Truyện Ác Quỷ

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Nguyên Thành tỉnh dậy, cậu cảm thấy toàn thân đau mỏi như vừa bị đánh một trận nhừ đời. Cậu uể oải cử động, rồi mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh. Nguyên Thành ngạc nhiên há hốc mồm đến tỉnh cả ngủ. Hắn đang nằm bên cạnh cậu. Nguyên Thành nhìn xung quanh một lượt, đây là một căn phòng lớn, rộng. Trông thật sang trọng. Rồi Nguyên Thành nhớ lại những gì đã xảy ra. Cậu bị hắn bắt, rồi mang đến một ngôi biệt thự. Rồi lại mang cậu đi và đánh cậu ngất xỉu. Nguyên Thành cay cú, tranh thủ lúc hắn đang say giấc, cậu muốn giết hắn. Nguyên Thành mới chỉ thoáng nghĩ, nhưng rồi lại tự trách thầm ” Mình học nghề cứu người mà, sao lại giết người chứ? “. Rồi cậu lại nghĩ ” Ác như hắn chỉ có Ác Quỷ đầu thai, mình giết hắn cũng coi như trừ họa cho dân “. Nguyên Thành nghĩ ngợi một hồi, tự nhiên lại ngáp một tiếng rõ to. Nguyên Thành vừa nhận ra mình đã sai khi ngáp, thì hắn mở mắt ra và nói một cách lạnh lùng.

– Tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì ngủ tiếp đi.

Nguyên Thành cười nhạt không hiểu nổi bản thân vừa bị gì. Nguyên Thành nhìn lại bản thân. Không mặc áo. Chỉ mặc mỗi một cái quần đùi. Mà bên trong cũng không mặc quần nhỏ. Rồi cậu nhìn hắn, hắn cũng không mặc áo. Trong suy nghĩ thoáng qua,Nguyên Thành như muốn vỡ vụn tâm trí.

– Anh đã làm gì tôi? Quần áo của tôi đâu?

Đông Quân nói.

– Trông cậu như que tăm, tôi không thèm động vào đâu. Quần áo của cậu được người giúp việc mang đi rồi. Chính cô ấy đã tắm cho cậu.

Nguyên Thành ngạc nhiên.

– What the??? Sự trong trắng của tôi.

Đông Quân nói.

– Im đi.

Nguyên Thành tức giận.

– Ai bảo anh dám cho người cởi đồ của tôi ra?

– Cậu hôi chết đi được. Không thay đồ cho cậu, thì vứt cậu vào thùng rác cũng xúc phạm.

Nguyên Thành sôi máu muốn giết con người kia. Nhưng cậu chẳng thể làm gì được. Vì hắn có võ. Đông Quân ngồi dậy tựa vào đầu giường và hỏi.

– Tôi cho cậu nói lại. Trước khi chết, bố tôi có giao lại hay đưa thứ gì cho cậu không?

Nguyên Thành lắc đầu nói.

– Không có gì. Và không nói gì. Tôi đã bảo ông ấy chết tại chỗ mà.

Đông Quân hỏi với vẻ nghi vấn.

– Cậu chắc chắn?

Nguyên Thành gật đầu. Đông Quân nói tiếp.

– Vậy như tôi đã nói. Nhiệm vụ của cậu rất quan trọng. Nên từ hôm nay cậu sẽ ở đây.

Nguyên Thành thắc mắc.

– Một mình?

Đông Quân nói.

– Đây là phòng tôi. Cậu sẽ ở đây cùng tôi.

– Cùng anh? – Nguyên Thành ngạc nhiên.

– Đúng vậy.

Nguyên Thành hỏi.

– Vậy tôi ở đây làm nhiệm vụ gì? Ăn với ngủ thôi sao?

Đông Quân nói.

– Tất nhiên rồi.

Nguyên Thành hỏi tiếp.

– Vậy việc học của tôi?

Đông Quân vẫn lạnh giọng nói.

