A
TẬP 4
Kết thúc hồi tưởng.
– Ư…
Zen từ từ mở mắt, xung quanh vẫn là 4 bức tường xám xịt, nếu không nhìn lên đồng hồ, cậu cũng chẳng biết bây giờ trời đã sáng.
Hôm qua đúng là một ngày mệt mỏi, Zen đã cố gắng thoát khỏi căn phòng bí mật này, điều đó khiến Han Jumin điên tiết lên, anh ta ép cậu uống thuốc kích dục rồi trói chặt cậu lại trong tình trạng lõa lồ, Zen vô cùng bức bối và khó chịu nhưng lại không thể giải tỏa nhu cầu của mình cho đến khi Jumin trở về và quất cậu tơi tả suốt mấy tiếng đồng hồ.
Zen loạng choạng ngồi dậy, đi về phía buồng tắm, múc thật là nhiều nước tạt lên cơ thể của mình, cậu muốn tẩy rửa sạch sẽ những ô uế, những nhơ nhuốc mà mình phải chịu đựng. Zen nhìn vào trong gương, từng chỗ từng chỗ, chỗ nào cũng có dính vết “hickey” do Han Jumin gây ra.
Nhớ lại những đêm trước, đêm nào Jumin cũng hành hạ cậu, bắt cậu đeo lỗ tai mèo, gắn đuôi mèo, bắt cậu liếm múi bụng của hắn, nút cây hàng của hắn, sau đó đè cậu ra cắn tới tấp, rồi thúc mạnh cây hàng của hắn vào người cậu, đôi khi gọi cậu là “em yêu”, đôi khi lại gọi cậu là “con điếm dâm đãng”, và còn cái điệu cười tởm lợm đó nữa, không đêm nào là cơ thể của cậu không bị dày vò trong đau đớn. Càng nhớ lại, Zen càng cảm thấy tủi nhục, nước mắt tiếp tục tuôn ra.
Hôm nay đã là ngày thứ 12 rồi, không biết tên Han Jumin đó chừng nào mới thả cậu ra đây, hay là sẽ giam giữ cậu trong đây cả đời?
ARGGHHH!
CHOẢNG!
Dường như sự phẫn nộ đã đạt tới giới hạn, Zen hét lên, cầm tấm gương đập xuống đất khiến nó bể tan tành. Cậu thở dốc, cúi xuống nhặt lấy một mảnh gương vỡ, từ từ đưa lên, nhắm mắt lại, chuẩn bị cứa mạnh vào cổ tay mình…
– Dừng lại! – Jumin xông vào nắm tay Zen kéo mạnh khiến cậu buông mãnh gương ra, anh ôm ghì cậu vào lòng – Em làm gì vậy, muốn chết à!?
– Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra! Để tôi chết quách đi!!! – Zen cọ quậy nhưng không thể nào thoát khỏi vòng tay của Jumin được, cậu gào thét.
– Đừng như vậy mà! – Jumin càng ôm chặt hơn.
– Tại sao chứ…? Rốt cuộc mục đích của anh là gì? Anh hành hạ tôi, khiến tôi nhục nhã như vậy còn chưa hã dạ hay sao? Hãy để tôi chết và chấm dứt mọi chuyện đi!!!
– Em đừng nói như vậy mà! – Jumin đè người Zen vào tường, nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu, anh liền hôn vào đôi môi cậu, bàn tay bắt đầu mơn trớn khắp cơ thể cậu. Lại một lần nữa, ánh mắt và nụ cười của Jumin hằn lên y như một con dã thú.
Zen liền dùng hết sức đẩy Jumin ra và tát vào mặt anh, cơ thể run rẩy yếu ớt.
– Sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi cũng chỉ muốn được đi lên đỉnh cao trong sự nghiệp thôi mà… – Zen nghẹn ngào nói, lời lẽ xen lẫn với tiếng nấc – Đúng là tôi có ý định lợi dụng anh, nhưng tôi không hề muốn lợi dụng anh bằng những thủ đoạn đen tối, như vậy sẽ rất là gượng ép… hức… Tôi… tôi chỉ muốn làm cho anh yêu tôi bằng những cảm xúc chân thật nhất… Dù cách này cũng là lừa dối tình cảm của anh, nhưng tôi nghĩ… dù sao thì lợi dụng anh trong sạch như vậy vẫn đỡ hơn là lợi dụng đen tối…
– … – Jumin im lặng không nói gì.
– Ha… – Zen cười cay đắng – Dù bằng cách nào đi chăng nữa thì lợi dụng vẫn là lợi dụng. Người sai nhất vẫn chính là tôi. Đây đúng là quả báo, là quả báo của tôi mà, nhưng anh… hức… Anh đâu cần thiết phải hành hạ tôi tới nông nỗi như vậy… hức… Anh chà đạp hết danh dự và nhân phẩm của tôi rồi, làm sao tôi dám đối mặt với bất kì thứ gì nữa??? – Zen ngồi bệt xuống đất, giọng điệu vô cùng nghẹn ức, cậu cứ thế mà khóc òa lên như là 1 đứa trẻ.
Chứng kiến cảnh tượng đó, ánh mắt của Jumin đột nhiên rũ xuống, mím chặt môi, bàn tay siết lại, anh nhanh chóng quỳ xuống, ôm lấy cơ thể của Zen.
– Zen…! – Jumin xoa nhẹ vào lưng cậu – Anh xin lỗi, anh xin lỗi…
“Xin lỗi”, những lời mà Zen chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được nghe từ Jumin. Tự hỏi không lẽ Jumin đã động lòng? Zen cảm thấy như đang nắm được sợi dây của hy vọng, nhưng trong chốc lát, cậu lại trở nên lo sợ, cái người điên cuồng như Jumin, 1 phút trước và 1 phút sau vốn dĩ luôn có những hành động khác nhau, e rằng lát nữa anh ta sẽ lại nắm đầu cậu, lôi ra ngoài và quất tiếp một trận. Dù vậy, Zen vẫn làm theo bản năng, tiếp tục van xin Jumin.
