A
Chap 1.
Tuấn – một cậu học sinh vừa tròn 17 tuổi có thể nói cái tuổi trong độ đẹp nhất của đời người, là học sinh lớp 11 của một trường THPT ở thị trấn Đ.A. và cũng là nơi mà Tuấn cùng gia đình sinh sống từ trước đến nay. Lò gạch Yên Lộc nằm trong khu làng nghề truyền thống của tỉnh cách thị trấn khoảng hơn 2km là nơi mà Tuấn đã sinh sống và lớn lên bên những người thân trong gia đình mình. Tuấn là con trai út trong nhà, trên còn có hai người anh chị lớn đều đã có sự nghiệp và gia đình ra riêng ở thành phố. Ông Chín Lộc – cha của Tuấn hiện tại là chủ của lò gạch cùng với chú Út trông coi cơ nghiệp của gia đình, còn mẹ là một người đàn bà thương chồng thương con một đời tần tảo sớm tối lo lắng việc trong nhà. Hằng ngày gia đình Tuấn đều bận rộn, cái lò gạch nằm cách nhà chính không xa thì tấp nập công nhân ra vào vừa sản xuất vừa vận chuyển, bên cạnh với tiếng máy móc động cơ hoạt động luôn làm cho bất cứ ai vừa đến đây có thể khó mà chịu đựng được cái sự ồn ào này nhưng có lẽ những người ở đây và cả Tuấn đều đã quá quen thuộc với nó.
Đồng hồ đã chỉ 6 giờ 30 phút sáng
“Thằng Tuấn dậy chưa? Trễ học tới nơi rồi thằng quỷ…” – Tiếng vọng từ dưới bếp của mẹ cậu vang lên như thường lệ khiến Tuấn có thể không cần phải cài báo thức.
Tuấn mặc độc chiếc quần đùi ngắn vẫn còn ở trong phòng nằm ngái ngủ nghe tiếng gọi thì mở mắt chán chường từ từ bật dậy, đầu tóc rối xù, khuôn mặt vẫn còn mê ngủ. Tuấn đưa mắt nhìn đồng hồ thì chợt bừng tỉnh rồi quăng mền gối sang bên mà phóng nhanh xuống nhà sau làm vệ sinh cá nhân.
“Mẹ không gọi con sớm?” – Tuấn nói với giọng điệu cằn nhằn nhưng thật ra lại chẳng muốn phải bị đánh thức.
“Tao kêu mày từ sáng sớm rồi thằng kia”
“Con không ăn sáng đâu, lên trường ăn luôn” – giọng trầm nói vọng ra từ nhà vệ sinh, tay cài nhanh nút áo sơ mi đã được mẹ Tuấn chuẩn bị sẵn.
“Cha mày… Tao chừa đồ ăn cho mày, ăn cái rồi đi, ăn ngủ quên luôn giờ đi học” – Bà vừa mắng vừa cười thằng con mình.
“Ok đẹp trai rồi!” – Tuấn nhìn vào gương rồi tự cười và chỉnh sửa bộ đồng phục lần nữa.
Tuấn bước ra ngoài ngồi xuống bàn lùa được vài đũa trong tô hủ tiếu nóng hổi mà mẹ đã đặt sẵn ở đó rồi nhanh nhẹn đứng lên đeo nhanh chiếc cặp da màu đen sẫm vào.
“Con đi học đây! ”
“Từ từ thôi thằng quỷ, trưa về sớm không có đi chơi nghe mạy”
“Daaaạ…..”