– Việc học của cậu sẽ được bảo lưu.

Nguyên Thành ngạc nhiên.

– Định mệnh. Vậy tôi còn học hành gì nữa?

Đông Quân vẫn không thay đổi nét mặt nói.

– Ở đây là nhà tôi. Trong nhà này chỉ có một mình cô Nga làm giúp việc chính. Ban ngày có thêm 2 người nữa tới làm thêm. Mọi thứ tự do, cậu có thể đi lại thoải mái. Tất nhiên là chỉ trong phạm vi ngôi nhà này. Tôi nói thêm – Đông Quân chỉ tay vào cánh cửa gần đó rồi nói tiếp – Đằng sau cánh cửa kia là phòng bí mật,cậu không được phép bước vào, nếu không có sự cho phép của tôi.

Nguyên Thành gật gù như đã hiểu mọi thứ. Đông Quân ra khỏi giường, rồi đi vào phòng tắm. Nguyên Thành lại nằm tiếp.

Tiếng cửa phòng tắm mở, Đông Quân bước ra. Nguyên Thành như giả vờ ngủ say, cậu không muốn nghe con người kia nói gì cả. Đông Quân bỏ cái khăn tắm quấn quanh hông ra rồi thản nhiên mặc đồ trước mặt Nguyên Thành. Với một chàng trai như Nguyên Thành, thì đó đúng là bệnh hoạn. Cậu lại nhắm tịt mắt rồi giả vờ ngủ. Đông Quân mặc đồ xong, anh ta đi giày. Xong rồi anh ta nói.

– Tôi đi làm đây. Cậu cần gì cứ gọi cô Nga.

Nói xong, anh ta cầm lấy cái áo vest đen rồi đi. Nghe tiếng cửa đóng lại, Nguyên Thành mới dám mở mắt. Cậu bật dậy, thở dài nói.

– Thật ghê tởm.

Nguyên Thành định dậy ra khỏi giường, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cậu cũng chẳng có gì mặc. Nên lại nằm yên nghịch điện thoại. Trong đầu là bao nhiêu suy nghĩ. Vậy là cậu sẽ bị giam lỏng không biết rõ thời gian. Cậu sẽ bỏ học và không còn cơ hội cứu người. Cậu sẽ chôn vùi tất cả trong đây như chưa từng tồn tại. Hắn thật xấu xa.

Tại biệt thự ông Tấn…

Tất cả mọi người đều có mặt để dự đám tang của ông. Trên khuôn mặt mỗi người đều có nỗi buồn. Nhưng trong thâm tâm, lại mong muốn nắm quyền điều hành Tập đoàn Hoàng Gia. Bà Minh Tuyết, trông mặt thì khóc lóc sưng cả mắt vì cái chết đột ngột của chồng, nhưng trong tâm trí bà là một tham vọng điều hành Tập đoàn Hoàng Gia. Bà muốn đào thải toàn bộ hệ thống ban quản trị với những người chống lại bà. Bà tuy đã bước vào tuổi 50, nhưng mặt vẫn còn trẻ trung như tuổi 30. Ông Vĩ và bà Minh Tuyết đều cùng một tham vọng lớn. Ông Vĩ lên nói.

– Cái chết của Chủ tịch Hoàng Tấn là sự đột ngột đáng tiếc. Tôi biết ai cũng buồn. Nhưng mà, Tập đoàn Hoàng Gia không thể không có người điều hành được. Vì vậy, tôi kiến nghị Ban Giám đốc cần phải đưa ra ý kiến, tiến cử một người lên làm Chủ tịch tạm thời của Hoàng Gia.

Mọi người bàn luận xì xào to nhỏ. Ai ai cũng muốn ngồi vào cái ghế kia. Ông Luận bước ra nói.

– Theo tôi, thì người thích hợp nhất để điều hành Hoàng Gia là con trai cả của Chủ tịch Tấn, Giám đốc Hoàng Đông Quân.

