A
adminboy
Guest
"Tôi luôn muốn trở thành một người đàn ông mạnh mẽ. Dù biết là khó khăn nhưng bản thân vẫn không ngừng theo đuổi thực hiện khao khát đó".
Kể từ khi tôi có thể nhớ những gì về mình, bản thân đã luôn khao khát trở thành người mạnh mẽ. Tôi lớn lên và luôn thần tượng những người đàn ông trong sách, trên màn ảnh và trong đời thực. Nhìn thấy các nam diễn viên bất kỳ thời đại nào của Hollywood - từ Buster Keaton đến Michael Keaton - xuất hiện trên màn hình khiến tôi tràn đầy phấn khích và muốn được sống như họ. Tôi luôn tưởng tượng mình đang trong một cơ thể đàn ông và làm mọi điều bản thân muốn.
Thế nhưng, bản thân chẳng thể quyết định một điều gì khi thực tế tôi đang mang thân hình của đứa trẻ nữ. Tôi quyết định thay đổi đầu tiên bằng việc lấy một cái tên thật nam tính để tự đặt cho mình. Tôi khăng khăng khẳng định với nhóm bạn học cùng lớp và bố mẹ rằng mình là một cậu bé. Điều này không đơn thuần chỉ giống như một lựa chọn, mà bản thân cảm thấy nó là sự thật vì đó mới chính là tôi.
“Tôi là con trai” - tôi luôn nói đều đó với tất cả. Hầu hết mọi người gồm cả người lớn và trẻ em đều cười một cách chế nhạo hoặc không thèm để ý khi tôi nói điều đó. Một số sẽ nói cho tôi biết rằng mình đã nói sai. Những phản ứng đó của mọi người với tôi không còn xa lạ vì bản thân gặp quá nhiều. Kể từ khi đủ tuổi để trở thành một công dân thực thụ, tôi đã muốn được sống là chính mình với một thân thể hoàn toàn khác như bây giờ.
Tôi không bao giờ muốn từ bỏ mình trở thành một người đàn ông nam tính vì bản thân nghĩ nó thật tuyệt và vô cùng thú vị.
Là một đứa trẻ chuyển giới nhưng khi đó tôi không biết khái niệm về LGBT. Mọi thứ về bản thân chỉ dựa trên giả định rằng mọi người đều ngu ngốc khi không hiểu rằng tôi là nam giới. Tôi giả định rằng, đến một thời điểm nhất định họ sẽ bắt kịp với thực tế của mình. Tất nhiên, họ không làm thế. Nhưng tôi vẫn tiếp tục học cách sống của một người đàn ông để xem bản thân có thể nhận được gì từ họ.
Làm thế nào để mạnh mẽ, được mọi người kính nể, hành động sao cho nam tính? Đó là những điều tôi luôn tự hỏi với chính mình. Nhưng tất cả cái đó nó dường như đã có sẵn trong tôi, chỉ có điều, tính cách ấy không thể dễ dàng thể hiện ra bên ngoài với cơ thể nữ. Tôi muốn được làm những điều mà mình thích, thể hiện cảm xúc đúng với bản thân - cảm xúc của người đàn ông. Tôi đã từng tức giận, đôi khi có bạo lực, buông thả. Thế nhưng, những người xung quanh tôi không thể nghĩ rằng tôi là một trong bất kì gã đàn ông nào khác. Với họ, tôi vẫn chỉ là một cô gái cá tính và rất mạnh mẽ.
Tôi đã thay đổi rất nhiều kể từ khi còn nhỏ. Tôi đã lao vào học và làm việc để bản thân ngừng nhìn mọi thứ theo cách "nhị phân". Điều đó khiến thời thơ ấu trở của tôi nên đáng sợ khi luôn ám ảnh: nam/ tốt, nữ/ xấu; nam/ hạnh phúc, nữ/ không hài lòng...
Dù có thời điểm tôi đã phải sống trong diện mạo của cả nam và nữ. Nhưng bản thân vẫn luôn được định hình với quan điểm rằng đàn ông bằng cách nào đó đặc biệt, đẹp đẽ, tốt hơn là nữ.
