng thằng Hoàng nhanh tay kéo nó lên xe, nháy mắt:
“Cứ cho nó đi theo, tao sẽ cắt đuôi”
Thằng Hoàng cố tình luồn lách qua các con đường, rẽ phải, quẹo trái………nhằm cắt đuôi tên kia. Được 10 phút thì không thấy hắn đâu, thằng Phúc thở phào. Chưa kịp vội mừng thì thấy hắn chạy sát bên hông mình. Miệng cười đểu, đầu lắc lư kiểu như chế nhạo 2 thằng nhóc này. Đến nước này thì cả 2 đành chịu thua sự lì lợm của ông trời kia.
“Tao bực quá, ngồi trong quán mà nó cứ đứng ì sau lưng tao như canh cửa vậy”. Phúc thỏ thẻ
“Để tao”. Thằng Hoàng tiếp lời.
Nói xong, nó búng tay 2 phát. 1 em chân dài, váy cực ngắn xáp đến. Nó nhét vào ngực cô gái 2 tờ 500 phẳng phiu, rồi nói thì thầm cái gì đấy. Nói xong, cô gái tiến đến tên vệ sĩ, sà vào người hắn. Tay bắt đầu vuốt ve, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
“Mày xem mèo có thèm mỡ không nhé”. Thằng Hoàng nhướng mày
Tên vệ sĩ vẫn đứng như tượng đồng, chẳng tỏ vẻ gì là hưởng ứng, hay phản đối cô gái. Một lúc sau, cô gái đánh bạo chồm lên hôn hắn 1 phát. Hắn cũng để yên và xem như không có gì xảy ra. Cô quay lưng đi không nói tiếng nào. 2 thằng nhóc nhìn nhau cười huề.
“Thôi cứ xem như nó là trò đùa cho mình đi”. Phúc cười toe toét
Vừa nói dứt câu. Từ bàn bên kia, 1 gã thanh niên bặm trợn bước qua:
“Tao nghe nói trong 2 đứa mày có 1 thằng coi trời bằng vung, không sợ ai hả?”. Tên này hất hàm.
Thằng Hoàng định chuồn êm, không muốn làm to chuyện nhưng thằng Phúc đập bàn một cái to, đứng lên hét:
“Tao nè, thằng nào ngon nhào vô!”
Dứt câu, tên này động thủ, cầm chai bia vung lên. Thằng Phúc đã thủ thế sẵn, sẽ cho thằng này một trận. Chai bia vừa vung xuống, Phúc chưa kịp làm gì thì đã thấy 1 cánh tay khác đỡ vào. Cái chai nát vụt, gã kia định tấn công tiếp thì cả đám nghe rõ 2 tiếng “Bụp” “Bụp”. 1 cú đấm và 1 cú đá. Tên này nằm bẹp sàn, miệng chỉ thốt lên vài câu:
“Mày coi chừng tao………a…………a!”
Cả 2 thằng nhóc vẫn còn ngỡ ngàng thì tên vệ sĩ nắm tay thằng Phúc, miệng la lớn:
“Đi mau, đi!”
Thằng Hoàng mặt cắt không còn giọt máu, 3 chân 4 cẳng chạy theo. Cảnh tượng hỗn loạn chưa từng thấy. Cả 2 vẫn chưa biết làm gì thì tên vệ sĩ chạy xe thật nhanh đến, ra hiệu liên hồi:
“Nhanh lên, lên xe mau!”
Cả 2 nhảy phóc lên xe, chẳng mấy chốc đã đi được một đoạn xa. Tên vệ sĩ quay đầu lại nói:
“Em cứ để xe đó, khuya khuya quay lại lấy, không mất đâu”
“Dạ. Vậy phiền anh chở em về nha”. Thằng Hoàng cười nham nhở
“Ừ”
Đến nhà thằng Hoàng, nó bảo cả 2 đợi để nó vào lấy nón cho thằng Phúc. Tên vệ sĩ không thèm nhìn mặt thằng Phúc mà tự nói 1 mình thật to:
“Tối rồi có ăn gì không để đi mua!”
Thằng Phúc rất đói, đói lắm. Nhưng cái sự ngạo mạn của nó không cho phép nó lên tiếng. Nó cũng chẳng thèm nói gì, tên kia cũng chẳng hỏi lại. Thằng Hoàng vừa đưa nón xong, hắn đã vù 1 phát về đến nhà thằng Phúc.
“Chào cậu tôi về!”. Tên vệ sĩ lạnh lùng
Thằng Hoàng vừa tắm rửa xong, đã gọi điện cho thằng Phúc
“Sợ quá mày ơi”
“Sợ cái gì! Nó có ăn thịt mày đâu”
“Cũng may là có anh gì đó……..anh gì ta……không thì mình chết chắc”
“ Ừ vậy mai mày thuê làm vệ sĩ riêng cho mày đi. Tao không cần”.
