Truyện Tiểu Mỹ Nhân Của Trẫm

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chương 3 : Hạo……

– Ngươi làm gì thế ?

– Làm chuyện nên làm !

Hoàng thượng trút hết y phục của vị tổng đà chủ kia xuống. Dùng tay áp chế y lại, chân lại trụ xuống làm y không thể nào chống cự được. Dưới lớp y phục đoa là một làn da màu mật ong rất bắt mắt, tô điểm lên làn da màu mật ong ấy là hai viên tiểu châu màu hồng, do y là người luyện võ nên cơ thể rắn chắc. Y nhìn hoàng thượng thoát y, dưới bộ y phục của ngài là làn da trắng như tuyết cùng với khuôn mặt thanh tao, kiều diễm y thầm nghĩ.

– “Nam nhân này đúng là có sức hút mê người.”

Sau đó, y sực nhận ra hoàng thượng ngài đã bỏ bỏ một tay chế trụ y ra để lột quần dài lẫn quần nhỏ của y. Hoảng quá y dùng tay quơ lung tung, quơ sao lại trung ngay tóc của ngài làm cho dây buộc tóc rơi ra, tóc lõa xõa làm tăng thêm mị lực khiến y phải trơ mắt ra mà nhìn ngài. Ngài đem hai chân y giơ lên, tay vô tình lướt qua chạm vào tinh khí của y. Nó giật giật, nóng lên và dứng lên. Cảm giác được phân thân của mình đang dựng đứng lên y đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào ngài. Còn hoàng thượng ngài thì thấy y rất thú vị nên, chăm chọc y một tí.

– Sao vậy tổng đà chủ, không lẽ ngươi lại lên vì ta chạm vào sao ?

– Chó má nhà ngươi có ngon thì thả ta ra.

Hoàng thượng nghe y nói như vậy chỉ cười lạnh một tiếng rồi cầm lấy tinh khí của mình hướng vào tiểu cúc huyệt đang co rút lại kia mà tiến vào, tổng đà chủ cảm nhận được cơn đau.

– A_______aaaaa…..

Y thầm nghĩ

– “Chắc hắn sẽ không biết thế nào gọi là nhẹ nhàng đâu. Aaaa….chết tiệt, muốn làm bổn tọa đau chết sao ?”

Đúng như y nghĩ hoàng thượng không hề có ý nghĩ sẽ nhẹ nhàng với y. Ngài hung hăng tiến vào, khi đã vào hết thì ngài bắt đầu luận động mặt kệ người ở bên dưới vẫn chưa thích nghi được.

– Aaaaaa…..đau quá………đau chết ta mất a..a..a..a..tên..tên hỗn đản nhà..nhà ngươi..a..a..a

Hoàng thượng thật tâm chẳng để ý gì đến lời hắn nói, mặc cho hắn gào lên. Do luận động mạnh nên trong tiểu huyệt của hắn có vài chổ bị hoàng thượng ngài làm bị thương, máu theo tinh khí trào ra ngoài làm tấm chăn trên giường đỏ hỏn như là thiếu nữ trinh tiết mới về nhà chồng vậy. Hoàng thượng lấy tay chạm và phân thân của hắn, ngài làm nhẹ nhàng khiến cho hắn không cách nào chống trả được, tay chân bũng rũng hết ra. Thấy vậy ngài làm ngày càng nhanh làm cho hắn không nói được lời nào chỉ có thể phát ra tiếng rên rĩ.

– Aaaaa..aaaa…a nha….ngô….a..a nha..a..a..a..a~~~

Hắn càng làm vậy càng khiến hoàng thượng thêm hưng phấn.

– a nha..a…a..aaa~~~~

Hắn đã không thể chịu nổi mà hoàn toàn phóng thích trên tay hoàng thượng. Sau khi ý thức được việc mình vừa làm hắn cảm thấy nhục nhã đến đỏ mặt. Làm hoàng thượng không kiềm chế được.

– a..a~~~

Hoàng thượng kêu lên một tiếng rồi giải phóng toàn bộ tinh dịch vào bên trong người của tổng đà chủ. Hắn cảm nhận được một cổ nhiệt nóng bừng như thiêu cháy lục phủ ngũ tạng của hắn.

Hoàng thượng lấy tinh khí ra, vận bộ y phục khác trong túi hành lý của ngài. Xoay đầu nhìn lại người đang bất lực nằm trên giường kia. Bước lại giường, ngồi bên cạnh hắn, hoàng thượng đặt lên môi hắn một nụ hôn. Ngài nhìn thấy mãnh ngọc bội bên dưới đống quần áo lộn xộn, cầm lên xem thử thì hắn hô to.