– Jumin… hãy thả tôi ra đi… tôi xin anh đó… Tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa đâu… Chuyện này… tôi cũng sẽ không nói cho ai biết… hức… Tôi xin anh… Anh cứ giam tôi trong đây hoài… một ngày nào đó… tôi sẽ tìm tới cái chết nữa đó… Jumin à… – Zen tha thiết nói.
Jumin nheo mắt nhìn Zen vài giây, anh nghiêng đầu sang hướng khác, đăm chiêu, sau đó thở dài và cất tiếng.
– Ra ngoài đi, anh sẽ giải thích cho em nghe mọi chuyện – Jumin âu yếm bồng Zen lên rồi đưa cậu ra phòng riêng, thoát khỏi căn phòng bí mật đầy ngột ngạt này.
—–
Sau khi tự tay lau khô mình mảy và sấy tóc cho Zen, Jumin mặc cho cậu một bộ áo sơ mi mới, anh vuốt ve mái tóc của cậu và nói.
– Anh xin lỗi vì đã khiến em ra nông nỗi này, có thể em sẽ không tin, nhưng mà…
Jumin ngập ngừng vài giây rồi nói tiếp.
– Thật ra trong tâm hồn của anh luôn tồn tại một “phiên bản khác”, phiên bản này nó thường xuất hiện về đêm. Nó… nó có xu hướng bạo lực trong chuyện đó, nó khống chế hết mọi hành vi của anh, anh không thể chống lại được… và đặc biệt là nó càng hoành hành hơn sau khi gặp được em, nó nói với anh rằng… em rất hợp khẩu vị của nó…
– … – Zen nhăn mặt lại, thật sự rất muốn chửi thề, cậu không thể tin được Jumin lại có thể bịa ra được một câu chuyện không thể hoang đường hơn như vậy.
– Tin anh đi mà – Jumin hối hả giải thích – Em thấy đó, cũng tại nó với bản tính chiếm hữu cao và thích bạo lực trong tình dục như vậy, nên đến giờ anh đâu hề có một người yêu nào đâu, những người cũ toàn bị nó làm cho sợ hãi và bỏ đi hết rồi. Anh không hiểu sao càng ngày nó càng khống chế tâm trí anh dữ dội hơn, bây giờ, ngay cả ban ngày mà nó cũng xuất hiện nữa, giống như hồi nãy đó, nhưng cũng nhờ cái tát của em đã khiến nó tạm thời lánh đi. Anh chỉ sợ rằng… lát nữa nó sẽ lại trỗi dậy…
– Bây giờ là sao đây? – Zen phẫn nộ – Anh lấy một nhân vật trong tưởng tượng ra để biện hộ cho cái thú tính của mình sao?
– Anh nói thật mà! Em có nhớ không? Những lúc nó làm em tơi tả, anh đều là người thu dọn, tắm cho em, mang đồ ăn-nước uống cho em, chỉ là… – Jumin tha thiết nói, ánh mắt rất hiện rõ sự bứt rứt và giọng điệu đầy ức chế – Cứ mỗi lần anh có ý định thả em ra, là nó lại lấn át tâm trí anh, kiểm soát anh, nó không cho anh làm điều đó! Anh đã cố gắng đấu trí với nó rất nhiều lần, nhưng suốt 11 ngày qua vẫn không thể nào mà thả em ra được, mãi đến hôm nay, cuối cùng mới có thể làm được!
Zen ngây người ra, nhíu mày lại, nét mặt suy tư.
——-
Nhớ lại đêm đầu tiên, cái đêm kinh hãi nhất của cậu, Jumin đã quất cậu lên bờ xuống ruộng, làm da thịt cậu toàn vết cắn-vết hickey, làm cái lỗ của cậu đau đến cùng cực, làm hình hài trắng trẻo của cậu te tua như 1 cái xác khô, anh ta hung bạo và độc ác giống hệt 1 con quỷ. Zen nằm sấp trên giường, bơ phờ, rên rỉ, nước mắt không ngừng rơi.
Thấy Jumin lật ngửa cơ thể của cậu lên, Zen co người lại, miệng nói không thành tiếng.
– Đừng… Tôi không… chịu được nữa…
Jumin nhìn Zen bằng ánh mắt dịu dàng, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu.
– Đi tắm với anh nha – Nói rồi, anh nhẹ nhàng bồng cậu vào cái buồng tắm nằm ngay trong căn phòng bí mật này, cẩn thận đặt cậu nằm vô bồn, bật chế độ nước ấm. Zen ngơ ngác, không biết Jumin đang có ý gì đây, chẳng lẽ anh ta muốn “làm” ngay trong bồn tắm luôn sao?
Jumin ngồi kế bên bồn tắm, từ tốn kéo 1 cánh tay của Zen ra, phũ xà bông lên, kì cọ cẩn thận, rồi nhẹ nhàng đặt 1 nụ hôn lên. Cứ vậy, anh ân cần chà rửa các khu vực còn lại, khuôn ngực, bụng, chân, tất cả bộ phận trên cơ thể cậu. Zen không hiểu sao mặt mình lại đỏ ửng, tự hỏi rốt cuộc tên Jumin này muốn gì?
– Ah, quên gội đầu – Jumin ồ lên, mở vòi hoa sen, tưới lên tóc của Zen, rồi phũ xà bông lên, cẩn thận vò tóc cậu. Zen thật sự cảm thấy dễ chịu, nhưng nét mặt lại cố gắng chối từ cảm giác này, cậu nhắm chặt mắt lại, để mặc Jumin muốn làm gì thì làm.
