A
3. Một ngày chủ nhật (Tiếp theo)
Cứ như thế chúng tôi cùng nhau đi qua cơn trôi của thời gian, và dần bắt đầu thân thiết.
Khoảng giữa học kì một của năm lớp mười một là lúc chúng tôi thân thiết thật sự.
Nhóm chúng tôi chơi có bốn đứa : tôi, Ánh Hồng, Mâm và Lan Vy. Bạn thân có tiếng cả khối.
Tôi là một đứa học giỏi, vui tính, hay bài trò, dẫn đầu xu hướng, tạo ra viral.
Mâm tên thật là Mai Hiền Tâm, cu cậu đặt tên nick name là “Mai Tâm” tôi thường hay chọc và gọi là “Mâm Tai”, gọi Mâm cho ngắn gọi mãi lại thành quen và mọi người cũng theo tôi mà gọi khiến “Mâm” trở thành cái tên của cậu.
Ánh Hồng cũng đẹp, khá là đanh đá. Nhưng với tôi Hồng rất tinh tế và quan tâm bạn bè.
Lan Vy rất đẹp, nhưng nhìn quen thì cũng chai mặt. Con khùng chẳng có bằng cấp.
Tôi thì hay đùa với Mâm, hay chọc Vy, tâm sự với Hồng.
Tôi và Mâm rất thân thiết, từ lúc nào đã như hình với bóng, lúc nào cũng đi kè kè bên nhau dù là đi ăn, đi vệ sinh,… Chúng tôi hay giỡn, hay ôm ấp, hay đùa gọi nhau là “anh yêu”, “em yêu” nên bị mọi người ghép là một cặp đôi, cặp đôi xàm xí đú nhất lớp. Song, thật ra chúng tôi vẫn giữ và có khoảng cách giữa hai người bạn, giữa một người đồng tính và một người thẳng như ruột ngựa. Tôi thành thật không biết tôi và cậu ấy rất khác chia hướng, khác vô cùng nhưng tại sao lại có thể gần gũi !?
Một ngày của năm lớp mười một.
Bên ngoài bầu trời một màu xám xịt, mây đen che dấu đi ánh mặt trời. Ánh nắng tắt, một cơn mưa to được báo hiệu trước đang đến rất gần.
Ra chơi, tôi ngồi đó chẳng biết làm gì. Mâm đi đá banh với tụi con trai trong lớp rồi nghe đâu trường sắp tổ chức cuộc tranh hạng ăn mừng lễ.
Tôi mở quyển bài tập Hóa của cu cậu ra xem, Mâm vẫn chưa làm bài tập mà tiết trước cô đã giao. Nếu không làm chắc chắn sẽ bị phạt đứng và ghi vào sổ đầu bài. Thấy cũng thương. Tôi lật vở của mình ra, nhìn vào đó mà chép lia lịa dùm cu cậu.
Mưa bên ngoài bắt đầu ngày một lớn, Mâm cũng không chơi nữa mà về lớp học. Cậu bước vào thì tiếng trống vào tiết cũng vang lên, còn tôi thì đã chép xong không lâu sau đó.
Tôi mát xa trên vùng trán cố giữ đầu óc thoải mái, nhìn sang thì thấy cu cậu ướt đẫm mồ hôi đang quạt lia lịa vì nóng nực sau trận đấu thử mặc dù trời đang mưa lành lạnh.
– Tối nay qua nhà tao coi đá banh ? – Có thể là không có ý gì nhưng tôi luôn hiểu những câu nói thế này là câu nói mỉa mai giới tính của mình.
– Mày nghĩ tao coi ? – Tôi khá khó chịu.
Cu cậu không đáp vì thấy vẻ mặt đáng ghét của tôi.
Giáo viên vào.
– Nghiêm ! – Lớp trưởng hô to.
…
– Hôm trước cô dặn về nhà làm bài tập trong SGK có làm chưa ? Ai chưa làm đứng lên.
Cu cậu tự giác đứng lên sau câu nói ấy.
Tôi vẫn chưa làm gì, để cậu đứng vài phút cho biết mùi đời.
