Truyện Suy Tàn

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
callboy sai gon top bot
trai bao
callboy sai gon top bot
trai bao sai gon
trai bao
trai bao
callboy sai gon top bot
callboy sai gon top bot
trai bao
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Giới thiệu: Vương quốc X được cai trị bởi một gia tộc vô cùng tàn bạo. Họ bóc lột nhân dân, đầu tư vào vũ trang, quân đội, tiến hành xâm lược tất cả các nước láng giềng. Trị vì gia tộc này, lại là 1 tên mỹ thiếu niên còn trẻ, rất trẻ…

Sống trong cùng vương quốc này, không chỉ có gia tộc đó, còn có những thành phần phản động. Và tên thủ lĩnh họ, không ai khác chính là người anh trai bị truất ngôi của hoàng đế đương thời…

Chương 1:

– Đức vua, đến giờ thức dậy rồi…

Tiếng của Tiểu Lâm vang lên, kéo Dạ Hiên quay lại thực tại. Đêm qua, lại là 1 giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, cậu nhìn thấy mẹ mình ngay trước mặt, nhưng đến khi bà quay đi, đó lại là khuôn mặt của ba. Họ đi xa dần, đến khi Dạ Hiên chạm vào được họ thì họ lại hóa thành một vũng máu…

– Thưa đức vua, ngài không khỏe phải không ?

Nhìn sắc mặt của Dạ Hiên, Tiểu Lâm đã có thể phần nào khẳng định được suy nghĩ của mình. Cậu đi theo hầu hạ vị vua trẻ tuổi này từ khi còn nhỏ, đến nay đã trải qua gần 20 năm…

– NGươi tinh mắt thật. Nhìn khuôn mặt của ta cũng đoán ra được.

Dạ Hiên mỉm cười nhìn Tiểu Lâm. Người này chính là cánh tay phải đắc lực của Dạ Hiên, chính là thanh kiếm có phần quyết định trong các kế hoạch. Dạ Hiên ấn tượng vô cùng ấn tượng với tên người hầu này.

– Người đâu, đem trà vào đây.

Giọng của Tiểu Lâm vừa cất lên, đã có 1 nữ hầu mở cửa bưng khay đựng trà vào…

– Thưa đức vua, hôm nay người có 1 cuộc gặp mặt với con gái tể tướng. Sau đó người có lịch tập kiếm, tập cưỡi ngựa và sau đó là xử lí công chuyện triều đình. Tiếp theo là buổi học về khiêu vũ và nhảy, cuối cùng là cùng quần thần đến xem vở kịch trong khu rạp của Roovery.

– Được rồi,, người đi chuẩn bị bữa sáng đi…

Chờ đến khi Tiểu Lâm đi khỏi, căn phòng trắng bóc chỉ còn lại mình Dạ Hiên. Vị trà nóng, có cái đắng hòa quyện với cái ngọt ngào, tạo nên một cảm giác vô cùng ấm áp. Nhưng tách trà này vì sao lại không phá tan được cảm giác bất an trong lòng Dạ Hiên ?

Dạ Hiên vẫn nhớ những tách trà đầu tiên mình được uống. Đó là của người anh trai đã biến mất của mình, Dạ Thành. Vị trà lúc đó, dù không được ngon đến mức xuất sắc, nhưng nó lại để lại trong Dạ Hiên những cảm xúc vô cùng khó phai mơ…

” Cạch cạch ”

Đó là tiếng hiệu quen thuộc của Tiểu Hàn, tên người cận vệ vô cùng thân cận với Dạ HIên. Nhưng hắn không phải là tên cận vệ bình thường. Đó chính là một tên sát thủ chuyên đi ám sát những mục tiêu mà Dạ HIên yêu cầu. Hắn thật sự rất được việc…

– Vào đi…

Cửa dần dần mở ra, từ ngoài cửa sổ, một thân ảnh cường tráng mặc bộ quần áo đen tuyền vô cùng quyến rũ, bước vào.

– Thưa đức vua, nhiệm vụ cửa người thần đã hoàn thành.