“Thôi tao nói cho vui mà. Tao thấy có vệ sĩ đi theo cũng tốt, khỏi lo bị ai đánh. Haha”
“Coi chừng tao đánh mày thì 10 vệ sĩ cũng chẳng cứu được”
“Khùng, thôi tao ngủ nha. Bye mày”
“Bye”
“Phúc ơi, xuống đây ba biểu”. Ông Tuấn nói với lên lầu.
Thằng Phúc vẫn chưa tỉnh hẳn, bước xuống nhà. Chỉ thấy thoáng thoáng ba nó đứng kế bên ai đó.
“Anh Đông nói tối qua con lại gây sự nữa phải không?”
Phúc dụi mắt, mặt trơ ra như người mới bị bệnh lâu năm.
“Gây sự gì ba!”
“Con hư lắm, được nuông chiều quá đâm ra hư hỏng à. Được, từ ngày mai ba sẽ cho anh Đông đến ở luôn với con, để con khỏi gây chuyện phiền phức nữa”.
“HẢ. Ở…..Ở…..Ở CHUNG…………..LÀ……..LÀ……..LÀ SAO?”
“Không nói nữa”. Ba nó nạt.
Tiếp tục, ba nó quay sang người đàn ông kế bên. Nó đã nhận ra là tên vệ sĩ đáng ghét của nó. Ba nó lại từ tốn:
“Cháu cứ tự nhiên như ở nhà. Lầu 2 phòng kế bên phòng nó”
“Dạ”.
Tên vệ sĩ Đông đi lướt qua thằng Phúc, nó vẫn còn ngỡ ngàng và ngạc nhiên. Mãi một lúc sau, nó chạy đến nắm tay ba nó van xin:
“Ba ơi, ba đừng cho ai khác vào ở nhà mình. Khó chịu lắm. Con hứa con không hư nữa đâu mà ba!”
Ba nó vẫn không thèm nói thêm lời nào, vậy là cuộc đời nó từ nay phải mang thêm 1 cái gông cùm nữa rồi. Nó lắc đầu ngao ngán!Thằng Phúc cảm thấy vô cùng chật chội khi phải sống cùng với một người khác trong nhà. Nó đã quen với việc được ở một mình nên khi tên vệ sĩ về sống chung, nó bằng mặt cho ba nó vui chứ không bằng lòng. Chỉ trừ những lúc nó ở trong phòng riêng thì không sao, chứ hễ nó bước xuống nhà là lại đụng mặt nhau. Khi thì hắn tưới cây, khi thì quét dọn nhà cửa, khi thì lau rửa xe cộ…tất tần tật hắn đều biết làm. Mỗi lần thấy thằng Phúc thì hắn đều chào hỏi nhưng thằng này lại cố tình không nghe.
Một lần, nó thức dậy từ rất sớm. Bước ra ban công, nó đã nhìn thấy tên vệ sĩ đang tập thể dục, hít xà đơn. Nó nhíu mày dòm ngó kỹ xem hắn ta có thân hình lực lưỡng như nó không? Chưa biết tuổi đời, tuổi nghề của hắn được bao nhiêu nhưng xem ra hắn ta hơn nó nhiều về khoảng này. Thằng Phúc thấy rõ từng múi cơ bụng khi hắn hít lên, cũng nhìn thấy rõ cơ lưng cuồn cuộn, đôi bắp tay săn chắc và to khỏe cùng với đôi chân nhanh nhẹn.
Cặp ngực thì miễn chê, khe ngực rõ ràng, vòng ngực đều đặn, 2 đầu vú hồng hào, cộng với sợi dây chuyền thẻ bài, và cái đầu đinh kia thì quả thật y như là một tay xã hội đen khét tiếng. Mãi lo săm soi, thằng Phúc giật mình khi cái đầu đinh kia ngước lên. Hắn đã nhìn thấy nó, hắn gật đầu chào, môi nở nụ cười tươi. Đáp lại, thằng Phúc liếc mắt nhìn qua chỗ khác, giả bộ như không nhìn thấy nhưng trong lòng thật ra là đang rất ganh tị.
Nó không cho phép hắn ta hơn nó, vì thế những định kiến trong đầu nó lại càng kinh khủng hơn. Nó lại càng hậm hực và quyết tâm tống tiễn tên này đi. Hoặc cùng lắm là làm cho hắn không xen vào chuyện đời tư của mình nữa. Nó bỏ vào phòng.
Lần khác, tranh thủ tên này đi công việc. Nó dùng chìa khóa dự phòng lẻn vào phòng hắn ta rồi bắt đầu săm soi, tìm kiếm. Phòng rất ngăn nắp và sạch sẽ, quần áo xếp ngay ngắn, chu đáo. Chăn mền tươm tất, bàn ghế gọn gàng. Nó đảo mắt nhìn quanh, thấy chẳng có gì để lục, chỉ duy còn cái ví tiền mà hắn để quên trên bàn. Mở ra xem, vừa ngay tầm mắt nó là tấm ảnh của một gia đình hạnh phúc với đứa con nít dễ thương chừng 2 3 tuổi và người phụ nữ nhỏ nhắn, xinh xắn.
