Truyện Tổng Giám Đốc (Avoiding The CEO)

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
callboy sai gon top bot
trai bao
callboy sai gon top bot
trai bao sai gon
trai bao
trai bao
callboy sai gon top bot
callboy sai gon top bot
trai bao
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chương 1

Một ngày dài.

Kai POV

Tôi nhẹ nhàng xoa xoa, chạy ngón tay của tôi ở cột sống.Mắt tôi đi theo dấu vết của ngón tay tôi, ở môi tôi, tôi cảm thấy 1 nụ cười hiếm hoi ở trên môi của tôi. Kéo cuốn sách ra ở đâu tôi cất nó lại ở chỗ đó. Người ta không thực sự hiểu họ nên đặt những cuốn sách trở lại chỗ cũ. Không sao đâu dù gì đó là công việc của tôi là bảo quản những cuốn sách. Tôi yêu sách của tôi vì vậy tôi yêu công việc của mình nó như một nhà kho sách.

Đẩy chiếc xe đẩy trước mặt tôi, tôi đi khắp toàn bộ thư viện đặt lại những quyển sách mà họ đã lấy đi. Nơi này bị bỏ hoang vì gần như là giờ ăn trưa vào thứ Ba. Mọi người chủ yếu đến sau giờ học để dạy kèm hoặc sử dụng máy tính. Khi tôi hoàn tất việc đưa tất cả các cuốn sách trở lại vị trí, tôi đẩy giỏ hàng vào góc sau trước khi đi về phía lối ra.

Bà Daisy vẫy tay với tôi khi tôi đi qua quầy kiểm tra và tôi quay trở lại rụt rè. Chọn móng tay của tôi, tôi đi bộ xuống vỉa hè một cách nhanh chóng. Quán cà phê cách đó khoảng một dãy nhà sau khi rẽ vào góc này. Đó là nơi tôi luôn đi ăn trưa vì họ có cà phê ngon nhất. Tôi đi dạo quanh một nhóm đàn ông trong bộ đồ kinh doanh khi họ đi trên con đường của tôi. Họ dường như không chú ý đến tôi, cảm ơn Chúa.

Khi tôi đến quán cà phê, tôi nhanh chóng lao về phía gian hàng sau và ngồi xuống. Đặt tay lên đùi tôi, tôi nhìn xuống chiếc bàn sạch sẽ trong khi xoay 2 ngón tay cái quanh nhau. Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân gần hơn nhưng tôi không nhìn lên. Một chiếc cốc được đặt lên bàn trước khi Lonny bỏ đi. Tôi lén nhìn lên tôi cầm lấy chiếc cốc khi tôi thấy không có ai xung quanh tôi.

Hương vị của cà phê ngọt ngào đổ vào miệng tôi từ từ khiến tôi nhắm mắt lại trong hạnh phúc . Tôi liếm môi và nhìn ra ngoài cửa sổ. Có những người đi bộ xung quanh một cách nhanh chóng và tôi vui mừng vì tôi đã đến đây trước khi giờ ăn trưa khiến mọi người đổ ra các tòa nhà. Đôi khi sống ở Los Angeles có những bất lợi của nó, giống như rất nhiều người xung quanh. Người ta khó có thể đi bộ xuống phố mà không đụng phải ai đó. Đó là lý do tại sao tôi đi sớm hơn để đến đây trước khi mọi người bắt đầu đi ăn trưa.

Bước chân trôi dạt vào tai tôi và tôi lại nhìn xuống mặt tôi như nóng lên. Lonny đặt thức ăn của tôi xuống và không nói một lời nào. Sau khi bước chân của anh ta hoàn toàn biến mất, tôi tháo cái nĩa anh ta đặt xuống và nhét vào Salad Caesar gà của tôi. Đó là cùng một ngày, đó là cách Lonny biết những gì tôi muốn mà không hỏi. Tôi đến đây hàng ngày và nhận được điều tương tự. Như vậy đã được 3 năm rồi.

Sau khi ăn xong, tôi lau miệng bằng khăn ăn trước khi đứng dậy. Tôi rút ra đúng số tiền chính xác cho bữa trưa cùng với tiền boa là hai đô la, tôi để lại tiền trước khi ra khỏi quán cà phê. Đó là khoảng ba mươi phút trước khi tất cả mọi người khác thường kết thúc bữa ăn trưa để đường phố không đông đúc, cảm ơn Thiên Chúa 1 lần nữa. Tôi nhét tay vào túi khi tôi quan sát chân mình trong khi quay lại thư viện. Một số người thấy kỳ lạ rằng lại có một thư viện ở trung tâm Los Angeles nhưng nó thực sự rất tốt vì không ai thực sự muốn đi ra ngoài thành phố chỉ để tìm một thư viện.