Dạ Hiên nhìn những vết rách vải áo của hắn. Có chỗ đang chảy máu.

– Ngươi lần này làm sao vậy ? Có chút việc cỏn con cũng để bị thương dễ dàng như vậy …

Nghe đến đây, Tiểu Hàn liền quy xuống, dập đầu xuống đất nói:

– Thưa đức vua, nhiệm vụ lần này, thật sự là nô tài bất tài, vẫn gây ra sự chú ý. Thần xin chịu mọi xử phạt của Ngài.

– Không sao. Đứng lên đi…

Dạ Hiên vô cùng quí trọng hai người Tiểu Hàn và Tiểu Lâm. Hai người họ không chỉ được việc đa tài, mà còn có lòng trung thành vô cùng to lớn. Đối với họ, Dạ Hiên không chỉ là bậc trên , mà còn là mặt trời, là cả thế giới của họ…

– Vậy, thưa đức vua, xin phép cho thần được trở về nhà…

– Sao phải vội vã vậy ? Chờ đến khi Tiểu Lâm đến thì về cùng hắn.

– Đa tạ đức vua…

Dạ Hiên từ lâu đã ngưỡng mộ tình cảm của 2 người họ. Họ đến với nhau sau khi trải qua hàng năm trời tìm hiểu nhau, rồi yêu nhau thắm thiết, giành cả cuộc đời cho nhau. Đến nay, họ đã có 2 đứa con nhỏ vô cùng dễ thương, cuộc sống của họ, tình yêu của họ vẫn không thay đổi…

Nói thêm một chút. Ở đây, đàn ông cũng có thể sinh con. Rất dễ dàng. Vì vậy, việc gia đình gồm 2 người đàn ông cũng không có gì là lạ cả.

– Thưa đức vua, đồ ăn đến rồi.

Tiếng nói của Tiểu Lâm cắt đứt dòng suy nghĩ của Dạ Hiên. Dạ Hiên mỉm cười …

*****

Trên con đường tới khu đại điện, Dạ Hiên gặp rất nhiều người. Hầu hết là các quan đại thần và các cận, hộ vệ cung điện. Ai nấy cũng đều kính cẩn chào đức vua, nhưng nào ai biết được sâu trong thân tâm họ đang nghĩ gì…

– Chà… Chào đức vua.

Nghe tiếng nói này, dù không quay lại, Dạ Hiên vẫn biết đó là ai.

– Chào tể tướng Wilson.

Tể tướng Wilson, không ai khác chính là người có con gái sẽ gặp mặt Dạ HIên trong buổi sáng nay. Dù chưa đến 50 tuổi, nhưng ông đã có hơn 20 năm kinh nghiệm trên chiến trường máu lửa. Từ một quân sĩ quèn, lên dần đến chức tiểu đội trưởng, trung đội, đại đội, rồi tiểu đoàn, trung đoàn, rồi cuối cùng chính là người điều khiển toàn bộ các mặt trận chính.

– Đức vua hôm nay có chuyện gì không vui phải không ? Thần nhìn sắc mặt của người không tốt. Hay để ta hoãn lại cuộc nói chuyện được không ?

– Không cần. Cứ để ta gặp mặt con gái Ngài một lần. Cũng đã lâu rồi ta không gặp chị ấy. Ngươi còn việc gì không ?

– Dạ thưa đức vua. Gần đây thần phát hiện được những mầm mống của bọn phản động phía Nam đất nước. Chúng dù không nhiều, nhưng cũng đã chống lại những đợt thu thuế của ta.

– Ngươi cứ việc đem quân đi tiêu diệt chúng đi. Trên đường đi tiện thể bảo quân lính tránh việc tiến vào làng. Dân làng có vẻ không thích những tên lính của ngươi.