Chiếc xe đạp đã dùng được 1 năm nhưng trông vẫn còn mới vì Tuấn luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho “anh bạn” này bởi đây là món quà ngày Tuấn thi đỗ vào lớp 10 mà cha mẹ dành tặng để sau này làm phương tiện đi học. Tuấn phóng lên xe rồi đạp nhanh đến trường trong sự hối hả để cho kịp giờ trường đóng cổng. Ngôi trường nằm ở trung tâm của thị trấn là trường phổ thông duy nhất của vùng, hầu như những đứa trẻ đã trưởng thành ở đây đều là cựu học sinh của ngôi trường này. Tuấn vừa phi xe đến trước cổng trường thì bác bảo vệ cũng vừa định kéo cánh cổng lớn màu vàng với nhiều vết hằn của thời gian trên đó, Tuấn đạp thẳng nhanh vào trong vừa kịp lúc khi ấy bác bảo vệ chỉ biết nhìn lắc đầu, tiếng trống vang lên từng hồi báo hiệu tiết đầu tiên bắt đầu. Tuấn để xe ở bãi rồi chạy nhanh lên lớp của mình tận lầu 2.
Con Nhi là bạn thân từ nhỏ của Tuấn và đám bạn thân của cả hai đã cùng lớn lên cùng học chung từ hồi tiểu học, nhà Nhi chỉ cách là Tuấn mấy căn chỉ cần bước vài bước là có thể gặp nhau. Cha mẹ của cả hai cũng là những người hàng xóm đã chung sống với nhau từ lâu nên cũng không kém phần thân thiết, nên Tuấn và cô bạn của mình cũng thường được ghép đôi với nhau. Nhưng dù sao đã là bạn thân từ nhỏ, Nhi vốn cũng biết Tuấn là người như thế nào nên cô bạn vẫn luôn tôn trọng Tuấn và cậu cũng thế.
“Chắc lên sổ rồi hả?” – con Nhi quay qua vừa cười vừa nói khi Tuấn vừa quăng chiếc cặp xuống bàn rồi ngồi ịch xuống.
“Lên cái đầu mày…”
“Thứ ngủ mê như chết…” . Nhi cười lớn rồi khều Tuấn và chỉ tay về phía một học sinh trong lớp tiếp lời: “Ê, mới chuyển vô lớp mình kìa nghe đâu là từ tỉnh khác chuyển tới đó mày”
“Sao? Vậy hả?” – Tuấn nhìn theo hướng mà cô bạn chỉ, đó là một học sinh nam với vẻ ngoài điềm tĩnh, đang cúi mặt đọc chăm chú quyển sách để trên bàn. Tuấn chỉ nhìn lướt qua mà vẫn chưa rõ mặt nhưng vẫn có chút gì đó khiến đôi lúc Tuấn lại đảo mắt sang phía học sinh mới ấy. Sau đó, tiết học bắt đầu và như mọi ngày buổi học kéo dài đến tận trưa.
Tùng…Tùng…Tùng…Tiếng trống kết thúc tiết cuối của hôm nay vang lên cũng là lúc ngôi trường lại náo nhiệt đông đúc học sinh ra về sau một buổi học có phần căng thẳng và mệt nhoài. Tuấn chồm người dậy sau khi ngã gục lúc tiếng trống vang lên rồi thu dọn đồ đạc và cùng con Nhi và vài đứa bạn trong nhóm nữa ra về sau cùng trong lớp. Học sinh mới ấy cũng vừa lúc rời khỏi chỗ ngồi mà bước ra về phía cửa lớp, Tuấn cũng theo hướng về phía cửa lớp và thật sự bất ngờ trước khuôn mặt điển trai đầy góc cạnh, làn da đen rám nắng cùng dáng vóc to cao với cánh tay đầy bắp thịt của học sinh mới ấy khiến Tuấn phải đứng mắt nhìn chằm chằm mà quên mất học sinh mới ấy cũng đang bước lại gần mà cũng đang hướng mắt nhìn cậu. Cả hai chạm mặt và nhìn nhau, trong chốc lát đối với Tuấn như muốn thời gian ngừng lại lâu hơn chút để Tuấn có thể nhìn thật kỹ về con người ấy hay thậm chí là bắt chuyện chào hỏi vài câu. Chợt con Nhi và đám bạn kéo tay đi trước khiến Tuấn giật mình vội chạy theo, chỉ kịp quay lại nhìn vội một cái với cậu học sinh mới ấy.
