Truyện Rắn Khổng Lồ

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
callboy sai gon top bot
trai bao
callboy sai gon top bot
trai bao sai gon
trai bao
trai bao
callboy sai gon top bot
callboy sai gon top bot
trai bao
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Thằng Tuấn đang nằm tòng teng trên võng trong cái chòi giữa đồng. Trong tiếng nhạc dập dềnh hay ho nhịp nhành thế mà lại bị một cái giọng toang toát của anh Sáu dồn vào tai phone

— Tuấn ơi ghê quá , ghê quá

Thằng Tuấn bèn tháo tai phone ra, nhổm người ngồi dậy, diềm nhiên hỏi

— Gì vậy cha?

Anh Sáu nhảy phắc vào chòi ngồi, bàng hàng kể lại, giọng hớt ha hớt hải

— Tối qua mày ơi

— Tối qua sao ông nội

— Nghe ta kể trong kia có 1 vụ án mạng ( rùng mình 1 cái)..ghê quá… 2 thằng bê đê ghen tuông giết nhau

Nghe tới 2 từ bê đê. Thằng Tuần cảm thấy khó chịu, nhưng chuyện kinh khủng như vậy nó cũng quan tâm hơn. Nó hỏi

— Sao anh biết?

— Ông Tám ổng kể nè…hồi sáng ổng đi coi..ta nói a…quá dả man… tụi bê đê bây giờ ghê quá…toàn chặt người 3 bốn khúc..ghen rồi giết

Thằng Tuấn giựt mình

— Cái gì? Chặt ra luôn hả?

— Hông phải, tao nói cái vụ hỗm tao đọc trên báo

Thằng Tuấn co chân đạp vào đùi anh Sáu 1 cái

— Đụ mẹ…mà cũng thường thôi..thiếu cha gì nam nữ yêu đương giết nhau..bộ bê đê ăn hết của ông của cha anh hay sao mà anh toàn quy chụp cho bê đê là người xấu ko vậy? bê đê cũng là con người thôi..cũng có tình yêu..cũng có người xấu..cũng có người tốt..sao thiếu gì vụ giết người trên báo anh ko lên án mà bê đê giết người anh lên án?

Anh Sáu nghe thế thì ghìm mắt lại, trịch thượt chỉ vào mặt thằng Tuấn rồi bật cười

— Lộ rồi nhen…mày là bê đê

Thằng Tuấn khó chịu, gạt tay anh Sáu ra, quê độ nên nhảy xuống ruộng lững thững bước đi

— Thôi đi về đi…dòm cái mặt thấy mắc ghét

Thằng Tuấn bước lên con đê, bỏ anh Sáu lại sau lưng. Anh Sáu thấy vậy cũng bám theo đuôi thằng Tuấn. Anh Sáu lại chọc nhây, cố tình hét lớn

— Thằng Tuấn bê đê bà con ơi.. Thằng Tuấn chiều nào cũng đi ngắm trai tắm bà con ơi

Thằng Tuấn nghe thế liền quay phắc lại trả treo

— Bê đê kệ tui..thứ đẹp trai mà vô duyên mất dạy..mai mốt trâu xuống ăn lúa nhà anh tui đéo la dùm đâu..thứ quỷ..đồ âm binh