Tôi xoay qua, lật qua những trang có chữ xấu xí của cậu đến những trang bài tập lúc nãy tôi đã chép cho. Cậu khum cổ nhìn xuống, vẫn chưa hiểu tôi đang làm gì. Thấy được bài tập của mình đã được nét chữ quen thuộc chép dùm, cậu tự động ngồi xuống.
– Cảm ơn ! – Vẻ mặt biết ơn.
Tiếng trống tan học vang lên, tôi vội vàng thu dọn tập sách rồi bước ra về chẳng chờ một ai. Cậu nhanh chóng chạy theo tôi.
– Đợi tao về với !
Tôi không trả lời, dừng bước. Nếu không dừng cũng chẳng thể đi tiếp được vì trời vẫn con mưa tầm tã, ngập nước cả sân trường.
Tôi chờ cậu, cậu chạy đi đâu đó rồi mang lại một chiếc áo mưa vừa mới mua.
– Nè. Mang đi ! – Cậu chìa tay ra, đưa tôi.
– Có một cái à, mang đi. – Giọng tôi vẫn còn kha khá khó chịu.
– Hổng lấy ném bỏ à ? – Tôi đành nhận.
– Sao không mua hai cái ?
– Hết tiền !
– Tiền nè đi mua cái nữa đi.
– Thôi về ! Người ta nghỉ bán rồi ! – Cậu đẩy tôi về.
Cậu ấy thật sự rất ngang ngược !
Trời vẫn chưa chịu dừng lại những hạt mưa nặng nề.
– Nè. Mày bận rồi nhét cặp tao vô trong đi đừng để nó ướt.
Tôi nhận chiếc cặp.
Đi qua cơn mưa, cậu chịu ướt sũng và lạnh giá để nhường cho tôi chiếc áo mưa mỏng tanh. Như thế này thì làm sao mà tôi xa lánh !?
– Mưa còn mà vào nhà đi ! Hết mưa rồi về. – Tôi nói rồi mang cặp cậu vào nhà trước.
– Thưa nội ! – Cu cậu lễ phép.
– Vào thay đồ đi rồi ăn cơm.
– Dạ. – Chúng tôi đồng thanh.
Vừa mới bước vào phòng, cậu đã ôm tôi thật chặt.
– Cho mày ướt nè ! Ướt nè ! – Tôi bị cậu làm ướt nhưng không thấy lạnh mà thấy ấm áp và vui vẻ. Lạ ?
Ăn cơm xong, trời vẫn còn mưa nên cậu không thể về.
Tôi vào phòng nằm ngủ trước, cu cậu vẫn còn mê chơi điện tử.
Một lúc sau khi tôi đang mê man, cậu nhảy lên giường, xà vào tôi, vòng tay qua người tôi. Tôi có nghe được.
– Ôi ! Lạnh quá ! Ôm cho ấm. – Có lẽ cậu muốn giải thích cho ai đó nghe về hành động của mình.
Tôi ngủ một giấc đến chiều tỉnh giấc cậu đã về.
Khoảng gần bảy giờ tối Mâm qua rủ tôi đi chơi.
Cậu chở tôi đi qua những con đường quen thuộc trên chiếc xe đạp. Những con đường thành phố ấy trở nên tấp nập, đông vui hơn bao giờ hết. Tôi chắc rằng nếu ai đó đi một mình đến những nơi này, họ sẽ cảm thấy cô đơn và chẳng có điều gì vui vẻ cả. Nhưng bây giờ tôi may mắn có được cậu bạn đi cùng nên mọi thứ trước mắt bỗng trở nên thật thú vị.
Dừng chân lại ở một quán chè vỉa hè, chúng tôi gọi hai ly chè bưởi như mọi khi.
– Rủ ra làm gì ? – Tôi hỏi cậu.
– Hẹn hò ! – Mâm tỉnh bơ.
– Oh.
– Nay tao cảm ơn nhe !
– Bao ly này.
– Ừ. Tao xin lỗi !
– Lỗi gì mà xin ?