Thời tiết ở cái xứ này nói cho vui có thể chỉ có hai mùa là mùa nóng và mùa rất nóng. Cái nắng chói chang của buổi trưa khiến ai nấy cũng đều thấy oi bức khó chịu, Tuấn đạp xe cùng đùa giỡn cười nói với mấy đứa bạn trên đường về nhà, nhưng có ai biết được trong đầu Tuấn hiện tại chỉ nghĩ đến con người mà khi nãy lần đầu tiên chạm mặt nhau. Trời nắng lại nóng chỉ có chiếc nón kết đội trên đầu khiến mặt Tuấn đỏ hừng, trên trán lại lấm tấm mồ hôi hột, chiếc áo sơ mi trắng của Tuấn cũng thấm đẫm ở phía sau làm hiện lên tấm lưng dài và bờ vai rộng có phần săn chắc của cái tuổi mới lớn. Căn nhà thân thuộc của Tuấn đã hiện ra trước mắt, con Nhi đi phía trước quay lại nói vài điều với thằng bạn thân rồi cũng chạy thẳng về nhà của nó. Tuấn rẽ xe vào nhà nhanh nhất có thể để tránh được cái nắng gay gắt ngoài đường, bên trong nhà từ phía dưới bếp vọng lên tiếng của người chủ gia đình là giọng nói trầm khô khan có phần uy quyền nhưng sâu thẳm vẫn chứa đựng sự quan tâm dành riêng cho mỗi thành viên trong nhà.
“Về rồi thì vô ăn cơm đi! Cả nhà cũng đang đợi mày đây…” – ông Chín Lộc nói lớn với giọng điệu thúc giục Tuấn.
“Dạ, con mới về” – Tuấn đi vào rồi đặt chiếc cặp lên cái ghế ở phòng khách rồi đi thẳng vào trong tiến lại phía bồn nước rửa mặt cho tỉnh táo.
Mẹ Tuấn đang dọn vài món lên bàn ăn nhìn thấy thằng con mình liền cười: “Đói bụng lắm rồi phải không? Nhanh lại ngồi ăn với cha mày luôn đi, ổng đợi mày đói mà nãy giờ cằn nhằn tao quá bây ơi…”
Tuấn bước lại bàn ăn, tay cởi vội vài chiếc nút áo cho thoáng rồi ngồi xuống chợt nhìn sang chỗ chú Út hay ngồi liền quay sang hỏi ông Chín Lộc.
“Chú nay đâu rồi sao không ăn cơm vậy cha?”
“Chú mày còn ở bên lò gạch sắp xếp cho mấy công nhân mới vô làm, lúc này nhiều mối đặt nên phải thêm người mới kịp…Mày có rảnh thì ra phụ tiếp tao với chú mày trông coi đi…Lúc này tao không thấy mặt mũi mày ra đó nghe”
“Con ra đó chỉ phá thôi chứ giúp gì đâu mà cha kêu”
“Tao đập cho chết ở đó mà giỡn giỡn”
“Cha mày nói vậy rồi có rảnh thì ra đó phụ đi, anh mày hồi đó cỡ mày là ra làm đủ thứ giúp cha mày rồi…” – mẹ Tuấn tay vừa xới cơm vừa nói thêm.
“Thì để con ra…”
“Thôi thôi ăn cơm đi, tao đói bụng quá rồi!” – ông Chín Lộc vội cầm chén cơm mà ăn nhanh để còn kịp nghỉ trưa lấy sức cho công việc buổi chiều ở lò gạch.
