A
QUYỂN I – THIÊN HỎA CỔ THÀNH
CHAPTER 3 – THẮP THIÊN ĐĂNG (PHẦN II)
▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬ஜ۩۞۩ஜ▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬
CHAPTER 3 – THẮP THIÊN ĐĂNG (PHẦN II)
▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬ஜ۩۞۩ஜ▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬
[Chắc chắn phải có chuyện gì đó mà Thiết Thúc vẫn chưa nói rõ. Không thể nào chỉ vì lý do đơn giản như vậy được. Phải biết rằng để làm những người lão luyện trong đoàn mất vẻ điềm nhiên vốn có thì phải là sự kiện lớn. Tôi gãi cằm, xem ra Phong Ca cũng chẳng phải là một con người đơn giản. Tôi vốn định tiếp tục truy hỏi thì Thiết Thúc đã nhanh chóng cắt lời.
– Mày cũng đừng hỏi thêm gì cả. Cuộc họp nội bộ trong đoàn quan trọng hơn. Chúng ta hiện tại cũng chẳng còn có nhiều thời gian.]
Tôi nghe vậy thì đành phải ngoan ngoãn ngồi yên. Thám hiểm đoàn cũng không có tồn tại thành phần câu nệ tiểu tiết, mọi người cứ thoải mái lấy bàn ăn làm luôn phòng họp. Chỉ sau một cú đập mạnh lên bàn của Thiết Thúc, buổi họp nội bộ xem như chính thức bắt đầu. Tất cả đều trở nên nghiêm nghị, như thường lệ, bọn họ chờ đợi thông báo từ phía đoàn trưởng.
– Ở đây ngoài tôi, A Lang(Lang tỷ) và Bảo Tử ra thì chưa một ai khác được biết đến thông tin về chuyến đi này. Như mọi người đã biết, đây là nguyên tắc đầu tiên của mọi Thám Hiểm Đoàn.*
[*: Nguyên tắc đầu tiên của Thám Hiểm Đoàn là tin tức của khách hàng được bảo mật tuyệt đối. Các nhiệm vụ cần phải thuê thám hiểm đoàn đều là liên quan đến việc khám phá các khu vực chưa có trên bản đồ, những di tích lịch sử cổ đại, hệ thống các lăng mộ, vị trí tọa lạc của các khu quặng nguyên tố ma thạch quý hiếm,… hầu hết những nơi này đều chứa nguy hiểm và lợi ích cực kì cực kì cao. Do thế, thông tin có được về những nơi này thì chẳng khách hàng nào lại muốn tiết lộ ra cho người ngoài cả. Chỉ có các thám hiểm đoàn đã xác định tham gia mới được quyền biết đến. Cũng theo nguyên tắc này, đến lúc xuất phát, trưởng đoàn mới được phép truyền đạt thông tin này lại cho những người trong đoàn sẽ tham gia cuộc thám hiểm đó. Đây là nguyên tắc không thể trái của bất kì thám hiểm đoàn nào. Hậu quả làm trái rất nặng. Có thể liên lụy đến cả tính mạng. Phải biết rằng những khách hàng có thể trả giá cao ra để thuê họ thì cũng có thể trả giá cao để thuê sát thủ để giết họ. Ngoài ra còn có chế tài của Công Hội Thám Hiểm.]
Mọi người đồng loạt gật đầu. Điều này thì cho dù là người mới vào nghề cũng có thể hiểu rõ. Thiết Thúc im lặng một chút rồi mới tiếp tục nói.
– Trước khi nói thông tin về chuyến thám hiểm này cho mọi người biết, theo nguyên tắc, tôi phải đảm bảo rằng mọi người sẽ quyết định tham gia. Nguy hiểm của nhiệm vụ lần này…
“Lão đại không cần nhiều lời” – Lang tỷ chen ngang, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề – “Lần này chúng ta sẽ đi Thắp Thiên Đăng(thắp đèn trời). Đứa nào sợ hãi thì một từ thôi! Cút!”.
– Thắp.. Thiên.. Đăng..
– Cái gì?
– Thật thế sao?
Mọi người trở nên hoảng hốt. Xem ra ngoại trừ tôi, tất cả đều hiểu Thắp Thiên Đăng có nghĩa là gì. Không biết là vì muốn phổ cập kiến thức cho tôi hay là làm dịu đi nội tâm đang trong cơn sốc của mọi người, Bảo Tử bắt đầu nói về ý nghĩa của việc Thắp Thiên Đăng. Sau khi nghe xong, tôi có thể khái quát nó như sau.
Thám Hiểm Đoàn trước mỗi chuyến đi thám hiểm đều sẽ tiến hành một nghi lễ gọi là “Châm Đăng”(đốt đèn). Đăng ở đây cũng có nhiều loại tương ứng Thiên Đăng, Địa Đăng và Nhân Đăng lần lượt tương ứng với trình độ nguy hiểm từ cao đến thấp. Ngọn Đăng(đèn) này sẽ theo họ xuyên suốt cuộc hành trình và được duy trì mãi không tắt. Chỉ đến khi chuyến thám hiểm đã kết thúc, Đăng mới được thổi tắt và mang trở về. Trong trường hợp Đăng không trở về hay được Hộ Đăng Nhân(người bảo hộ đăng) mang trở về thì có nghĩa là cả đoàn đã hy sinh.
