A
. Chương IV.
.Trời mỗi lúc một giá rét, hàng cây ven đường lá cũng thưa đi không ít.
Vương Nguyên mỗi ngày đều như một cục bông đi ngoài đường. Áo khoác dày bao quanh người khiến cả cơ thể như nhỏ đi vài phần.
Đôi môi đỏ mọng nhả từng đợt khí ấm, tạo thành từng làn khói trắng trong không khí. Xoa xoa 2 bàn tay, Vương Nguyên lại xoa xoa cái bụng của mình. Aiz, trời tối rồi, thực đói a.
Cước bộ nhanh hơn để về nhà, Vương Nguyên hốc mắt cũng trở nên khô khốc.
.Ánh mắt đảo vô hướng trên đường, đến lúc đứng trước cổng căn biệt thự lại vô thức nhìn về căn phòng của hắn. Ánh đèn sáng trắng từ căn phòng ấy tỏa ra. Cảm giác ấm áp dễ chịu dâng lên một ít. Cậu hít lấy một luồng khí lạnh, sau đó bước vào.
-Vương Nguyên!!! Cậu chủ lại có chuyện rồi!
-Chị Nhi, chuyện gì!?
-Cậu, mau lên xem đi…
Vương Nguyên chạy một mạch lên lầu, thấy bác quản gia đứng trước cửa phòng hắn, tay cầm chìa khóa, run run.
-Bác đưa cháu!
“lạch cạch”
-Thiên Tỉ!
Thiên Tỉ 2 mắt đỏ ngầu nhìn thấy Vương Nguyên như hổ thấy mồi, liền tiến lại đẩy cậu vào tường.
-Thiên Tỉ! Anh …ức đau…anh làm sao vậy!
-Chết tiệt! Dám hại mẹ tôi!!! Tôi đánh chết cậu!
Vương Nguyên đưa tay che lấy đầu.
-Quản gia, bác ra ngoài đi! Mặc cháu!
Trong phòng chỉ còn 2 người, Thiên Tỉ liên tục đánh vào người cậu.
-Thiên Tỉ!!! Anh nhanh bình tĩnh lại, bình tĩnh!
-Bỏ ra!
Thiên Tỉ hất văng Vương Nguyên, đầu va vào tường, xước một mảnh, máu chảy ra.
Vương Nguyên cảm giác choáng váng liền nhận thức Thiên Tỉ vừa chạy ra khỏi phòng.
-Thiên Tỉ!!!
Chạy vội xuống, chỉ thấy người làm trong nhà mặt tái mét.
-Anh ấy đâu!?
-Cậu chủ…cậu chủ chạy ra ngoài rồi…
Chạy thẳng ra ngoài, nhìn đám vệ sĩ.
-Sao các người không ngăn anh ấy lại!!
-Thưa Vương thiếu, chúng tôi vốn không được phép làm tổn hại đến cậu chủ.
-Vô dụng!!
Vương Nguyên mắng một câu, lập tức chạy ra ngoài tìm Thiên Tỉ, mặc cho vết thương trên đầu đã rách một mảng, máu chảy xuống.
Đi cả một buổi tối, các khớp ngón tay đã đông cứng vì lạnh, chân đi trên lớp tuyết dày mỗi lúc một khó khăn, cái lạnh đang dần vắt kiệt sức của cậu.
Cả người run lên cầm cập, miệng không ngừng hô to tên người kia.
-Thiên Tỉ! Anh ở đâu!? Thiên Tỉ!!
Đi qua một con hẻm nhỏ, là một bãi rác. Vương Nguyên không chần chừ tiến vào tìm kiếm, chỉ thấy một người dần bị tuyết phủ kín.
-Thiên Tỉ!
Đi vội đến mức ngã trên đống tuyết, Vương Nguyên gượng người đi đến bên cạnh anh.
-Thiên Tỉ, tôi Vương Nguyên đây…Thiên Tỉ…
Thiên Tỉ 2 tay ôm lấy đầu gối ngước nhìn cậu. Cả người vì lạnh mà tê cứng.
-Thiên Tỉ, nhanh, ôm lấy tôi. Nhanh
Vương Nguyên không đợi người kia phải ứng, đã đến ôm lấy, ủ ấm.
-Thiên Tỉ… bình tĩnh lại, tôi đưa anh về nhà, ân!?
-Không về…Không muốn về đó!
-Ngoan, vậy, về nhà tôi, được không!?