Ngay phía sau là tên vệ sĩ đáng ghét mà nó đang thầm nguyền rủa kia. Nó bĩu môi ra vẻ chế nhạo rồi bắt đầu xem các giầy tờ khác. Vệ sĩ của nó tên Nguyễn Minh Đông, sinh năm 1980, lớn hơn nó những 9 tuổi, quê Nha Trang, làm vệ sĩ đã được 4 năm. Nó nghĩ thầm: “Tên này chắc khó chịu lắm, nhìn vẻ mặt là biết rồi, để hắn ở đây lâu chắc mình cũng tàn đời luôn!”. Nghĩ xong, nó cất hết tất cả vào rồi nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Buổi tối thứ 7 cuối tuần, quán bar thật ồn ào, náo nhiệt. Hôm nay thằng Hoàng cáo bệnh nên vắng mặt, chỉ có thằng Phúc đi một mình. Nó lại kéo theo cả con Phương, con nhỏ mà nó vừa quen được 1 tháng nay. Con Phương không dám uống nhiều, mà thằng Phúc thí cứ nốc tới bến. Tên vệ sĩ vẫn đứng sát bên nó. Nó mặc kệ, cứ “dzô”, “dzô”…rồi lắc lư điên cuồng theo nhạc.
Tàn cuộc, con Phương xin phép về trước. Thằng Phúc vẫn còn tỉnh táo để có thể chạy xe được. Nó cũng chẳng thèm để ý đến tên vệ sĩ nữa. Đi đến đường Nguyễn Văn Trỗi, nó quẹo vào con hẻm nhỏ. Bất chợt 1 chiếc Sport đen lao lên chặn đầu xe nó lại. Trên xe là 3 người đán ông hung tợn mà nó lờ mờ nhận ra có 1 người quen.
Nó nhảy xuống, quát:
“Tụi bây là thằng chó nào mà chận đầu tao. Đánh chết mẹ hết cả đám à!”
“Mày cứ thử coi cái miệng của mày có sắc như dao của tụi tao không?”
Thằng Phúc nhận ra mình đang nguy hiểm, chúng nó có hung khí, lại những 3 người. Có cả cái tên bị đánh ở quán bar hôm trước. Thằng Phúc lùi lại, 3 tên kia cứ tiến đến. Thằng Phúc nghĩ chắc mình không bỏ mạng thì cũng bầm dập nên nó đang cố nghĩ cách để bỏ chạy. Chưa suy nghĩ được điều gì, một chiếc xe máy khác trờ tới, người đàn ông trên xe lao xuống, xông vào đám côn đồ kia. Cả 4 người ẩu đả một lúc thì 2 tên trong đám bị hạ đo ván. Tên còn lại vung con dao lên định lia thằng Phúc thì 1 cánh tay đã chìa ra đỡ cho nó nhát chém. Nó nghe rõ 1 tiếng “roạt”, và máu bắt đầu tuôn ra. Nó nghe tiếng la thất thanh:
“Phúc, chạy đi em!”
Nó hoảng quá, chạy được 1 đoạn thì dừng lại. Nó quay qua thì thấy cả 3 tên kia đang tìm đường tháo chạy, còn người đàn ông thì ôm cánh tay đầy máu nằm vật ra đường. Không biết làm gì, nó chạy lại đỡ người ta dậy, miệng lắp bắp:
“Anh, anh…….anh….có sao….sao….?”
Nó nhận ra, đó chính là tên vệ sĩ mà nó vẫn hằng ngày đay nghiến. Nhưng giờ đây, trước mắt nó, mọi việc chuyển theo chiều hướng khác, nó khâm phục, lẫn hoang mang. Nó xem như nó vừa được một anh hùng cứu sống, nhưng nó sợ anh ta sẽ chết. Nó đỡ anh ta dậy, áo và tay dính đầy máu. Mặt nó tái đi, không nói nên tiếng. Mãi một lúc sau, nó mới la lên được vài câu: “Ai giúp với, có người bị chém!”. Tiếng kêu thất thanh của nó xé tan màn đêm yên tĩnh đã chìm vào giấc ngủ.
Đông lim dim mở mắt, thấy mình đang nằm trên giường bệnh. Ngó qua bên cạnh, thấy Phúc đang chống tay lên trán, lâu lâu lại gục xuống. Giật mình tỉnh giấc, vừa thấy Đông đã tỉnh, nó hỏi dồn:
“Anh có sao không, anh đỡ chưa, còn đau không anh…….Anh tỉnh hẳn chưa, muốn ăn uống gì không?”
“Sao tôi lại ở đây vậy cậu Phúc?”. Đông khò khè.
“Tối qua em bị giang hồ xử, anh đỡ cho em nhát chém, máu ra nhiều quá nên anh xỉu. Người ta đưa vào bệnh viện”
“À!”
Chưa kịp nói gì, Đông tiếp:
“Thôi cậu về thay quần áo, nghỉ ngơi đi. Tôi khỏe mà, không sao đâu”
“Anh có chắc đã khỏe chưa, anh muốn ăn uống gì không?”
“Thôi cảm ơn cậu, không sao đâu”