– Còn gì nữa không ta? – Jumin tự hỏi rồi lại thốt lên – À! Còn kì lưng nữa – Anh khẩn trương leo vào bồn tắm, ngồi ngoài sau lưng của Zen, thoa xà bông lên rồi tỉ mỉ kì cọ lưng của cậu.
Xong xuôi, Jumin kéo Zen nằm dựa vào người của mình, cơ thể của 2 người cọ sát nhau trong làn nước, Zen đương nhiên là không còn đủ sức để bật ra nữa nên cứ thả lỏng người như vậy, nghiêng đầu dựa lên vai của Jumin. Jumin cười mãn nguyện, nhẹ nhàng ôm lấy cậu và vuốt ve cơ thể cậu.
– Tóc em mượt thật đó, màu bạch kim này rất là đẹp – Jumin trầm trồ, tay mân mê tóc của Zen, rồi lại ôm chặt cậu hơn, anh ngọt ngào hỏi – Em đã là của anh rồi, phải không?
– Không… bao… giờ… – Zen yếu sức nói, hơi nước ấm làm cậu cảm thấy rất đê mê, cậu từ từ ngủ thiếp đi trong vòng tay của Jumin. Jumin cười nhẹ, hôn vào má của Zen, vặn tay mở nước ra để tráng lại cơ thể cậu thêm lần nữa, sau đó lau khô người cho cậu, nhẹ nhàng bế cậu ra khỏi buồng tắm, ân cần mặc cho cậu 1 bộ đồ ngủ rồi đặt cậu nằm ngay ngắn trên giường.
Trong cơn mê man, Zen vẫn cảm nhận được điều đó. Sáng thức dậy, cậu đã thấy cơ thể mình thật thơm tho, quần áo được mặc lên gọn gàng. Nhưng ngay tối hôm ấy, khi Jumin đi làm trở về thì lại bắt đầu 1 cơn ác mộng mới dành cho cậu, chà đạp cậu hàng tiếng đồng hồ thật đã đời, rồi lại bắt đầu vuốt ve-chăm sóc cậu, qua ngày hôm sau lại tiếp tục lăng nhục cậu, sau đó lại tiếp tục nhẹ nhàng với cậu, cứ thế, cứ thế…
——-
Thoát khỏi những dòng hồi tưởng đó, Zen rùng mình, ngước nhìn Jumin.
– Em đã tin anh chưa? Chỉ có Jumin này mới làm những điều ngọt ngào đó với em thôi, những lúc “con thú” kia hành hạ em, anh thật sự rất xót nhưng chẳng thể làm được gì, chẳng thể bắt nó ngừng lại được… Chỉ tới khi nó thỏa mãn rồi, nó mới chịu buông em ra và trả lý trí lại cho anh – Jumin tha thiết nói.
– Haiz… – Zen thở dài – Có cái gì để chứng minh chứ? Đúng là lúc mà anh đè tôi ra, với lúc mà anh chăm sóc tôi, cứ như là 2 người khác nhau vậy. Nhưng cái đó ai mà chẳng làm được? Có lẽ do anh thấy tội lỗi khi hành hạ tôi đến như vậy, rồi mới làm bộ ân cần để tự xem như mình không có lỗi gì thì sao?
– Anh… – Jumin thật sự lúng túng – Em nhớ lại đi, cái đêm thứ 5 đó…
——-
Đêm thứ 5, sau khi quất Zen tơi tả như mọi khi, Jumin ân cần xuống bếp và mang đồ ăn lên đút cho cậu.
– Há miệng ra đi – Anh cười nhẹ và nói.
– Ứm – Zen xoay mặt qua chỗ khác.
– Ngoan nào – Jumin chòm tới, kê cái nĩa ghim đồ ăn tới sát miệng của cậu.
– … – Zen đành há miệng ra, cắn một miếng và nuốt.
– Em đúng thật là con mèo đó – Jumin cười, anh nhẹ nhàng nắm tay cậu, ánh mắt dịu dàng – Zen… anh sẽ… Ummm! – Đột nhiên Jumin nheo mắt lại, tay ôm chặt đầu.
– Anh sao vậy? – Zen ngạc nhiên hỏi.
– Hừ! – Jumin mở mắt ra, lại là cái ánh mắt rực lửa đó, khuôn mặt hiện rõ sự hung tợn, anh hất đĩa thức ăn sang một bên và đè Zen xuống, bóp mạnh vào cổ của cậu.
– Argh! – Zen thản thốt.
– Mày sẽ không bao giờ rời khỏi đây được đâu! – Jumin gằng giọng.
– Ah… Ah… – Zen càng lúc càng ngạt thở, cậu há miệng ra cố hít lấy không khí, 2 bàn tay cố gắng gỡ tay của Jumin ra.
Nét mặt của Jumin từ hung dữ dần chuyển sang hiền diệu trở lại, anh nhanh chóng bỏ tay ra, hối hả đỡ Zen dậy và ôm lấy cậu.
– Anh xin lỗi! Anh xin lỗi!
– Hức… – Zen thút thít khóc, nếu Jumin còn bóp thêm chút nữa thì chắc cậu đã chết mất rồi, cậu đẩy Jumin ra và chửi rủa – Tôi ghét anh! Tôi hận anh!…
– Anh xin lỗi… – Jumin thu dọn chén đĩa rồi bước ra khỏi phòng, cái kệ sách dần dần khép lại và Zen lại chìm vào trong bóng tối.
——-
– Em nhớ rồi chứ? – Jumin kể lại – Ngày hôm đó, anh chỉ vừa mới suy nghĩ là sẽ thả em ra thôi, mà nó đã nổi xùng lên, nó liền hiện ra và bắt giữ em lại… Anh… anh thật sự bất lực lắm – Jumin ngồi xuống ghế, nét mặt rất khổ sở.