Khi tôi 10 tuổi, bản thân đã bị ám ảnh với chính cơ thể của mình khi cái gọi là tuổi dậy thì. Tôi ghét sự phát triển của "vòng một". Dù khi đó bản thân vẫn luôn phủ nhận tất cả những gì trên cơ thể là con gái. Còn nhớ, đó là ký ức ác mộng đối với việc vô thức về cơ thể của mình cho đến khi một người bạn cùng lớp đề nghị tôi nên cạo lông nách và một người khác gợi ý rằng tôi nên mặc "áo nhỏ".
Thật lạ lùng, bản thân không bị ám ảnh bởi những gì người khác nói, nhưng điều đó khiến họ cảm thấy không thể chấp nhận được tôi. Tôi thích mình được vô tư thoải mái như những bạn nam.
Ngay từ giây phút tôi bắt đầu nhận biết về sự trưởng thành, nó đã khiến bản thân nhận ra mình đang bị cầm tù chính trong cơ thể. Đó là trạng thái cảm xúc bất lực khi mà bạn không thể làm bất cứ điều gì với cơ thể của chính mình. Bạn hiểu bản thân là nam hay nữ nhưng không thể chứng minh được điều đó cho mọi người công nhận. Tuổi dậy thì đã thay đổi cơ thể của tôi thành cái lồng giam mà bản thân phải sống trong suốt quãng đời còn lại.
Tôi đã thấy những cách mà phụ nữ được nhìn nhận trên thế giới: là nạn nhân của bạo lực, như "nô lệt" tình dục... Tôi không muốn trở thành như vậy.
Khi nghĩ về tuổi dậy thì thôi không thể nhớ những gì thay đổi về thể chất. Tôi chỉ nhớ những cách mà tôi cố gắng thoát khỏi thực tại của cơ thể mình. Tất cả mọi người đều biết rằng chúng ta đều là tù nhân của riêng mình khi nói đến giới tính, công việc. Và chúng ta lại bắt đầu nuôi dạy những đứa trẻ của mình trở thành tù nhân của chính bản thân chúng.
Kể từ khi tôi có thể nhớ những gì về mình, bản thân đã luôn khao khát trở thành người mạnh mẽ. Tôi lớn lên và luôn thần tượng những người đàn ông trong sách, trên màn ảnh và trong đời thực. Nhìn thấy các nam diễn viên bất kỳ thời đại nào của Hollywood - từ Buster Keaton đến Michael Keaton - xuất hiện trên màn hình khiến tôi tràn đầy phấn khích và muốn được sống như họ. Tôi luôn tưởng tượng mình đang trong một cơ thể đàn ông và làm mọi điều bản thân muốn.
Thế nhưng, bản thân chẳng thể quyết định một điều gì khi thực tế tôi đang mang thân hình của đứa trẻ nữ. Tôi quyết định thay đổi đầu tiên bằng việc lấy một cái tên thật nam tính để tự đặt cho mình. Tôi khăng khăng khẳng định với nhóm bạn học cùng lớp và bố mẹ rằng mình là một cậu bé. Điều này không đơn thuần chỉ giống như một lựa chọn, mà bản thân cảm thấy nó là sự thật vì đó mới chính là tôi.
“Tôi là con trai” - tôi luôn nói đều đó với tất cả. Hầu hết mọi người gồm cả người lớn và trẻ em đều cười một cách chế nhạo hoặc không thèm để ý khi tôi nói điều đó. Một số sẽ nói cho tôi biết rằng mình đã nói sai. Những phản ứng đó của mọi người với tôi không còn xa lạ vì bản thân gặp quá nhiều. Kể từ khi đủ tuổi để trở thành một công dân thực thụ, tôi đã muốn được sống là chính mình với một thân thể hoàn toàn khác như bây giờ.
Tôi không bao giờ muốn từ bỏ mình trở thành một người đàn ông nam tính vì bản thân nghĩ nó thật tuyệt và vô cùng thú vị.
