A
Các bạn có thể tin hoặc không tin câu chuyện này, nó có thể là thực cũng có thể là hư cấu, nhưng ít nhất nó cũng có một phần kí ức của bản thân người viết, hãy xem nó như một cuốn nhật kí cũng được. Mong các bạn tôn trọng.
31/05/2018
Khởi đầu :
Chợt thức giấc lúc nửa đêm, cậu quay sang hôn nhẹ lên mái tóc đen rối của anh, bây giờ là 2h sáng theo múi giờ của Thổ Nhĩ Kì, nhìn sườn mặt của anh với hàng râu quai nón lún phún chưa cạo kĩ, cậu nhẹ nhàng vuốt ve nó, cảm giác đó làm những dòng kí ức trong cậu dâng lên, dịu dàng, sâu đậm, mang chút men lâng lâng như chính tình yêu cậu dành cho anh vậy. Nhẹ nhàng đắp thêm chăn cho anh, cậu đến bên chiếc ghế kê cạnh khung cửa sổ, tự rót cho mình một ít trà làm từ hoa saffron, bên ngoài kia là những ánh đèn chập chờn của thành phố nhỏ về đêm tựa như ngàn vì sao trên bầu trời kia, tất cả hòa làm một làm cho khung cảnh thêm rộng lớn, hít nhẹ một hơi đầy mùi cỏ đất, cậu ngồi xuống, lặng nhìn anh đang say xưa trong giấc ngủ, hình bóng này dường như đã trở thành một phần trong cậu. Những kí ức tựa như một dòng sông chảy tràn ra đôi bờ, len lỏi từng chút từng chút, thấm sâu vào linh hồn cậu vậy.
Năm ấy…
Mời bác sĩ Trần Phúc Đăng, đã đến lượt phỏng vấn của bạn.
Cậu hồi hộp bước qua cánh cửa gỗ phía trước mặt, nhẹ nhàng mở cửa nhìn vào trong. Một người phụ nữ tầm 50 tuổi đang ngồi gần cửa sổ, bà mặc một chiếc áo vét màu xanh lam, mái tóc nâu xoăn lên nhẹ nhàng, khuôn mặt có chút hào hứng nhìn cậu. Bà từ từ đẩy gọng kính lên, mỉm cười :
– Bác sĩ Đăng, mời ngồi.
Cậu từ từ ngồi xuống đối diện bà, cũng mỉm cười đáp lại.
– Tôi là Maria Turcotte, gọi tôi là bà Maria là được rồi !
– Vâng, bà Maria !
– Chúng tôi có nhận được thư phỏng vấn của cậu vào MSF * , sau khi xét đủ điều kiện, chúng tôi cho mời cậu đến đây để tiến hành phỏng vấn lần cuối.
– Vâng thưa bà !
Khẽ nhìn cậu thanh niên trước mặt, Maria nhìn có vẻ hài lòng, cậu thanh niên này tạo cho người ta có cảm giác thân thuộc, đặt biệt đôi mắt toát lên vẻ trong sáng của tuổi trẻ. Bà nhìn cậu một lần nữa rồi hỏi :
– Mục đích nào đưa cậu tìm đến với MSF chúng tôi, cậu biết đấy, công việc khi cậu tham gia vào MSF sẽ khác xa so với những gì cậu tưởng tượng, nó không phải là công việc mà cậu sẽ làm như ở Việt Nam, cậu sẽ đối mặt với nhiều vấn đề như dịch bệnh, thảm họa, thậm chí là xung đột vũ trang. Cậu có cân nhắc gì không ?
– Thưa bà Maria, cám ơn vì đã ưu ái cho một bác sĩ như tôi cơ hội được có một cuộc phỏng vấn như hôm nay, trở thành một phần của MSF là ước mơ của tôi từ những năm còn ngồi trên ghế nhà trường, mỗi lần tôi chứng kiến những công việc mà mọi người đã và đang làm, tôi lại cảm thấy có gì đó thôi thúc tôi phải làm gì đó cho những người đang phải chịu những thiệt thòi ngoài kia. Còn nếu vì khó khăn mà tôi vứt bỏ bệnh nhân của mình thì tôi không còn xứng đáng với danh xưng Bác sĩ nữa.
Maria nhìn vào ánh mắt của cậu thanh niên ngồi đối diện mình, trông thật bình thường nhưng cũng có nột sức hút kì lạ, như một sự khẳng định. Bà từng phỏng vấn rất nhiều người, nhưng trong mắt họ bà thấy được cái thực sự họ muốn chỉ là trải nghiệm, vâng chính xác là trải nghiệm. Mà đối với những ai đã tham gia vào công việc này, trải nghiệm chỉ là cái để giết chết trách nhiệm, bà vẫn phê duyệt cho những người này tham gia nhưng cũng chỉ vài tháng, khi cái trải nghiệm đã trở nên quá dư thừa thì cũng là lúc họ vứt bỏ lại cái trách nhiệm ban đầu. Nhưng cậu thanh niên này khác.
