A
Định luật Murphy tình yêu_Phần đặc biệt(Trans)
Chương 1. Vợ chồng với nhau không có chuyện gì là nhỏ nhặt
“Ai cho mày mượn gan hùm mật báo, lại dám đi động vào người đàn ông của bà đây!”
“Người ta nói câu nào thừa nhận là người đàn ông của cô?”
“Aaaaaa! Mày còn dám đấu võ mồm với tao!”
“Không thế thì mày nghĩ tao đang làm gì?”
Tách!
“Đúng là máu chó, không ngờ lại cùng giành một người đàn ông!”
Ngoài cửa sổ, màn đêm đã bao trùm lên bầu trời mấy tiếng rồi, Type làm việc mệt cả ngày sau khi ăn cơm tắm rửa xong bèn lấy phản ủi quần áo và bàn ủi ra chuẩn bị ủi quần áo đi làm. Vì để cho phòng khách không có cảm giác quá tịch mịch, cậu mở TV lên, TV đang phát bộ phim hot sau chương trình tin tức.
Bộ phim đang chiếu đang diễn cảnh hai người đồng nghiệp dành nhau một người đàn ông, hai người phụ nữ đánh nhau đến mức tóc tai tả tơi, không có một chút hình tượng nào, trong con mắt của một người đàn ông như câu, muốn bao nhiêu máu chó có bấy nhiêu máu chó.
Đừng cho rằng Type mắng xong thì sẽ chuyển kênh, không hề, cậu vẫn như cũ một bên ủi quần áo, một bên nhiệt tình xem phim.
“Ừm, xem một lúc cũng xem như tạm ổn…nam chính quả thực rất đẹp trai.” Type nhìn nam chính đang can ngăn cãi nhau trong phim không nhịn được mà thầm nghĩ.
“Nếu như hai nhân vẫn nữ đó biết thật ra nam chính căn bản không muốn một người vợ mà chỉ muốn một ông chồng thì sẽ có biểu cảm thế nào?” Cái người yêu rõ quy tắc trong vòng cười nói. Đừng ác ý hay hoài nghi cậu tại sao lại nghĩ như vậy, bởi vì cậu quen bạn trai đã mấy năm, những người giống như cậu mà cậu gặp quanh mình cũng không ít…Trạng thái bây giờ của cậu so với come out cũng không khác nhau là bao.
Từ sau khi ở cùng Tharn, cậu mới biết bạn nối khố của mình cũng là Gay, mà kiểu người không hiểu phong tình, thẳng đơ như No vậy mà cũng bị người khác đè rồi, mà còn là kiểu bên phải tiếp nhận. Một loạt “biến cố” này làm Type bây giờ dị thường nhạy cảm với Gay, hiểu biết của cậu về đồng tính cũng không còn nông cận như trước nữa, bây giờ xã hội cũng cởi mở hơn rồi, ai yêu ai, ai thích ai thì có liên quan gì đến cậu cơ chứ? Chỉ cần không làm bố mẹ đau lòng đến mức một khóc hai náo ba thắt cổ là được, muốn yêu thì cứ yêu thôi. Chỉ cần tình yêu của hai người không đem đến phiền phức cho người khác, nam nam yêu nhau, nữ nữ yêu nhau thì có gì là sai? Cũng có thể có lúc nam nam yêu nhau còn tốt hơn nam nữ yêu nhau, bởi vì nam nam yêu nhau không cần phải suy xét đến vấn đề có con, nếu có chia tay cũng sẽ không gây tổn thương cho đứa bé.
Muốn hỏi Type muốn có trẻ con hay không? Đáp án cậu ấy đưa ra rất rõ ràng: kiên quyết không muốn!
Bất kể là nhận nuôi hay nhờ mang thai hộ, cậu đều nói rất rõ ràng với ông chồng tốt của mình rằng không muốn có con, hai người cầm tay nhau chung sống đã đủ khó khăn rồi, chẳng lẽ còn muốn đem lại áp lực cho bản thân, làm bản thân chịu tội chứ. Cậu trước đây còn nói đùa với Tharn:
“Như vậy chúng ta mới không có quá nhiều vướng mắc với nhau, sau này cũng sẽ không trở thành gánh nặng của đứa con, lúc nào mày muốn chia tay với tao thì chỉ cần trực tiếp nói là được rồi.”
Hôm đó hai người cãi nhau đến mức sắp lật nóc nhà luôn rồi, bởi vì tên ngốc đó tưởng Type nói thật, còn cảnh cáo cậu sau này không được nói mấy lời đùa cợt này nữa, sau đó thì sao? Cậu bị tên đó lăn qua lăn lại cả tối, bị làm đến mức sắp đứt người luôn, xong rồi tên đó còn ôm chặt cậu, nói bên tai cậu….đừng vứt bỏ tao!
Chỉ cần Tharn làm nũng với cậu, tim cậu liền mềm nhũn ngay lập tức.
“Được rồi, quyết định vậy đi!”
Vừa xem TV vừa ủi quần áo, hiệu suất vẫn khá cao, quần áo của cả tuần đều đã ủi xong rồi, cho đến khi ánh mắt quét đến chỗ nào đó…
“Quần áo của Tharn!”.
Còn là cả một đống!
Thường thì quần áo đi làm của cậu và Tharn sẽ tách riêng, đồ của Tharn thường định kỳ đem xuống tiệm giặt ủi dưới lầu, giặt và ủi luôn, còn của cậu…nhà cậu cũng không giàu như nhà tên đó, từ nhỏ bố mẹ đã dạy cậu tiết kiệm, vậy nên từ lúc đi học, đồ của mình cậu đều tự giặt từ ủi, quả thực tiết kiệm được không ít tiền. Cho nên sau này khi cậu nói với Tharn phải tiết kiệm một chút, Tharn lại nói rằng, thôi bỏ qua, cũng không tiết kiệm được bao nhiêu, đem đến tiệm cho người khác giặt ủi, bản thân cũng không cần phải mệt như vậy.
Hừ, chẳng lẽ tên đó quên mất rằng bây giờ cậu ta đã không thể ngửa tay xin tiền bố mẹ nữa rồi, không thể làm người ăn bám người già chứ?
Type nhịn không được thầm phỉ nhổ bạn trai trong đầu, rồi lại đem sọt quẩn áo ném trên mặt đất. Bình thường Tharn quả thực sẽ như cậu nói, đem quần áo đi tiệm giặt ủi, chỉ là lần này vì phiền não công việc, Type không có tâm tư đi phân chia quần áo, đem tất cả quần áo ném vào máy giặt, cho nên lúc này mấy bộ quần áo của tay trống mới không đúng lúc xuất hiện ở đây.
“Kệ vậy, kệ vậy, giúp cậu ta ủi quần áo vậy, sau này tính tiền với cậu ta là được.” Tâm trạng của Type rất tốt, bởi vì hôm nay lãnh đạo của cậu không ở bệnh viện, cậu bắt đầu ủi áo sơ mi của bạn trai. Tất nhiên, cậu cũng sẽ không làm như lời cậu nói là bắt bạn trai trả tiền. Yêu nhau lâu như vậy, cậu không thể không thừa nhận, Tharn hi sinh vì cậu nhiều gấp mấy lần so với cậu hi sinh vì đối phương, cho dù Tharn bình thường đều nói cậu đã bỏ ra rất nhiều cho đối phương.
“Mình đã ở miễn phí phòng của cậu ta, điện nước cũng là cậu ta bỏ, mình chỉ trả mỗi tiền ăn uống…mình bỏ ra nhiều ở chỗ nào cơ chứ?” Type vừa cười vừa tự nói một mình, tay cũng không ngừng ủi chiếc áo đầu tiên, rồi tiếp đến cái thứ 2, cái thứ 3…Kim giờ không biết lúc nào đã chỉ đến số 10, đống quần áo chất thành núi cũng đã được ủi phẳng phiu gọn gàng, Type chuẩn bị đem chúng bỏ vào tủ quần áo.
Chi nha!
“Mày về cũng sớm nhỉ.” Theo tiếng “chi nha”, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Type nói với người vừa bước vào, mặt của đối phương rất đỏ, vừa nhìn đã biết là uống rượu.
“Hôm nay không tắc đường, đúng rồi, chị Jead hôm nay có hỏi đến mày.”
Sau khi tốt nghiệp, Tharn thỉnh thoảng sẽ chơi nhạc càng ban nhạc cũ, đa số thời gian là do chị Jead mời, hôm nay cũng vậy, chị Jead gọi tay trống đẹp trai này đến, cậu ta liền đi luôn.Thật ra hoạt động lần này chị Jead cũng có gọi cho cậu, chỉ là gần đây tâm trạng của cậu không tốt, sợ đi sẽ gây chuyện, vậy nên không đi nữa, nhưng làm cậu nghĩ không ra là Tharn không ngờ lại về sớm như vậy.
“Mày giúp tao nói với chị ấy, đợi hôm nào rảnh rỗi tao sẽ đến cổ vũ cho chị ấy.” Type vừa nói vừa đi về phía phòng ngủ, nhưng đột nhiên lại bị ôm lại…
“Mày không hỏi tao chị Jead đã hỏi gì về mày à?” Người say bí tỉ nào đó bước đến, làm cả khoang mũi ngập tràn mùi rượu.
“Đại khái cũng sẽ hỏi như trước, hỏi tao chạy đi đường nào rồi.” Type trả lời, Tharn liền nở nụ cười.
“Không phải, chị ấy hỏi tao vợ tao yêu nhất chạy đi đường nào mất rồi.” Type đã quen người khác gọi cậu là vợ của Tharn, đến mức đối với xưng hô này cậu đã không cảm giác gì rồi, cho dù bố của cậu cho đến giờ vẫn không biết vị trí của cậu là phía trên hay phía dưới. Cậu cười cười trả lời: “Rồi, rồi, rồi, thế mày trả lời chị ấy như thế nào?”
Tharn cũng cười theo, sau đó…chôn mặt vào trong cổ cậu.
“Chị ấy vừa nhắc đến mày, tao liền nhớ vợ của tao, vậy nên gấp gáp chạy trở về.” Tharn vừa nói vừa thò tay vào cái áo sơ mi cũ Type đã mặc đến sờn, kết quả…bị Type đập rớt.
