A
Anh ngồi ở phòng khách Ngọc Mai mang trà cho anh còn người tài xế thì mang hành lý vào phòng ngủ của anh theo sự hướng dẫn của một cậu nhóc. Ngọc Mai cũng ngồi xuống ghế đối diện anh, người phụ nữ dịu dàng đảm đang quanh năm chỉ biết có công việc nội trợ hầu chồng và chăm con. Nhưng rồi hơn một năm trước, anh trai của anh không may đã mất vì một cơn đột quỵ, bỏ lại người vợ hiền và một cậu con trai vừa mới học hết cấp hai. Từ đó, anh thay anh trai chăm sóc cho chị dâu cùng với đứa cháu của mình:
– Chị còn tưởng cuối tuần này chú mới về.
Anh uống ngụm trà rồi nói:
– Em cũng vừa làm xong việc nên tranh thủ về sớm thăm chị và cháu.
Phương Nam đi ra ôm cổ anh từ phía sau và nói:
– Chú ba, lần này chú về chú ở chơi cho lâu nha. Con nhớ chú lắm!
kéo tay Phương Nam và cho cậu nhóc ngồi cạnh mình, anh hôn trán Phương Nam rồi âu yếm bảo:
– Chú cũng rất nhớ con, cho nên lần này chú về là để thuyết phục mẹ con cùng với con lên thành phố sống với chú.
Ngọc Mai bất ngờ trước những lời anh vừa nói:
– Sao chứ? chú muốn chị và thằng Nam lên thành phố sống sao?
– Chị lên đó còn có em chăm sóc, ở đây có hai mẹ con có chuyện gì thì lấy ai lo?
– Nhưng đi rồi ruộng vườn ở đây ai làm không lẽ phải bỏ hết sao?
– Chị hai à, cái mảnh đất này có là bao, cùng lắm khi chị về thành phố với em rồi, em sẽ thuê người trông coi chỗ này.
– Nói thật là chị không quen với cuộc sống ở thành phố.
– Chị ở lâu dần rồi cũng sẽ quen thôi.
Phương Nam đi lại năn nỉ Ngọc Mai:
– Mẹ à, nghe lời chú ba đi mẹ. Mẹ mà không đi con cũng sẽ đi với chú ba đó.
Anh mỉm cười bởi anh biết Ngọc Mai rất thương Phương Nam:
– Em đã quyết định rồi, em sẽ ở lại chơi ít hôm chị cũng coi thu xếp đồ đạc những thứ cần mang theo, tuần sau chúng ta sẽ quay trở lên thành phố.
Ngọc Mai vẫn im lặng còn Phương Nam thì mừng quýnh nhảy cẫng lên:
– Vui quá, được lên thành phố ở rồi. Chú ba ơi, con dẫn chú ba đi xem vườn trái cây của nhà mình nha.
Phương Nam nắm tay anh nhưng Ngọc Mai đã ngăn lại:
– Nam à, chú ba con đi đường xa mệt rồi con để cho chú ba nghỉ ngơi đi.
Anh xoa đầu Phương Nam, cậu nhóc nói:
– Chú ba, chú mệt hả?
– Một chút thôi.
– Vậy con dẫn chú vào phòng nghỉ nha.
Ngọc Mai cũng đứng lên nói:
– Chú ba đi nằm nghỉ đi, chị cũng đã sắp xếp phòng cho tài xế của chú rồi, giờ chị đi nấu cơm lát nữa ăn cơm chị sẽ gọi.
– Dạ được.
Căn phòng ngủ của anh ở đây nhỏ hơn so với căn phòng ở trên thành phố nhưng nó vẫn có đầy đủ tiện nghi, anh vào phòng tắm và tắm rửa sạch sẽ rồi mặc chiếc áo thun cùng với quần short đi trở ra ngồi xuống chiếc giường nệm trắng tinh. Phương Nam đi vào nói với anh:
– Chú ba, chú có mua quà cho con không?
– Có chứ, trong túi hành lý của chú con tự lấy đi.
Phương Nam đi lại chiếc vali kéo đặt ngay cạnh tủ và mở khóa bên trong là quần áo cùng chiếc hộp vuông được gói cẩn thận bằng giấy màu, cậu nhóc cầm lấy chiếc hộp và đưa lên lắc nhẹ rồi nói:
– Chú ba, con mở ra xem nha.
– Ừ, con mở ra coi có thích không?
Phương Nam cầm lấy hộp quà đi lại bên giường ngồi xuống rồi mở chiếc hộp ra và bên trong hộp là một chiếc điện thoại di động mà Phương Nam biết chắc là phải rất đắt tiền:
– Wow, điện thoại đẹp quá, cảm ơn chú ba!
– Con thích là được rồi. chú cũng đã lắp sẵn sim và cài đặt chương trình hết rồi.
– Dạ, chú ba nằm nghỉ đi con ra ngoài đây.
Phương Nam cầm lấy điện thoại đứng bật dậy thì anh nắm lấy tay cậu nhóc kéo lại rồi ngắm nhìn cậu nhóc thật kỹ:
– Con cao lớn hơn trước nhiều quá.
– Chú ba không biết đâu. Ở đây, ai nhìn con cũng đều nói là con giống chú ba.
– Vậy con có thích giống chú không?