Ông Vĩ vội vàng hỏi.

– Vậy theo Giám đốc Luận, thì cậu Đông Quân có khả năng điều hành Hoàng Gia sao?

Ông Luận nói.

– Lúc Chủ tịch còn sống. Khi ông ấy bị ốm hay bận việc công tác, thì Đông Quân luôn là người điều hành Tập đoàn. Cậu ấy hoàn toàn có khả năng lãnh đạo và đưa ra các kế hoạch một cách hoàn hảo.

Ông Vĩ phản đối.

– Đông Quân còn quá trẻ để điều hành một Tập đoàn lớn. Vì vậy tôi nghĩ,người đủ kinh nghiệm để giữ vai trò đó phải là người từng trải. Tôi bầu chọn cho bà Vũ Minh Tuyết, vợ Chủ tịch Tấn.

Ông Luận đang định nói thêm. Nhưng Đông Quân lập tức xen vào.

– Việc Chủ tịch mất là một điều đáng tiếc. Hoàng Gia đang như rắn mất đầu. Bây giờ không phải là lúc tranh quyền loạt vị. Giải tán về làm việc đi. Còn bao nhiêu hợp đồng còn chưa giải quyết, mà các vị đã đứng trước linh đường của bố tôi làm loạn rồi.

Ông Luận nói.

– Giải tán hết đi.

Mọi người lần lượt ra về. Bà Minh Tuyết như yếu ớt run rẩy. Đông Vũ phải dìu mẹ ra ngoài xe. Ngồi trong xe, bà lập tức thay đổi. Bà hỏi.

– Đông Vũ. Chuyện mẹ bảo con làm thế nào rồi?

Đông Vũ nói.

– Con vẫn chưa tìm được.

Bà Minh Tuyết nói.

– Con cần phải làm nhanh lên. Phải tìm được bản di chúc của bố con. Hoặc là phải tìm được người.

Đông Vũ nói.

– Vâng. Con sẽ cố hết sức.

Bà Minh Tuyết nói với lái xe.

– Cậu Minh, lái xe đi.

Đông Quân đang ngồi trong phòng làm việc, thì Thanh Vũ bước vào. Đông Quân hỏi.

– Có chuyện gì không?

Thanh Vũ nói.

– Giám đốc Luận đang ở bên ngoài.

Đông Quân nói.

– Bảo chú ấy vào đây.

Thanh Vũ đi ra. Ông Luận đi vào và nói.

– Chú vẫn rất khâm phục về thái độ bình tĩnh, tự tin và sự thông minh của con.

Đông Quân ra khỏi bàn làm việc và nói.

– Cháu cảm ơn. Mời chú ngồi.

Ông Luận ngồi xuống rồi nói.

– Hẳn là cháu đã có kế hoạch rồi.

Đông Quân nói.

– Cháu vẫn duy trì kế hoạch hoàn thành tất cả những hợp đồng dang dở mà bố cháu để lại.

Ông Luận mỉm cười nói.

– Chú hiểu. Chú luôn ủng hộ cháu. Nhưng điều chú thắc mắc là tại sao bố cháu lại có thể bị tai nạn đột ngột như vậy. Và bản di chúc bố cháu để đâu. Với việc thư ký Lương mất tích nữa.

Đông Quân nói.

– Cháu cũng đang cho người tìm thư ký Lương.

Ông Luận nói.

– Dù sao thì chú vẫn ủng hộ cháu trong cuộc họp cổ đông sắp tới.

Đông Quân chỉ biết cảm ơn ông Luận. Ông Luận mỉm cười nói.

– Thôi nào. Chúng ta đi họp thôi.

Đông Quân đồng ý. Cả hai cùng đứng dậy để đi họp Hội đồng quản trị.

Nguyên Thành nằm xem phim, rồi lướt Facebook, rồi ăn rồi ngủ lăn lộn cả ngày đến chán. Tối đến, bà Nga mang bữa tối lên cho Nguyên Thành và nói.