– Trả lại cho ta.

– Tại sao ta phải trả cho ngươi ?

– Vì nó là của ta.

Nhìn mãnh ngọc bội kỉ lại hoàng thượng hỏi hắn.

– Ngươi nói ngươi tên gì ?

– Vì sao ta phải nói với ngươi ?

– Vậy thôi ta đi. Cáo….

– Được rồi, được rồi, ta nói là được chứ gì ?

– Vậy mới ngoan. Nói đi

– H…Hàn Gia Thần.

– A vậy ta đoán không sai ngươi chính là tam hoàng tử của Nam Lương.

Nghe thân phận đã bị lộ tổng đà chủ hỏi.

– Vì sao ngươi lại nói như vậy ?

Hoàng thượng đưa ra mãnh ngọc.

– Ngươi thấy chứ….đây là tên của ngươi. Còn vì sao ta biết ngươi là tam hoàng tử cũng dễ thôi. Ngươi đã nói ngươi họ Hàn chẳng phải sao ?

– Thì sao ?

– Quân vương của Nam Lương hiện nay là ai ?

– Hàn Duật.

– Liên kết lại thì hiểu thôi.

– ….

– Ngốc tử, tự ngươi khai thôi.

Hoàng thượng cảm thấy tên ngốc tử này khá thú vị, ngài lục tìm coi có cái gì làm cho hắn tìm được không, thì thấy được cái ấn nhỏ của ngài. Ngài lấy cái ấn đi lại gần hắn. Cầm lấy tay hắn, in lên vai hắn dấu ấn của ngài. Hắn hoảng hốt hỏi.

– Ngươi đang làm gì vậy ?

– Mười lăm tháng này vào Kinh Thành đến cầu Ô Thương tìm ta, ta sẽ cho ngươi giải dược và trả lại ngươi ngọc bội này.

– Giả dượ…..

Hắn chưa nói xong thì hoàng thượng đã cho hắn uống một viên đan dược.

– Ngươi cho ta uống cái gì thế ?

– Nếu ngươi không muốn làm kỹ nam để cho người khác va chạm thì đế tìm ta. Mà nói thêm cho ngươi biết trên thiên hạ này ngoài ta ra không ai có thể giả được dược này đâu.

Nói xong hoàng thượng cầm lấy hành lý và bảo kiếm, nhảy qua cửa sổ và biến mất.

Hoàng Cung, Canh Năm.

Như thường lệ một tiểu thái giám đi đến Thượng Thư Phòng, giúp hoàng thượng thay long bào và chảy tóc. Bước vào phòng đã không thấy ai trên long sàn cả, nhìn ngư chưa động đến rõ ràng là hôm qua không ai ngủ ở đây hết. Hốt hoảng tiểu thái giám chạy nhanh đến phòng của Tổng chưởng quản, người quản lý tất cả thái giám và cung nữ trong cung.

– Tổng quản, tổng quản, nguy rồi nguy rồi…

– Có chuyện gì ?

– Hoàng thượng, hoàng thượng..

– Hoàng thượng như thế nào ?

– Hoàng thượng đi đâu mất rồi, không có ở tẩm cung.

Tổng quản nghe xong hoảng lên kêu tiểu thái giám.

– Ngươi lấy ngực lập tức phóng đến phủ quốc sư ngay.

– Dạ nô tài đi ngay.

Phủ Quốc Sư.

– Quốc sư cứu mạng, quốc sư cứu mạng.

Tiểu thái giám đến trước cửa phủ la cứu mạng làm cho cả phủ dậy sóng. Lão quản gia chạy ra mở cửa.

– Công công không biết có việc gì ?

– Ta đến tìm quốc sư.

Quốc sư từ trong phòng đi ra.

– Tìm ta có việc gì à ?

– Bẩm quốc sư, hoàng thượng, hoàng thượng….

– Hoàng thượng làm sao ?

Bình thường hoàng thượng cơ thể suy nhược, bất kể bệnh nặng hay nhẹ đều kêu người đến phủ quốc sư đưa y đến, Vĩnh Nguyên ngoại trừ là quốc sư của Thiên Triều thì đã từng là một Dược Vương. Vì vậy có gì không khỏe thì hoàng thượng sẽ tìm đến y nên y cũng không ngạc nhiên lắm.

– Thưa quốc sư hoàng thượng biết mất rồi !

– Cái gì ? Ngươi nói hoàng thượng làm sao ?