“Giở trò rượu vào loạn tính thì đi chỗ khác giở trò, không nhìn thấy tao đang ôm cả chồng quần áo sao? Nếu rớt xuống đất làm nó nhăn, tao sẽ ném mày từ đây xuống dưới tầng!” Type đạp một đạp lên bắp chân Tharn, cách xa đối phương một chút, nhìn đối phương nhăn mày nhăn mặt.
“Đây là quần áo của tao mà.” Tharn vừa nói vừa cầm cái tay áo của chiếc sơ mi màu xanh lên xem.
“Đúng rồi, tao giúp mày ủi xong rồi.”
“Mày giúp tao ủi làm gì.”
“…”
Type đơ ra một lúc, xoay người lại nhìn Tharn, nhìn đối phương vẫn nhíu chặt mày như cũ, cầm cái tay áo của chiếc sơ mi, dường như đang nghiên cứu nếp nhăn ở trên áo vậy.
“Làm sao, không lẽ tao còn không thể giúp mày ủi đồ?!”
“Mày không cần phải giúp tao, dù sao tao cũng sẽ đưa đến tiệm giặt ủi.” Lòng mày Type giật giật, cảm giác tấm lòng tốt của mình bị biến thành lòng lang dạ sói, nhịn không nổi tay nắm thành quả đấm, nỗ lực khắc chế không để cho bản thân mình bạo phát.
“Dù sao tao cũng đang ủi quần áo của tao, quần áo của mày cũng không có mấy cái, vậy nên thuận tiện ủi luôn.”
“Sau này không cần giúp tao, tao sẽ đem đi giặt.”
“…”
Type im lặng, cậu một lời cũng không nói nhìn Tharn, đối phương không nắm tay áo của cái sơ mi nữa, miệng lại không ngừng nhắc đi nhắc lại, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của cậu đã khó coi đến mức nào.
“Sau này không không cần giúp tao giặt, đưa đến tiệm giặt cũng không tốn bao nhiều, tao trả nổi…”
Bịch!
Tharn còn chưa nói dứt câu, đống quần áo Type đang ôm trong lòng liền bay thẳng đập hết lên mặt Tharn, lực lớn đến nỗi Tharn phản ứng không kịp, bị đập đến nỗi loạng choạng lùi về sau mấy bước, thiếu chút nữa là không bắt được mớ quần áo bị ném qua, lúc cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Type, Type chỉ nói một câu:
“Tên khốn nạn!”
Bịch!
Chỉ một câu Type mắng tên khốn nạn cũng đủ thể hiện tâm trạng cáu giận lúc này của cậu, tiếp đó là tiếng đóng cửa cực lớn, bởi vì cậu sợ nếu còn nhìn mặt Tharn chắc cậu sẽ không do dự mà đập mấy phát lên khuôn mặt đẹp trai đó. Tao tốt tính làm giúp mày vài việc, mày thế mà lại nói với tao mấy câu chết tiệt như vậy!
Nếu như hỏi Tharn lúc đầu uống say chưa, đáp án khẳng định là uống say rồi, nhưng nếu như hỏi cậu ta bây giờ tỉnh chưa…tỉnh đến không thể tỉnh hơn rồi!
Mặc dù Type đã đi vào phòng ngủ rồi, nhưng tay trống của chúng ta vẫn như cũ đứng ngơ ngác trước cửa, dường như đang nỗ lực kéo suy nghĩ về, hai tay ôm chồng quần áo, đầu óc thì vẫn đang đấu tranh với men rượu, để tay lên ngực tự hỏi…lúc nãy cậu đã nói sai câu nào?
Tharn một bên nghĩ một bên đem quần áo đặt lên ghế sô pha, sau đó cúi đầu lẳng lặng nhìn, quần áo Type giúp cậu ủi không xem là ít…Đồ của một tuần đều được ủi xong xuôi.
Từ trước đến này, Tharn là người tính tình rất thoải mái, nếu có thể lựa chọn, cậu vẫn thích cuộc sống có trật tự, từ năm nhất cậu đã quen đem quần áo đi tiệm giặt, để họ giúp ủi luôn quần áo, bởi vì như thế so với để bản thân tự làm thì quần áo giặt cũng sạch hơn mà ủi cũng đẹp hơn, lại không cần tốn thời gian. Vậy nên cậu cảm thấy như vậy rất tốt, vì cho dù cậu đưa tiền cho Type để Type làm, cho dù là 1 chiếc áo 100 bath, Type cũng không có khả năng sẽ làm, hơn nữa lúc đó Type sẽ mắng cậu xem đối phương là người giúp việc.
Nhưng tại sao bây giờ lại thay đổi rồi? Type không phải trước giờ để không để tâm đến cậu sao? Cậu đối với Type tốt thế nào, đối phương sẽ đáp trả lại cậu như vậy. Về chuyện quần áo này cũng vậy, Tharn biết bạn trai mình muốn tốt cho mình nên mới giúp cậu ủi quần áo, nhưng cậu không hề muốn bạn trai mình vất vả thêm, có lẽ cách nói của cậu thiếu suy nghĩ.
Nói thật lòng cậu vui không? Tất nhiên vui rồi, có thể là do bên nhau đã lâu, lúc nói chuyện sẽ không giống như trước để ý đến ngữ điệu và cách dùng từ.
Lúc mới bắt đầu yêu nhau, nói chuyện lúc nào cũng luôn cẩn thận, chỉ sợ nói sai lời nào sẽ tổn thương tình cảm hai bên. Nhưng bây giờ hai người đã bên nhau thời gian dài, mỗi ngày đều gặp mặt, thói quen sinh hoạt của đối phương đã hiểu rõ trong lòng bàn tay, có cảm giác như môt đôi vợ chồng già. Điều này làm cho bản thân quên mất, nói chuyện với người yêu cần phải chú ý cách diễn đạt, phải nghĩ đến cảm nhận của đối phương. Cuộc sống dạy Tharn, lời nói đã thốt ra không có cách nào thu hồi lại được, nhưng làm sai thì vẫn có cơ hội sửa đổi hoặc bù đắp.
“Tao chỉ là không muốn làm mày vất cả thêm.” Đây mới là điều trong thâm tâm cậu muốn nói ra nhất.
Tharn cầm quần áo đã giặt xong nhưng chưa gấp ở trong giỏ quần áo đi vào phòng vệ sinh nhỏ bên ngoài buồng tắm, tắm rửa để đầu óc thanh tỉnh hơn chút, chuẩn bị đi dỗ vợ. Lần này e rằng không chỉ đơn giản là bị mắng…rất có khả năng còn bị đánh nữa.
Tin tưởng tôi, lúc này đừng nói là Tharn, đổi thành người khác thì cũng sẽ sợ Type lúc cậu ta đang nóng giận…Không tin có thể đi hỏi chồng của No xem.
Không bao lâu sau, vốn dĩ cả người đều mùi rượu, chàng trai con lai Tharn tẩy sạch thành một thân thơm tho sạch sẽ bước ra. Thân ảnh cao to rón ra rón rén bước vào phòng ngủ, nhìn thấy đối phương còn chưa ngủ, đang nhăn mày ngồi đó nói chuyện điện thoại, không làm cho người khác cảm thấy cậu cãi nhau với chồng liền gọi điện than oán với bạn bè, mà là…
“No, mày đã 25 tuổi rồi, mày không thể tự mình quyết định sao, tên nhóc khốn nạn nhà mày bị đứa con gái khác làm phiền thì liên quan khỉ gì đến tao? Chẳng lẽ tao lại có thể làm phép biến thằng nhóc Kla đó thành một con cóc? Mày cũng có não, không thể tự mình nghĩ biện pháp sao!”
Mà là bạn của cậu gọi điện cho cậu cầu cứu giúp đỡ…Cuộc gọi này có phải quá không hợp lúc rồi?
No, giữa mày với chồng xảy ra vấn đề không thể tự mình giải quyết sao, vợ tao còn đang tức nổ đâu, không lẽ mày muốn hại tao bị cậu ta ném xuống lầu sao?!
Tất nhiên, câu này Tharn chắc chắn không thể nói ra khỏi miệng, cậu chỉ là thở dài một hơi, mắt nhìn sự tức giận của Type liên tục gia tăng.
Đột nhiên, Type mạnh mẽ quay đầu lại nhìn cậu, sau đó….cười lạnh, cười đến mức làm Tharn rùng mình, nhớ rõ Type từng nói qua cậu học kiểu cười này từ đâu.
“No, tao hỏi mày, mày nói chuyện này có phải thật sự muốn chia tay với Kla không”?
Tharn không cần đoán cũng biết đầu kia điện thoại, vị đội trưởng đội bóng đá trả lời như thế nào, cậu ta yêu cậu bạn trai nhỏ nhà mình yêu đến tận xương cốt, làm nào có thể nỡ chia tay được chứ?
“Được! Nếu như mày không nỡ chia tay thì đi tìm Kla nói rõ ràng, nếu như cậu ta thật sự chân đạp 2 thuyền, tao đề nghị…mày đem tên khốn đó nhét vào cái bô dìm chết cậu ta là xong, cứ vậy đi, tao muốn ngủ rồi!” Nói xong Type liền cúp máy, còn tiện tay tắt nguồn điện thoại ném lên tủ đầu giường, sau đó xoay người lại nhìn thẳng Tharn làm Tharn cả người giật mình.
“Là No sao?”
“Chẳng lẽ mày lại nghĩ là con chó con mèo nào?” Type ngữ khí không tốt trả lời
“…” Tharn dùng trầm mặc che lấp sự lo lắng bất an của mình. Có lẽ Type cũng cảm thấy ngữ khí của mình hơi quá, vì vậy thở dài một hơi, lại xua xua tay, nói:
“Có một số hoa hoa cỏ cỏ đến câu dẫn thằng nhóc Kla kia, No bắt đầu suy nghĩ lung tung, chỉ toàn nghĩ mấy thứ không đâu vào đâu, cũng không nhìn lại Kla là dạng người gì, làm sao có thể ngoại tình cơ chứ? Chỉ cần nhìn thấy No đến tìm tao đã tìm mọi cách để ngăn cản rồi, một bình dấm cỡ lớn…Mày có chuyện gì?”Lời nói vừa chuyển…dường như lúc nãy hai người không hề cãi nhau, điều này hoàn toàn không làm cho Tharn cảm giác tốt hơn chút nào.