Zen vuốt mạnh tóc của mình, xâu chuỗi lại những lời Jumin nói và những việc anh đã làm trong thời gian qua, suy nghĩ 1 hồi rồi cất tiếng.
– Vấn đề của anh… tôi không quan tâm! Bây giờ, tôi đi được rồi chứ?
– Ừm… – Jumin thở dài, tiến tới phía hộc tủ và lấy ra 1 cái chìa khóa – Chìa khóa xe của em đây, anh đã giải thích hết lời với em rồi, hy vọng là em đừng hận anh. Xe của em, anh vẫn còn để trong gara, cứ xuống dưới, bước vào trong và chạy xa khỏi đây.
– … – Zen giựt lấy chìa khóa và tiến tới phía cửa phòng, cậu đứng khựng vài giây và quay mặt lại – Jumin, tạm cho những lời mà anh nói là thật đi, cái này có thể là 1 căn bệnh tâm lý, tại sao anh không đi chữa?
– Anh không rõ đây có phải là chứng bệnh không, hay đơn giản là trong cơ thể anh tồn tại 2 nhân cách khác nhau… Nhưng anh vẫn chưa thể đi chữa trị được vì còn gánh vác quá nhiều công việc… – Jumin ủ rũ nói – Trời ơi, mãi mới có cơ hội để thoát đó, em đừng có hỏi nhiều nữa mà, mau đi lẹ đi, nếu không lát nữa nó vùng dậy là không còn kịp đâu!
– Vậy thì… tạm biệt! – Zen quay người lại, vặn lấy tay nắm cửa, ngay lúc cánh cửa vừa hé ra thì “BỘP”, bàn tay của Jumin nắm chặt lấy tay cậu.
– Ai cho phép mày đi khỏi đây! – Một giọng nói vô cùng lạnh lẽo vang lên, Zen quay lại, cậu sửng sốt với nụ cười đầy thâm hiểm cùng ánh mắt hằn lên sự quỷ quyệt của Jumin. Zen nhanh chóng tát thẳng vào mặt anh giống khi nãy, nhưng Jumin vẫn nhào tới đè sát cậu vào tường.
– Mày nghĩ rằng cái tát này sẽ có hiệu nghiệm tới 2 lần sao?
– Bỏ tôi ra! – Zen cố gắng vùng vẫy nhưng vô hiệu, đột nhiên, Jumin ôm đầu mình, la lên và khuỵu ngã xuống.
– Ahh… Ah… Cơ thể tao là của tao! Tâm trí tao là của tao! Tao không để cho mày lộng hành nữa đâu! Zen à, chạy mau lên đi!!! – Jumin lăn lộn dưới sàn, vò đầu bứt tóc.
– Jumin… – Zen lúng túng.
– Mau lên… Aghhh… Mày không bao giờ chạy thoát được đâu, vì sau này tao cũng sẽ tự điều tra ra chỗ ở của mày và bắt mày lại thôi! Mày đã rất sai lầm, sai lầm khi gặp tao đó Zen à, tao sẽ bám theo mày cả đời!!! – Jumin ghì chặt đầu của mình, hét lớn – Im đi, mày im đi!!!!
– Jumin… hãy bảo trọng!!! – Thấy Jumin đau đớn quằn quại như vậy, Zen quẹt đi 2 hàng nước mắt đang chảy trên gò má của mình và chạy thẳng ra ngoài, đóng chặt cửa lại.
Ở dưới lầu, mấy người giúp việc thấy Zen nên ngạc nhiên, bay vào hỏi đủ thứ.
– Ơ, là diễn viễn Zen, bạn thân của cậu chủ Jumin kìa!
– Anh đến đây hồi nào vậy?
– Hồi trước anh xỉn quá nên cậu chủ dìu anh về đây nghỉ ngơi, sáng hôm sau chúng tôi không thấy anh ở đâu nên mới hỏi thì cậu chủ nói là anh đã về từ hừng sáng rồi.
– Và bây giờ anh lại bất ngờ có mặt ở đây tiếp, từ lúc nào chúng tôi cũng không biết luôn, sao anh cứ lúc ẩn lúc hiện như một ngọn gió vậy?
– Với lại mấy ngày nay anh không hề lên mạng hay tham gia bất cứ event nào hết, mọi người lo sợ là anh mất tích kìa.
– Ủa, mà cái xe trắng trắng trong gara là của anh phải hông, sao anh để ở đây 10 mấy ngày luôn vậy? Ủa mà cái áo anh đang mặc sao mà giống áo của cậu chủ quá vậy ta, đụng hàng hả!?
Không khí này thật sự rất bát nháo, Zen hối hả nói.
– À, ờ, xin lỗi, tôi đang bận lắm, cho hỏi là gara ở đâu vậy? – Zen hối hả nói.
– Ở gần cổng nè, để tôi dắt anh ra lấy xe ha? Eh, mấy bà ra mở cửa cho Zen về kìa!
– Oke! – Một đám người hầu tung tăng chạy ra ngoài.
Tới gara, Zen liền leo lên xe, nhấn ga và phóng thẳng ra ngoài cổng, những người giúp việc đứng ngoài sau vừa hú vừa hét.
– Waaa, ngầu quá, đẹp trai quá!
Đi được một đoạn, Zen cảm thấy cõi lòng mình nóng như lửa đốt, vẫn còn quá nhiều khúc mắc, tuy không cần cậu giải quyết nhưng cậu lại rất muốn dấn thân vào.
– Haizzz… – Zen tạm dừng xe lại một chút, đặt tay lên trán và suy nghĩ lung tung, cậu chán nản lắc đầu rồi lại đạp ga, quành xe trở về biệt thự nhà họ Han.
HẾT TẬP 4
Zen sẽ làm gì đây nhỉ? Mọi người nhớ đón xem tập tiếp theo nha. Chúc các bạn ăn Tết vui vẻ ^^
Kết thúc hồi tưởng.