Tuấn từ nhỏ tuy sinh ra trong gia đình có sẵn cơ nghiệp nhưng bản thân chưa từng nghĩ sẽ nối tiếp nghề làm gạch này của ông cha mình. Ông Chín Lộc bên trong suy nghĩ lại thương thằng con trai út nhất nên mong muốn sau này thằng Tuấn sẽ thay ông gìn giữ lò gạch này, anh trai của Tuấn hiện tại đã là bác sĩ sinh sống cùng vợ và con trên thành phố, chị gái Tuấn cũng đã lấy chồng cách đây 2 năm và hiện sinh sống bên nhà chồng. Còn chú Út năm nay đã hơn 30 tuổi nhưng hiện tại vẫn còn độc thân, từ lâu đã sinh sống với gia đình Tuấn, cùng ông Chín Lộc phụ giúp quản lý cái lò gạch Yên Lộc.
Sau bữa cơm trưa, ông Chín Lộc ra chiếc võng mắc trước nhà nằm nghỉ trưa, chiếc tivi ở phòng khách cũng đang phát mấy bài cổ nhạc mà cha Tuấn thường xuyên nghe. Hai chú chó cũng như là thành viên trong nhà Tuấn, một con là Mực một con là Xù cũng đang nằm hướng mắt về phía cổng nhà sau khi được no nê phần thức ăn còn lại sau bữa ăn trưa của gia đình. Tuấn giúp mẹ mình dọn dẹp và rửa chén bát rồi cũng đi về phòng mình, mẹ Tuấn sau đó vẫn còn làm một số việc lặt vặt trong nhà.
“Mày chiều coi không có học thì ra với ổng đi, để ổng cứ la suốt tao cũng mệt…”
“Con biết rồi, mà bây giờ con muốn ngủ chút…học cả buổi sáng rồi mẹ” – Tuấn nói với giọng làm nũng, chỉ có mẹ là người Tuấn có thể thoải mái nhất, đối với mẹ Tuấn cũng vậy thằng con mình luôn chỉ là một đứa trẻ.
“Thì tao nói vậy đó… làm sao thì làm”
Sau khi nghe hết câu nói của mẹ Tuấn cũng đi về phía phòng mình vào phòng rồi đóng nhẹ cửa, dù sao Tuấn cũng cần một không gian riêng tư cho mình nên khóa cửa đã được chốt lại. Tuấn bật ngay máy điều hòa được gắn phía trên tường rồi thay nhanh bộ đồng phục trên người, tay mở từng chiếc nút áo rồi cởi phăng chiếc áo sơ mi có thể khiến Tuấn nãy giờ cảm thấy khó chịu vì sực nóng nực. Tuấn đã có những biểu hiện dậy thì từ năm lớp 8 với sự “trổ mã” và bể giọng mà hầu như bất kỳ thằng con trai nào cũng có, vốn từ nhỏ Tuấn là một đứa trẻ hiếu động, thích những trò vận động chạy nhảy vui chơi cùng bạn bè đồng trang lứa, lại tầm 1, 2 năm trở lại đây còn hay ra lò gạch phụ những công việc mình có thể làm nên cơ thể Tuấn phát triển rất cân đối. Cái lưng thon dài cùng đôi vai rộng vừa phải, hai cánh tay trông rất có lực bật lên vẻ mạnh mẽ nam tính, cơ ngực không to như những tay tập thể hình nhưng cũng đủ toát lên vẻ quyến rũ, hai đầu núm vú màu nâu nhạt xung quanh có vài cọng lông, chiếc bụng phẳng lì nhưng săn chắc có vài múi cơ nhỏ nổi lên kèm theo đám lông chạy dọc từ chỗ rốn xuống. Tuấn cũng cởi luôn cả chiếc quần dài mà mặc độc cái quần lót màu trắng bên trong, vì hầu như mỗi ngày Tuấn đều cùng đám bạn ra sân chơi đá bóng nên sở hữu cặp chân chắc nịch với đám lông chân trông thật sự cứng cỏi. Máy điều hòa được Tuấn chỉnh vừa phải rồi Tuấn ngã ngay trên chiếc giường quen thuộc của mình mà đánh một giấc ngủ trưa thật ngon lành.