Thằng Tuấn nó cảm thấy tan nát cõi lòng. Thật ko ngờ người mà nó thầm thương trộm nhớ lại là một người kỳ thị giới tính cực đoan. Tình cảm ấp ủ của nó dành cho anh Sáu bấy lâu nay chỉ còn là một tia hy vọng mong manh chực chờ vụt tắt theo những câu trêu đùa ác ý của anh Sáu. Nào là bóng lải cái, thằng bệnh hoạn. Bao nhiêu từ ngữ oái oăm như những gáo nước lạnh dội vào đỉnh đầu nó. Đóng xuống từng bước chân nó. Khi nó chịu đựng hết nổi, nó tức tối quay trở lại vội vã, lao vào anh Sáu mà đánh 1 trận túi bụi. Họ ôm vật vã lấy nhau rồi cùng ngã nhào xuống ruộng, ập vào đống sình lầy vây bẩn. Anh Sáu ko kiểm soát đc mình, vật ngược thế thằng Tuấn xuống dưới mà trèo lên trên giường, bóp chặt tay nó khống chế rồi đấm túi bụi. Thằng Tuấn vừa đỡ vừa chống trả. Tuy vậy vẫn bị dính đòn của anh Sáu. Một con mắt nó bị nâu. Ông Tám đang vác cái cần câu trên lưng, tay nọ sách cái ống chúm bên trong có vài con lươn. Đang ngân nga câu vọng cỏ ” Ghe chiếc cà mau nhộm màu tươi thắm, công ăn cực lắm mưa nắng dãi dầu..chiếu này…” Bổng ông Tám nín lặng khi trông thấy thằng Tuấn và anh Sáu đang đánh lộn và chửi bới nhau đụ má đụ mẹ ở phía trước. Ông vội vã buông cái ống trúm và cây cần câu xuống đất rồi chạy phắn lại can ngăn. Ông ôm anh Sáu lôi ra khi anh ta đang ở trên thằng Tuấn vựa hạ cẳng tay, thượng cẳng chân. Ông la bài hải

— Tụi bay..sao vậy? Có chuyện gì

Ông ôm anh Sáu lôi ra xa. Thằng Tuấn ấm ức lồm cồm ngồi dậy. Không nói ko rằng mà lòng đầy quất nghẹn. Anh Sáu sừng sộ một lúc thì mới hạ hỏa. Bằng lòng bỏ về. Ông Tám thận trọng cầm tay anh Sáu dắt đi cùng, ngoáy đầu lại nói

— Tuấn..bay cũng về đi..tròm xóm với nhau có gì thủng thẳn từ từ mà nói

Mặc dù đã bước đi, anh Sáu vẫn xách mé

— Đồ lải cái

Ông Tám nhấc tay toang vả anh Sáu

— Ai lải cái

— Nó chứ ai

— Đã lải cái người ta nói đúng rồi mà còn hung hăng

Thằng Tuấn ấm ức, rơm rướm nước mắt, cúi nhặt lấy đôi dép lào rồi chạy vụt đi trong mắt mũi chèm nhem. Bất thình lình có 1 con rắn con lớn bằng cùm tay nó bò ngang con đê. Thằng Tuấn kịp nhìn ra nên đứng gấp lại. Nó trông thấy con rắn khá lớn. Chuyện rắn ở làng quê bất chợt bò ngang đường là chuyện thường tình. Nhưng trong thằng Tuấn có vẻ nghi kị nhiều lắm. Nhất là khi nó đi qua rồi bất chợt nhìn vào dấu đường mà con rắn vừa bò qua có dung dịch gì đó nhậy nhụa rất lạ thường. Thằng Tuấn bèn ngồi xuống, thận trọng lấy ngón tay quẹt lấy 1 ít rồi đưa lên mũi ngửi. Cảm nhận đc 1 mùi tanh tanh trong dung dịch, cùng 1 ít chất gì đó vón cục ở trên đường

Nó lầm bầm

” Sao lạ vậy ta? Chất gì của con rắn vậy kìa?”

Thằng Tuấn hiếu kỳ nhìn vào lọn lúa ngay bệ đê, nơi ruộng mà con rắn vừa bò ngang. Ở đó cũng có thứ dung dịch này. Nó chựt nghĩ đến chất nhau thai rồi lại lầm bầm

“ Rắn mới nở mới có chất nhau thai dính trên than, con này to bằng cùm tay làm gì là rắn mới nở chứ..chắc vừa ăn con gì đó hoặc bò từ đây ra nên dính thôi nè..hoặc là rắn mẹ chứ sao lại rắn con mà to như thế đc”

Thằng Tuấn gạt bỏ rồi cất bước ra về

Bẵn đi 1 ngày. Trong lúc thằng Tuấn đang cầm cây củi, xua mấy con trâu đang định tràn xuống đám lúa thì ông Tám từ đâu vội vả đi đến hỏi

–Tuấn..Bữa rày bay có gặp thằng Sáu hông?

