Truyện Tiếng Gọi Của Trái Tim

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
TIẾNG GỌI CỦA TRÁI TIM



Tác giả: Vũ Phong- Đinh Tú

Thể loại: Truyện gay​

Đây là truyện mình viết trên ý tưởng của một bạn, mình chỉ là người viết hộ thôi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Chiều thu. Ánh dương tàn phai và chếch dần về phía Tây cho những đám mây đen bắt đầu chuyển động.

– Mày làm cái gì thế? Cứ đi đi lại lại trước mặt tao hoài vậy? – Giọng nói trầm, đầy tức giận của Kiên vang lên trong căn nhà màu xanh dương.

Tú nhìn anh, gương mặt cún con thoảng qua nét sợ hãi:

– Mẹ đi vắng, em thấy cái kệ nhà mình có chút bụi nên lau đi thôi mà.

Kiên hừ một tiếng:

– Lau như mày thà đừng lau còn hơn. Mày ngồi yên một chỗ đi cho tao được nhờ.

– Dạ…dạ…- Tú ấp úng đáp.

Và cậu đặt giẻ lau xuống, đi vào phía trong. Nhưng khi cậu vừa cất bước thì nghe Kiên hỏi:

– Mẹ nói mấy giờ về?

Tú quay đầu, cậu nhìn người anh trai hơn mình hai tuổi, khẽ giọng:

– Mẹ nói tối nay bố mẹ bận nên không về được.

Hàng lông mày rậm nhíu lại, Kiên lẩm bẩm:

– Lại không về!

Rồi anh ngẩng lên, thấy dáng vẻ khép nép của Tú trước mình thì càng khó chịu hơn, gắt gỏng:

– Bố mẹ không về mày còn đứng đó chờ gì nữa. Không mau đi nấu bữa tối đi.

Tú e dè nhìn anh, cậu gãi gãi đầu:

– Em…em…a…em…

– Em em cái gì? Mày bao nhiêu tuổi rồi mà nói mãi cũng không ra một câu thế. – Kiên gắt.

Tú cúi đầu, cậu không biết trả lời thế nào nữa. Đứng trước bất cứ ai, cậu đều rất tự tin nhưng chẳng hiểu sao đứng trước người anh trai của mình, cậu lại chẳng thể nói lên lời. Có lẽ nào do anh và cậu sống chung từ nhỏ và tính tình của hai người không hòa hợp nên vậy không? Không đúng. Bởi lẽ, Tú luôn được bố mẹ chiều chuộng và bảo vệ, chẳng có lý do gì để cậu phải vừa kính vừa sợ anh trai của cậu như vậy. Phải chăng do Kiên chưa một lần thân thiện với Tú kể từ khi Tú bước chân về căn nhà này, thậm chí anh luôn tìm cách bắt lỗi và dọa nạt cậu? Cũng không hẳn vì nếu như vậy thì Tú phải ghét anh mới đúng. Nhưng cậu lại chẳng hề ghét Kiên chút nào. Trong lòng cậu, Kiên luôn có một vị trí mà cậu nghĩ hoài cũng không ra. Mọi chuyện Tú đều có thể tự lý giải được nhưng chuyện này đã bao lần cậu cố suy nghĩ nhưng chưa bao giờ Tú đưa được ra câu trả lời đủ sức thuyết phục. Đặc biệt là trong tình huống đứng đối diện Kiên thế này, Tú lại càng quẫn bách, cậu sẽ chẳng làm và nghĩ được gì ra hồn đâu.

– Mày còn đứng đó làm gì nữa? – Kiên nói, kéo Tú trở lại thực tại.

Im lặng, tiếng gió quạt đều đều vang lên. Cho đến khi Tú định cất lời đáp lại anh thì Kiên đã nói:

– Thôi, thôi. Tốt nhất là mày đừng nói gì và cũng đừng đứng đó nữa. Tao không muốn thấy mày. Mau đi nấu cơm đi!

Nói rồi, Kiên đặt quyển tạp chí anh đang đọc dở xuống, đứng dậy và đi lên phòng. Ngang qua Tú, anh dành cho cậu một ánh nhìn khó chịu. Chẳng hiểu sao cứ nhìn thấy thằng em này là anh thấy không vui rồi.