Type có lẽ cũng bình tĩnh hơn một chút rồi, nhưng nếu như không nói rõ ràng, băn khoăn trong lòng cậu cũng sẽ không biến mất. Chuyện công việc đã đủ làm cho Type phiền lòng rồi, cậu không muốn chuyện của hai người làm cho đối phương càng thêm khó chịu.
Tharn nằm xuống giường, nhưng…
“Tap phải nhắc trước với mày, tâm trạng của tao không tốt, nếu như mày dựa gần vào tao…Tao không dám bảo đảm mạng sống của mày an toàn!” Type nói thẳng, nhưng kiểu người không sợ chết như Tharn ngược lại càng dựa gần vào cậu, đôi mắt sâu thẳm yên lặng ngóng trông, rồi…nâng tay ôm lấy bờ vai của đối phương,
“Xin lỗi!”
“…”
Type không hề trả lời, chỉ im lặng nhìn Tharn, người còn lại càng dựa gần vào cậu.
“Mày biết mà, tao không muốn mày quá vất vả.”
“…” Tharn nói ra lý do của bản thân, trả lời cậu cũng chỉ là một mảnh trầm mặc.
“Lúc nãy mày giúp tao ủi quần áo, tao không có lời oán trách nào cả, tao rất cảm ơn mày vì mày đã giúp tao làm những điều này, nhưng tao thấy mày đã đủ sầu não vì công việc rồi, không muốn mày thêm phiền lòng vì chuyện việc nhà.” Type vẫn như cũ không nói lời nói, chỉ là cậu không tay đấm chân đá Tharn đã là tín hiệu tốt lắm rồi.
“Xin lỗi, tao nói chuyện không suy nghĩ, là lỗi của tao.” Ngữ khí pha chút làm nũng cộng với biểu tình buồn bã, Tharn biết chiêu này của cậu 10 lần có tác dụng cả 10, mỗi lần đều có thể làm cho Type mềm lòng. Chỉ là đối phương thở dài một hơi, khuôn mặt lộ vẻ bất lực, ngữ khí buồn bực trả lời:
“Mày nói như vậy, ý là tao trở thành người càn quấy ở đây.”
Quả thực đúng vậy.
“Tao không có ý đó.” Bên nhau nhiều năm, Tharn sao lại không biết con người Type cơ chứ?Cậu biết đối phương tuy rằng tính cách nóng nảy xung động, nhưng chắc chắn không phải là người không nói lý lẽ, theo thời gian tuổi tác tăng lên, tâm trí cũng thành thục hơn từng ngày, gặp phải chuyện gì cũng không còn hành động theo cảm tính nữa, nếu như nói chuyện rõ ràng với đối phương, đối phương cũng sẽ cẩn thận lắng nghe, cho dù sắc mặt vẫn khó coi như lúc đang đi học.
“Tao thật sự chỉ là không muốn mày vất vả như vậy, công việc của mày đã đủ vất vả rồi, không cần tốn sức giúp tao giặt quần áo ủi quần áo các thứ.”
“Tao làm không tốt bằng ở tiệm thì cứ nói thẳng.”
“Hey, mày đang muốn cãi nhau à?”
Tharn vừa nói xong, đôi mắt với hàng lông mi dày liền vứt ra ánh nhìn sắc như dao hướng đến cậu. Tharn liền giơ hai tay thể hiện đầu hàng.
“Xin lỗi, tao sai rồi.”
“Hừ!”
Type chỉ hừ một tiếng trong cổ họng như vậy, rồi nằm xuống.
“Tao muốn đi ngủ.”
Biểu hiện này thể hiện rõ cậu còn đang tức giận.
Tharn còn muốn nói vài câu nữa, nhưng nhìn dáng vẻ của Type bây giờ thì xóa tan ý nghĩ tiếp tục nói. Trong lòng nghĩ đợi đối phương bình tĩnh lại đã rồi dỗ dành sau, những điều cần nói cậu cũng đều đã nói rồi…hơn nữa cậu còn chiêu chí mạng nữa cơ mà.
Tharn trong lòng nghĩ vậy liền đi tắt đèn, sau đi trở về giường.
“Tharn, tao nói rồi tao muốn ngủ!” Âm thanh trầm thấp là người ta cảm nhận được mùi nguy hiểm, chỉ là Tharn vẫn như cũ làm theo ý mình nằm xuống, tay còn thò vào trong áo của Type du ngoạn trên eo của đối phương, cảm giác dẻo dai rắn chắc đánh thức dục vọng nguyên thủy nhất của cơ thể. Tharn tăng thêm sức lực, cảm nhận nhiệt độ của người yêu, cho dù bị cảnh cáo, cậu vẫn như cũ không nỡ ngừng tay.
“Tharn!” Khi hai bàn tay Tharn tiến vào trong quần ngủ của Type, ngữ khí của đối phương trở nên nghiêm trọng hơn.
“Tao không có tâm tình đó!”
“Tao sẽ làm mày có.”
“Cầm thú! Bỏ móng vuốt của mày ra khỏi thằng nhỏ của tao!” Xem ra Type thật sự tức giận rồi, nhưng Tharn nào có chịu chấp nhận? Đôi bàn tay của cậu chạm vào Type một cách chậm chạp, sờ đến mức thanh âm của đối phương bắt đầu run lên, sau đó…
Pặc!
“Ui da!” Type dùng khuỷu tay chọt thật mạnh lên bụng Tharn, đến mức Tharn đang hưng phấn cũng suýt nữa một hơi cũng không thở ra nỗi, liền thu tay về ôm lấy bụng mình. Type cũng nhấc người ngồi dây, lạnh lùng nhìn đối phương.
“Lúc nãy tao đã nói cái gì?!”
“Mày nói…không có tâm tình.” Mặc dù da thịt rất đau, nhưng câu hỏi của người yêu thì không thể không trả lời, bởi vì ánh mắt Type nhìn cậu dường như sắp giết cậu đến nơi.
“Ừ, thế tại sao mày không nghe lời tao, ngày mai tao còn phải đi làm, không giống như mày được nghỉ, tên khốn nạn!”
“Tao chỉ muố giúp mày thư giãn chút thôi mà.” Ngữ khí của Tharn dị thường thành khẩn, Type bị làm cho tức đến mức thở hổn hển chỉ có thể cào tóc thật mạnh.
“Nhưng tao không có tâm tình chính là không có tâm tình…”
“Type!” Không để cho Type có cơ hội nói xong, Tharn đã nắm cổ tay đối phương, nghiêm túc gọi tên đối phương, dường như muốn nhắc nhở đối phương.
“Chúng ta đã một tuần rồi không làm, tao chỉ muốn mày phát tiết một chút thôi mà.”
Type trầm mặc một lát, cũng chỉ một lát đó liền mạnh mẽ nắm lấy bộ phận yếu hại của Tharn…
“A!” Tharn cả kinh thốt lên.
“Là tao muốn phát tiết hay là mày muốn phát tiết? Mày biết nắm lấy điểm yếu của tao, thủ đoạn cũng đủ cao nhỉ!”
Tharn bị hành động của Type dọa sợ, người đó còn lộ ra biểu tình nhìn thấu hết thảy, làm cho Tharn không biết phải bày ra biểu cảm thế nào nữa. Type nói quả thực cũng đúng, bản thân cậu cũng đã nhịn một tuần rồi, bởi vì thời gian nghỉ ngơi của hai người không giống nhau, lúc nãy nói mấy lời đó cũng chỉ là tìm cớ mà thôi.
Chỉ là muốn làm chuyện đó với người yêu của mình có gì sai sao?
Cậu không biết phải phản ứng như thế nào, nên bộc lộ ánh mắt ra sao, đến cả nói gì cậu cũng không biết nữa. Chỉ là kết quả này lại làm cho Type mềm lòng, đối phương chỉ lắc lắc đầu, sau đó vỗ vỗ mông đối phương.
“Còn tức giận với tao sao?”
“Tao chỉ là có chút phiền lòng, không hề tức giận.”
“Ý tứ đều giống nhau.”
————————-Cập nhật———————–
“Nâng mông lên, tao giúp mày khẩu giao.” Tuy rằng Tharn muốn phản bác rằng bản thân cũng muốn giúp đối phương khẩu giao, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đối phương viết rõ “không muốn thì mặc kệ cậu em nhà mày”, vậy nên chỉ có thể ngoan ngoãn nâng mông lên để đối phương kéo quần của mình xuống dưới mắt cá chân, sau đó không chút do dự cúi đầu xuống.
“Tharn, thằng nhóc nhà mày có phải hưng phấn quá mức rồi không?”
“Ai bảo mày cứ nhìn chằm chằm nó!”
Thừa lời, cậu cũng không phải kiểu lãnh đạm hay là Liễu Hạ Huệ, có một đôi mắt nhìn chằm chằm không dời Tharn nhỏ, còn không ngừng vuốt tới vuốt lui như đang chơi đùa, là một người đàn ông tinh lực bình thường thì ai mà chịu cho nổi? Thằng em của cậu sớm đã ngóc đầu dậy chào hỏi đối phương rồi!
“Ai bảo thằng nhỏ của mày to như vậy, tao còn phải từ từ làm mày thoải mái từ trong ra ngoài.”
Tâm trạng của Type có vẻ đã tốt hơn nhiều, hai tay cậu nắm lấy thằng nhóc vừa nóng vừa cứng của Tharn, sau đó từ từ di chuyển, làm Tharn thoải mái đến mức cắn chặt răng.