– Ư…
Zen từ từ mở mắt, xung quanh vẫn là 4 bức tường xám xịt, nếu không nhìn lên đồng hồ, cậu cũng chẳng biết bây giờ trời đã sáng.
Hôm qua đúng là một ngày mệt mỏi, Zen đã cố gắng thoát khỏi căn phòng bí mật này, điều đó khiến Han Jumin điên tiết lên, anh ta ép cậu uống thuốc kích dục rồi trói chặt cậu lại trong tình trạng lõa lồ, Zen vô cùng bức bối và khó chịu nhưng lại không thể giải tỏa nhu cầu của mình cho đến khi Jumin trở về và quất cậu tơi tả suốt mấy tiếng đồng hồ.
Zen loạng choạng ngồi dậy, đi về phía buồng tắm, múc thật là nhiều nước tạt lên cơ thể của mình, cậu muốn tẩy rửa sạch sẽ những ô uế, những nhơ nhuốc mà mình phải chịu đựng. Zen nhìn vào trong gương, từng chỗ từng chỗ, chỗ nào cũng có dính vết “hickey” do Han Jumin gây ra.

Nhớ lại những đêm trước, đêm nào Jumin cũng hành hạ cậu, bắt cậu đeo lỗ tai mèo, gắn đuôi mèo, bắt cậu liếm múi bụng của hắn, nút cây hàng của hắn, sau đó đè cậu ra cắn tới tấp, rồi thúc mạnh cây hàng của hắn vào người cậu, đôi khi gọi cậu là “em yêu”, đôi khi lại gọi cậu là “con điếm dâm đãng”, và còn cái điệu cười tởm lợm đó nữa, không đêm nào là cơ thể của cậu không bị dày vò trong đau đớn. Càng nhớ lại, Zen càng cảm thấy tủi nhục, nước mắt tiếp tục tuôn ra.
Hôm nay đã là ngày thứ 12 rồi, không biết tên Han Jumin đó chừng nào mới thả cậu ra đây, hay là sẽ giam giữ cậu trong đây cả đời?
ARGGHHH!
CHOẢNG!
Dường như sự phẫn nộ đã đạt tới giới hạn, Zen hét lên, cầm tấm gương đập xuống đất khiến nó bể tan tành. Cậu thở dốc, cúi xuống nhặt lấy một mảnh gương vỡ, từ từ đưa lên, nhắm mắt lại, chuẩn bị cứa mạnh vào cổ tay mình…
– Dừng lại! – Jumin xông vào nắm tay Zen kéo mạnh khiến cậu buông mãnh gương ra, anh ôm ghì cậu vào lòng – Em làm gì vậy, muốn chết à!?
– Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra! Để tôi chết quách đi!!! – Zen cọ quậy nhưng không thể nào thoát khỏi vòng tay của Jumin được, cậu gào thét.
– Đừng như vậy mà! – Jumin càng ôm chặt hơn.
– Tại sao chứ…? Rốt cuộc mục đích của anh là gì? Anh hành hạ tôi, khiến tôi nhục nhã như vậy còn chưa hã dạ hay sao? Hãy để tôi chết và chấm dứt mọi chuyện đi!!!
– Em đừng nói như vậy mà! – Jumin đè người Zen vào tường, nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu, anh liền hôn vào đôi môi cậu, bàn tay bắt đầu mơn trớn khắp cơ thể cậu. Lại một lần nữa, ánh mắt và nụ cười của Jumin hằn lên y như một con dã thú.
Zen liền dùng hết sức đẩy Jumin ra và tát vào mặt anh, cơ thể run rẩy yếu ớt.
– Sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi cũng chỉ muốn được đi lên đỉnh cao trong sự nghiệp thôi mà… – Zen nghẹn ngào nói, lời lẽ xen lẫn với tiếng nấc – Đúng là tôi có ý định lợi dụng anh, nhưng tôi không hề muốn lợi dụng anh bằng những thủ đoạn đen tối, như vậy sẽ rất là gượng ép… hức… Tôi… tôi chỉ muốn làm cho anh yêu tôi bằng những cảm xúc chân thật nhất… Dù cách này cũng là lừa dối tình cảm của anh, nhưng tôi nghĩ… dù sao thì lợi dụng anh trong sạch như vậy vẫn đỡ hơn là lợi dụng đen tối…
– … – Jumin im lặng không nói gì.
– Ha… – Zen cười cay đắng – Dù bằng cách nào đi chăng nữa thì lợi dụng vẫn là lợi dụng. Người sai nhất vẫn chính là tôi. Đây đúng là quả báo, là quả báo của tôi mà, nhưng anh… hức… Anh đâu cần thiết phải hành hạ tôi tới nông nỗi như vậy… hức… Anh chà đạp hết danh dự và nhân phẩm của tôi rồi, làm sao tôi dám đối mặt với bất kì thứ gì nữa??? – Zen ngồi bệt xuống đất, giọng điệu vô cùng nghẹn ức, cậu cứ thế mà khóc òa lên như là 1 đứa trẻ.
Chứng kiến cảnh tượng đó, ánh mắt của Jumin đột nhiên rũ xuống, mím chặt môi, bàn tay siết lại, anh nhanh chóng quỳ xuống, ôm lấy cơ thể của Zen.
– Zen…! – Jumin xoa nhẹ vào lưng cậu – Anh xin lỗi, anh xin lỗi…
“Xin lỗi”, những lời mà Zen chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được nghe từ Jumin. Tự hỏi không lẽ Jumin đã động lòng? Zen cảm thấy như đang nắm được sợi dây của hy vọng, nhưng trong chốc lát, cậu lại trở nên lo sợ, cái người điên cuồng như Jumin, 1 phút trước và 1 phút sau vốn dĩ luôn có những hành động khác nhau, e rằng lát nữa anh ta sẽ lại nắm đầu cậu, lôi ra ngoài và quất tiếp một trận. Dù vậy, Zen vẫn làm theo bản năng, tiếp tục van xin Jumin.