…Còn tiếp…
Tuấn – một cậu học sinh vừa tròn 17 tuổi có thể nói cái tuổi trong độ đẹp nhất của đời người, là học sinh lớp 11 của một trường THPT ở thị trấn Đ.A. và cũng là nơi mà Tuấn cùng gia đình sinh sống từ trước đến nay. Lò gạch Yên Lộc nằm trong khu làng nghề truyền thống của tỉnh cách thị trấn khoảng hơn 2km là nơi mà Tuấn đã sinh sống và lớn lên bên những người thân trong gia đình mình. Tuấn là con trai út trong nhà, trên còn có hai người anh chị lớn đều đã có sự nghiệp và gia đình ra riêng ở thành phố. Ông Chín Lộc – cha của Tuấn hiện tại là chủ của lò gạch cùng với chú Út trông coi cơ nghiệp của gia đình, còn mẹ là một người đàn bà thương chồng thương con một đời tần tảo sớm tối lo lắng việc trong nhà. Hằng ngày gia đình Tuấn đều bận rộn, cái lò gạch nằm cách nhà chính không xa thì tấp nập công nhân ra vào vừa sản xuất vừa vận chuyển, bên cạnh với tiếng máy móc động cơ hoạt động luôn làm cho bất cứ ai vừa đến đây có thể khó mà chịu đựng được cái sự ồn ào này nhưng có lẽ những người ở đây và cả Tuấn đều đã quá quen thuộc với nó.
Đồng hồ đã chỉ 6 giờ 30 phút sáng
“Thằng Tuấn dậy chưa? Trễ học tới nơi rồi thằng quỷ…” – Tiếng vọng từ dưới bếp của mẹ cậu vang lên như thường lệ khiến Tuấn có thể không cần phải cài báo thức.
Tuấn mặc độc chiếc quần đùi ngắn vẫn còn ở trong phòng nằm ngái ngủ nghe tiếng gọi thì mở mắt chán chường từ từ bật dậy, đầu tóc rối xù, khuôn mặt vẫn còn mê ngủ. Tuấn đưa mắt nhìn đồng hồ thì chợt bừng tỉnh rồi quăng mền gối sang bên mà phóng nhanh xuống nhà sau làm vệ sinh cá nhân.
“Mẹ không gọi con sớm?” – Tuấn nói với giọng điệu cằn nhằn nhưng thật ra lại chẳng muốn phải bị đánh thức.
“Tao kêu mày từ sáng sớm rồi thằng kia”
“Con không ăn sáng đâu, lên trường ăn luôn” – giọng trầm nói vọng ra từ nhà vệ sinh, tay cài nhanh nút áo sơ mi đã được mẹ Tuấn chuẩn bị sẵn.
“Cha mày… Tao chừa đồ ăn cho mày, ăn cái rồi đi, ăn ngủ quên luôn giờ đi học” – Bà vừa mắng vừa cười thằng con mình.
“Ok đẹp trai rồi!” – Tuấn nhìn vào gương rồi tự cười và chỉnh sửa bộ đồng phục lần nữa.
Tuấn bước ra ngoài ngồi xuống bàn lùa được vài đũa trong tô hủ tiếu nóng hổi mà mẹ đã đặt sẵn ở đó rồi nhanh nhẹn đứng lên đeo nhanh chiếc cặp da màu đen sẫm vào.
“Con đi học đây! ”
“Từ từ thôi thằng quỷ, trưa về sớm không có đi chơi nghe mạy”
“Daaaạ…..”