“A…” Type phát ra tiếng cười nhẹ có chút không rõ ý tứ, người bị cười tức đến đánh một phát vào mông đối phương. Không chút hoang mang, Type hung ác báo thù lại. Bất kể là lần nào, chỉ cần chiếc lưỡi ẩm ướt nóng ấm của Type chạm vào thằng nhóc, Tharn đều sẽ giơ cờ trắng đầu hàng, lần nào cũng vậy, đôi mắt cậu một phút cũng không dời khỏi khuôn mặt đẹp trai trước mắt, đối phương đang hoàn toàn chuyên tâm vào việc khẩu giao cho cậu, đầu lưỡi linh hoạt một đường liếm đến chỗ mắt ngựa, động tác trên tay phối hợp vuốt xuống, lộ ra phần thịt mềm màu hồng phấn trên đỉnh, lập tức dùng sức hút, kích thích Tharn phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp. Cậu biết Type đã không còn ghét thằng nhóc của cậu, ngược lại, Type rất thích giúp cậu ngậm nó, có lẽ là trò giỏi hơn thầy đi, Type của bây giờ có thể nói là có thiên phú dị thường, làm cậu sảng khoái không ngừng, không thể không thú nhận.
“Ưm…mày không phải là muốn mút đến tao bắn ra đấy chứ?” Tharn thở hổn hển nói, nhìn Type ngậm toàn bộ Tharn nhỏ, đầu lưỡi cũng không nhàn rỗi, không ngừng liếm mút trêu đùa vùng mắt ngựa, còn không ngừng hút chặt, hút đến mông cậu cũng theo đó mà chuyển động. Tharn vừa hỏi có phải muốn giúp cậu ta hút đến bắn luôn không, Type chỉ ngước mắt lên lườm cậu… Ánh mắt đó dường như đang khiêu khích.
Tách…ba….ba….ưm!
Type không hề ngẩng đầu tranh cãi gì hết mà chỉ dùng miêng chuyên tâm giúp Tharn liếm, còn ngậm cái thứ nóng cứng kia sâu đến trong họng, cả người Tharn chấn đông, khoái cảm tột đỉnh từng đợt từng đợt vùi lấp cậu, cậu ôm chặt đầu Type làm đối phương ngậm càng sâu hơn, Type liền phối hợp động tác không ngừng giúp cậu ta tiến vào sâu hơn. Khoang miệng ấm áp và đồ vật nóng cứng kết hợp chặt chẽ, không ngừng va chạm, lúc thì bên trái lúc thì bên phải, đồ vật thô to nhét đầy cả miệng Type, làm cho đầu lưỡi của Type cơ hồ không thể động đậy nổi, nước bọt trong suốt từ khóe miệng chảy ra. Bàn tay cậu không ngừng vuốt ve hai viên bi, hô hấp của Tharn càng ngày càng nặng nề, đôi con ngươi sâu thẳm không ngừng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt càng ngày càng đỏ của Type. Đôi mắt mơ màng ngập nước thể hiện rõ khát vọng của cậu lúc này.
“Hưm ha, ngon không? Nhìn mày hút đến hăng say như thế…ưm!”
Tharn vừa mới mở miệng cười nhạo, Type liền hung hăng hút một hơi đáp lễ cậu ta, Tharn không tự chủ cũng nâng mông lên theo, thiếu chút nữa thì bắn ra. Type dùng ánh mắt ngạo mạn đáp trả cậu, không dùng miệng nữa mà đổi sang dùng tay vuốt ve đỉnh của Tharn nhỏ.
“Xem ra mày cũng tận hứng quá nhỉ.” Type vừa nói vừa dùng lực ấn vào đỉnh. Cổ họng Tharn phát ra tiếng hít thở trầm thấp, cúi đầu nhìn thằng nhóc của mình đang tí tách bắn nước ra ngoài.
“Đến lượt tao.”
Người vừa nãy còn nói không có tâm tình làm chuyện yêu, lúc này lại tuột quần mình xuống qua mông, giơ tay vuốt ve người anh em đã hừng hực của mình. Tharn nhìn thấy chỗ đó của đối phương rõ ràng đã ẩm ướt, đã như vậy rồi còn cần mẫn giúp cậu khẩu giao…Vì vậy, đôi tay của Tharn không tự chủ mà đưa qua ôm lấy cánh mông của đối phương, nhưng…
Ba!
“Tharn, đừng tiến vào trong, ngày mai tao còn phải đi làm!”
Type đã nói như vậy, Tharn giờ phút này dù đang muốn cởi quần đối phương cũng chỉ có thể tủi thân thở dài, Type cũng biết lúc này đây Tharn rất thất vọng, nhìn thấy cũng không nhẫn tâm, nhưng lời nói ra cũng giống như bát nước đã đổ, không thể thu hồi lại. Tharn chỉ có thể để đồ vật của cả hai lại gần nhau rồi cùng vuốt lộng, vươn qua hôn đối phương.
“Được rồi được rồi, ngày mai làm với mày.”
“Chắc chắn đó!” Ánh mắt của Tharn lập tức lấp lánh sáng ngời.
Type nghiêm túc trả lời: “Tao cho mày làm chết tao luôn được chưa!”
Lời mời gọi chắc chắn thiếu chút nữa làm Tharn lớn giọng cười to, có điều lúc này đây nên chuyên tâm tiến hành công việc đang làm mới đúng. Cậu kéo đối phương ôm vào lòng, đôi môi áp lại, bắt đầu toàn tâm chơi đùa cùng thằng nhóc của hai người. Môi lưỡi giao nhau, hòa thành một thể. Cậu đẩy Type nằm ngửa dưới thân, môi tay nắm lấy bộ phận cứng rắn, tay còn lại di chuyển trên mông đối phương, thêm sức lực làm cho nơi ma sát giữa hai người thêm khăng khít.
“Tharn, tao thoải mái quá!”
“Nếu như mày cho tao làm, tao còn có thể làm cho mày càng thoải mái hơn.”
“Tao nói rồi ngày mai…Tharn! A! Tên đểu cáng, tao sắp bị mày làm chết luôn rồi!”
Khi cậu nắm lấy thằng nhỏ của hai người, làm phần đỉnh của cả hai chạm vào nhau, thoải mái đến mức Type suýt chút nữa thì giơ tay đánh người rồi. Hai cây gậy ướt đẫm, không phân nổi là chất dịch của ai. Tharn còn thò tay vào bên trong quần áo của Type, chính xác nắm lấy đầu ngực của đối phương, chỗ đó là điểm mẫn cảm của Type, vừa bị chạm vào liền phát ra tiếng rên không thể kìm nén, không nhịn được nâng người tựa gần vào Tharn.
“Ngày mai thì ngày mai, nhưng để tao giúp mày mút.”
Tharn nói xong liền mạnh mẽ kéo áo của Type lên trên ngực, sau đó cúi đầu, cứ như trẻ con bú sữa cắn lấy bộ núm vú đã cứng lên của đối phương. Type không tự chủ được mà nâng ngực phối hợp với Tharn, tay dùng sức nắm lấy tóc của đối phương, nắm đến mức da đầu Tharn phát đau, có điều khoái cảm sớm đã che lấp luôn cả đau đớn, núm vú màu socola trước mắt này mùi vị quá tuyệt vời. Tiếng nước ẩm ướt bao phủ cả phòng ngủ, mang theo cả tiếng thở hổn hển trầm thấp và mùi vị của tình dục. Không bao lâu sau, Tharn cứng rắn cắn răng hàm, thở nặng nề di chuyển mông, sau đó một luồng dịch nóng bắn lên tay đối phương. Sự tình còn chưa kết thúc, chỉ thấy Type thấp giọng gầm lên: “Đến lượt tao.” Tharn tà mị cười một tiếng, cúi thấp chôn đầu vào giữa hai chân người thanh niên. Lúc nãy đối phương dám cười nhạo cậu, lần này cậu nhất định sẽ hôn cho đối phương cười không nổi! Không lâu sau, cả phòng ngủ chỉ vang lên tiếng rên rỉ trầm thấp của Type, thể hiện rõ cho dù qua bao nhiêu năm, trình độ của Tharn cũng không hề tụt lùi, chí ít Type lần nào cũng bắn trong tay câu, chỉ thấy mông của cậu không ngừng run rẩy.
————————————————————-
Qua một hồi vận động kịch liệt chỉ dựa vào tay và miệng, Tharn cũng nằm xuống đối diện với bóng lưng tĩnh lặng của Type, nhẹ nhàng ôm lấy eo của đối phương cho dù đối phương oán giận than nóng cậu cũng không buông tay. Chuyện của cậu làm Type không vui, chẳng qua nghe ngữ khí cố tình ra vẻ hung dữ đó cậu cũng biết tâm tình đối phương đã tốt hơn nhiều, tiếp đó nghe đối phương mang ý cười nói:
“Ừ, mặc kệ là phiền lòng hay tức giận, tao muốn ngủ rồi, ngày mai còn phải đi làm.”
“Được, ngủ ngon.” Tharn trả lời, sau đó liền nhắm mắt lại, lúc mơ màng sắp ngủ, đột nhiên nghe thấy âm thanh trầm thấp vang lên.
“Sau này quần áo của mày không cần phải đem đi tiệm nữa, tao sẽ giặt.”
“Ủa, thế lúc nãy tao nói đều phí hoài sao, tao nói rồi quần áo của tao sẽ đem đi tiệm giặt như trước.”
Type xoay người lại nhìn Tharn, sau đó…cười lạnh một tiếng.
Bịch!
“Ui da! Type mày làm gì vậy!”
Tharn cảm giác hình như lâu lắm rồi mình không bị đạp xuống giường, hôm nay có lẽ là lần đầu tiên trong năm này. Thân hình cao lớn bị đạp lăn xuống dưới đất, một cái đạp này hoàn toàn dùng hết sức lực. Cậu không quay lại nhìn biểu tình của bạn trai, vẫn như cũ nằm trên đất với Mão Kim Tinh, chớp mắt một cách vô tội, trong lòng nghĩ không lẽ những việc tối nay mình làm tất cả đều không có tác dụng sao? Vậy thì còn không bằng ngay từ đầu để Type đạp một cước cho rồi, tốn bao nhiêu công sức vậy làm gì!
“Aiz, thôi vậy, vì vợ, tao nhận!”
“Tên khốn, tao nghe được đấy!”
Tharn không hề sợ Type, chỉ là nếu đối phương tâm trạng không tốt, vẫn là không nên mạo hiểm mạng sống đi khiêu khích người đó, sống chẳng lẽ không tốt sao!