– Cậu Đông Quân nói cậu ấy sẽ về muộn, nên cậu đừng chờ.

Nguyên Thành nói.

– Cô nhắn lại với hắn là hắn khỏi về cũng được. Tôi không biết hắn.

Nguyên Thành vừa dứt câu thì Đông Quân bước vào và nói.

– Tôi về rồi đây.

Bà Nga ngạc nhiên.

– Cô tưởng con về muộn?

Đông Quân nói.

– Con sợ cô không trị được cậu ta, nên con về giúp cô.

Bà Nga nói.

– Cậu ấy ngoan lắm. Ở cả ngày trong phòng.

Đông Quân nhìn qua rồi cũng hiểu vấn đề. Đông Quân nói với bà Nga.

– Cô xuống bếp mang luôn cho con bữa tối lên đây.

Bà Nga vâng một câu rồi đi ra khỏi phòng. Đông Quân đóng cửa lại và nói.

– Cậu ngoan ngoãn cả ngày vì cậu không có đồ mặc.

Nguyên Thành thấy quê khi bị Đông Quân bắt bẻ. Nguyên Thành nói.

– Đúng đấy. Tôi mà có đồ mặc, thì phòng anh sáng nhất khu này rồi.

Đông Quân cởi áo ngoài treo lên rồi cởi bỏ cà vạt và cúc áo trên cùng. Đông Quân nói.

– Mai tôi sẽ đưa cậu ra ngoài.

Nguyên Thành không nói gì. Cậu không quan tâm điều đó. Bà Nga mở cửa, mang đồ ăn vào. Họ cùng nhau ăn tối, xong, Nguyên Thành lại nằm xem phim còn Đông Quân đi vào phòng làm việc. Nguyên Thành thấy chán đến muốn đốt nhà. Cậu đang định phá nát ở đây, thì Đông Quân cũng chịu bước ra sau 2 tiếng đồng hồ. Đông Quân đưa cho Nguyên Thành một tờ giấy và nói.

– Đọc đi.

Hắn để tờ giấy vào mặt Nguyên Thành rồi thản nhiên đi tắm. Nguyên Thành thầm chửi.

– Ác Qủy.

Xong, cậu cũng dậy đọc xem tờ giấy viết gì. Nguyên Thành ngạc nhiên.

– Hợp đồng Di chúc sống. Cái gì vậy? Di chúc sống là gì?

Đọc xong, Nguyên Thành cũng ngờ ngợ hiểu được nhiệm vụ Di chúc sống của cậu. Nguyên Thành thật không ngờ cậu lại bị anh ta thâu tóm.

Đông Quân ra khỏi phòng tắm với một chiếc áo choàng tắm màu trắng trên người. Nguyên Thành hỏi.

– Hợp đồng này là thế nào?

Đông Quân nói.

– Tôi nghĩ là tôi đã viết rất chi tiết và dễ hiểu.

Nguyên Thành thở dài lên giọng nói.

– Vậy là anh muốn tôi trở thành một bản di chúc để giúp anh có được vị trí cao nhất.

Đông Quân rót một ly rượu vang uống rồi nói.

– Đúng vậy. Cậu sẽ là bản di chúc giúp tôi tái thiết lập Tập đoàn Hoàng Gia. Sau thời hạn 1 năm, khi tôi đã có vị trí vững chắc, cậu sẽ được tự do.

Nguyên Thành nói thêm.

– Hoặc tôi sẽ bị diệt khẩu, để anh mãi lâu bền.

Đông Quân uống một ngụm rượu rồi nói.

– Cũng có thể.

Nguyên Thành nói.

– Cho tôi cái bút.

Đông Quân đưa cho Nguyên Thành cái bút. Cậu ký nhanh vào bản hợp đồng không có chút đắn đo. Nguyên Thành nhìn lại bản hợp đồng rồi nói.