Còn giận chuyện cũ. Thằng Tuấn vốn ko còn quan tâm đến anh Sáu. Mà nó cũng chẳng còn bén mãn đến khu vực trai làng tắm song để địa đỡm hang hóa nữa. Hôm qua anh Sáu cũng ko có ra coi lúa, cũng chẳng ai nói gì với thằng Tuấn. Hôm nay bất chợt nghe ông Tám hỏi. Mặc dù là giận nhưng nó vẫn điềm nhiên lắc đầu rồi nói

Con ko biết ông Tám ơi

Ông Tám tỏ vẻ lo lắng, chặc lưỡi rồi nói

Nhà nó cũng hổng biết nó đi đâu..cái thằng này thiệt là

Dứt lời ông Tám quay đi. Chỗ ông Tám với chỗ nhà anh sáu vốn là chỗ thân thiết. Ko những là tình làng nghĩa xóm mà còn là tình chiến hữu cố cựu giữa người lớn với nhau. Cái chuyện anh sáu đột nhiên đi đâu mà ko ai biết thì cũng thật là vô lí. Hổng lẽ ảnh ko điện về báo. Có đi chơi cũng nhắn gửi chứ lại. Thằng Tuấn cảm thấy đó cũng chẳng phải là điều mà nó cần quan tâm nữa. Cái tình thầm thương trộm nhớ cũng đã tan biến theo cái ngày ẩu đã với nhau rồi. Thằng Tuấn lại lụi cụi cắt cỏ, dọn dẹp lại cánh đồng chờ ngày gặt hái. Đó mới là điều mà nó quan tâm. Lũ chuột đồng phá hoại, tuy có ăn bớt một ích nhưng vẫn còn cái để gặt, cũng còn cái để ăn . Người nhà nông làm lụm vất vả là thế. Rủi ích nhiều may biết đâu mà lần. Nghe nói lũ đồng nguồn cũng đã đổ về vùng tứ giác Long Xuyên. Nay may rồi chỗ này cũng trắng trời nước lũ. Ông trời cũng còn chút tình nghĩa là cho cây lúa chín vừa kịp lúc. Ko lại lặn hụp mà cắt lúa non thì cũng cực chẳng đả. Cái đôi dép lào của nó vốn đã cũ kỷ nay lại bất ngờ xúc mất 1 quai. Cũng nên thay một đôi mới. Nó định bụng chiều nay sẽ đánh ghe ra chợ, tìm một đôi dép đẹp đẹp với vài bộ đồ coi đc để tân trang. Đặng còn kiếm bồ bịt trai tráng với người ta. Chứ lam lũ thế này trai làng nó thấy nó cũng bĩu môi. Nhìn chung thì thằng Tuấn nó cũng là người có nhan sắc. Tại tất bật công việc đồng án nên nước da cũng chai sạm đi. Trông mặt nó người ta cũng đoán nó 22 chứ chẳng ai nghĩ chỉ mới 18. Ở quê. Hiện tượng này người ta gọi là dú khí đá, dú ép. Bị vì nó “chín “ sớm hơn. Âu cũng là một cái nghiệp nhà nông. Tất đất tất vàng, ko bám lấy đất cũng chẳng biết làm gì mà sống. Cứ mỗi mùa nước lên là tôm cá đổ về. rắn rít cũng xa lánh nên bị ngập tìm đến vùng cao hơn. Người dân lại có them 1 cái nghề tay trái rầm rộ là mò cua bắt cá, bắt rắn. Thằng Tuấn chắc nó cũng phải vậy. Chờ nước lũ đi đến bao giờ. Cơm thì mỗi ngày mỗi ăn. Phải ko ăn mà cũng sống đc thì nó cũng ráng nằm trên cái chòi mà chờ cũng ko sao. Nó bấm bụng. Con rắn bữa hỗm mà căn lưới nếu bắt đc chắc cũng kiếm bộn tiền. rắn càng độc thì càng đắc tiền. Mà rắn mắc tiền thì cũng khó bắt. Mấy con rắn nước le que ko nộc bán cho mấy quán nhậu cũng đắp đổi qua ngày

Buổi chiều hôm đó. Thằng Tuấn đánh ghe ra chợ, sẵn mua đôi dép mới với mấy bộ đồ, nó mua một tấm lưới giăng rắn. Vậy là nó cũng quyết định mần theo 1 cái nghề tay trái để kiếm them thu nhập. Âu cũng là vì cuộc sống. Tay làm thì hàm nhai thế thôi.