Chương 1. Vợ chồng với nhau không có chuyện gì là nhỏ nhặt
“Ai cho mày mượn gan hùm mật báo, lại dám đi động vào người đàn ông của bà đây!”
“Người ta nói câu nào thừa nhận là người đàn ông của cô?”
“Aaaaaa! Mày còn dám đấu võ mồm với tao!”
“Không thế thì mày nghĩ tao đang làm gì?”
Tách!
“Đúng là máu chó, không ngờ lại cùng giành một người đàn ông!”
Ngoài cửa sổ, màn đêm đã bao trùm lên bầu trời mấy tiếng rồi, Type làm việc mệt cả ngày sau khi ăn cơm tắm rửa xong bèn lấy phản ủi quần áo và bàn ủi ra chuẩn bị ủi quần áo đi làm. Vì để cho phòng khách không có cảm giác quá tịch mịch, cậu mở TV lên, TV đang phát bộ phim hot sau chương trình tin tức.
Bộ phim đang chiếu đang diễn cảnh hai người đồng nghiệp dành nhau một người đàn ông, hai người phụ nữ đánh nhau đến mức tóc tai tả tơi, không có một chút hình tượng nào, trong con mắt của một người đàn ông như câu, muốn bao nhiêu máu chó có bấy nhiêu máu chó.
Đừng cho rằng Type mắng xong thì sẽ chuyển kênh, không hề, cậu vẫn như cũ một bên ủi quần áo, một bên nhiệt tình xem phim.
“Ừm, xem một lúc cũng xem như tạm ổn…nam chính quả thực rất đẹp trai.” Type nhìn nam chính đang can ngăn cãi nhau trong phim không nhịn được mà thầm nghĩ.
“Nếu như hai nhân vẫn nữ đó biết thật ra nam chính căn bản không muốn một người vợ mà chỉ muốn một ông chồng thì sẽ có biểu cảm thế nào?” Cái người yêu rõ quy tắc trong vòng cười nói. Đừng ác ý hay hoài nghi cậu tại sao lại nghĩ như vậy, bởi vì cậu quen bạn trai đã mấy năm, những người giống như cậu mà cậu gặp quanh mình cũng không ít…Trạng thái bây giờ của cậu so với come out cũng không khác nhau là bao.
Từ sau khi ở cùng Tharn, cậu mới biết bạn nối khố của mình cũng là Gay, mà kiểu người không hiểu phong tình, thẳng đơ như No vậy mà cũng bị người khác đè rồi, mà còn là kiểu bên phải tiếp nhận. Một loạt “biến cố” này làm Type bây giờ dị thường nhạy cảm với Gay, hiểu biết của cậu về đồng tính cũng không còn nông cận như trước nữa, bây giờ xã hội cũng cởi mở hơn rồi, ai yêu ai, ai thích ai thì có liên quan gì đến cậu cơ chứ? Chỉ cần không làm bố mẹ đau lòng đến mức một khóc hai náo ba thắt cổ là được, muốn yêu thì cứ yêu thôi. Chỉ cần tình yêu của hai người không đem đến phiền phức cho người khác, nam nam yêu nhau, nữ nữ yêu nhau thì có gì là sai? Cũng có thể có lúc nam nam yêu nhau còn tốt hơn nam nữ yêu nhau, bởi vì nam nam yêu nhau không cần phải suy xét đến vấn đề có con, nếu có chia tay cũng sẽ không gây tổn thương cho đứa bé.
Muốn hỏi Type muốn có trẻ con hay không? Đáp án cậu ấy đưa ra rất rõ ràng: kiên quyết không muốn!
Bất kể là nhận nuôi hay nhờ mang thai hộ, cậu đều nói rất rõ ràng với ông chồng tốt của mình rằng không muốn có con, hai người cầm tay nhau chung sống đã đủ khó khăn rồi, chẳng lẽ còn muốn đem lại áp lực cho bản thân, làm bản thân chịu tội chứ. Cậu trước đây còn nói đùa với Tharn:
“Như vậy chúng ta mới không có quá nhiều vướng mắc với nhau, sau này cũng sẽ không trở thành gánh nặng của đứa con, lúc nào mày muốn chia tay với tao thì chỉ cần trực tiếp nói là được rồi.”
Hôm đó hai người cãi nhau đến mức sắp lật nóc nhà luôn rồi, bởi vì tên ngốc đó tưởng Type nói thật, còn cảnh cáo cậu sau này không được nói mấy lời đùa cợt này nữa, sau đó thì sao? Cậu bị tên đó lăn qua lăn lại cả tối, bị làm đến mức sắp đứt người luôn, xong rồi tên đó còn ôm chặt cậu, nói bên tai cậu….đừng vứt bỏ tao!
Chỉ cần Tharn làm nũng với cậu, tim cậu liền mềm nhũn ngay lập tức.
“Được rồi, quyết định vậy đi!”
Vừa xem TV vừa ủi quần áo, hiệu suất vẫn khá cao, quần áo của cả tuần đều đã ủi xong rồi, cho đến khi ánh mắt quét đến chỗ nào đó…
“Quần áo của Tharn!”.
Còn là cả một đống!
Thường thì quần áo đi làm của cậu và Tharn sẽ tách riêng, đồ của Tharn thường định kỳ đem xuống tiệm giặt ủi dưới lầu, giặt và ủi luôn, còn của cậu…nhà cậu cũng không giàu như nhà tên đó, từ nhỏ bố mẹ đã dạy cậu tiết kiệm, vậy nên từ lúc đi học, đồ của mình cậu đều tự giặt từ ủi, quả thực tiết kiệm được không ít tiền. Cho nên sau này khi cậu nói với Tharn phải tiết kiệm một chút, Tharn lại nói rằng, thôi bỏ qua, cũng không tiết kiệm được bao nhiêu, đem đến tiệm cho người khác giặt ủi, bản thân cũng không cần phải mệt như vậy.
Hừ, chẳng lẽ tên đó quên mất rằng bây giờ cậu ta đã không thể ngửa tay xin tiền bố mẹ nữa rồi, không thể làm người ăn bám người già chứ?
Type nhịn không được thầm phỉ nhổ bạn trai trong đầu, rồi lại đem sọt quẩn áo ném trên mặt đất. Bình thường Tharn quả thực sẽ như cậu nói, đem quần áo đi tiệm giặt ủi, chỉ là lần này vì phiền não công việc, Type không có tâm tư đi phân chia quần áo, đem tất cả quần áo ném vào máy giặt, cho nên lúc này mấy bộ quần áo của tay trống mới không đúng lúc xuất hiện ở đây.
“Kệ vậy, kệ vậy, giúp cậu ta ủi quần áo vậy, sau này tính tiền với cậu ta là được.” Tâm trạng của Type rất tốt, bởi vì hôm nay lãnh đạo của cậu không ở bệnh viện, cậu bắt đầu ủi áo sơ mi của bạn trai. Tất nhiên, cậu cũng sẽ không làm như lời cậu nói là bắt bạn trai trả tiền. Yêu nhau lâu như vậy, cậu không thể không thừa nhận, Tharn hi sinh vì cậu nhiều gấp mấy lần so với cậu hi sinh vì đối phương, cho dù Tharn bình thường đều nói cậu đã bỏ ra rất nhiều cho đối phương.
“Mình đã ở miễn phí phòng của cậu ta, điện nước cũng là cậu ta bỏ, mình chỉ trả mỗi tiền ăn uống…mình bỏ ra nhiều ở chỗ nào cơ chứ?” Type vừa cười vừa tự nói một mình, tay cũng không ngừng ủi chiếc áo đầu tiên, rồi tiếp đến cái thứ 2, cái thứ 3…Kim giờ không biết lúc nào đã chỉ đến số 10, đống quần áo chất thành núi cũng đã được ủi phẳng phiu gọn gàng, Type chuẩn bị đem chúng bỏ vào tủ quần áo.
Chi nha!
“Mày về cũng sớm nhỉ.” Theo tiếng “chi nha”, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Type nói với người vừa bước vào, mặt của đối phương rất đỏ, vừa nhìn đã biết là uống rượu.
“Hôm nay không tắc đường, đúng rồi, chị Jead hôm nay có hỏi đến mày.”
Sau khi tốt nghiệp, Tharn thỉnh thoảng sẽ chơi nhạc càng ban nhạc cũ, đa số thời gian là do chị Jead mời, hôm nay cũng vậy, chị Jead gọi tay trống đẹp trai này đến, cậu ta liền đi luôn.Thật ra hoạt động lần này chị Jead cũng có gọi cho cậu, chỉ là gần đây tâm trạng của cậu không tốt, sợ đi sẽ gây chuyện, vậy nên không đi nữa, nhưng làm cậu nghĩ không ra là Tharn không ngờ lại về sớm như vậy.
“Mày giúp tao nói với chị ấy, đợi hôm nào rảnh rỗi tao sẽ đến cổ vũ cho chị ấy.” Type vừa nói vừa đi về phía phòng ngủ, nhưng đột nhiên lại bị ôm lại…
“Mày không hỏi tao chị Jead đã hỏi gì về mày à?” Người say bí tỉ nào đó bước đến, làm cả khoang mũi ngập tràn mùi rượu.
“Đại khái cũng sẽ hỏi như trước, hỏi tao chạy đi đường nào rồi.” Type trả lời, Tharn liền nở nụ cười.
“Không phải, chị ấy hỏi tao vợ tao yêu nhất chạy đi đường nào mất rồi.” Type đã quen người khác gọi cậu là vợ của Tharn, đến mức đối với xưng hô này cậu đã không cảm giác gì rồi, cho dù bố của cậu cho đến giờ vẫn không biết vị trí của cậu là phía trên hay phía dưới. Cậu cười cười trả lời: “Rồi, rồi, rồi, thế mày trả lời chị ấy như thế nào?”
Tharn cũng cười theo, sau đó…chôn mặt vào trong cổ cậu.
“Chị ấy vừa nhắc đến mày, tao liền nhớ vợ của tao, vậy nên gấp gáp chạy trở về.” Tharn vừa nói vừa thò tay vào cái áo sơ mi cũ Type đã mặc đến sờn, kết quả…bị Type đập rớt.