– Tao cũng không biết nữa !
– Không biết ?
– Chắc là tao lỡ lời, sau này tao không rủ mày coi đá banh nữa.
– Ờ. Ăn đi !
Cậu lại đèo tôi về, trời hôm nay mát rượi làm mát cả tâm hồn và cả con người tôi.
Ngồi sau lưng cậu, tôi lắng nhìn những con đường, những ánh đèn và đâu đó thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ, dễ chịu của ai đó thoáng đi qua mũi cảm thấy cuộc sống thật yên bình, dễ dàng và thật nhiều màu sắc.
– Hôm tao thi mày đi coi không ?
– Đá banh hả ? Chắc không đâu ! Tao rất ghét đá banh.
– Đi cổ vũ cho tao. Có mày, tao thêm động lực thể hiện hơn.
– Không biết nữa !
– Ừ. Thôi mày vào nhà đi, tao về.
– Ngủ ngon !
– Ngủ ngon !
Rồi ngày cu cậu thi đấu cũng đến, tôi, Hồng, Vy đến cổ vũ Mâm.
Đứng nhìn cả đám đá trái banh mà phát ghét, cái đó quan trọng đến mức tất cả mọi người phải cùng nhau theo đuổi à ? Nó chẳng có gì vui cả ?
Tỉ số hòa nhau, hiệp cuối cùng mọi người đã về bớt vì không còn sớm.
Mâm sút được một cú thật đẹp, trái banh vô khung thành giúp đội nhà ghi được chiến thắng trong những tích tắc cuối cùng.
Cu cậu vui quá chạy đến ôm tôi mà nhảy, bất chợt lại thơm lên tóc tôi. Có lẽ hành động ấy với cậu chẳng có ý nghĩa gì nhưng với tôi nó gây ám ảnh đến mãi về sau.
—
Người gửi một nụ cười
Người gửi một vòng tay
Người gửi một nụ hôn
Người gửi sự quan tâm
Người gửi….
Với cậu, có lẽ chỉ là đùa vui
Nhưng với tôi đó là hạnh phúc !
Cứ như thế chúng tôi cùng nhau đi qua cơn trôi của thời gian, và dần bắt đầu thân thiết.
Khoảng giữa học kì một của năm lớp mười một là lúc chúng tôi thân thiết thật sự.
Nhóm chúng tôi chơi có bốn đứa : tôi, Ánh Hồng, Mâm và Lan Vy. Bạn thân có tiếng cả khối.
Tôi là một đứa học giỏi, vui tính, hay bài trò, dẫn đầu xu hướng, tạo ra viral.
Mâm tên thật là Mai Hiền Tâm, cu cậu đặt tên nick name là “Mai Tâm” tôi thường hay chọc và gọi là “Mâm Tai”, gọi Mâm cho ngắn gọi mãi lại thành quen và mọi người cũng theo tôi mà gọi khiến “Mâm” trở thành cái tên của cậu.
Ánh Hồng cũng đẹp, khá là đanh đá. Nhưng với tôi Hồng rất tinh tế và quan tâm bạn bè.
Lan Vy rất đẹp, nhưng nhìn quen thì cũng chai mặt. Con khùng chẳng có bằng cấp.
Tôi thì hay đùa với Mâm, hay chọc Vy, tâm sự với Hồng.
Tôi và Mâm rất thân thiết, từ lúc nào đã như hình với bóng, lúc nào cũng đi kè kè bên nhau dù là đi ăn, đi vệ sinh,… Chúng tôi hay giỡn, hay ôm ấp, hay đùa gọi nhau là “anh yêu”, “em yêu” nên bị mọi người ghép là một cặp đôi, cặp đôi xàm xí đú nhất lớp. Song, thật ra chúng tôi vẫn giữ và có khoảng cách giữa hai người bạn, giữa một người đồng tính và một người thẳng như ruột ngựa. Tôi thành thật không biết tôi và cậu ấy rất khác chia hướng, khác vô cùng nhưng tại sao lại có thể gần gũi !?
Một ngày của năm lớp mười một.
