A
Vũ Hoàng Phong lái xe chở Ben ra ngoài ăn sáng và anh đã chọn một nhà hàng đối diện trường trung học của Phong Huy để anh tiện thể ngắm nhìn con trai của mình vì bây giờ đang là giờ nghỉ tiết. Nhân viên phục vụ đặt phần ăn lên bàn Vũ Hoàng phong lướt nhìn menu rồi nói:
– Cho tôi cà phê ít đường, cảm ơn!
– Vâng.
Nhân viên phục vụ rời đi, Ben vừa ăn vừa nhìn Vũ Hoàng Phong anh ngạc nhiên nói:
– Anh không ăn sáng à?
– Tôi ăn sáng ở nhà rồi.
Vũ Hoàng Phong trả lời và ánh mắt anh lại hướng về phía bên sân trường và đúng là Phong Huy đang chơi bóng rổ cùng với các bạn, Ben cũng nhìn và lên tiếng.
– Phong, anh đang nhìn gì mà tập trung vậy?
Nhân viên phục vụ mang cà phê ra cho anh, Vũ Hoàng Phong hớp ngụm cà phê nóng thơm ngon rồi nói.
– Không có gì.
Ben cũng đã ăn xong phần điểm tâm, anh bưng ly nước lọc lên uống từng ngụm nhỏ rồi nói:
– Xin lỗi, vì sáng nay còn phiền anh chở tôi đi ăn sáng, hay lát nữa anh cứ về nhà nghỉ ngơi đi.
– Đừng lo cho tôi, cậu mới là người phải cần nghỉ ngơi nhiều đấy.
– Nghe nói anh có một đứa con?
Vũ Hoàng Phong gật đầu Ben lại tiếp tục nói:
– Nhưng anh vẫn chưa kết hôn mà.
– Chuyện cũng khá lâu rồi.
– Anh nói làm tôi tò mò quá.
Vũ Hoàng Phong không nhìn con trai nữa mà anh quay qua nhìn Ben rồi mỉm cười, anh lại nhấp ngụm cà phê giọng anh thật chậm rãi:
– Thực ra thì trước đây khi mới là sinh viên năm nhất tôi có quen một cô gái, chúng tôi đến với nhau chỉ là tình một đêm, nhưng ai mà biết sau đó cô ấy mang thai rồi thì…
Vũ Hoàng Phong nói tới đây thì im lặng gương mặt anh bỗng trở nên buồn bã Ben hơi chạm nhẹ vào tay Vũ Hoàng Phong.
– Anh Phong, nếu anh không muốn nói vậy thì không cần phải nói đâu
– Cô ấy nói với tôi là không thể tự mình nuôi con trong khi còn phải học đại học.
– Và anh đã tự mình nuôi con?
– Trong hoàn cảnh đó nếu tôi cũng nói như cô ta vậy thì đứa bé sẽ không có ai chăm sóc.
– Anh đã làm điều đúng đắn.
– Vì nó là con của tôi.
– Vậy bây giờ con anh mấy tuổi rồi.
– Nó 16 tuổi.
– Là con trai hay con gái?
– Con trai.
Lúc này Ben nhìn qua phía trường học rồi nói:
– Để tôi đoán nhé, con trai của anh chắc là học ở ngôi trường đối diện với nhà hàng này cho nên suốt cả buổi anh luôn dõi mắt nhìn qua đó.
– Ừm, giờ này thằng bé đang được nghỉ tiết.
Hai người ngồi trò chuyện thêm một lúc nữa, sau đó Vũ Hoàng Phong mới gọi phục vụ thanh toán và hai người ra khỏi nhà hàng, anh lại lái xe chở Ben đến chỗ biệt thự của Emery.
– Cho tôi cà phê ít đường, cảm ơn!
– Vâng.
Nhân viên phục vụ rời đi, Ben vừa ăn vừa nhìn Vũ Hoàng Phong anh ngạc nhiên nói:
– Anh không ăn sáng à?
– Tôi ăn sáng ở nhà rồi.
Vũ Hoàng Phong trả lời và ánh mắt anh lại hướng về phía bên sân trường và đúng là Phong Huy đang chơi bóng rổ cùng với các bạn, Ben cũng nhìn và lên tiếng.
– Phong, anh đang nhìn gì mà tập trung vậy?
Nhân viên phục vụ mang cà phê ra cho anh, Vũ Hoàng Phong hớp ngụm cà phê nóng thơm ngon rồi nói.
– Không có gì.
Ben cũng đã ăn xong phần điểm tâm, anh bưng ly nước lọc lên uống từng ngụm nhỏ rồi nói:
– Xin lỗi, vì sáng nay còn phiền anh chở tôi đi ăn sáng, hay lát nữa anh cứ về nhà nghỉ ngơi đi.
– Đừng lo cho tôi, cậu mới là người phải cần nghỉ ngơi nhiều đấy.
– Nghe nói anh có một đứa con?
Vũ Hoàng Phong gật đầu Ben lại tiếp tục nói:
– Nhưng anh vẫn chưa kết hôn mà.
– Chuyện cũng khá lâu rồi.
– Anh nói làm tôi tò mò quá.
Vũ Hoàng Phong không nhìn con trai nữa mà anh quay qua nhìn Ben rồi mỉm cười, anh lại nhấp ngụm cà phê giọng anh thật chậm rãi:
– Thực ra thì trước đây khi mới là sinh viên năm nhất tôi có quen một cô gái, chúng tôi đến với nhau chỉ là tình một đêm, nhưng ai mà biết sau đó cô ấy mang thai rồi thì…
Vũ Hoàng Phong nói tới đây thì im lặng gương mặt anh bỗng trở nên buồn bã Ben hơi chạm nhẹ vào tay Vũ Hoàng Phong.
– Anh Phong, nếu anh không muốn nói vậy thì không cần phải nói đâu
– Cô ấy nói với tôi là không thể tự mình nuôi con trong khi còn phải học đại học.
– Và anh đã tự mình nuôi con?
– Trong hoàn cảnh đó nếu tôi cũng nói như cô ta vậy thì đứa bé sẽ không có ai chăm sóc.
– Anh đã làm điều đúng đắn.
– Vì nó là con của tôi.
– Vậy bây giờ con anh mấy tuổi rồi.
– Nó 16 tuổi.
– Là con trai hay con gái?
– Con trai.
Lúc này Ben nhìn qua phía trường học rồi nói:
– Để tôi đoán nhé, con trai của anh chắc là học ở ngôi trường đối diện với nhà hàng này cho nên suốt cả buổi anh luôn dõi mắt nhìn qua đó.
– Ừm, giờ này thằng bé đang được nghỉ tiết.
Hai người ngồi trò chuyện thêm một lúc nữa, sau đó Vũ Hoàng Phong mới gọi phục vụ thanh toán và hai người ra khỏi nhà hàng, anh lại lái xe chở Ben đến chỗ biệt thự của Emery.