– Jumin… hãy thả tôi ra đi… tôi xin anh đó… Tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa đâu… Chuyện này… tôi cũng sẽ không nói cho ai biết… hức… Tôi xin anh… Anh cứ giam tôi trong đây hoài… một ngày nào đó… tôi sẽ tìm tới cái chết nữa đó… Jumin à… – Zen tha thiết nói.
Jumin nheo mắt nhìn Zen vài giây, anh nghiêng đầu sang hướng khác, đăm chiêu, sau đó thở dài và cất tiếng.
– Ra ngoài đi, anh sẽ giải thích cho em nghe mọi chuyện – Jumin âu yếm bồng Zen lên rồi đưa cậu ra phòng riêng, thoát khỏi căn phòng bí mật đầy ngột ngạt này.
—–
Sau khi tự tay lau khô mình mảy và sấy tóc cho Zen, Jumin mặc cho cậu một bộ áo sơ mi mới, anh vuốt ve mái tóc của cậu và nói.
– Anh xin lỗi vì đã khiến em ra nông nỗi này, có thể em sẽ không tin, nhưng mà…

Jumin ngập ngừng vài giây rồi nói tiếp.
– Thật ra trong tâm hồn của anh luôn tồn tại một “phiên bản khác”, phiên bản này nó thường xuất hiện về đêm. Nó… nó có xu hướng bạo lực trong chuyện đó, nó khống chế hết mọi hành vi của anh, anh không thể chống lại được… và đặc biệt là nó càng hoành hành hơn sau khi gặp được em, nó nói với anh rằng… em rất hợp khẩu vị của nó…
– … – Zen nhăn mặt lại, thật sự rất muốn chửi thề, cậu không thể tin được Jumin lại có thể bịa ra được một câu chuyện không thể hoang đường hơn như vậy.
– Tin anh đi mà – Jumin hối hả giải thích – Em thấy đó, cũng tại nó với bản tính chiếm hữu cao và thích bạo lực trong tình dục như vậy, nên đến giờ anh đâu hề có một người yêu nào đâu, những người cũ toàn bị nó làm cho sợ hãi và bỏ đi hết rồi. Anh không hiểu sao càng ngày nó càng khống chế tâm trí anh dữ dội hơn, bây giờ, ngay cả ban ngày mà nó cũng xuất hiện nữa, giống như hồi nãy đó, nhưng cũng nhờ cái tát của em đã khiến nó tạm thời lánh đi. Anh chỉ sợ rằng… lát nữa nó sẽ lại trỗi dậy…
– Bây giờ là sao đây? – Zen phẫn nộ – Anh lấy một nhân vật trong tưởng tượng ra để biện hộ cho cái thú tính của mình sao?
– Anh nói thật mà! Em có nhớ không? Những lúc nó làm em tơi tả, anh đều là người thu dọn, tắm cho em, mang đồ ăn-nước uống cho em, chỉ là… – Jumin tha thiết nói, ánh mắt rất hiện rõ sự bứt rứt và giọng điệu đầy ức chế – Cứ mỗi lần anh có ý định thả em ra, là nó lại lấn át tâm trí anh, kiểm soát anh, nó không cho anh làm điều đó! Anh đã cố gắng đấu trí với nó rất nhiều lần, nhưng suốt 11 ngày qua vẫn không thể nào mà thả em ra được, mãi đến hôm nay, cuối cùng mới có thể làm được!
Zen ngây người ra, nhíu mày lại, nét mặt suy tư.
——-
Nhớ lại đêm đầu tiên, cái đêm kinh hãi nhất của cậu, Jumin đã quất cậu lên bờ xuống ruộng, làm da thịt cậu toàn vết cắn-vết hickey, làm cái lỗ của cậu đau đến cùng cực, làm hình hài trắng trẻo của cậu te tua như 1 cái xác khô, anh ta hung bạo và độc ác giống hệt 1 con quỷ. Zen nằm sấp trên giường, bơ phờ, rên rỉ, nước mắt không ngừng rơi.
Thấy Jumin lật ngửa cơ thể của cậu lên, Zen co người lại, miệng nói không thành tiếng.
– Đừng… Tôi không… chịu được nữa…
Jumin nhìn Zen bằng ánh mắt dịu dàng, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu.
– Đi tắm với anh nha – Nói rồi, anh nhẹ nhàng bồng cậu vào cái buồng tắm nằm ngay trong căn phòng bí mật này, cẩn thận đặt cậu nằm vô bồn, bật chế độ nước ấm. Zen ngơ ngác, không biết Jumin đang có ý gì đây, chẳng lẽ anh ta muốn “làm” ngay trong bồn tắm luôn sao?
Jumin ngồi kế bên bồn tắm, từ tốn kéo 1 cánh tay của Zen ra, phũ xà bông lên, kì cọ cẩn thận, rồi nhẹ nhàng đặt 1 nụ hôn lên. Cứ vậy, anh ân cần chà rửa các khu vực còn lại, khuôn ngực, bụng, chân, tất cả bộ phận trên cơ thể cậu. Zen không hiểu sao mặt mình lại đỏ ửng, tự hỏi rốt cuộc tên Jumin này muốn gì?
– Ah, quên gội đầu – Jumin ồ lên, mở vòi hoa sen, tưới lên tóc của Zen, rồi phũ xà bông lên, cẩn thận vò tóc cậu. Zen thật sự cảm thấy dễ chịu, nhưng nét mặt lại cố gắng chối từ cảm giác này, cậu nhắm chặt mắt lại, để mặc Jumin muốn làm gì thì làm.