Bên ngoài bầu trời một màu xám xịt, mây đen che dấu đi ánh mặt trời. Ánh nắng tắt, một cơn mưa to được báo hiệu trước đang đến rất gần.
Ra chơi, tôi ngồi đó chẳng biết làm gì. Mâm đi đá banh với tụi con trai trong lớp rồi nghe đâu trường sắp tổ chức cuộc tranh hạng ăn mừng lễ.
Tôi mở quyển bài tập Hóa của cu cậu ra xem, Mâm vẫn chưa làm bài tập mà tiết trước cô đã giao. Nếu không làm chắc chắn sẽ bị phạt đứng và ghi vào sổ đầu bài. Thấy cũng thương. Tôi lật vở của mình ra, nhìn vào đó mà chép lia lịa dùm cu cậu.
Mưa bên ngoài bắt đầu ngày một lớn, Mâm cũng không chơi nữa mà về lớp học. Cậu bước vào thì tiếng trống vào tiết cũng vang lên, còn tôi thì đã chép xong không lâu sau đó.
Tôi mát xa trên vùng trán cố giữ đầu óc thoải mái, nhìn sang thì thấy cu cậu ướt đẫm mồ hôi đang quạt lia lịa vì nóng nực sau trận đấu thử mặc dù trời đang mưa lành lạnh.
– Tối nay qua nhà tao coi đá banh ? – Có thể là không có ý gì nhưng tôi luôn hiểu những câu nói thế này là câu nói mỉa mai giới tính của mình.
– Mày nghĩ tao coi ? – Tôi khá khó chịu.
Cu cậu không đáp vì thấy vẻ mặt đáng ghét của tôi.
Giáo viên vào.
– Nghiêm ! – Lớp trưởng hô to.
…
– Hôm trước cô dặn về nhà làm bài tập trong SGK có làm chưa ? Ai chưa làm đứng lên.
Cu cậu tự giác đứng lên sau câu nói ấy.
Tôi vẫn chưa làm gì, để cậu đứng vài phút cho biết mùi đời.
Tôi xoay qua, lật qua những trang có chữ xấu xí của cậu đến những trang bài tập lúc nãy tôi đã chép cho. Cậu khum cổ nhìn xuống, vẫn chưa hiểu tôi đang làm gì. Thấy được bài tập của mình đã được nét chữ quen thuộc chép dùm, cậu tự động ngồi xuống.
– Cảm ơn ! – Vẻ mặt biết ơn.
Tiếng trống tan học vang lên, tôi vội vàng thu dọn tập sách rồi bước ra về chẳng chờ một ai. Cậu nhanh chóng chạy theo tôi.
– Đợi tao về với !
Tôi không trả lời, dừng bước. Nếu không dừng cũng chẳng thể đi tiếp được vì trời vẫn con mưa tầm tã, ngập nước cả sân trường.
Tôi chờ cậu, cậu chạy đi đâu đó rồi mang lại một chiếc áo mưa vừa mới mua.
– Nè. Mang đi ! – Cậu chìa tay ra, đưa tôi.
– Có một cái à, mang đi. – Giọng tôi vẫn còn kha khá khó chịu.
– Hổng lấy ném bỏ à ? – Tôi đành nhận.
– Sao không mua hai cái ?
– Hết tiền !
– Tiền nè đi mua cái nữa đi.
– Thôi về ! Người ta nghỉ bán rồi ! – Cậu đẩy tôi về.
Cậu ấy thật sự rất ngang ngược !
Trời vẫn chưa chịu dừng lại những hạt mưa nặng nề.
– Nè. Mày bận rồi nhét cặp tao vô trong đi đừng để nó ướt.
Tôi nhận chiếc cặp.
Đi qua cơn mưa, cậu chịu ướt sũng và lạnh giá để nhường cho tôi chiếc áo mưa mỏng tanh. Như thế này thì làm sao mà tôi xa lánh !?
– Mưa còn mà vào nhà đi ! Hết mưa rồi về. – Tôi nói rồi mang cặp cậu vào nhà trước.