“Giở trò rượu vào loạn tính thì đi chỗ khác giở trò, không nhìn thấy tao đang ôm cả chồng quần áo sao? Nếu rớt xuống đất làm nó nhăn, tao sẽ ném mày từ đây xuống dưới tầng!” Type đạp một đạp lên bắp chân Tharn, cách xa đối phương một chút, nhìn đối phương nhăn mày nhăn mặt.
“Đây là quần áo của tao mà.” Tharn vừa nói vừa cầm cái tay áo của chiếc sơ mi màu xanh lên xem.
“Đúng rồi, tao giúp mày ủi xong rồi.”
“Mày giúp tao ủi làm gì.”
“…”
Type đơ ra một lúc, xoay người lại nhìn Tharn, nhìn đối phương vẫn nhíu chặt mày như cũ, cầm cái tay áo của chiếc sơ mi, dường như đang nghiên cứu nếp nhăn ở trên áo vậy.
“Làm sao, không lẽ tao còn không thể giúp mày ủi đồ?!”
“Mày không cần phải giúp tao, dù sao tao cũng sẽ đưa đến tiệm giặt ủi.” Lòng mày Type giật giật, cảm giác tấm lòng tốt của mình bị biến thành lòng lang dạ sói, nhịn không nổi tay nắm thành quả đấm, nỗ lực khắc chế không để cho bản thân mình bạo phát.
“Dù sao tao cũng đang ủi quần áo của tao, quần áo của mày cũng không có mấy cái, vậy nên thuận tiện ủi luôn.”
“Sau này không cần giúp tao, tao sẽ đem đi giặt.”
“…”
Type im lặng, cậu một lời cũng không nói nhìn Tharn, đối phương không nắm tay áo của cái sơ mi nữa, miệng lại không ngừng nhắc đi nhắc lại, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của cậu đã khó coi đến mức nào.
“Sau này không không cần giúp tao giặt, đưa đến tiệm giặt cũng không tốn bao nhiều, tao trả nổi…”
Bịch!
Tharn còn chưa nói dứt câu, đống quần áo Type đang ôm trong lòng liền bay thẳng đập hết lên mặt Tharn, lực lớn đến nỗi Tharn phản ứng không kịp, bị đập đến nỗi loạng choạng lùi về sau mấy bước, thiếu chút nữa là không bắt được mớ quần áo bị ném qua, lúc cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Type, Type chỉ nói một câu:
“Tên khốn nạn!”
Bịch!
Chỉ một câu Type mắng tên khốn nạn cũng đủ thể hiện tâm trạng cáu giận lúc này của cậu, tiếp đó là tiếng đóng cửa cực lớn, bởi vì cậu sợ nếu còn nhìn mặt Tharn chắc cậu sẽ không do dự mà đập mấy phát lên khuôn mặt đẹp trai đó. Tao tốt tính làm giúp mày vài việc, mày thế mà lại nói với tao mấy câu chết tiệt như vậy!
Nếu như hỏi Tharn lúc đầu uống say chưa, đáp án khẳng định là uống say rồi, nhưng nếu như hỏi cậu ta bây giờ tỉnh chưa…tỉnh đến không thể tỉnh hơn rồi!
Mặc dù Type đã đi vào phòng ngủ rồi, nhưng tay trống của chúng ta vẫn như cũ đứng ngơ ngác trước cửa, dường như đang nỗ lực kéo suy nghĩ về, hai tay ôm chồng quần áo, đầu óc thì vẫn đang đấu tranh với men rượu, để tay lên ngực tự hỏi…lúc nãy cậu đã nói sai câu nào?
Tharn một bên nghĩ một bên đem quần áo đặt lên ghế sô pha, sau đó cúi đầu lẳng lặng nhìn, quần áo Type giúp cậu ủi không xem là ít…Đồ của một tuần đều được ủi xong xuôi.
Từ trước đến này, Tharn là người tính tình rất thoải mái, nếu có thể lựa chọn, cậu vẫn thích cuộc sống có trật tự, từ năm nhất cậu đã quen đem quần áo đi tiệm giặt, để họ giúp ủi luôn quần áo, bởi vì như thế so với để bản thân tự làm thì quần áo giặt cũng sạch hơn mà ủi cũng đẹp hơn, lại không cần tốn thời gian. Vậy nên cậu cảm thấy như vậy rất tốt, vì cho dù cậu đưa tiền cho Type để Type làm, cho dù là 1 chiếc áo 100 bath, Type cũng không có khả năng sẽ làm, hơn nữa lúc đó Type sẽ mắng cậu xem đối phương là người giúp việc.
Nhưng tại sao bây giờ lại thay đổi rồi? Type không phải trước giờ để không để tâm đến cậu sao? Cậu đối với Type tốt thế nào, đối phương sẽ đáp trả lại cậu như vậy. Về chuyện quần áo này cũng vậy, Tharn biết bạn trai mình muốn tốt cho mình nên mới giúp cậu ủi quần áo, nhưng cậu không hề muốn bạn trai mình vất vả thêm, có lẽ cách nói của cậu thiếu suy nghĩ.
Nói thật lòng cậu vui không? Tất nhiên vui rồi, có thể là do bên nhau đã lâu, lúc nói chuyện sẽ không giống như trước để ý đến ngữ điệu và cách dùng từ.
Lúc mới bắt đầu yêu nhau, nói chuyện lúc nào cũng luôn cẩn thận, chỉ sợ nói sai lời nào sẽ tổn thương tình cảm hai bên. Nhưng bây giờ hai người đã bên nhau thời gian dài, mỗi ngày đều gặp mặt, thói quen sinh hoạt của đối phương đã hiểu rõ trong lòng bàn tay, có cảm giác như môt đôi vợ chồng già. Điều này làm cho bản thân quên mất, nói chuyện với người yêu cần phải chú ý cách diễn đạt, phải nghĩ đến cảm nhận của đối phương. Cuộc sống dạy Tharn, lời nói đã thốt ra không có cách nào thu hồi lại được, nhưng làm sai thì vẫn có cơ hội sửa đổi hoặc bù đắp.
“Tao chỉ là không muốn làm mày vất cả thêm.” Đây mới là điều trong thâm tâm cậu muốn nói ra nhất.
Tharn cầm quần áo đã giặt xong nhưng chưa gấp ở trong giỏ quần áo đi vào phòng vệ sinh nhỏ bên ngoài buồng tắm, tắm rửa để đầu óc thanh tỉnh hơn chút, chuẩn bị đi dỗ vợ. Lần này e rằng không chỉ đơn giản là bị mắng…rất có khả năng còn bị đánh nữa.
Tin tưởng tôi, lúc này đừng nói là Tharn, đổi thành người khác thì cũng sẽ sợ Type lúc cậu ta đang nóng giận…Không tin có thể đi hỏi chồng của No xem.
Không bao lâu sau, vốn dĩ cả người đều mùi rượu, chàng trai con lai Tharn tẩy sạch thành một thân thơm tho sạch sẽ bước ra. Thân ảnh cao to rón ra rón rén bước vào phòng ngủ, nhìn thấy đối phương còn chưa ngủ, đang nhăn mày ngồi đó nói chuyện điện thoại, không làm cho người khác cảm thấy cậu cãi nhau với chồng liền gọi điện than oán với bạn bè, mà là…
“No, mày đã 25 tuổi rồi, mày không thể tự mình quyết định sao, tên nhóc khốn nạn nhà mày bị đứa con gái khác làm phiền thì liên quan khỉ gì đến tao? Chẳng lẽ tao lại có thể làm phép biến thằng nhóc Kla đó thành một con cóc? Mày cũng có não, không thể tự mình nghĩ biện pháp sao!”
Mà là bạn của cậu gọi điện cho cậu cầu cứu giúp đỡ…Cuộc gọi này có phải quá không hợp lúc rồi?
No, giữa mày với chồng xảy ra vấn đề không thể tự mình giải quyết sao, vợ tao còn đang tức nổ đâu, không lẽ mày muốn hại tao bị cậu ta ném xuống lầu sao?!
Tất nhiên, câu này Tharn chắc chắn không thể nói ra khỏi miệng, cậu chỉ là thở dài một hơi, mắt nhìn sự tức giận của Type liên tục gia tăng.
Đột nhiên, Type mạnh mẽ quay đầu lại nhìn cậu, sau đó….cười lạnh, cười đến mức làm Tharn rùng mình, nhớ rõ Type từng nói qua cậu học kiểu cười này từ đâu.
“No, tao hỏi mày, mày nói chuyện này có phải thật sự muốn chia tay với Kla không”?
Tharn không cần đoán cũng biết đầu kia điện thoại, vị đội trưởng đội bóng đá trả lời như thế nào, cậu ta yêu cậu bạn trai nhỏ nhà mình yêu đến tận xương cốt, làm nào có thể nỡ chia tay được chứ?
“Được! Nếu như mày không nỡ chia tay thì đi tìm Kla nói rõ ràng, nếu như cậu ta thật sự chân đạp 2 thuyền, tao đề nghị…mày đem tên khốn đó nhét vào cái bô dìm chết cậu ta là xong, cứ vậy đi, tao muốn ngủ rồi!” Nói xong Type liền cúp máy, còn tiện tay tắt nguồn điện thoại ném lên tủ đầu giường, sau đó xoay người lại nhìn thẳng Tharn làm Tharn cả người giật mình.
“Là No sao?”
“Chẳng lẽ mày lại nghĩ là con chó con mèo nào?” Type ngữ khí không tốt trả lời
“…” Tharn dùng trầm mặc che lấp sự lo lắng bất an của mình. Có lẽ Type cũng cảm thấy ngữ khí của mình hơi quá, vì vậy thở dài một hơi, lại xua xua tay, nói:
“Có một số hoa hoa cỏ cỏ đến câu dẫn thằng nhóc Kla kia, No bắt đầu suy nghĩ lung tung, chỉ toàn nghĩ mấy thứ không đâu vào đâu, cũng không nhìn lại Kla là dạng người gì, làm sao có thể ngoại tình cơ chứ? Chỉ cần nhìn thấy No đến tìm tao đã tìm mọi cách để ngăn cản rồi, một bình dấm cỡ lớn…Mày có chuyện gì?”Lời nói vừa chuyển…dường như lúc nãy hai người không hề cãi nhau, điều này hoàn toàn không làm cho Tharn cảm giác tốt hơn chút nào.
