A
Tình yêu thay đổi cách nhìn
Thể Loại : Thú Nhân , 1×1 , Furry , R18+
Tác giả : Mèo khóc trong chăn
\
Mở đầu : Từ khi nào loài người và thú nhân đột ngột sống hoà hợp và tạo thành 1 xã hội thịnh vượng như ngày nay , nhưng bây giờ dân số loài người đang có tỉ lệ 40/60% tổng dân số và còn lại là thú nhân . Cảm giác loài người đang dần bị mất đi vị thế và không còn là loài “mạnh nhất” trên thế giới .
Nhân vật : An An , 21 tuổi và vừa thoát khỏi kì thi tốt nghiệp đại học và đang nắm giữ bằng du học quốc gia trong tay nhưng cậu lại từ chối thẳng và muốn sống tại quê hương . Tính khí cũng rất hiền lành và thiện cảm nhưng đó chỉ là đối với “người” , cậu luôn nhìn mọi thú nhân bằng nữa con mắt và luôn áp đặt suy nghĩ xấu đã ăn sâu máu .
///
Keng…!
Tiếng chuông vang báo hiệu cho chủ quán biết có khách và không ai khác là An An , cậu tâm trạng rất bình thường nhưng bỗng thay đổi khó chịu .
_ Chị Nguyệt không biết tuyển nhân viên sao ?
_ An An à , em cần gì phải cáu ?
_ Hơ?… Chị biết em ghét gì mà , dù sao cho em 1 ly cà phê nhiều sữa , xin cảm ơn
Quay mặt đi và lườm người nhân viên khiến cậu ta phát sợ , anh ấy liền quay sang hỏi :
_ Chị ơi cậu ta bị sao vậy ?
_ Thằng đó ghét thú nhân lắm nhưng mà nó không ác ý đâu em đừng bận tâm
_ Nhưng sao cậu ấy lại ghét ?
_ Đi mà hỏi nó đi , nhiều chuyện .
Ly cà phê được đưa gần đến An An nhưng chàng nhân viên lại bất cẩn ngã vể hướng An An và rơi cả ly cà phê vào người cậu , An An bắt đầu nổi cơn điên kiềm nén rồi nhìn lại chiếc điện thoại cầm trên tay .
_ Cậu…
_ Tôi xin lỗi…tôi…không cố ý
_ Tôi biết cậu không cố ý…nhưng…điện thoại của tôi thì tính sao đây ?
Chàng nhân viên xanh mặt ấm úng xin lỗi liên tục dưới ánh mắt sắp chuyển màu đỏ điên tức của An An , cậu đập nát chiếc điện thoại rồi lạnh lùng đi ngang qua chàng nhân viên và không quên nói lời chào
_ Tôi không so đo với người nghèo khổ , coi như tôi cho luôn đấy…Thật tiếc khi chị Nguyệt lại tuyển nhân viên như cậu…
Nói xong An bước đi ngang qua vẻ mặt sợ hãi của chàng nhân viên và cả chị Nguyệt đang chứng kiến .
Chàng nhân viên ngã quỵ cả 2 đầu gối và sợ hãi :
_ Anh ấy đáng sợ quá…
\
Trên hàng ghế công viên vắng yên tỉnh bỗng phát tiếng khóc nặng nề , An nắm chặt tay nghiếng răng nhớ lại chuyện lúc nãy và liên tục rủa
_ Bọn thú nhân đáng ghét chúng mày đã làm khổ tao đủ chưa…tụi mày cũng tuyệt chủng hết đi cho rồi
Con bồ câu trắng từ nơi nào đậu bên ghế và liên tục nhìn cậu với đôi mắt tròn vo và lắc lắc đầu , An tức giận đuổi nhưng bồ câu vẫn quay lại nhưng là đậu lên đầu gối cậu .
_ Mày muốn gì ?
Bồ câu bỗng cất giọng
_ Tôi là bồ câu từng được nuôi dưỡng ở trường cũ của cậu , tên tôi là Qiqi , cậu chắc là An An (ục ục)
_ Nhưng ? Chúng ta có quen nhau sao ?