– Thưa nội ! – Cu cậu lễ phép.
– Vào thay đồ đi rồi ăn cơm.
– Dạ. – Chúng tôi đồng thanh.
Vừa mới bước vào phòng, cậu đã ôm tôi thật chặt.
– Cho mày ướt nè ! Ướt nè ! – Tôi bị cậu làm ướt nhưng không thấy lạnh mà thấy ấm áp và vui vẻ. Lạ ?
Ăn cơm xong, trời vẫn còn mưa nên cậu không thể về.
Tôi vào phòng nằm ngủ trước, cu cậu vẫn còn mê chơi điện tử.
Một lúc sau khi tôi đang mê man, cậu nhảy lên giường, xà vào tôi, vòng tay qua người tôi. Tôi có nghe được.
– Ôi ! Lạnh quá ! Ôm cho ấm. – Có lẽ cậu muốn giải thích cho ai đó nghe về hành động của mình.
Tôi ngủ một giấc đến chiều tỉnh giấc cậu đã về.
Khoảng gần bảy giờ tối Mâm qua rủ tôi đi chơi.
Cậu chở tôi đi qua những con đường quen thuộc trên chiếc xe đạp. Những con đường thành phố ấy trở nên tấp nập, đông vui hơn bao giờ hết. Tôi chắc rằng nếu ai đó đi một mình đến những nơi này, họ sẽ cảm thấy cô đơn và chẳng có điều gì vui vẻ cả. Nhưng bây giờ tôi may mắn có được cậu bạn đi cùng nên mọi thứ trước mắt bỗng trở nên thật thú vị.
Dừng chân lại ở một quán chè vỉa hè, chúng tôi gọi hai ly chè bưởi như mọi khi.
– Rủ ra làm gì ? – Tôi hỏi cậu.
– Hẹn hò ! – Mâm tỉnh bơ.
– Oh.
– Nay tao cảm ơn nhe !
– Bao ly này.
– Ừ. Tao xin lỗi !
– Lỗi gì mà xin ?
– Tao cũng không biết nữa !
– Không biết ?
– Chắc là tao lỡ lời, sau này tao không rủ mày coi đá banh nữa.
– Ờ. Ăn đi !
Cậu lại đèo tôi về, trời hôm nay mát rượi làm mát cả tâm hồn và cả con người tôi.
Ngồi sau lưng cậu, tôi lắng nhìn những con đường, những ánh đèn và đâu đó thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ, dễ chịu của ai đó thoáng đi qua mũi cảm thấy cuộc sống thật yên bình, dễ dàng và thật nhiều màu sắc.
– Hôm tao thi mày đi coi không ?
– Đá banh hả ? Chắc không đâu ! Tao rất ghét đá banh.
– Đi cổ vũ cho tao. Có mày, tao thêm động lực thể hiện hơn.
– Không biết nữa !
– Ừ. Thôi mày vào nhà đi, tao về.
– Ngủ ngon !
– Ngủ ngon !
Rồi ngày cu cậu thi đấu cũng đến, tôi, Hồng, Vy đến cổ vũ Mâm.
Đứng nhìn cả đám đá trái banh mà phát ghét, cái đó quan trọng đến mức tất cả mọi người phải cùng nhau theo đuổi à ? Nó chẳng có gì vui cả ?
Tỉ số hòa nhau, hiệp cuối cùng mọi người đã về bớt vì không còn sớm.
Mâm sút được một cú thật đẹp, trái banh vô khung thành giúp đội nhà ghi được chiến thắng trong những tích tắc cuối cùng.
Cu cậu vui quá chạy đến ôm tôi mà nhảy, bất chợt lại thơm lên tóc tôi. Có lẽ hành động ấy với cậu chẳng có ý nghĩa gì nhưng với tôi nó gây ám ảnh đến mãi về sau.
—
Người gửi một nụ cười
Người gửi một vòng tay
Người gửi một nụ hôn
Người gửi sự quan tâm
Người gửi….
Với cậu, có lẽ chỉ là đùa vui
Nhưng với tôi đó là hạnh phúc !