Tôi kéo cửa mở ra và bước vào thư viện. Thư viện rất là lớn, thực sự lớn. Đó là thư viện công cộng Los Angeles nên dĩ nhiên nó rất lớn. Tiếng bước chân của tôi vang vọng trong căn phòng im lặng khi tôi bước về phía sau. Khi tôi vượt qua quầy kiểm tra, bà Daisy ngước lên từ máy tính của mình để mỉm cười với tôi. Mặt tôi nóng lên và tôi vẫy tay một cách nhanh chóng trước khi lao về phía sau, khi tiếng cười nhỏ của cô ấy theo sau tôi.

Phần còn lại của ngày trôi qua thật nhanh. Tôi đi xung quanh để đảm bảo không có sách thất lạc từ việc những người đang đọc bỏ chúng ở lại đây. Những người kiểm tra lại đã được đưa chúng trở lại vị trí. Tôi phải tránh các trung tâm máy tính và khu vực dạy kèm và sẽ biết rằng mọi ai đã có mặt ở đó trong thời gian đó là có. Di chuyển các ngón tay của tôi trên tất cả các đĩa DVD. Tôi quyết định kiểm tra một trong cuối tuần này. Tôi có thể ôm ấp tình yêu của tôi và xem một bộ phim. Đột nhiên tôi bị va vào từ phía sau và tôi đâm sầm vào giá của các bộ phim trước khi rơi xuống đất.

Ôi, tôi rất xin lỗi. ”Một giọng nói hơi sâu khi nói, tôi chớp mắt vì sốc.

“U-u-um không sao đâu.” Tôi thì thầm trong khi nhìn vào đôi giày của mình.

“Cậu có cần giúp đỡ không? Và cậu làm gì ở đây.” Anh ta nói và tôi thấy bàn tay anh ta đang nắm lấy tay của tôi.

“Không sao, tôi vẫn ổn.” Tôi lẩm bẩm và từ từ lấy tay khỏi tay anh ta trước khi đứng dậy.

“Cậu ổn chứ? Cậu không bị tổn thương phải không?” Anh ta lo lắng và tôi lắc đầu trong khi nhặt đĩa DVD rơi xuống.

“Tôi ổn.” Tôi lặp lại nhẹ nhàng và cắn môi.

Sau một vài giây im lặng, tôi nghe tiếng bước chân của anh ta mờ đi. Tôi thở dài nhẹ nhàng và đưa đĩa DVD trở lại trên giá. Tôi cần hai phút để làm việc đó và nhìn đồng hồ trên tường để kiểm tra thời gian. Đã gần 4:30 nghĩa là tôi sẽ kết thúc việc trong ngày. Vâng tôi làm việc nhiều giờ nhưng tôi thích nó, nó rất yên tĩnh. Tôi lấy đĩa DVD tôi muốn và tiến về phía phòng giải lao. Nó trống rỗng như tôi biết, vì vậy tôi nhanh chóng lấy cái túi của tôi và đi ra quầy thanh toán.

“Làm thế nào là ngày của bạn tình yêu?” Bà Daisy hỏi khi tôi đưa cho bà đĩa DVD.

“Um, nó tốt.” Tôi thì thầm và cảm thấy mặt mình nóng lên lâu hơn, bà ấy nhìn tôi.

“Thật tuyệt vời, anh ở đây đi. Chúc một đêm tuyệt vời.” Bà ấy mỉm cười khi đưa cho tôi những bộ phim.

“Cảm ơn.” Tôi thì thầm trong khi đặt chúng trong túi của tôi trên đường đến cửa.

Khi tôi ra ngoài đường thì khá đông khiến tôi khó chịu. Tôi kéo túi của mình vào ngực như thể nó có thể bảo vệ tôi khỏi nơi này. Phải mất 10 phút tra tấn mới có về đến được tòa nhà của tôi. Tôi nhanh chóng leo lên cầu thang, tôi không thể dùng thang máy cùng với những người khác, khi trở về đến căn hộ của tôi. Khi tôi mở cửa, những tiếng bước chân nhỏ xíu chạy về phía cánh cửa truyền đến tai tôi khiến tôi mỉm cười nhẹ nhàng.

“Này cưng, có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi trong khi đóng cửa lại sau lưng tôi.

Silk, con chó con của tôi sủa hoặc nhiều hơn như bên trong khi quay trong vòng tròn. Tôi nhấc nó lên và hôn nó một nụ hôn của người Eskimo khiến nó đưa lưỡi ra để liếm cằm tôi. Ôm nó vào ngực tôi, tôi đặt túi xuống và đi về phía nhà bếp. Tôi có một giờ và 45 phút trước khi tôi phải đến trường vì vậy tôi đặt nó xuống và bắt đầu làm bữa tối, một món salad đơn giản với một ít nước. Nếu bạn để ý có thể nhận thấy tôi không phải là người ăn nhiều. Tôi mở hộp thức ăn cho Cesar cho Silk và đặt nó lên một cái đĩa nhỏ trước khi đặt nó xuống sàn cho nó khi tôi bắt đầu ăn.