Không đáp, chỉ gật đầu.
Vương Nguyên ôm lấy Thiên Tỉ, kéo anh đứng dậy. Vương Nguyên cả người khó khăn đưa được người kia về nhà mình, tới nơi chỉ kịp để anh ăn một ít lót dạ, đã lăn ra ngủ.
Vương Nguyên bất lực nhìn người đang nằm trên giường mình. Giải thích qua loa với mẹ, liền tìm đồ của ba thay cho anh, vì căn bản, anh lớn hơn cậu khá nhiều.
Trời lạnh, cậu không còn cách nào khác là cùng nằm chung một giường với anh, người anh rất ấm, vụng trộm mà ôm lấy, rúc vào lồng ngực, chỉ là, tay anh thực lạnh.
.Sáng sớm, Thiên Tỉ vì người trong lòng cựa quậy mà tỉnh giấc, chỉ thấy tay mình như bị vật gì mềm mềm đè lên, nhìn qua mới thấy người kia gác đầu lên, tay ôm lấy eo mình, môi mím mím.
Thiên Tỉ bất giác đưa tay xoa tóc cậu, thực mềm, thực mượt.
Lại xoa đến chiếc băng vết thương nhỏ trên trán cậu, mới nhận thức lại việc hôm qua mình đã làm.
Xoa xoa má cậu.
-Vương Nguyên, xin lỗi….
Lại bất giác đưa tay sờ vết sẹo trên mặt mình, cảm giác thực chán ghét!
Thiên Tỉ thấy Vương Nguyên có chút cựa quậy tay chân, liền giả vờ ngủ.
-Ân, sáng rồi a… Oáp…
Vương Nguyên nhìn qua người bên cạnh, có chút xấu hổ ấy vậy mà vẫn sáp sáp vào hưởng hơi ấm.
Tay đưa lên, xoa xoa mặt anh, chạm tới vết sẹo kia.
-Thiên Tỉ a… Vết sẹo này thật vô duyên, không hợp với anh! Bất quá, nhìn vẫn hảo đẹp trai nga~~
Vương Nguyên nghịch ngợm rướn người hôn cái chụt lên vết sẹo ấy, khiến mí mắt Thiên Tỉ có chút rung.
-Ân, anh ấy tỉnh mất, kiếm gì ăn đã, đói a~
Cậu vừa rời đi, hắn đã mở to mắt nhìn trần nhà, tay đưa lên chạm vào vết sẹo, người đờ ra, cảm giác thực lạ… Chưa từng có…
…..
Thiên Tỉ tiến vào phòng bếp, nhìn Vương Nguyên nhõng nhẹo ôm lấy mẹ. Người ngây ngốc.
Vương Nguyên quay lại, nhìn, liền cười cười.
-Sáng hảo!
-Hảo…
-Anh ngồi đi, ăn xong chúng ta trở về.
-Ai ya, Dịch thiếu, gia đình tôi thực không có gì nhiều để đãi cậu. Chỉ có chút cơm canh này, mong cậu bỏ quá cho.
Mẹ Vương cười cười nói. Thiên Tỉ hướng người, gật đầu.
Cơm nước xong xuôi, Vương Nguyên lập tức đưa Thiên Tỉ trở về.
-Ông chủ… Con xin lỗi…
-Không sao, ta phải cảm ơn con, ngày hôm qua vì nó mà chạy ra ngoài trời tuyết như vậy. Con đưa nó lên nhà đi.
-Ân, vậy con xin phép. Thiên Tỉ, chúng ta đi.
Thiên Tỉ im lặng đi theo sau cậu, bên cạnh là ánh mắt cùng vài lời xì xầm của đám người làm.
-Thiên Tỉ, tôi xuống dưới nhà, có gì cứ gọi tôi, ân!?
Gật đầu
Vừa bước đến gần cửa, đã cảm giác một vòng tay ôm lấy mình, Vương Nguyên có chút ngạc nhiên.
-Tôi nhớ mẹ…
Giọng anh khàn khàn vang bên tai, ánh mắt cậu chùng xuống.
Quay người lại, ôm lấy anh, vuốt vuốt tấm lưng anh, trấn an.
-Ngoan, có tôi ở đây, sẽ thay mẹ anh, chăm sóc anh.
Thiên Tỉ gật nhẹ đầu, ôm chặt lấy cậu.
< Lãnh Thanh Tâm >
# 26 – 02 – 2018.
… Truyện vẫn đang tiếp tục …