– Cuộc sống của tôi sẽ bị trói buộc vào tờ giấy A4 này.

Nói xong, cậu lại ngã xuống giường xem phim. Đông Quân chỉ im lặng không muốn nói gì. Còn Nguyên Thành thì nằm xem phim, rồi chơi game rồi xem phim tới khuya.

Đông Quân cũng lên giường đi ngủ. Nguyên Thành chẳng nói gì, cậu giả vờ nằm yên như không biết gì. Nguyên Thành nhớ tới vụ tai nạn đó.

Cậu đang trên đường từ bệnh viện về, lúc đó cũng nửa đêm. Khi cậu đang đi bộ, thì bất ngờ một tiếng nổ lớn, sau đó là một chiếc xe hơi lao từ trên cao tốc trên cao xuống. Chiếc xe lao mạnh vào mặt đường, khiến lái xe tử vong tại chỗ. Vì đêm vắng, nên Nguyên Thành vô cùng sợ, cậu nhưng lại chạy tới cứu người. Cậu cố gắng đưa người đàn ông phía sau ra khỏi chiếc xe hơi tan nát. Khi cậu vừa đặt ông ta xuống vỉa hè thì ông ta nắm chặt vai cậu và thều thào. Nguyên Thành vội vàng hỏi.

– Bác. Bác tỉnh lại đi. Bác muốn nói gì?

Ông ta đang cố gắng nói. Nguyên Thành ghé tai lại gần nghe xem ông ta nói gì. Ông ta yếu ớt.

– Bí… Bí mật… Đắc… Đắ… Đắc… Nhân… Tâm.

Nói xong, ông ta ghì chặt tay Nguyên Thành rồi chết. Cảnh sát đến, họ đưa ông ta vào viện nhưng không cứu được. Họ lấy lời khai của Nguyên Thành xong rồi thả cậu ra…

Nguyên Thành chỉ biết im lặng không biết nên nói gì với Đông Quân. Vì cậu không hề hiểu ý của ông Tấn trước khi chết. Nguyên Thành quay sang bên Đông Quân. Anh ta đang nhắm nghiền mắt. Nguyên Thành để ý gương mặt đó. Lông mày đen hơi rậm, sóng mũi cao, làn da đẹp, đôi môi cũng đẹp. Hắn đúng là đẹp trai. Đột nhiên hắn lên tiếng.

– Cậu ngắm tôi làm gì mà kỹ vậy?

Nguyên Thành ngạc nhiên khi bị phát hiện. Nguyên Thành ựm ừm rồi hỏi.

– Tại sao anh biết tên tôi?

Đông Quân nói.

– Tôi biết tên cậu ngay tối bố tôi mất rồi. Trong báo cáo của cảnh sát có viết mà.

Nguyên Thành lại ựm ừm nói.

– Thảo nào anh hét tên tôi khi ở bên nhà kia.

Đông Quân nói.

– Cậu còn non nớt để đấu với tôi.

Nguyên Thành im lặng một lúc rồi nói.

– Tôi…

Cậu đang muốn nói nhưng tự nhiên ngưng lại. Đông Quân nói.

– Ngủ đi. Mai cậu còn có nhiệm vụ quan trọng.
 
Người đăng Bài tương tự Diễn đàn Bình luận Ngày
vu9912 Dịch Vụ khác 0
Khanhohand Đà Nẵng - Quảng Nam 0
Khanhohand Dịch vụ massage tại nhà - Tận nơi. 0
Khanhohand Đà Nẵng - Quảng Nam 1
Khanhohand Đà Nẵng - Quảng Nam 0
Khanhohand Hồ Chí Minh - Sài gòn - HCM 0
Khanhohand Đà Nẵng - Quảng Nam 0
boyvn Giải trí - Thư giãn 0
Vinhconheo Tin tức LGBT - Thế giới thứ 3 0
Anh1903 Hồ Chí Minh - Sài gòn - HCM 1

Bài tương tự