Chiếc xe đạp đã dùng được 1 năm nhưng trông vẫn còn mới vì Tuấn luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho “anh bạn” này bởi đây là món quà ngày Tuấn thi đỗ vào lớp 10 mà cha mẹ dành tặng để sau này làm phương tiện đi học. Tuấn phóng lên xe rồi đạp nhanh đến trường trong sự hối hả để cho kịp giờ trường đóng cổng. Ngôi trường nằm ở trung tâm của thị trấn là trường phổ thông duy nhất của vùng, hầu như những đứa trẻ đã trưởng thành ở đây đều là cựu học sinh của ngôi trường này. Tuấn vừa phi xe đến trước cổng trường thì bác bảo vệ cũng vừa định kéo cánh cổng lớn màu vàng với nhiều vết hằn của thời gian trên đó, Tuấn đạp thẳng nhanh vào trong vừa kịp lúc khi ấy bác bảo vệ chỉ biết nhìn lắc đầu, tiếng trống vang lên từng hồi báo hiệu tiết đầu tiên bắt đầu. Tuấn để xe ở bãi rồi chạy nhanh lên lớp của mình tận lầu 2.
Con Nhi là bạn thân từ nhỏ của Tuấn và đám bạn thân của cả hai đã cùng lớn lên cùng học chung từ hồi tiểu học, nhà Nhi chỉ cách là Tuấn mấy căn chỉ cần bước vài bước là có thể gặp nhau. Cha mẹ của cả hai cũng là những người hàng xóm đã chung sống với nhau từ lâu nên cũng không kém phần thân thiết, nên Tuấn và cô bạn của mình cũng thường được ghép đôi với nhau. Nhưng dù sao đã là bạn thân từ nhỏ, Nhi vốn cũng biết Tuấn là người như thế nào nên cô bạn vẫn luôn tôn trọng Tuấn và cậu cũng thế.
“Chắc lên sổ rồi hả?” – con Nhi quay qua vừa cười vừa nói khi Tuấn vừa quăng chiếc cặp xuống bàn rồi ngồi ịch xuống.
“Lên cái đầu mày…”
“Thứ ngủ mê như chết…” . Nhi cười lớn rồi khều Tuấn và chỉ tay về phía một học sinh trong lớp tiếp lời: “Ê, mới chuyển vô lớp mình kìa nghe đâu là từ tỉnh khác chuyển tới đó mày”
“Sao? Vậy hả?” – Tuấn nhìn theo hướng mà cô bạn chỉ, đó là một học sinh nam với vẻ ngoài điềm tĩnh, đang cúi mặt đọc chăm chú quyển sách để trên bàn. Tuấn chỉ nhìn lướt qua mà vẫn chưa rõ mặt nhưng vẫn có chút gì đó khiến đôi lúc Tuấn lại đảo mắt sang phía học sinh mới ấy. Sau đó, tiết học bắt đầu và như mọi ngày buổi học kéo dài đến tận trưa.
Tùng…Tùng…Tùng…Tiếng trống kết thúc tiết cuối của hôm nay vang lên cũng là lúc ngôi trường lại náo nhiệt đông đúc học sinh ra về sau một buổi học có phần căng thẳng và mệt nhoài. Tuấn chồm người dậy sau khi ngã gục lúc tiếng trống vang lên rồi thu dọn đồ đạc và cùng con Nhi và vài đứa bạn trong nhóm nữa ra về sau cùng trong lớp. Học sinh mới ấy cũng vừa lúc rời khỏi chỗ ngồi mà bước ra về phía cửa lớp, Tuấn cũng theo hướng về phía cửa lớp và thật sự bất ngờ trước khuôn mặt điển trai đầy góc cạnh, làn da đen rám nắng cùng dáng vóc to cao với cánh tay đầy bắp thịt của học sinh mới ấy khiến Tuấn phải đứng mắt nhìn chằm chằm mà quên mất học sinh mới ấy cũng đang bước lại gần mà cũng đang hướng mắt nhìn cậu. Cả hai chạm mặt và nhìn nhau, trong chốc lát đối với Tuấn như muốn thời gian ngừng lại lâu hơn chút để Tuấn có thể nhìn thật kỹ về con người ấy hay thậm chí là bắt chuyện chào hỏi vài câu. Chợt con Nhi và đám bạn kéo tay đi trước khiến Tuấn giật mình vội chạy theo, chỉ kịp quay lại nhìn vội một cái với cậu học sinh mới ấy.