– Còn gì nữa không ta? – Jumin tự hỏi rồi lại thốt lên – À! Còn kì lưng nữa – Anh khẩn trương leo vào bồn tắm, ngồi ngoài sau lưng của Zen, thoa xà bông lên rồi tỉ mỉ kì cọ lưng của cậu.
Xong xuôi, Jumin kéo Zen nằm dựa vào người của mình, cơ thể của 2 người cọ sát nhau trong làn nước, Zen đương nhiên là không còn đủ sức để bật ra nữa nên cứ thả lỏng người như vậy, nghiêng đầu dựa lên vai của Jumin. Jumin cười mãn nguyện, nhẹ nhàng ôm lấy cậu và vuốt ve cơ thể cậu.
– Tóc em mượt thật đó, màu bạch kim này rất là đẹp – Jumin trầm trồ, tay mân mê tóc của Zen, rồi lại ôm chặt cậu hơn, anh ngọt ngào hỏi – Em đã là của anh rồi, phải không?
– Không… bao… giờ… – Zen yếu sức nói, hơi nước ấm làm cậu cảm thấy rất đê mê, cậu từ từ ngủ thiếp đi trong vòng tay của Jumin. Jumin cười nhẹ, hôn vào má của Zen, vặn tay mở nước ra để tráng lại cơ thể cậu thêm lần nữa, sau đó lau khô người cho cậu, nhẹ nhàng bế cậu ra khỏi buồng tắm, ân cần mặc cho cậu 1 bộ đồ ngủ rồi đặt cậu nằm ngay ngắn trên giường.

Trong cơn mê man, Zen vẫn cảm nhận được điều đó. Sáng thức dậy, cậu đã thấy cơ thể mình thật thơm tho, quần áo được mặc lên gọn gàng. Nhưng ngay tối hôm ấy, khi Jumin đi làm trở về thì lại bắt đầu 1 cơn ác mộng mới dành cho cậu, chà đạp cậu hàng tiếng đồng hồ thật đã đời, rồi lại bắt đầu vuốt ve-chăm sóc cậu, qua ngày hôm sau lại tiếp tục lăng nhục cậu, sau đó lại tiếp tục nhẹ nhàng với cậu, cứ thế, cứ thế…
——-
Thoát khỏi những dòng hồi tưởng đó, Zen rùng mình, ngước nhìn Jumin.
– Em đã tin anh chưa? Chỉ có Jumin này mới làm những điều ngọt ngào đó với em thôi, những lúc “con thú” kia hành hạ em, anh thật sự rất xót nhưng chẳng thể làm được gì, chẳng thể bắt nó ngừng lại được… Chỉ tới khi nó thỏa mãn rồi, nó mới chịu buông em ra và trả lý trí lại cho anh – Jumin tha thiết nói.
– Haiz… – Zen thở dài – Có cái gì để chứng minh chứ? Đúng là lúc mà anh đè tôi ra, với lúc mà anh chăm sóc tôi, cứ như là 2 người khác nhau vậy. Nhưng cái đó ai mà chẳng làm được? Có lẽ do anh thấy tội lỗi khi hành hạ tôi đến như vậy, rồi mới làm bộ ân cần để tự xem như mình không có lỗi gì thì sao?
– Anh… – Jumin thật sự lúng túng – Em nhớ lại đi, cái đêm thứ 5 đó…
——-
Đêm thứ 5, sau khi quất Zen tơi tả như mọi khi, Jumin ân cần xuống bếp và mang đồ ăn lên đút cho cậu.
– Há miệng ra đi – Anh cười nhẹ và nói.
– Ứm – Zen xoay mặt qua chỗ khác.
– Ngoan nào – Jumin chòm tới, kê cái nĩa ghim đồ ăn tới sát miệng của cậu.
– … – Zen đành há miệng ra, cắn một miếng và nuốt.
– Em đúng thật là con mèo đó – Jumin cười, anh nhẹ nhàng nắm tay cậu, ánh mắt dịu dàng – Zen… anh sẽ… Ummm! – Đột nhiên Jumin nheo mắt lại, tay ôm chặt đầu.
– Anh sao vậy? – Zen ngạc nhiên hỏi.
– Hừ! – Jumin mở mắt ra, lại là cái ánh mắt rực lửa đó, khuôn mặt hiện rõ sự hung tợn, anh hất đĩa thức ăn sang một bên và đè Zen xuống, bóp mạnh vào cổ của cậu.
– Argh! – Zen thản thốt.
– Mày sẽ không bao giờ rời khỏi đây được đâu! – Jumin gằng giọng.
– Ah… Ah… – Zen càng lúc càng ngạt thở, cậu há miệng ra cố hít lấy không khí, 2 bàn tay cố gắng gỡ tay của Jumin ra.
Nét mặt của Jumin từ hung dữ dần chuyển sang hiền diệu trở lại, anh nhanh chóng bỏ tay ra, hối hả đỡ Zen dậy và ôm lấy cậu.
– Anh xin lỗi! Anh xin lỗi!
– Hức… – Zen thút thít khóc, nếu Jumin còn bóp thêm chút nữa thì chắc cậu đã chết mất rồi, cậu đẩy Jumin ra và chửi rủa – Tôi ghét anh! Tôi hận anh!…

– Anh xin lỗi… – Jumin thu dọn chén đĩa rồi bước ra khỏi phòng, cái kệ sách dần dần khép lại và Zen lại chìm vào trong bóng tối.
——-
– Em nhớ rồi chứ? – Jumin kể lại – Ngày hôm đó, anh chỉ vừa mới suy nghĩ là sẽ thả em ra thôi, mà nó đã nổi xùng lên, nó liền hiện ra và bắt giữ em lại… Anh… anh thật sự bất lực lắm – Jumin ngồi xuống ghế, nét mặt rất khổ sở.