– Dạ có, chú ba vừa đẹp trai, phong độ lại còn có rất nhiều tiền, sau này con cũng sẽ đi học đai học và làm việc giống như là chú ba vậy đó.
– Ừ, về thành phố ở với chú con muốn gì cũng được hết.
– Dạ, chú ba ngủ đi.
– Ừ.
– Chị còn tưởng cuối tuần này chú mới về.
Anh uống ngụm trà rồi nói:
– Em cũng vừa làm xong việc nên tranh thủ về sớm thăm chị và cháu.
Phương Nam đi ra ôm cổ anh từ phía sau và nói:
– Chú ba, lần này chú về chú ở chơi cho lâu nha. Con nhớ chú lắm!
kéo tay Phương Nam và cho cậu nhóc ngồi cạnh mình, anh hôn trán Phương Nam rồi âu yếm bảo:
– Chú cũng rất nhớ con, cho nên lần này chú về là để thuyết phục mẹ con cùng với con lên thành phố sống với chú.
Ngọc Mai bất ngờ trước những lời anh vừa nói:
– Sao chứ? chú muốn chị và thằng Nam lên thành phố sống sao?
– Chị lên đó còn có em chăm sóc, ở đây có hai mẹ con có chuyện gì thì lấy ai lo?
– Nhưng đi rồi ruộng vườn ở đây ai làm không lẽ phải bỏ hết sao?
– Chị hai à, cái mảnh đất này có là bao, cùng lắm khi chị về thành phố với em rồi, em sẽ thuê người trông coi chỗ này.
– Nói thật là chị không quen với cuộc sống ở thành phố.
– Chị ở lâu dần rồi cũng sẽ quen thôi.
Phương Nam đi lại năn nỉ Ngọc Mai:
– Mẹ à, nghe lời chú ba đi mẹ. Mẹ mà không đi con cũng sẽ đi với chú ba đó.
Anh mỉm cười bởi anh biết Ngọc Mai rất thương Phương Nam:
– Em đã quyết định rồi, em sẽ ở lại chơi ít hôm chị cũng coi thu xếp đồ đạc những thứ cần mang theo, tuần sau chúng ta sẽ quay trở lên thành phố.
Ngọc Mai vẫn im lặng còn Phương Nam thì mừng quýnh nhảy cẫng lên:
– Vui quá, được lên thành phố ở rồi. Chú ba ơi, con dẫn chú ba đi xem vườn trái cây của nhà mình nha.
Phương Nam nắm tay anh nhưng Ngọc Mai đã ngăn lại:
– Nam à, chú ba con đi đường xa mệt rồi con để cho chú ba nghỉ ngơi đi.
Anh xoa đầu Phương Nam, cậu nhóc nói:
– Chú ba, chú mệt hả?
– Một chút thôi.
– Vậy con dẫn chú vào phòng nghỉ nha.
Ngọc Mai cũng đứng lên nói:
– Chú ba đi nằm nghỉ đi, chị cũng đã sắp xếp phòng cho tài xế của chú rồi, giờ chị đi nấu cơm lát nữa ăn cơm chị sẽ gọi.
– Dạ được.
Căn phòng ngủ của anh ở đây nhỏ hơn so với căn phòng ở trên thành phố nhưng nó vẫn có đầy đủ tiện nghi, anh vào phòng tắm và tắm rửa sạch sẽ rồi mặc chiếc áo thun cùng với quần short đi trở ra ngồi xuống chiếc giường nệm trắng tinh. Phương Nam đi vào nói với anh:
– Chú ba, chú có mua quà cho con không?
– Có chứ, trong túi hành lý của chú con tự lấy đi.
Phương Nam đi lại chiếc vali kéo đặt ngay cạnh tủ và mở khóa bên trong là quần áo cùng chiếc hộp vuông được gói cẩn thận bằng giấy màu, cậu nhóc cầm lấy chiếc hộp và đưa lên lắc nhẹ rồi nói:
– Chú ba, con mở ra xem nha.
– Ừ, con mở ra coi có thích không?
Phương Nam cầm lấy hộp quà đi lại bên giường ngồi xuống rồi mở chiếc hộp ra và bên trong hộp là một chiếc điện thoại di động mà Phương Nam biết chắc là phải rất đắt tiền:
– Wow, điện thoại đẹp quá, cảm ơn chú ba!
– Con thích là được rồi. chú cũng đã lắp sẵn sim và cài đặt chương trình hết rồi.
– Dạ, chú ba nằm nghỉ đi con ra ngoài đây.
Phương Nam cầm lấy điện thoại đứng bật dậy thì anh nắm lấy tay cậu nhóc kéo lại rồi ngắm nhìn cậu nhóc thật kỹ:
– Con cao lớn hơn trước nhiều quá.
– Chú ba không biết đâu. Ở đây, ai nhìn con cũng đều nói là con giống chú ba.
– Vậy con có thích giống chú không?
– Dạ có, chú ba vừa đẹp trai, phong độ lại còn có rất nhiều tiền, sau này con cũng sẽ đi học đai học và làm việc giống như là chú ba vậy đó.
– Ừ, về thành phố ở với chú con muốn gì cũng được hết.
– Dạ, chú ba ngủ đi.
– Ừ.