Thời tiết ở cái xứ này nói cho vui có thể chỉ có hai mùa là mùa nóng và mùa rất nóng. Cái nắng chói chang của buổi trưa khiến ai nấy cũng đều thấy oi bức khó chịu, Tuấn đạp xe cùng đùa giỡn cười nói với mấy đứa bạn trên đường về nhà, nhưng có ai biết được trong đầu Tuấn hiện tại chỉ nghĩ đến con người mà khi nãy lần đầu tiên chạm mặt nhau. Trời nắng lại nóng chỉ có chiếc nón kết đội trên đầu khiến mặt Tuấn đỏ hừng, trên trán lại lấm tấm mồ hôi hột, chiếc áo sơ mi trắng của Tuấn cũng thấm đẫm ở phía sau làm hiện lên tấm lưng dài và bờ vai rộng có phần săn chắc của cái tuổi mới lớn. Căn nhà thân thuộc của Tuấn đã hiện ra trước mắt, con Nhi đi phía trước quay lại nói vài điều với thằng bạn thân rồi cũng chạy thẳng về nhà của nó. Tuấn rẽ xe vào nhà nhanh nhất có thể để tránh được cái nắng gay gắt ngoài đường, bên trong nhà từ phía dưới bếp vọng lên tiếng của người chủ gia đình là giọng nói trầm khô khan có phần uy quyền nhưng sâu thẳm vẫn chứa đựng sự quan tâm dành riêng cho mỗi thành viên trong nhà.
“Về rồi thì vô ăn cơm đi! Cả nhà cũng đang đợi mày đây…” – ông Chín Lộc nói lớn với giọng điệu thúc giục Tuấn.
“Dạ, con mới về” – Tuấn đi vào rồi đặt chiếc cặp lên cái ghế ở phòng khách rồi đi thẳng vào trong tiến lại phía bồn nước rửa mặt cho tỉnh táo.
Mẹ Tuấn đang dọn vài món lên bàn ăn nhìn thấy thằng con mình liền cười: “Đói bụng lắm rồi phải không? Nhanh lại ngồi ăn với cha mày luôn đi, ổng đợi mày đói mà nãy giờ cằn nhằn tao quá bây ơi…”
Tuấn bước lại bàn ăn, tay cởi vội vài chiếc nút áo cho thoáng rồi ngồi xuống chợt nhìn sang chỗ chú Út hay ngồi liền quay sang hỏi ông Chín Lộc.
“Chú nay đâu rồi sao không ăn cơm vậy cha?”
“Chú mày còn ở bên lò gạch sắp xếp cho mấy công nhân mới vô làm, lúc này nhiều mối đặt nên phải thêm người mới kịp…Mày có rảnh thì ra phụ tiếp tao với chú mày trông coi đi…Lúc này tao không thấy mặt mũi mày ra đó nghe”
“Con ra đó chỉ phá thôi chứ giúp gì đâu mà cha kêu”
“Tao đập cho chết ở đó mà giỡn giỡn”
“Cha mày nói vậy rồi có rảnh thì ra đó phụ đi, anh mày hồi đó cỡ mày là ra làm đủ thứ giúp cha mày rồi…” – mẹ Tuấn tay vừa xới cơm vừa nói thêm.
“Thì để con ra…”
“Thôi thôi ăn cơm đi, tao đói bụng quá rồi!” – ông Chín Lộc vội cầm chén cơm mà ăn nhanh để còn kịp nghỉ trưa lấy sức cho công việc buổi chiều ở lò gạch.