Nhân Đăng nhiệm vụ thì tôi đã từng tham gia rồi. Địa Đăng thì tôi cũng đã thấy Bảo Tử và các thành viên chủ chốt trong đoàn tham gia, nhưng Thiên Đăng thì đây là lần đầu tôi được biết đến. Trong suốt hai năm sống ở đây, tôi chưa từng thấy thám hiểm đoàn nào thực hiện nhiệm vụ Thắp Thiên Đăng cả. Lúc nghe tôi cứ nghĩ là do độ hiếm thấy của nhiệm vụ Thiên Đăng, nhưng sau khi nghe Bảo Tử giải thích thêm thì tôi mới thấy bản thân mình vẫn còn quá đánh giá thấp nó. Độ hiếm thấy của Thiên Đăng nhiệm vụ không những cao mà trình độ nguy hiểm của nó cũng cực kì, cực kì lớn.
Người trong giới này có truyền nhau một số kinh nghiệm như sau. Tham gia năm lần thắp Nhân Đăng, một cá nhân mới có đủ trình độ và tư cách để tham gia nhiệm vụ Thắp Địa Đăng. Nhưng cho dù có thắp mười lần Địa Đăng đi chăng nữa thì cũng chưa chắc là đủ trình độ để tham gia một lần Thắp Thiên Đăng.
Có câu nói “Thắp Thiên Đăng, mệnh tại Thiên”(thắp đèn trời, mệnh do trời định), điều này có nghĩa là bản thân có thể chết bất cứ lúc nào, mạng sống lúc này không còn nằm trong sự quyết định của mình nữa. Trong lịch sử gần hai trăm năm đổ lại, số lần Thiên Đăng được thắp cũng chưa đến hai mươi.Trong đó, trường hợp Thiên Đăng không trở về đã chiếm quá nửa, còn trường hợp Thiên Đăng có quay trở về thì số người chết cũng đã quá chín phần mười. Nên nhớ những người chết ở đây đều là những người lão luyện, tham gia ít lần mười lần thắp Địa Đăng chứ không phải kẻ gà mờ nào. Những điều trên đã đủ nói lên mức độ nguy hiểm của Thắp Thiên Đăng.
Đến đây thì tôi đã hiểu rõ thái độ hoảng hốt của mọi người là do đâu mà có. Bọn họ nếu tham gia chuyến đi này thì chẳng khác gì con bạc đánh cược cả mạng sống của mình với tỷ lệ chiến thắng cực kì nhỏ bé. Việc này giống như mua vé số và chờ đợi trúng thưởng độc đắc vậy. Nghe xong, tôi cũng sốc khi hiểu rõ ý nghĩa đằng sau của việc Thắp Thiên Đăng.
– Nếu không phải là do lần Thắp Thiên Đăng mười năm trước đã làm cho tất cả những người lão luyện, nổi tiếng trong giới bị tổn thất thảm trọng, đến hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu phục hồi thì cũng chưa chắc đã đến lượt chúng ta được mời tham dự lần Thắp Thiên Đăng này.
– Nếu ai có ý định rút lui thì tôi cũng sẽ không có ý kiến.
Nhìn thấy thái độ của mọi người, tuy đã có lường trước nhưng Thiết Thúc cũng không khỏi lắc đầu cười khổ. Biết làm sao được khi bản thân ông cũng chưa tham dự một lần Thắp Thiên Đăng nào. Đây quả thật là hành động điên rồ. Cho dù tiền công có cao ngất ngưỡng đi chẳng nữa, nhưng cũng phải bảo toàn được cái mạng quèn mới có cơ hội hưởng thụ chứ.
– Chuyến Thắp Thiên Đăng này khách hàng đã mời rất nhiều đoàn thám hiểm và các nhân vật nổi tiếng trong giới tham gia..
– Về đoàn ta, mục tiêu của bọn họ chủ yếu là mời tôi, A Lang, Bảo Tử, Lão Tứ, Lão Ngũ và tên nhóc Tiểu Minh… Những người còn lại ai muốn tham gia thì cứ tham gia, nếu không muốn thì họ cũng không ép buộc.
Nói đến đây thì Thiết Thúc hướng mắt nhìn về phía tôi. Câu nói bất ngờ này khiến tôi trở thành tâm điểm của sự chú ý. Tôi biết sự chú ý này không phải là điều tốt đẹp gì. Cứ thử nghĩ xem, một thằng nhóc chỉ mới vào nghề chưa đủ hai năm như tôi mà lại được sự để tâm lớn đến như vậy từ phía khách hàng. Trong khi đó bọn họ, người ít nhất cũng đã có bảy năm thâm niên trong nghề lại chỉ nhận được một lời mời cực kì hời hợt, muốn tham gia hay không thì tùy. Tôi nhận ra có không thiếu ánh mắt đố kị, khinh bỉ, bực dọc đồng loạt đổ ập lên người mình. Điều này khiến tôi có phần cảm thấy khó chịu.