“Tao có một lớp học tối nay Silk. Mày sẽ làm một cậu bé tốt cho tao chứ và không cần đi qua đỗ rác?” Tôi hỏi trong khi lấy ly nước.

Nó ngước nhìn tôi trước khi quay trở lại với đồ ăn của mình. Điều đó có nghĩa là không, nó là một con chó con trung bình nhưng không sao vì nó thực sự dễ thương. Tôi nhanh chóng kết thúc bữa tối và rửa bát đĩa trước khi đi về phía tủ quần áo. Kéo ngăn kéo trên cùng mở ra, tôi lấy laptop ra và đặt nó vào trong túi. Tôi không thích mang nó đến làm việc vì tôi không thể quan sát túi của tôi trong tầm nhìn toàn bộ thời gian. Ai đó có thể lẻn vào phía sau và ăn cắp nó. Tôi mất 2 năm tiết kiệm để mua chiếc máy tính xách tay này.

“Tao phải đi ngay bây giờ Silk. Mày sẽ ổn và xin vui lòng không tè trên sàn nhà. Sử dụng huấn luyện đào tạo cho nó là có lý do.” Tôi cúi xuống cạnh nó khi nó uống nước từ tô của mình. “Đừng quá muốn tao quá nhiều bởi vì khi đó mày sẽ mọi thứ rối tung lên. Um, tao yêu mày và tao sẽ về nhà sớm ? Được rồi.

Tôi xoa đầu nó nhẹ nhàng trước khi đứng lên đến với chiều cao đầy đủ của tôi là 1m8. Đó là một chiều cao tốt nhưng tôi không thực sự thấy không cân đối . Tôi có đôi chân dài chiếm phần lớn chiều cao của tôi. Khi tôi còn học trung học, tôi không thể mặc quần short bởi vì họ sẽ chế nhạo tôi hay họ bảo tôi là 1 cô gái chân dài quyến rũ. Đó điều kỳ lạ và thật sự rất khó chịu. Phần còn lại của tôi, tôi cảm thấy ngắn so với đôi chân của tôi.

Khi tôi đi về phía trạm xe buýt, tôi vẫn để mắt đến những cuộc trò chuyện về chuyện cũ của tôi. Đó là một chuyến đi ngắn may mắn và sau khi đứng đó trong một vài phút xe buýt chậm lại. Một vài người bước ra và tôi chờ mọi người tiếp tục đi trước tôi. Nếu tôi là người cuối cùng tôi có thể chọn một chỗ trống nhưng nếu tôi đi đầu tiên ai đó có thể ngồi cạnh tôi và điều đó có vẻ không tốt. Tôi nói chuyện với 1 người ở khách 1 mét.

“Chào Kai.” Ông Darcy mỉm cười khi tôi vuốt thẻ xe buýt của tôi.

“Chào ông Darcy.” Tôi lẩm bầm trước khi bước về phía sau xe buýt.

Tôi ngồi một mình ở phía sau và ông ta quay trở lại giao thông. Đó là một giờ đi xe để đến UCLA từ trạm xe buýt và may mắn là chúng tôi chỉ có thêm ba điểm dừng nữa. Tôi đã cố gắng tìm một nơi gần trường hơn nhưng tất cả đều đắt tiền và tôi khó có thể mua được căn hộ nhỏ cho mình, hóa đơn, thức ăn cho chú chó của tôi. Công việc không trả nhiều tiền nhưng nó đủ để trang trãi cuộc sống. Tôi nhận được học bổng bao gồm hầu hết các chi phí của tôi. Nhưng cuộc sống không phải là một trong số điều đó nhưng tôi ổn với điều đó. Sống chung với một người khác, chia sẻ ký túc xá với một người, đó là điều thật khủng khiếp.

Sau một giờ nhìn chằm chằm vào đôi tay gập lại của tôi đang nằm trên đùi tôi, tôi trèo xuống xe buýt với một chút rụt rè đối với ông Darcy. Tôi đi đến giảng đường. Không có nhiều người tham gia các lớp học buổi tối ở đây, điều đó tốt cho tôi. Tôi cần phải làm việc cả ngày và tham gia các lớp học vào buổi tối và cuối tuần làm việc thật ý nghĩa. Thư viện đóng cửa vào Chủ Nhật và Thứ Bảy, nó chỉ mở cửa đến 2 giờ chiều. Vì vậy, tôi làm việc cả tuần từ 7h đến 4: 30 và đi học vào buổi tối và trong những ngày cuối tuần. Thật khó nhưng đó là công việc của tôi.
 

Bài tương tự