– Dạ đêm qua hoàng thượng nói không khỏe không muốn đến tẫm cung của các vị phi tử nghỉ ngơi…..

Quốc sư choàng thêm một cái áo. Kéo tiểu thái giám đi.

– Vừa đi vừa nói.

Hai người lên ngựa.

– Nói tiếp đi.

– Nên hoàng thượng đòi ở lại Thượng Thư Phòng. Mà sáng nay nô tài đến chảy tóc cho hoàng thượng thì người đã không còn ở đó nữa…

– Có khi nào hoàng thượng sáng sớm đi luyện công sớm không ?

– Không thể nào vì long sàn chưa có ai động đến.

– Trời ơi….

Quốc sư thầm nghĩ.

– “Tên chết bầm ngươi lại thêm việc cho ta nữa rồi sao, rãnh quá không có gì làm sao ? Mà khoan sao hắn có thể tự ra khỏi thành ta, bình thường cũng có nhưng có bao giờ thành công đâu ? Kinh công của hắn thì xuất quỷ nhập thần nhưng không biết cổng nào ít thị vệ, thường thì hắn sẽ đến nhằm cổng có nhiều thị vệ thế là bị bắt ở lại. Vậy lần này do may mắn hay là do…… Thôi chết tên đó mới về !”

Nghĩ đến đây quốc sư hoảng hốt bảo với tiểu thái giám.

– Chúng ta đến phủ của Diệp Tướng quân trước.

– Dạ.

Phủ Tướng Quân.

– Diệp Vân Phong ra đây cho ta. Diệp Vân Phong.

Quản gia đi ra mở cửa.

– Quốc sư ?

– Tên Diệp Vân Phong đó đâu ?

– Tướng quân hôm qua sau khi hồi phủ người đã nói sẽ đến phủ quốc sư mà, sao quốc sư lại đến đây tìm người ?

– Tên chết bầm xem lần này ta tìm được các ngươi sẽ xử các ngươi ra sao.

Hai người phóng ngựa về Hoàng Cung.

Về đến hoàng cung quốc sư ra lệnh cho đại nội thị vệ ra ngoài âm thầm điều tra. Còn về phần lâm triều thì nói là hoàng thượng bị cảm mạo nên không thể lâm triều được.

Còn về phần hoàng thượng người vừa về đến quán trọ. Nhìn thấy tướng quân đang ngồi trên bàn ăn sáng ngài nói.

– Ngươi thật không đi tìm ta ?

– Với sức của người không thể về được sao ?

– Haha….

– Tâm trạng có vẻ vui.

– Đương nhiên…à ngươi biết mãnh ngọc bội này không ?

Hoàng thượng đưa mãng ngọc của tổng đà chủ ra. Tướng quân nhìn sơ qua rồi nói.

– Mãnh ngọc này là của Nam Lương.

– Đúng rồi. Nhìn kĩ tí đi.

Tướng quân nhìn thật rõ ràng mãnh ngọc.

– Sao nói cho ta nghe, ngươi thấy gì ?

– Đây là ngọc hoàng gia Nam Lương. Là tam hoàng tử Hàn Gia Thần.

– Sao ngươi biết tên hắn ?

– Người nhớ đi ta mới từ đâu về !

– Nam Lương…Vậy ngươi biết hắn là ai sao ?

– Không. Ta chỉ nghe hắn thôi, vì hắn không thường xuyên ở Kinh Thành Nam Lương mà hay ở ngoài thì phải. Hoàng đế Nam Lương rất thương yêu vị hoàng tử này. Người biết hắn sao ?

– Từ từ kể ngươi nghe. Ah mà mấy ngày nữa thì đến mươi lăm hả ?

– Năm ngày ??? Có chi không hoàng thượng ?

– Năm ngày. Còn nhiều thời gian lắm. Vân Phong ta và ngươi di phục xuất tuần.

– Được thôi.

Nam Lĩnh Cốc

Cốc cốc….

– Tổng đà chủ, ta vào được không ???

– Cút…..cút hết cho ta.

– Tổng đà chủ ???

– CÚT………………

Hắn thầm nghĩ.

– “Hỗn đản, dám làm như thế với bổn tọa….”

Nhìn xuống bả vai hắn dùng tay cố lật lật xem coi nó là chữ gì. Không nhìn rõ được hắn quyết định vận lại y phục cố gắng đứng dậy, đi ra đại sảnh, nhìn tên tiểu tử đang lau chùi lại bình hoa hắn nói.

– Kêu lão Tam chuẩn bị cho ta một con thiên lý mã. Nhanh.