_ Tôi còn hiểu về cậu cơ chàng trai tội nghiệp (ục ục)
_ ha…vậy nói xem cậu hiểu gì về tôi ?
///////////Quá khứ///////////
_ Làm ơn đừng nhốt tôi ở lại đây , đừng…ở đây tối quá
An đã bị 1 đám thú nhân khác nhốt vào nhà kho tối chỉ vì không giúp chúng vượt qua bài kiểm tra , An cô đơn và sợ hãi khi những tiếng chuột kiêu vang vãng bên tai cậu và sự tối tâm rùng rợn đáng sợ , chú chim bồ câu tình cờ dạo quanh và phát hiện đã báo cho mọi người để tìm cậu , tiếng mở cửa và ánh sáng chiếu vào là cảnh tượng kinh hoàng khi trên người cậu là những vết cắn và cào xước do đám bạn học kia gây ra , tâm lý cậu hoảng loạn khi thấy 1 vài thú nhân đã hét oán và kích động mạnh .
//////////Hiện tại////////
_ Cậu nhớ ra chưa ?
_ Thì ra người cứu tôi hôm đó là cậu
_ Ừm ừm (ục ục)
_ Thật cảm ơn cậu nhiều
_ Không có gì (ục ục) nhưng cậu không cần phải ghét thú nhân vì họ cũng là như cậu thôi (ục ục)
_ Không , chúng là những sinh vật độc ác mà thôi , những gì bọn chúng làm với tôi thì…tôi sẽ ghim đến hết đời
_ (ục ục) cậu cũng nên nghĩ người hay thú điều có người này người nọ đâu phải ai cũng xấu
_Nhưng tôi vẫn ghét thú nhân… Xin đừng nói thêm…
_ (ục ục) – lắc đầu – Tùy cậu nhưng mà làm ơn về nhà đi cũng muộn rồi
_ Vâng…cảm ơn cậu
Bồ câu bay đi và cơn gió lạnh thổi qua người cậu
_ Mình có nên thay đổi suy nghĩ không ?
Thể Loại : Thú Nhân , 1×1 , Furry , R18+
Tác giả : Mèo khóc trong chăn
\
Mở đầu : Từ khi nào loài người và thú nhân đột ngột sống hoà hợp và tạo thành 1 xã hội thịnh vượng như ngày nay , nhưng bây giờ dân số loài người đang có tỉ lệ 40/60% tổng dân số và còn lại là thú nhân . Cảm giác loài người đang dần bị mất đi vị thế và không còn là loài “mạnh nhất” trên thế giới .
Nhân vật : An An , 21 tuổi và vừa thoát khỏi kì thi tốt nghiệp đại học và đang nắm giữ bằng du học quốc gia trong tay nhưng cậu lại từ chối thẳng và muốn sống tại quê hương . Tính khí cũng rất hiền lành và thiện cảm nhưng đó chỉ là đối với “người” , cậu luôn nhìn mọi thú nhân bằng nữa con mắt và luôn áp đặt suy nghĩ xấu đã ăn sâu máu .
///
Keng…!
Tiếng chuông vang báo hiệu cho chủ quán biết có khách và không ai khác là An An , cậu tâm trạng rất bình thường nhưng bỗng thay đổi khó chịu .
_ Chị Nguyệt không biết tuyển nhân viên sao ?
_ An An à , em cần gì phải cáu ?
_ Hơ?… Chị biết em ghét gì mà , dù sao cho em 1 ly cà phê nhiều sữa , xin cảm ơn
Quay mặt đi và lườm người nhân viên khiến cậu ta phát sợ , anh ấy liền quay sang hỏi :
_ Chị ơi cậu ta bị sao vậy ?
_ Thằng đó ghét thú nhân lắm nhưng mà nó không ác ý đâu em đừng bận tâm
_ Nhưng sao cậu ấy lại ghét ?
_ Đi mà hỏi nó đi , nhiều chuyện .