Nhìn dáng anh trai đi lên phòng, Tú thẫn thờ. Cậu vốn định nói với anh rằng cậu không biết nấu ăn nhưng cậu nào dám. Hơn nữa, sống cùng nhà, Kiên thừa biết điều này. Nhưng anh đã nói vậy nghĩa là cậu phải làm, Tú có nói lý do kia thì cũng đâu có tác dụng. Bình thường, mẹ chuẩn bị đồ ăn sẵn, Tú chỉ việc hâm lại cho nóng thì cậu có thể làm được. Tuy nhiên, sáng nay mẹ cậu vội đi làm, chỉ kịp mua đồ về để đó, đâu đã sơ chế gì. Tú phải làm sao đây? Cậu cũng không biết nữa song lúc này điều duy nhất đúng cậu cần làm là đi vào bếp chứ không phải đứng đây.

Nghĩ vậy, Tú bước nhanh vào bếp. Mở tủ lạnh, cậu thấy mẹ đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu ở đó.

Lấy đồ ra, Tú loay hoay với chúng. Cậu nên bắt đầu với cái gì đây. Cậu không biết nữa. Bình thường, mỗi khi cậu muốn vào bếp thì mẹ cậu lại tươi cười xua cậu ra ngoài và nói rằng con trai không nên vào bếp. Và mỗi lần như vậy, Tú lại mỉm cười bước ra vì một phần cậu rất nghe lời mẹ, phần khác thì cậu cũng không có hứng thú với công việc bếp núc và quan trọng hơn là bản tính hậu đậu của cậu chẳng thể giúp cậu làm cái công việc cần sự khéo léo này. Kết quả là lúc này cậu không biết làm cái gì cả. Cầm củ cà rốt trên tay, Tú chưa hình dung ra cậu sẽ làm gì với nó.

Và rồi, cậu chợt nhớ ra mẹ cậu có một quyển sổ nhỏ ghi chép công thức nấu ăn. Tú mỉm cười. Nhưng quyển sổ ấy ở đâu thì cậu không rõ. Chắc chắn là ở trong bếp thôi. Tú nghĩ vậy và cậu bắt đầu tìm. Vì thế tiếng đồ đạc va chạm nhau bắt đầu vang lên trong căn nhà yên ắng và tĩnh mịch.

Trên gác, nghe tiếng động, Kiên khẽ hừ một tiếng song anh không buồn nói nữa. Thằng em anh làm gì và làm như thế nào anh rõ hơn ai hết song anh không muốn quan tâm. Anh không có quen quan tâm người khác, đặc biệt là thằng em trai anh không ưa từ nhỏ.Với thằng em này, có lẽ anh càng ít lời càng tốt. Ánh mắt lạnh lùng, Kiên nhìn ra ban công vài giây rồi tiếp tục tập trung vào cuốn sách trên tay, mặc cho thằng em anh muốn làm gì thì làm.

Trời nổi giông. Gió mạnh xào xạc lay những cành cây cổ thụ cho lá vàng rơi xuống. Những chiếc lá được dịp bay theo du phiêu du đến những miền không gian mới nơi chúng chưa bao giờ nghĩ rằng chúng có thể đến được. Nhưng liệu chúng có biết hay không, khoảnh khắc này đây sẽ chẳng thể kéo dài bao lâu trước khi chúng phải trở về với đất mẹ. Có lẽ không mà dù có chúng cũng cần vui vẻ để tận hưởng những giây phút cuối cùng này.

Mây đen kéo về. Bầu trời âm u hơn. Những con chim hiếm hoi của thành phố đang gấp gáp bay về tổ ấm.

Kiên đóng cửa sổ lại. Anh nhìn giông tố với ánh mắt vô hồn. Trời sắp mưa thôi mà. Mưa như bao ngày, cũng không có gì để anh phải bận tâm.

Trong bếp, Tú vui mừng nhìn thấy cuốn sổ cũ kỹ. Cậu nâng lên nó lên với vẻ mặt vui mừng sau một hồi lục lọi làm căn phòng bếp trở nên bừa bộn vô cùng. Thế nhưng, Tú không để ý đến điều đó hay đúng hơn là lúc này cậu chẳng thể nào để ý được. Việc quan trọng cậu cần làm chưa phải là dọn dẹp chúng.