Bà mỉm cười nhẹ nhàng :
– Tôi sẽ đưa hồ sơ của cậu trực tiếp lên cho bà Joanne Liu, hy vọng sau này cậu sẽ trở thành một thành viên của chúng tôi.
– Vâng ! cảm ơn bà rất nhiều ! chúc bà sức khỏe !
Cậu bước ra khỏi cánh cửa thở phào nhẹ nhõm, lúc này đây cậu chỉ muốn bay về báo cho ba mẹ mình thật nhanh, nói cho họ biết con trai họ sắp thực hiện được ước mơ ấp ủ bao lâu nay, cậu cảm thấy hai khóe mắt mình cay cay, nước mắt cứ chực tuôn ra, lồng ngực cậu như muốn nổ tung bởi niềm vui sướng này. Cậu nhảy nhót như một chú chim sẻ nhỏ giữa lòng thành phố Sydney mặc cho những ánh nhìn kì lạ đổ về phía mình. Đó là một buổi chiều mùa hè của nhiều năm trước, có lẽ đó là một trong những dấu ấn quan trọng nhất trong cuộc đời cậu, chính nó đã cho cậu những cuộc gặp gỡ ngọt ngào, những cuộc chia ly đắng cay, những biến cố thăng trầm và anh, như một vì sao sáng dẫn lối cho cậu qua cơn bĩ cực giữa sa mạc mênh mông ấy.
(*)Bác sĩ không biên giới hay Y sĩ không biên giới (tiếng Pháp: Médecins sans frontières, viết tắt MSF, tiếng Anh : Doctors without borders ) là một tổ chức phi chính phủ quốc tế do một số bác sĩ người Pháp thành lập vào năm 1971 với mục đích nhân đạo.[1]
Tổ chức này đưa ra những cứu trợ y tế trong các trường hợp khẩn cấp như thiên tai, dịch bệnh, nạn đói hay chiến tranh… Bác sĩ không biên giới còn có những hoạt động dài hạn như cứu trợ sau các thiên tai, trong các cuộc xung đột kéo dài hay giúp đỡ những người lưu vong.
MSF đã được trao giải Nobel Hòa bình vào năm 1999.
31/05/2018
Khởi đầu :
Chợt thức giấc lúc nửa đêm, cậu quay sang hôn nhẹ lên mái tóc đen rối của anh, bây giờ là 2h sáng theo múi giờ của Thổ Nhĩ Kì, nhìn sườn mặt của anh với hàng râu quai nón lún phún chưa cạo kĩ, cậu nhẹ nhàng vuốt ve nó, cảm giác đó làm những dòng kí ức trong cậu dâng lên, dịu dàng, sâu đậm, mang chút men lâng lâng như chính tình yêu cậu dành cho anh vậy. Nhẹ nhàng đắp thêm chăn cho anh, cậu đến bên chiếc ghế kê cạnh khung cửa sổ, tự rót cho mình một ít trà làm từ hoa saffron, bên ngoài kia là những ánh đèn chập chờn của thành phố nhỏ về đêm tựa như ngàn vì sao trên bầu trời kia, tất cả hòa làm một làm cho khung cảnh thêm rộng lớn, hít nhẹ một hơi đầy mùi cỏ đất, cậu ngồi xuống, lặng nhìn anh đang say xưa trong giấc ngủ, hình bóng này dường như đã trở thành một phần trong cậu. Những kí ức tựa như một dòng sông chảy tràn ra đôi bờ, len lỏi từng chút từng chút, thấm sâu vào linh hồn cậu vậy.
Năm ấy…
Mời bác sĩ Trần Phúc Đăng, đã đến lượt phỏng vấn của bạn.
Cậu hồi hộp bước qua cánh cửa gỗ phía trước mặt, nhẹ nhàng mở cửa nhìn vào trong. Một người phụ nữ tầm 50 tuổi đang ngồi gần cửa sổ, bà mặc một chiếc áo vét màu xanh lam, mái tóc nâu xoăn lên nhẹ nhàng, khuôn mặt có chút hào hứng nhìn cậu. Bà từ từ đẩy gọng kính lên, mỉm cười :
– Bác sĩ Đăng, mời ngồi.
Cậu từ từ ngồi xuống đối diện bà, cũng mỉm cười đáp lại.
– Tôi là Maria Turcotte, gọi tôi là bà Maria là được rồi !