Tuấn từ nhỏ tuy sinh ra trong gia đình có sẵn cơ nghiệp nhưng bản thân chưa từng nghĩ sẽ nối tiếp nghề làm gạch này của ông cha mình. Ông Chín Lộc bên trong suy nghĩ lại thương thằng con trai út nhất nên mong muốn sau này thằng Tuấn sẽ thay ông gìn giữ lò gạch này, anh trai của Tuấn hiện tại đã là bác sĩ sinh sống cùng vợ và con trên thành phố, chị gái Tuấn cũng đã lấy chồng cách đây 2 năm và hiện sinh sống bên nhà chồng. Còn chú Út năm nay đã hơn 30 tuổi nhưng hiện tại vẫn còn độc thân, từ lâu đã sinh sống với gia đình Tuấn, cùng ông Chín Lộc phụ giúp quản lý cái lò gạch Yên Lộc.
Sau bữa cơm trưa, ông Chín Lộc ra chiếc võng mắc trước nhà nằm nghỉ trưa, chiếc tivi ở phòng khách cũng đang phát mấy bài cổ nhạc mà cha Tuấn thường xuyên nghe. Hai chú chó cũng như là thành viên trong nhà Tuấn, một con là Mực một con là Xù cũng đang nằm hướng mắt về phía cổng nhà sau khi được no nê phần thức ăn còn lại sau bữa ăn trưa của gia đình. Tuấn giúp mẹ mình dọn dẹp và rửa chén bát rồi cũng đi về phòng mình, mẹ Tuấn sau đó vẫn còn làm một số việc lặt vặt trong nhà.
“Mày chiều coi không có học thì ra với ổng đi, để ổng cứ la suốt tao cũng mệt…”
“Con biết rồi, mà bây giờ con muốn ngủ chút…học cả buổi sáng rồi mẹ” – Tuấn nói với giọng làm nũng, chỉ có mẹ là người Tuấn có thể thoải mái nhất, đối với mẹ Tuấn cũng vậy thằng con mình luôn chỉ là một đứa trẻ.
“Thì tao nói vậy đó… làm sao thì làm”
Sau khi nghe hết câu nói của mẹ Tuấn cũng đi về phía phòng mình vào phòng rồi đóng nhẹ cửa, dù sao Tuấn cũng cần một không gian riêng tư cho mình nên khóa cửa đã được chốt lại. Tuấn bật ngay máy điều hòa được gắn phía trên tường rồi thay nhanh bộ đồng phục trên người, tay mở từng chiếc nút áo rồi cởi phăng chiếc áo sơ mi có thể khiến Tuấn nãy giờ cảm thấy khó chịu vì sực nóng nực. Tuấn đã có những biểu hiện dậy thì từ năm lớp 8 với sự “trổ mã” và bể giọng mà hầu như bất kỳ thằng con trai nào cũng có, vốn từ nhỏ Tuấn là một đứa trẻ hiếu động, thích những trò vận động chạy nhảy vui chơi cùng bạn bè đồng trang lứa, lại tầm 1, 2 năm trở lại đây còn hay ra lò gạch phụ những công việc mình có thể làm nên cơ thể Tuấn phát triển rất cân đối. Cái lưng thon dài cùng đôi vai rộng vừa phải, hai cánh tay trông rất có lực bật lên vẻ mạnh mẽ nam tính, cơ ngực không to như những tay tập thể hình nhưng cũng đủ toát lên vẻ quyến rũ, hai đầu núm vú màu nâu nhạt xung quanh có vài cọng lông, chiếc bụng phẳng lì nhưng săn chắc có vài múi cơ nhỏ nổi lên kèm theo đám lông chạy dọc từ chỗ rốn xuống. Tuấn cũng cởi luôn cả chiếc quần dài mà mặc độc cái quần lót màu trắng bên trong, vì hầu như mỗi ngày Tuấn đều cùng đám bạn ra sân chơi đá bóng nên sở hữu cặp chân chắc nịch với đám lông chân trông thật sự cứng cỏi. Máy điều hòa được Tuấn chỉnh vừa phải rồi Tuấn ngã ngay trên chiếc giường quen thuộc của mình mà đánh một giấc ngủ trưa thật ngon lành.
…Còn tiếp…