Ly cà phê được đưa gần đến An An nhưng chàng nhân viên lại bất cẩn ngã vể hướng An An và rơi cả ly cà phê vào người cậu , An An bắt đầu nổi cơn điên kiềm nén rồi nhìn lại chiếc điện thoại cầm trên tay .
_ Cậu…
_ Tôi xin lỗi…tôi…không cố ý
_ Tôi biết cậu không cố ý…nhưng…điện thoại của tôi thì tính sao đây ?
Chàng nhân viên xanh mặt ấm úng xin lỗi liên tục dưới ánh mắt sắp chuyển màu đỏ điên tức của An An , cậu đập nát chiếc điện thoại rồi lạnh lùng đi ngang qua chàng nhân viên và không quên nói lời chào
_ Tôi không so đo với người nghèo khổ , coi như tôi cho luôn đấy…Thật tiếc khi chị Nguyệt lại tuyển nhân viên như cậu…
Nói xong An bước đi ngang qua vẻ mặt sợ hãi của chàng nhân viên và cả chị Nguyệt đang chứng kiến .
Chàng nhân viên ngã quỵ cả 2 đầu gối và sợ hãi :
_ Anh ấy đáng sợ quá…
\
Trên hàng ghế công viên vắng yên tỉnh bỗng phát tiếng khóc nặng nề , An nắm chặt tay nghiếng răng nhớ lại chuyện lúc nãy và liên tục rủa
_ Bọn thú nhân đáng ghét chúng mày đã làm khổ tao đủ chưa…tụi mày cũng tuyệt chủng hết đi cho rồi
Con bồ câu trắng từ nơi nào đậu bên ghế và liên tục nhìn cậu với đôi mắt tròn vo và lắc lắc đầu , An tức giận đuổi nhưng bồ câu vẫn quay lại nhưng là đậu lên đầu gối cậu .
_ Mày muốn gì ?
Bồ câu bỗng cất giọng
_ Tôi là bồ câu từng được nuôi dưỡng ở trường cũ của cậu , tên tôi là Qiqi , cậu chắc là An An (ục ục)
_ Nhưng ? Chúng ta có quen nhau sao ?
_ Tôi còn hiểu về cậu cơ chàng trai tội nghiệp (ục ục)
_ ha…vậy nói xem cậu hiểu gì về tôi ?
///////////Quá khứ///////////
_ Làm ơn đừng nhốt tôi ở lại đây , đừng…ở đây tối quá
An đã bị 1 đám thú nhân khác nhốt vào nhà kho tối chỉ vì không giúp chúng vượt qua bài kiểm tra , An cô đơn và sợ hãi khi những tiếng chuột kiêu vang vãng bên tai cậu và sự tối tâm rùng rợn đáng sợ , chú chim bồ câu tình cờ dạo quanh và phát hiện đã báo cho mọi người để tìm cậu , tiếng mở cửa và ánh sáng chiếu vào là cảnh tượng kinh hoàng khi trên người cậu là những vết cắn và cào xước do đám bạn học kia gây ra , tâm lý cậu hoảng loạn khi thấy 1 vài thú nhân đã hét oán và kích động mạnh .
//////////Hiện tại////////
_ Cậu nhớ ra chưa ?
_ Thì ra người cứu tôi hôm đó là cậu
_ Ừm ừm (ục ục)
_ Thật cảm ơn cậu nhiều
_ Không có gì (ục ục) nhưng cậu không cần phải ghét thú nhân vì họ cũng là như cậu thôi (ục ục)
_ Không , chúng là những sinh vật độc ác mà thôi , những gì bọn chúng làm với tôi thì…tôi sẽ ghim đến hết đời
_ (ục ục) cậu cũng nên nghĩ người hay thú điều có người này người nọ đâu phải ai cũng xấu
_Nhưng tôi vẫn ghét thú nhân… Xin đừng nói thêm…
_ (ục ục) – lắc đầu – Tùy cậu nhưng mà làm ơn về nhà đi cũng muộn rồi
_ Vâng…cảm ơn cậu
Bồ câu bay đi và cơn gió lạnh thổi qua người cậu
_ Mình có nên thay đổi suy nghĩ không ?