Type có lẽ cũng bình tĩnh hơn một chút rồi, nhưng nếu như không nói rõ ràng, băn khoăn trong lòng cậu cũng sẽ không biến mất. Chuyện công việc đã đủ làm cho Type phiền lòng rồi, cậu không muốn chuyện của hai người làm cho đối phương càng thêm khó chịu.
Tharn nằm xuống giường, nhưng…
“Tap phải nhắc trước với mày, tâm trạng của tao không tốt, nếu như mày dựa gần vào tao…Tao không dám bảo đảm mạng sống của mày an toàn!” Type nói thẳng, nhưng kiểu người không sợ chết như Tharn ngược lại càng dựa gần vào cậu, đôi mắt sâu thẳm yên lặng ngóng trông, rồi…nâng tay ôm lấy bờ vai của đối phương,
“Xin lỗi!”
“…”
Type không hề trả lời, chỉ im lặng nhìn Tharn, người còn lại càng dựa gần vào cậu.
“Mày biết mà, tao không muốn mày quá vất vả.”
“…” Tharn nói ra lý do của bản thân, trả lời cậu cũng chỉ là một mảnh trầm mặc.
“Lúc nãy mày giúp tao ủi quần áo, tao không có lời oán trách nào cả, tao rất cảm ơn mày vì mày đã giúp tao làm những điều này, nhưng tao thấy mày đã đủ sầu não vì công việc rồi, không muốn mày thêm phiền lòng vì chuyện việc nhà.” Type vẫn như cũ không nói lời nói, chỉ là cậu không tay đấm chân đá Tharn đã là tín hiệu tốt lắm rồi.
“Xin lỗi, tao nói chuyện không suy nghĩ, là lỗi của tao.” Ngữ khí pha chút làm nũng cộng với biểu tình buồn bã, Tharn biết chiêu này của cậu 10 lần có tác dụng cả 10, mỗi lần đều có thể làm cho Type mềm lòng. Chỉ là đối phương thở dài một hơi, khuôn mặt lộ vẻ bất lực, ngữ khí buồn bực trả lời:
“Mày nói như vậy, ý là tao trở thành người càn quấy ở đây.”
Quả thực đúng vậy.
“Tao không có ý đó.” Bên nhau nhiều năm, Tharn sao lại không biết con người Type cơ chứ?Cậu biết đối phương tuy rằng tính cách nóng nảy xung động, nhưng chắc chắn không phải là người không nói lý lẽ, theo thời gian tuổi tác tăng lên, tâm trí cũng thành thục hơn từng ngày, gặp phải chuyện gì cũng không còn hành động theo cảm tính nữa, nếu như nói chuyện rõ ràng với đối phương, đối phương cũng sẽ cẩn thận lắng nghe, cho dù sắc mặt vẫn khó coi như lúc đang đi học.
“Tao thật sự chỉ là không muốn mày vất vả như vậy, công việc của mày đã đủ vất vả rồi, không cần tốn sức giúp tao giặt quần áo ủi quần áo các thứ.”
“Tao làm không tốt bằng ở tiệm thì cứ nói thẳng.”
“Hey, mày đang muốn cãi nhau à?”
Tharn vừa nói xong, đôi mắt với hàng lông mi dày liền vứt ra ánh nhìn sắc như dao hướng đến cậu. Tharn liền giơ hai tay thể hiện đầu hàng.
“Xin lỗi, tao sai rồi.”
“Hừ!”
Type chỉ hừ một tiếng trong cổ họng như vậy, rồi nằm xuống.
“Tao muốn đi ngủ.”
Biểu hiện này thể hiện rõ cậu còn đang tức giận.
Tharn còn muốn nói vài câu nữa, nhưng nhìn dáng vẻ của Type bây giờ thì xóa tan ý nghĩ tiếp tục nói. Trong lòng nghĩ đợi đối phương bình tĩnh lại đã rồi dỗ dành sau, những điều cần nói cậu cũng đều đã nói rồi…hơn nữa cậu còn chiêu chí mạng nữa cơ mà.
Tharn trong lòng nghĩ vậy liền đi tắt đèn, sau đi trở về giường.
“Tharn, tao nói rồi tao muốn ngủ!” Âm thanh trầm thấp là người ta cảm nhận được mùi nguy hiểm, chỉ là Tharn vẫn như cũ làm theo ý mình nằm xuống, tay còn thò vào trong áo của Type du ngoạn trên eo của đối phương, cảm giác dẻo dai rắn chắc đánh thức dục vọng nguyên thủy nhất của cơ thể. Tharn tăng thêm sức lực, cảm nhận nhiệt độ của người yêu, cho dù bị cảnh cáo, cậu vẫn như cũ không nỡ ngừng tay.
“Tharn!” Khi hai bàn tay Tharn tiến vào trong quần ngủ của Type, ngữ khí của đối phương trở nên nghiêm trọng hơn.
“Tao không có tâm tình đó!”
“Tao sẽ làm mày có.”
“Cầm thú! Bỏ móng vuốt của mày ra khỏi thằng nhỏ của tao!” Xem ra Type thật sự tức giận rồi, nhưng Tharn nào có chịu chấp nhận? Đôi bàn tay của cậu chạm vào Type một cách chậm chạp, sờ đến mức thanh âm của đối phương bắt đầu run lên, sau đó…
Pặc!
“Ui da!” Type dùng khuỷu tay chọt thật mạnh lên bụng Tharn, đến mức Tharn đang hưng phấn cũng suýt nữa một hơi cũng không thở ra nỗi, liền thu tay về ôm lấy bụng mình. Type cũng nhấc người ngồi dây, lạnh lùng nhìn đối phương.
“Lúc nãy tao đã nói cái gì?!”
“Mày nói…không có tâm tình.” Mặc dù da thịt rất đau, nhưng câu hỏi của người yêu thì không thể không trả lời, bởi vì ánh mắt Type nhìn cậu dường như sắp giết cậu đến nơi.
“Ừ, thế tại sao mày không nghe lời tao, ngày mai tao còn phải đi làm, không giống như mày được nghỉ, tên khốn nạn!”
“Tao chỉ muố giúp mày thư giãn chút thôi mà.” Ngữ khí của Tharn dị thường thành khẩn, Type bị làm cho tức đến mức thở hổn hển chỉ có thể cào tóc thật mạnh.
“Nhưng tao không có tâm tình chính là không có tâm tình…”
“Type!” Không để cho Type có cơ hội nói xong, Tharn đã nắm cổ tay đối phương, nghiêm túc gọi tên đối phương, dường như muốn nhắc nhở đối phương.
“Chúng ta đã một tuần rồi không làm, tao chỉ muốn mày phát tiết một chút thôi mà.”
Type trầm mặc một lát, cũng chỉ một lát đó liền mạnh mẽ nắm lấy bộ phận yếu hại của Tharn…
“A!” Tharn cả kinh thốt lên.
“Là tao muốn phát tiết hay là mày muốn phát tiết? Mày biết nắm lấy điểm yếu của tao, thủ đoạn cũng đủ cao nhỉ!”
Tharn bị hành động của Type dọa sợ, người đó còn lộ ra biểu tình nhìn thấu hết thảy, làm cho Tharn không biết phải bày ra biểu cảm thế nào nữa. Type nói quả thực cũng đúng, bản thân cậu cũng đã nhịn một tuần rồi, bởi vì thời gian nghỉ ngơi của hai người không giống nhau, lúc nãy nói mấy lời đó cũng chỉ là tìm cớ mà thôi.
Chỉ là muốn làm chuyện đó với người yêu của mình có gì sai sao?
Cậu không biết phải phản ứng như thế nào, nên bộc lộ ánh mắt ra sao, đến cả nói gì cậu cũng không biết nữa. Chỉ là kết quả này lại làm cho Type mềm lòng, đối phương chỉ lắc lắc đầu, sau đó vỗ vỗ mông đối phương.
“Còn tức giận với tao sao?”
“Tao chỉ là có chút phiền lòng, không hề tức giận.”
“Ý tứ đều giống nhau.”
————————-Cập nhật———————–
“Nâng mông lên, tao giúp mày khẩu giao.” Tuy rằng Tharn muốn phản bác rằng bản thân cũng muốn giúp đối phương khẩu giao, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đối phương viết rõ “không muốn thì mặc kệ cậu em nhà mày”, vậy nên chỉ có thể ngoan ngoãn nâng mông lên để đối phương kéo quần của mình xuống dưới mắt cá chân, sau đó không chút do dự cúi đầu xuống.
“Tharn, thằng nhóc nhà mày có phải hưng phấn quá mức rồi không?”
“Ai bảo mày cứ nhìn chằm chằm nó!”
Thừa lời, cậu cũng không phải kiểu lãnh đạm hay là Liễu Hạ Huệ, có một đôi mắt nhìn chằm chằm không dời Tharn nhỏ, còn không ngừng vuốt tới vuốt lui như đang chơi đùa, là một người đàn ông tinh lực bình thường thì ai mà chịu cho nổi? Thằng em của cậu sớm đã ngóc đầu dậy chào hỏi đối phương rồi!
“Ai bảo thằng nhỏ của mày to như vậy, tao còn phải từ từ làm mày thoải mái từ trong ra ngoài.”
Tâm trạng của Type có vẻ đã tốt hơn nhiều, hai tay cậu nắm lấy thằng nhóc vừa nóng vừa cứng của Tharn, sau đó từ từ di chuyển, làm Tharn thoải mái đến mức cắn chặt răng.