Lật từng trang của cuốn sổ, Tú bắt đầu đọc. Cậu chọn món nào dễ dễ để làm. Song thực sự là cậu cũng chẳng biết món nào dễ món nào khó nữa vì cậu chưa có làm bao giờ cả. Mọi thứ với Tú đều mới mẻ. Điều này làm Tú thấy gian nan vô cùng. Và hơn nữa, có một điều Tú không biết rằng, những món dễ làm mẹ cậu không có ghi trong này. Tất cả đều là những thứ cần sự khéo léo rất cao, những thứ mà do mẹ cậu đã phải nghĩ rất nhiều để sáng tạo ra chúng. Vì vậy, trong mắt một người chưa từng nấu ăn như Tú thì thực là ngoài sức tưởng tượng.

Thời gian chầm chậm trôi. Trời bắt đầu mưa. Ban đầu là những hạt mưa nhỏ lác đác rơi trước hiên nhà.

Kiên khẽ đẩy gọng kính của mình. Anh nhìn sự biến chuyển của đất trời trong mưa trong một giây thoáng qua rồi lại trở về cuốn sách trên tay. Anh thích đọc sách? Đúng! Kiên rất thích đọc, đặc biệt là những sách khoa học. Phòng anh chỉ toàn sách là sách mà thôi.

Cùng lúc đó, Tú thất vọng buông quyển sổ nhỏ trên tay xuống. Cậu chẳng tìm được món nào mà cậu thấy khả dĩ. Lắc đầu nhẹ thở dài, Tú đành làm liều với số nguyên liệu này vậy. Cậu nhớ lại những món ăn thường ngày của mẹ có những gì rồi nhanh chóng bắt tay vào làm. Cậu thấy đói rồi và có lẽ Kiên cũng vậy.

Tiếng xoong nồi, tiếng bát đĩa va chạm nhau. Chẳng mấy chốc, một chiếc đĩa đã vui vẻ tuột khỏi tay Tú và nhẹ nhàng hạ cánh.

Một tiếng choang vang lên.

Tú nhìn xuống. Chiếc đĩa đã vỡ. Cậu cúi xuống định thu dọn nó song tiếng chuông đồng hồ đều đều vang lên. Tú biết đã muộn rồi. Cậu không còn thời gian làm việc này nữa. Thế nên, kết quả là chiếc đĩa đau thương đành nằm im tại chỗ vậy.

Nhưng nằm đó chiếc đĩa kia lại chẳng buồn mà được dịp cười vui vì cậu chủ của nó – người gây tai họa cho nó lúc này cũng chẳng vui vẻ gì. Nước mắt nước mũi của Tú đang rơi như mưa với những củ hành trên tay mà cậu bóc mãi không xong. Mắt Tú cay xè, nhắm lại cũng không được mà mở cũng không xong. Thật là tội nghiệp mà.

Bên ngoài, con chim non đang rúc sâu hơn vào đôi cánh đã ướt của mẹ nó. Trời đang mưa lớn. Mưa mùa thu không lạnh nhưng dữ dội.

– Xong chưa? – Kiên đi xuống bếp và cất tiếng hỏi.

Tú ngoảnh đầu lại, thấy gương mặt lạnh lùng của anh trai thì lúng túng:

– Chưa…chưa…nhưng sắp xong rồi ạ!

Kiên hừ nhẹ một tiếng, anh không đáp, ngồi xuống chiếc ghế kê cạnh bàn ăn. Anh đã đói bụng mà xem chừng không biết thằng em anh bao giờ mới cho anh ăn nữa đây.

Trước sắc mặt kém đến cùng cực của Kiên cùng ánh mắt lạnh của anh đang chiếu vào sau lưng Tú càng làm cho cậu trở nên luống cuống hơn. Chân tay cậu vốn hậu đậu, chẳng vâng lời cho cậu nấu ăn chút nào, giờ này thêm áp lực từ phía sau khiến Tú không sao tập trung được. Và rồi…

AAA!!!!… – Tú kêu lên khi con dao sắc bén đang thái cà chua của cậu không thương tiếc mà cứa một vết thật sâu vào tay Tú.
 

Bài tương tự