– Vâng, bà Maria !
– Chúng tôi có nhận được thư phỏng vấn của cậu vào MSF * , sau khi xét đủ điều kiện, chúng tôi cho mời cậu đến đây để tiến hành phỏng vấn lần cuối.
– Vâng thưa bà !
Khẽ nhìn cậu thanh niên trước mặt, Maria nhìn có vẻ hài lòng, cậu thanh niên này tạo cho người ta có cảm giác thân thuộc, đặt biệt đôi mắt toát lên vẻ trong sáng của tuổi trẻ. Bà nhìn cậu một lần nữa rồi hỏi :
– Mục đích nào đưa cậu tìm đến với MSF chúng tôi, cậu biết đấy, công việc khi cậu tham gia vào MSF sẽ khác xa so với những gì cậu tưởng tượng, nó không phải là công việc mà cậu sẽ làm như ở Việt Nam, cậu sẽ đối mặt với nhiều vấn đề như dịch bệnh, thảm họa, thậm chí là xung đột vũ trang. Cậu có cân nhắc gì không ?
– Thưa bà Maria, cám ơn vì đã ưu ái cho một bác sĩ như tôi cơ hội được có một cuộc phỏng vấn như hôm nay, trở thành một phần của MSF là ước mơ của tôi từ những năm còn ngồi trên ghế nhà trường, mỗi lần tôi chứng kiến những công việc mà mọi người đã và đang làm, tôi lại cảm thấy có gì đó thôi thúc tôi phải làm gì đó cho những người đang phải chịu những thiệt thòi ngoài kia. Còn nếu vì khó khăn mà tôi vứt bỏ bệnh nhân của mình thì tôi không còn xứng đáng với danh xưng Bác sĩ nữa.
Maria nhìn vào ánh mắt của cậu thanh niên ngồi đối diện mình, trông thật bình thường nhưng cũng có nột sức hút kì lạ, như một sự khẳng định. Bà từng phỏng vấn rất nhiều người, nhưng trong mắt họ bà thấy được cái thực sự họ muốn chỉ là trải nghiệm, vâng chính xác là trải nghiệm. Mà đối với những ai đã tham gia vào công việc này, trải nghiệm chỉ là cái để giết chết trách nhiệm, bà vẫn phê duyệt cho những người này tham gia nhưng cũng chỉ vài tháng, khi cái trải nghiệm đã trở nên quá dư thừa thì cũng là lúc họ vứt bỏ lại cái trách nhiệm ban đầu. Nhưng cậu thanh niên này khác.
Bà mỉm cười nhẹ nhàng :
– Tôi sẽ đưa hồ sơ của cậu trực tiếp lên cho bà Joanne Liu, hy vọng sau này cậu sẽ trở thành một thành viên của chúng tôi.
– Vâng ! cảm ơn bà rất nhiều ! chúc bà sức khỏe !
Cậu bước ra khỏi cánh cửa thở phào nhẹ nhõm, lúc này đây cậu chỉ muốn bay về báo cho ba mẹ mình thật nhanh, nói cho họ biết con trai họ sắp thực hiện được ước mơ ấp ủ bao lâu nay, cậu cảm thấy hai khóe mắt mình cay cay, nước mắt cứ chực tuôn ra, lồng ngực cậu như muốn nổ tung bởi niềm vui sướng này. Cậu nhảy nhót như một chú chim sẻ nhỏ giữa lòng thành phố Sydney mặc cho những ánh nhìn kì lạ đổ về phía mình. Đó là một buổi chiều mùa hè của nhiều năm trước, có lẽ đó là một trong những dấu ấn quan trọng nhất trong cuộc đời cậu, chính nó đã cho cậu những cuộc gặp gỡ ngọt ngào, những cuộc chia ly đắng cay, những biến cố thăng trầm và anh, như một vì sao sáng dẫn lối cho cậu qua cơn bĩ cực giữa sa mạc mênh mông ấy.
(*)Bác sĩ không biên giới hay Y sĩ không biên giới (tiếng Pháp: Médecins sans frontières, viết tắt MSF, tiếng Anh : Doctors without borders ) là một tổ chức phi chính phủ quốc tế do một số bác sĩ người Pháp thành lập vào năm 1971 với mục đích nhân đạo.[1]
Tổ chức này đưa ra những cứu trợ y tế trong các trường hợp khẩn cấp như thiên tai, dịch bệnh, nạn đói hay chiến tranh… Bác sĩ không biên giới còn có những hoạt động dài hạn như cứu trợ sau các thiên tai, trong các cuộc xung đột kéo dài hay giúp đỡ những người lưu vong.
MSF đã được trao giải Nobel Hòa bình vào năm 1999.