Thằng Tuấn đang lom khom cắt cỏ trên cánh đồng cỏ, kế cạnh một cánh đồng bỏ hoang đầy ắp cỏ bông mây thì bị đánh động bởi những tiếng chạy thình thịch của lũ trâu đồng. Chúng chạy tác loạn như thể là bị hổ đuổi. Thằng Tuấn ghìm mắt nhìn lũ trâu. Nó chỉ cho rằng là một lũ trâu đói khát lúa, thèm thuồng cánh đồng nhà nó một cách đớn hèn, oán trách thằng Cu Đen con ông Bảy Bò, ham hố lợi nhuận ngốn mấy chục con bò lẫn trâu về nuôi, giao cho thằng con lười biếng trông coi, cắt cỏ cung phụng cho chúng ăn thì ko chú tâm, tối ngày cứ vùi đầu vào quán nét, miệt mài với thú Võ Lâm Truyền Kỳ. Chả bù với nhà thằng Tuấn, chỉ nuôi đúng có 2 con trâu đực để làm sức kéo. Hàng ngày ngoài việc kiếm một bãi cỏ vừa phải chăn cột cho chúng ăn, chiều lại lùa về. Thằng Tuấn còn tranh thủ làm thêm một bữa ăn tối cho chúng ngay tại chuồng. Vì thế mà trâu nhà nó sống cũng nhàn nhạ. Người ta nói chí phải , đông con khổ mẹ. Nuôi cho lắm trâu bò vào rồi chăm lo ko xuễ. Cứ như nhà thằng Tuấn, dù bò hay trâu, chỉ 2 là đủ, cỏ ngày 3 bữa, nước ngày 4 lần, có hập cái mỏ xuống vũng sình húp thêm miếng nước mương thì mới gọi là trâu bò. đâu cơ cực là bao, thời gian thảnh thơi thằng Tuấn còn bận bịu với công việc đồng án chứ. Nhà ông bảy bò nổi tiếng là lắm tiền nhiều cũ, nếu đem so sánh với ông Bá Hộ ngày xưa thì cũng chẳng có gì gọi là nói quá. Cái giàu của người ta nhiều người mơ ước. Tuy nhiên, ông Bảy Bò lại còn là một gả lươn lẹo, ỷ có chân đứng trong Chính Quyền thì lên mặt. Thường thì người ta thấy trâu nhà ổng thì chỉ khéo léo lùa ra, chả ai dám làm mất lòng phiền hà. Gả nào đường đột làm mất lòng với nhà ổng thì cũng bình thường thôi. Ông để bụng rồi canh me đánh vào kinh tế. Cứ mà chê lúa non lúa già, lúa chưa phơi đủ nắng rồi hành sách người ta ko cho đổ kho thì cũng mệt. Người dân quê thằng Tuấn lệ thuộc khá nhiều vào cái chủ vựa lúa, ngoài ra nông sản các thứ cũng vậy. Xu nịnh sống phải lòng thì ông du di cho, hiềm khích một tí là kiếm đầu ra khác cho nông sản đi Bưởi. Thời cuộc lũng đoạn, làm ăn khó khăn, nghề nông sao mà nó sất bất sang bang, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, đến mùa thua hoạch ai bảo sẽ thở phào thì cũng chẳng phải là nông dân. Thằng Tuấn thì khác, nó ghìm ông Bảy Bò này từ lâu. Ko biết sao nó ghét nhà ổng kinh khủng. Chẳng biết có phải vì mùa trước, cây lúa cắt đủ tuổi, phơi đủ nắng mà bị ổng chê ỏng che eo hòng ép giá nhà nó hay ko, chỉ biết là sau khi nó từ chối đổ vựa nhà ổng thì con đường tìm vựa khác cũng khá là mệt mõi. Cuối cùng đành bán quách cho đỡ tốn tiền vận chuyện đi đây đi đó.