Zen vuốt mạnh tóc của mình, xâu chuỗi lại những lời Jumin nói và những việc anh đã làm trong thời gian qua, suy nghĩ 1 hồi rồi cất tiếng.
– Vấn đề của anh… tôi không quan tâm! Bây giờ, tôi đi được rồi chứ?
– Ừm… – Jumin thở dài, tiến tới phía hộc tủ và lấy ra 1 cái chìa khóa – Chìa khóa xe của em đây, anh đã giải thích hết lời với em rồi, hy vọng là em đừng hận anh. Xe của em, anh vẫn còn để trong gara, cứ xuống dưới, bước vào trong và chạy xa khỏi đây.
– … – Zen giựt lấy chìa khóa và tiến tới phía cửa phòng, cậu đứng khựng vài giây và quay mặt lại – Jumin, tạm cho những lời mà anh nói là thật đi, cái này có thể là 1 căn bệnh tâm lý, tại sao anh không đi chữa?
– Anh không rõ đây có phải là chứng bệnh không, hay đơn giản là trong cơ thể anh tồn tại 2 nhân cách khác nhau… Nhưng anh vẫn chưa thể đi chữa trị được vì còn gánh vác quá nhiều công việc… – Jumin ủ rũ nói – Trời ơi, mãi mới có cơ hội để thoát đó, em đừng có hỏi nhiều nữa mà, mau đi lẹ đi, nếu không lát nữa nó vùng dậy là không còn kịp đâu!
– Vậy thì… tạm biệt! – Zen quay người lại, vặn lấy tay nắm cửa, ngay lúc cánh cửa vừa hé ra thì “BỘP”, bàn tay của Jumin nắm chặt lấy tay cậu.
– Ai cho phép mày đi khỏi đây! – Một giọng nói vô cùng lạnh lẽo vang lên, Zen quay lại, cậu sửng sốt với nụ cười đầy thâm hiểm cùng ánh mắt hằn lên sự quỷ quyệt của Jumin. Zen nhanh chóng tát thẳng vào mặt anh giống khi nãy, nhưng Jumin vẫn nhào tới đè sát cậu vào tường.
– Mày nghĩ rằng cái tát này sẽ có hiệu nghiệm tới 2 lần sao?
– Bỏ tôi ra! – Zen cố gắng vùng vẫy nhưng vô hiệu, đột nhiên, Jumin ôm đầu mình, la lên và khuỵu ngã xuống.
– Ahh… Ah… Cơ thể tao là của tao! Tâm trí tao là của tao! Tao không để cho mày lộng hành nữa đâu! Zen à, chạy mau lên đi!!! – Jumin lăn lộn dưới sàn, vò đầu bứt tóc.
– Jumin… – Zen lúng túng.
– Mau lên… Aghhh… Mày không bao giờ chạy thoát được đâu, vì sau này tao cũng sẽ tự điều tra ra chỗ ở của mày và bắt mày lại thôi! Mày đã rất sai lầm, sai lầm khi gặp tao đó Zen à, tao sẽ bám theo mày cả đời!!! – Jumin ghì chặt đầu của mình, hét lớn – Im đi, mày im đi!!!!
– Jumin… hãy bảo trọng!!! – Thấy Jumin đau đớn quằn quại như vậy, Zen quẹt đi 2 hàng nước mắt đang chảy trên gò má của mình và chạy thẳng ra ngoài, đóng chặt cửa lại.
Ở dưới lầu, mấy người giúp việc thấy Zen nên ngạc nhiên, bay vào hỏi đủ thứ.
– Ơ, là diễn viễn Zen, bạn thân của cậu chủ Jumin kìa!
– Anh đến đây hồi nào vậy?
– Hồi trước anh xỉn quá nên cậu chủ dìu anh về đây nghỉ ngơi, sáng hôm sau chúng tôi không thấy anh ở đâu nên mới hỏi thì cậu chủ nói là anh đã về từ hừng sáng rồi.
– Và bây giờ anh lại bất ngờ có mặt ở đây tiếp, từ lúc nào chúng tôi cũng không biết luôn, sao anh cứ lúc ẩn lúc hiện như một ngọn gió vậy?
– Với lại mấy ngày nay anh không hề lên mạng hay tham gia bất cứ event nào hết, mọi người lo sợ là anh mất tích kìa.
– Ủa, mà cái xe trắng trắng trong gara là của anh phải hông, sao anh để ở đây 10 mấy ngày luôn vậy? Ủa mà cái áo anh đang mặc sao mà giống áo của cậu chủ quá vậy ta, đụng hàng hả!?
Không khí này thật sự rất bát nháo, Zen hối hả nói.
– À, ờ, xin lỗi, tôi đang bận lắm, cho hỏi là gara ở đâu vậy? – Zen hối hả nói.
– Ở gần cổng nè, để tôi dắt anh ra lấy xe ha? Eh, mấy bà ra mở cửa cho Zen về kìa!
– Oke! – Một đám người hầu tung tăng chạy ra ngoài.
Tới gara, Zen liền leo lên xe, nhấn ga và phóng thẳng ra ngoài cổng, những người giúp việc đứng ngoài sau vừa hú vừa hét.
– Waaa, ngầu quá, đẹp trai quá!
Đi được một đoạn, Zen cảm thấy cõi lòng mình nóng như lửa đốt, vẫn còn quá nhiều khúc mắc, tuy không cần cậu giải quyết nhưng cậu lại rất muốn dấn thân vào.
– Haizzz… – Zen tạm dừng xe lại một chút, đặt tay lên trán và suy nghĩ lung tung, cậu chán nản lắc đầu rồi lại đạp ga, quành xe trở về biệt thự nhà họ Han.

HẾT TẬP 4
Zen sẽ làm gì đây nhỉ? Mọi người nhớ đón xem tập tiếp theo nha. Chúc các bạn ăn Tết vui vẻ ^^