– Dạ dạ………

Hắn nhanh chóng phóng ngựa đi hướng thẳng phương Bắc mà đi. Nơi mà hắn nhắm đến chính là Kinh Đô của Nam Lương Phù Nam. Mất nữa ngày và làm chết sáu con thiên lý mã hắn mới đến được nơi hắn cần đến.

Hoàng Cung, Phù Nam, Nam Lương.

– Hoàng đệ ??? Sao ngươi lại ở đây, không lẽ nhiệm vụ của ngươi ở Trung Nguyên Thiên Triều đã thất bại rồi sao ?

– Cung kính Đại hoàng huynh, ta về đây là tìm Nhị hoàng huynh.

– Ngươi tìm hắn làm gì ?

– Hoàng huynh xin cẩn trọng lời nói !

– Hừ. Hắn đang ở cùng Phụ hoàng chỗ Ngự Hoa Viên ấy!

– Đa tạ, Đại hoàng huynh

Tam hoàng tử nhanh chóng đến Ngự Hoa Viên.

– Tham kiến Phụ hoàng, Triệu Quý phi, Nhị hoàng huynh.

– Tam hoàng tử hữu lễ.

– Tham kiến Tam hoàng huynh.

– Tứ hoàng đệ, Cữu hoàng muội hữu lễ.

– Thần nhi, có việc gì mà con phải cấp tốc trở về vậy, Trung Nguyên Thiên Triều có biến gì sao ?

– Xin Phụ hoàng đừng lo thần nhi cấp tốc về là vì có việc khẩn cấp cần tìm đến Nhị hoàng huynh thôi.

– Vậy thần nhi sẽ đi giúp Tam hoàng đệ một tay. Phụ hoàng, Triệu Quý phi, Tứ hoàng đệ, Cữu hoàng muội. Cáo từ.

– Cáo từ.

– Hai đứa cứ đi đi.

Hai vị hoàng tử rời khỏi Ngự Hoa Viên đi đến Phong Thanh Cát của Tam hoàng tử.

– Tam đệ cần Nhị ca giúp gì sao ?

Tam hoàng tử cởi áo ra, để lộ bờ vai có một dấu ấn tỉ, hỏi.

– Huynh xem giùm ta coi trên ấn này là chữ gì ?

– Để ta xem….

Nhị hoàng tử xem xét kĩ càng sao đó nói dịu dùng nói với hoàng đệ.

– Đây hình như là chữ Hạo.

– Thì ra tên hỗn đản nhà ngươi tên là Hạo.

– Tên hỗn đản nào vậy ?

– Chuyện dài dòng lắm, huynh ngồi xuống đi đệ kể huynh nghe.

Tam hoàng tử đem mọi chuyện kể lại rõ hết cho Nhị hoàng tử nghe. Nghe xong Nhị hoàng tử bật cười vị hoàng đệ ngốc nghếch của mình.

– Nhị ca, huynh cũng cười đệ. Biết vậy đã không kể huynh nghe rồi.

– Tam đệ bớt giận. Mà tại sao đệ lại khinh định như thế ?

– Tại, tại lúc đầu đẩy đệ ra hắn hầu như chẳng có tí sức nào không biết vì lí do gì mà đốt nhiên hắn lại mạnh như thế, làm sao đệ lường được chứ !

– Hahaha……….

– Thôi cũng trể rồi đệ phải về đây !

– Sao lại không ở lại ?

– Thôi nhìn thấy Triệu Quý phi hay Thôi Quý phi là đệ lại buồn nôn rồi. Với lại đệ còn có việc phải giải quyết ở Trung Nguyên.

– Ân, mà đệ nhớ mồng một tháng sau đệ nhớ về nha !

– Vì sao vậy ?

– Nam Lương kí kết hiệp định hòa bình 10 năm với Trung Nguyên, cùng hợp tác đánh bại quân Liêu và cho dân an cư lạc nghiệp.

– Đệ nhớ rồi.

Tam hoàng tử dùng khinh công bay lên mái đình đi mất, Nhị hoàng tử nhớ ra điều gì đó nên vội kêu Tam hoàng tử lại.

– Hoàng đệ………….

Nhưng quá muộn y đã đi mất, Nhị hoàng tử đành tự nói với bản thân.

– Làm thế nào mà ta lại quên mất vị tướng quân làm sứ giả cho Trung Nguyên đã từng nói Hoàng đế hiện tại của Trung Nguyên là Hạo Tông Hoàng Đế chữ Hạo trong Hạo Tông và chữ Hạo trên vai của hoàng đệ rất giống nhau. Haizzz…. chắc là trùng hợp thôi.
 

Bài tương tự