– Dạ…

Nhìn khuôn mặt hối lỗi của Wilson, thực sự rất tức cười. Nhưng Dạ Hiên không hề bật một tiếng cười nào. Có 1 tiểu đội của Wilson , trong một lần vào làng, đã uy hiếp dân làng, cướp bóc và hãm hiếp nhiều người. Việc đó đã dấy lên làn sóng chỉ trích quân đội vô cùng mạnh của mọi người. Nhưng mọi việc Dạ Hiên đã giải quyết vô cùng ổn thỏa. Tên tiểu đội trưởng đã bị tử hình, những tên khác trong tiểu đội cũng bị đưa đi làm nô lệ cho những động mại dâm của vương quốc. Còn những nạn nhân của vụ việc này, đã được đưa lên thủ đô để hỗ trợ sinh con và trang trải đời sống…

– Nếu còn để trẫm nghe thấy một tiếng nói hay một lời đồn nào về những việc tương tự, thì trẫm không bỏ qua đâu.

– Thần xin nghe lời Ngài…

– Đi đi…

Sau khi tể tướng bước đi, Dạ Hiên liền đi ra khu vườn thượng uyển. Bên cạnh luôn có Tiểu Lâm theo sát, và luôn luôn có binh lính bảo hộ hai bên đường đi.



Dạ Hiên bước vào vườn thượng uyển. Khu vườn này trải qua hàng trăm năm,vẫn không hề thay đổi. Vẫn có nét cổ kính, vẫn có những cây đại thụ, vẫn có gốc cây đại thụ và những bông hoa nở rực rỡ.

– Thưa đức vua, Ngài ngồi xuống đi ạ . Ngài đã bước từ nãy đến giờ, đã gần một tiếng rồi đấy ạ.

– Không sao. Ta vẫn còn khỏe lắm.

Tiểu Lâm nghe thấy Dạ Hiên nói vậy, đành thở dài ngao ngán, rồi trở về nhà. Dù để đức vua ở đây cũng hơi nguy hiểm, nhưng tên nào có thể lọt vào đây được cơ chứ. Dù có cánh cũng khó có thể vươtj thành vào đây



Dạ Hiên buông mình xuống thảm cỏ trong vườn thượng uyển. Ngày nhỏ, mình cùng đại ca vẫn thường nằm chơi đùa ở đây. Giờ đây, anh ấy ở đâu mình cũng không biết…

– Đức vua, nằm đó sẽ cảm lạnh đó.

Một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp từ những cái cây cổ thụ ló ra, nói với Dạ Hiên.

Dạ Hiên vui vẻ, bật dậy nói:

– Tử Lam, chị về rồi đấy à ?

– Cũng là do cha thần gọi về. Cũng vì nhớ bệ hạ quá nên trở về.

Nói rồi nàng cười rộ lên. Điệu cười của nàng đẹp như đóa hoa vậy, không ai không yêu thích điệu cười của nàng, kể cả Dạ Hiên.

– Chị cũng nằm xuống đây với em đi…

– Dạ , thưa bệ hạ…

2 người , một người là đức vua một nước, một người là nữ kiếm sĩ nổi danh giang hồ, cùng nằm với nhau trên thảm cỏ xanh ngắm bầu trời kia, thật sự là vô cùng lạ.

Tử Lam chính là con gái độc nhất của tể tướng Wilson. Tử Lam, Dạ Hiên, Dạ Thành, đều là học trò của cùng một người thầy nổi tiếng. Trong 3 người, Dạ Thành chính là người xuất chúng hơn cả, không chỉ giỏi võ thuật, giỏi kiếm đạo, mà kể cả văn chương và binh lược cũng không hề thua kém những vị tướng danh tiếng trong triều đình. Nhưng số phận của anh ấy, thật sự quá đau khổ…

– Bệ hạ đã tìm được vương gia chưa ?

Hỏi xong câu đó, Tử Lam cũng không mong sẽ nhận được câu trả lời. Dạ Thành đã mất tích hơn 6 năm nay, đến tin tức mà mình nhận được về anh ấy là số 0, thì ở triều đình làm sao có thể nhận được tin gì hữu ích chứ.

– Có lẽ anh ấy vẫn ở đâu đó ở phía Bắc…

– Có lẽ vậy…

*****
 

Bài tương tự