“A…” Type phát ra tiếng cười nhẹ có chút không rõ ý tứ, người bị cười tức đến đánh một phát vào mông đối phương. Không chút hoang mang, Type hung ác báo thù lại. Bất kể là lần nào, chỉ cần chiếc lưỡi ẩm ướt nóng ấm của Type chạm vào thằng nhóc, Tharn đều sẽ giơ cờ trắng đầu hàng, lần nào cũng vậy, đôi mắt cậu một phút cũng không dời khỏi khuôn mặt đẹp trai trước mắt, đối phương đang hoàn toàn chuyên tâm vào việc khẩu giao cho cậu, đầu lưỡi linh hoạt một đường liếm đến chỗ mắt ngựa, động tác trên tay phối hợp vuốt xuống, lộ ra phần thịt mềm màu hồng phấn trên đỉnh, lập tức dùng sức hút, kích thích Tharn phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp. Cậu biết Type đã không còn ghét thằng nhóc của cậu, ngược lại, Type rất thích giúp cậu ngậm nó, có lẽ là trò giỏi hơn thầy đi, Type của bây giờ có thể nói là có thiên phú dị thường, làm cậu sảng khoái không ngừng, không thể không thú nhận.
“Ưm…mày không phải là muốn mút đến tao bắn ra đấy chứ?” Tharn thở hổn hển nói, nhìn Type ngậm toàn bộ Tharn nhỏ, đầu lưỡi cũng không nhàn rỗi, không ngừng liếm mút trêu đùa vùng mắt ngựa, còn không ngừng hút chặt, hút đến mông cậu cũng theo đó mà chuyển động. Tharn vừa hỏi có phải muốn giúp cậu ta hút đến bắn luôn không, Type chỉ ngước mắt lên lườm cậu… Ánh mắt đó dường như đang khiêu khích.
Tách…ba….ba….ưm!
Type không hề ngẩng đầu tranh cãi gì hết mà chỉ dùng miêng chuyên tâm giúp Tharn liếm, còn ngậm cái thứ nóng cứng kia sâu đến trong họng, cả người Tharn chấn đông, khoái cảm tột đỉnh từng đợt từng đợt vùi lấp cậu, cậu ôm chặt đầu Type làm đối phương ngậm càng sâu hơn, Type liền phối hợp động tác không ngừng giúp cậu ta tiến vào sâu hơn. Khoang miệng ấm áp và đồ vật nóng cứng kết hợp chặt chẽ, không ngừng va chạm, lúc thì bên trái lúc thì bên phải, đồ vật thô to nhét đầy cả miệng Type, làm cho đầu lưỡi của Type cơ hồ không thể động đậy nổi, nước bọt trong suốt từ khóe miệng chảy ra. Bàn tay cậu không ngừng vuốt ve hai viên bi, hô hấp của Tharn càng ngày càng nặng nề, đôi con ngươi sâu thẳm không ngừng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt càng ngày càng đỏ của Type. Đôi mắt mơ màng ngập nước thể hiện rõ khát vọng của cậu lúc này.
“Hưm ha, ngon không? Nhìn mày hút đến hăng say như thế…ưm!”
Tharn vừa mới mở miệng cười nhạo, Type liền hung hăng hút một hơi đáp lễ cậu ta, Tharn không tự chủ cũng nâng mông lên theo, thiếu chút nữa thì bắn ra. Type dùng ánh mắt ngạo mạn đáp trả cậu, không dùng miệng nữa mà đổi sang dùng tay vuốt ve đỉnh của Tharn nhỏ.
“Xem ra mày cũng tận hứng quá nhỉ.” Type vừa nói vừa dùng lực ấn vào đỉnh. Cổ họng Tharn phát ra tiếng hít thở trầm thấp, cúi đầu nhìn thằng nhóc của mình đang tí tách bắn nước ra ngoài.
“Đến lượt tao.”
Người vừa nãy còn nói không có tâm tình làm chuyện yêu, lúc này lại tuột quần mình xuống qua mông, giơ tay vuốt ve người anh em đã hừng hực của mình. Tharn nhìn thấy chỗ đó của đối phương rõ ràng đã ẩm ướt, đã như vậy rồi còn cần mẫn giúp cậu khẩu giao…Vì vậy, đôi tay của Tharn không tự chủ mà đưa qua ôm lấy cánh mông của đối phương, nhưng…
Ba!
“Tharn, đừng tiến vào trong, ngày mai tao còn phải đi làm!”
Type đã nói như vậy, Tharn giờ phút này dù đang muốn cởi quần đối phương cũng chỉ có thể tủi thân thở dài, Type cũng biết lúc này đây Tharn rất thất vọng, nhìn thấy cũng không nhẫn tâm, nhưng lời nói ra cũng giống như bát nước đã đổ, không thể thu hồi lại. Tharn chỉ có thể để đồ vật của cả hai lại gần nhau rồi cùng vuốt lộng, vươn qua hôn đối phương.
“Được rồi được rồi, ngày mai làm với mày.”
“Chắc chắn đó!” Ánh mắt của Tharn lập tức lấp lánh sáng ngời.
Type nghiêm túc trả lời: “Tao cho mày làm chết tao luôn được chưa!”
Lời mời gọi chắc chắn thiếu chút nữa làm Tharn lớn giọng cười to, có điều lúc này đây nên chuyên tâm tiến hành công việc đang làm mới đúng. Cậu kéo đối phương ôm vào lòng, đôi môi áp lại, bắt đầu toàn tâm chơi đùa cùng thằng nhóc của hai người. Môi lưỡi giao nhau, hòa thành một thể. Cậu đẩy Type nằm ngửa dưới thân, môi tay nắm lấy bộ phận cứng rắn, tay còn lại di chuyển trên mông đối phương, thêm sức lực làm cho nơi ma sát giữa hai người thêm khăng khít.
“Tharn, tao thoải mái quá!”
“Nếu như mày cho tao làm, tao còn có thể làm cho mày càng thoải mái hơn.”
“Tao nói rồi ngày mai…Tharn! A! Tên đểu cáng, tao sắp bị mày làm chết luôn rồi!”
Khi cậu nắm lấy thằng nhỏ của hai người, làm phần đỉnh của cả hai chạm vào nhau, thoải mái đến mức Type suýt chút nữa thì giơ tay đánh người rồi. Hai cây gậy ướt đẫm, không phân nổi là chất dịch của ai. Tharn còn thò tay vào bên trong quần áo của Type, chính xác nắm lấy đầu ngực của đối phương, chỗ đó là điểm mẫn cảm của Type, vừa bị chạm vào liền phát ra tiếng rên không thể kìm nén, không nhịn được nâng người tựa gần vào Tharn.
“Ngày mai thì ngày mai, nhưng để tao giúp mày mút.”
Tharn nói xong liền mạnh mẽ kéo áo của Type lên trên ngực, sau đó cúi đầu, cứ như trẻ con bú sữa cắn lấy bộ núm vú đã cứng lên của đối phương. Type không tự chủ được mà nâng ngực phối hợp với Tharn, tay dùng sức nắm lấy tóc của đối phương, nắm đến mức da đầu Tharn phát đau, có điều khoái cảm sớm đã che lấp luôn cả đau đớn, núm vú màu socola trước mắt này mùi vị quá tuyệt vời. Tiếng nước ẩm ướt bao phủ cả phòng ngủ, mang theo cả tiếng thở hổn hển trầm thấp và mùi vị của tình dục. Không bao lâu sau, Tharn cứng rắn cắn răng hàm, thở nặng nề di chuyển mông, sau đó một luồng dịch nóng bắn lên tay đối phương. Sự tình còn chưa kết thúc, chỉ thấy Type thấp giọng gầm lên: “Đến lượt tao.” Tharn tà mị cười một tiếng, cúi thấp chôn đầu vào giữa hai chân người thanh niên. Lúc nãy đối phương dám cười nhạo cậu, lần này cậu nhất định sẽ hôn cho đối phương cười không nổi! Không lâu sau, cả phòng ngủ chỉ vang lên tiếng rên rỉ trầm thấp của Type, thể hiện rõ cho dù qua bao nhiêu năm, trình độ của Tharn cũng không hề tụt lùi, chí ít Type lần nào cũng bắn trong tay câu, chỉ thấy mông của cậu không ngừng run rẩy.
————————————————————-
Qua một hồi vận động kịch liệt chỉ dựa vào tay và miệng, Tharn cũng nằm xuống đối diện với bóng lưng tĩnh lặng của Type, nhẹ nhàng ôm lấy eo của đối phương cho dù đối phương oán giận than nóng cậu cũng không buông tay. Chuyện của cậu làm Type không vui, chẳng qua nghe ngữ khí cố tình ra vẻ hung dữ đó cậu cũng biết tâm tình đối phương đã tốt hơn nhiều, tiếp đó nghe đối phương mang ý cười nói:
“Ừ, mặc kệ là phiền lòng hay tức giận, tao muốn ngủ rồi, ngày mai còn phải đi làm.”
“Được, ngủ ngon.” Tharn trả lời, sau đó liền nhắm mắt lại, lúc mơ màng sắp ngủ, đột nhiên nghe thấy âm thanh trầm thấp vang lên.
“Sau này quần áo của mày không cần phải đem đi tiệm nữa, tao sẽ giặt.”
“Ủa, thế lúc nãy tao nói đều phí hoài sao, tao nói rồi quần áo của tao sẽ đem đi tiệm giặt như trước.”
Type xoay người lại nhìn Tharn, sau đó…cười lạnh một tiếng.
Bịch!
“Ui da! Type mày làm gì vậy!”
Tharn cảm giác hình như lâu lắm rồi mình không bị đạp xuống giường, hôm nay có lẽ là lần đầu tiên trong năm này. Thân hình cao lớn bị đạp lăn xuống dưới đất, một cái đạp này hoàn toàn dùng hết sức lực. Cậu không quay lại nhìn biểu tình của bạn trai, vẫn như cũ nằm trên đất với Mão Kim Tinh, chớp mắt một cách vô tội, trong lòng nghĩ không lẽ những việc tối nay mình làm tất cả đều không có tác dụng sao? Vậy thì còn không bằng ngay từ đầu để Type đạp một cước cho rồi, tốn bao nhiêu công sức vậy làm gì!
“Aiz, thôi vậy, vì vợ, tao nhận!”
“Tên khốn, tao nghe được đấy!”
Tharn không hề sợ Type, chỉ là nếu đối phương tâm trạng không tốt, vẫn là không nên mạo hiểm mạng sống đi khiêu khích người đó, sống chẳng lẽ không tốt sao!