Là một đứa trẻ chuyển giới nhưng khi đó tôi không biết khái niệm về LGBT. Mọi thứ về bản thân chỉ dựa trên giả định rằng mọi người đều ngu ngốc khi không hiểu rằng tôi là nam giới. Tôi giả định rằng, đến một thời điểm nhất định họ sẽ bắt kịp với thực tế của mình. Tất nhiên, họ không làm thế. Nhưng tôi vẫn tiếp tục học cách sống của một người đàn ông để xem bản thân có thể nhận được gì từ họ.
Làm thế nào để mạnh mẽ, được mọi người kính nể, hành động sao cho nam tính? Đó là những điều tôi luôn tự hỏi với chính mình. Nhưng tất cả cái đó nó dường như đã có sẵn trong tôi, chỉ có điều, tính cách ấy không thể dễ dàng thể hiện ra bên ngoài với cơ thể nữ. Tôi muốn được làm những điều mà mình thích, thể hiện cảm xúc đúng với bản thân - cảm xúc của người đàn ông. Tôi đã từng tức giận, đôi khi có bạo lực, buông thả. Thế nhưng, những người xung quanh tôi không thể nghĩ rằng tôi là một trong bất kì gã đàn ông nào khác. Với họ, tôi vẫn chỉ là một cô gái cá tính và rất mạnh mẽ.
Tôi đã thay đổi rất nhiều kể từ khi còn nhỏ. Tôi đã lao vào học và làm việc để bản thân ngừng nhìn mọi thứ theo cách "nhị phân". Điều đó khiến thời thơ ấu trở của tôi nên đáng sợ khi luôn ám ảnh: nam/ tốt, nữ/ xấu; nam/ hạnh phúc, nữ/ không hài lòng...
Dù có thời điểm tôi đã phải sống trong diện mạo của cả nam và nữ. Nhưng bản thân vẫn luôn được định hình với quan điểm rằng đàn ông bằng cách nào đó đặc biệt, đẹp đẽ, tốt hơn là nữ.
Khi tôi 10 tuổi, bản thân đã bị ám ảnh với chính cơ thể của mình khi cái gọi là tuổi dậy thì. Tôi ghét sự phát triển của "vòng một". Dù khi đó bản thân vẫn luôn phủ nhận tất cả những gì trên cơ thể là con gái. Còn nhớ, đó là ký ức ác mộng đối với việc vô thức về cơ thể của mình cho đến khi một người bạn cùng lớp đề nghị tôi nên cạo lông nách và một người khác gợi ý rằng tôi nên mặc "áo nhỏ".
Thật lạ lùng, bản thân không bị ám ảnh bởi những gì người khác nói, nhưng điều đó khiến họ cảm thấy không thể chấp nhận được tôi. Tôi thích mình được vô tư thoải mái như những bạn nam.
Ngay từ giây phút tôi bắt đầu nhận biết về sự trưởng thành, nó đã khiến bản thân nhận ra mình đang bị cầm tù chính trong cơ thể. Đó là trạng thái cảm xúc bất lực khi mà bạn không thể làm bất cứ điều gì với cơ thể của chính mình. Bạn hiểu bản thân là nam hay nữ nhưng không thể chứng minh được điều đó cho mọi người công nhận. Tuổi dậy thì đã thay đổi cơ thể của tôi thành cái lồng giam mà bản thân phải sống trong suốt quãng đời còn lại.
Tôi đã thấy những cách mà phụ nữ được nhìn nhận trên thế giới: là nạn nhân của bạo lực, như "nô lệt" tình dục... Tôi không muốn trở thành như vậy.
Khi nghĩ về tuổi dậy thì thôi không thể nhớ những gì thay đổi về thể chất. Tôi chỉ nhớ những cách mà tôi cố gắng thoát khỏi thực tại của cơ thể mình. Tất cả mọi người đều biết rằng chúng ta đều là tù nhân của riêng mình khi nói đến giới tính, công việc. Và chúng ta lại bắt đầu nuôi dạy những đứa trẻ của mình trở thành tù nhân của chính bản thân chúng.
An Huy
Theo Đời sống & Pháp lý
Theo Đời sống & Pháp lý