Nói thế nào thì việc trâu nhà ổng lén phén đến cánh đồng thì cũng là trái khấy, dù trâu nhà ai thì nó cũng xua thế thôi. Suy cho cùng nó cũng chẳng phải là một thằng thù dai. Mặc dù nó có ghét ông Bảy bò đi chăn nữa.

Tiện cái liềm cắt cỏ trên tay, thằng Tuấn lao lên bờ chặn đầu đàn trâu bò. Thấy con người chúng lại quành đi hướng hắn, vẫn lao hầm hập như trâu chọi. Lạ chưa kìa. Cánh đồng cỏ bạt ngàn phía trước là nơi màu mỡ phì nhiêu biết bao. Bình thường trâu bò còn ăn chán, nếu có lạc lối mò xuống cánh đồng thì cũng chỉ một hai con là cùng, đằng này cả đống lũ lượt kéo nhau như đi ăn cổ. Đúng là lũ mất dạy thật. Ko giằn mặt thằng chủ một trận thì cũng ko mát dạ được. Thằng Tuấn hầm hực, lấy cây roi mây mà nó luôn thủ sẵn trong chòi cốt dành để xuy trâu bò, thằng Tuấn đi như chạy đến quất chon chót vào đàn trâu, bò cũng quất. Thằng Tuấn đánh cho nó đi càng xa đám lúa càng tốt. Rồi nó thở phào quay trở về cánh đồng khi đàn trâu đàn bò đã đc giải tán toàn tập. Đang lửng thửng bước đi, thằng Tuấn chợt chựng người khi nhìn thấy thằng Cu Đen con ông Bảy Bò đang lọt tọt đi tới. Thấy thằng Tuấn cầm cây roi mà lũ trâu thì bị xua đi xa hút thì thằng Cu Đen quở

— Làm gì mà nóng vậy bạn, xua ra khỏi cánh đồng nhà bạn đc rồi mừ

Thằng Tuấn ném lại một câu

— Chăn trâu thì chăn cột, ko cột đc thì lùa về chuồng đi, thả rong nó đi lung tung thì mệt

— Dạ thưa cha, cỏ đồng nhà con còn màu mỡ hơn lúa nhà cha, trâu động dục húc nhau dành giao phối làm huyên náo nên chạy phắn thế thôi…cha có động dục cha có đi rình lũ trai làng tắm hông vậy? Cha cũng bỏ chòi mà

Thằng Tuấn xanh mặt vì ko ngờ tin tốt chưa đc thơm gần mà tin xấu thì lại đồn xa kinh khủng. Xách mé nhau kiểu đó thì gan ruột nó lồng lên tới não. Đã sai khấy mà thằng Cu Đen còn phát ngôn chua lè chua lét làm thằng Tuấn nóng máu lên. Tưởng chừng là sẽ lao đến đánh lộn 1 một ra ngô ra khoai, nhưng ko, thằng Tuấn giằn lòng lại để tránh xung đột ko đáng có. Có vẻ như sau lần bị nâu 1 con mắt thì nó cũng rút ra đc 1 kinh nghiệm, rút ra đc 1 chữ “nhẫn”. Cũng nên nhẫn . Nhưng mà bị người ta chọt gậy mà nhẫn đến độ câm như hến là hèn. Thằng Tuấn chửi phắn lại

— Mày mất dạy, tao ko nói chuyện với mày nữa

Thằng Tuấn quay phắc bỏ đi về hướng chòi. Đã thế thằng Cu Đen chửi dói theo

— Trâu tao mà mất con nào thì mày liệu hồn

Thằng Tuấn giả điếc, bỏ mặc câu nói, nhảy phắc lên chòi rồi leo lên võng nằm. Còn thằng Cu Đen thì rối rít đi tìm đủ trâu lùa về. Vậy cho đáng đời, cái tội xao nhãng . Ko làm cho vài lần như thế thì cũng biết lễ độ. Coi bộ thằng Tuấn nó nghèo nhưng nó chẳng sợ ai.
 

Bài tương tự