Truyện Quỷ Vương

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
callboy sai gon top bot
trai bao
callboy sai gon top bot
trai bao sai gon
trai bao
trai bao
callboy sai gon top bot
callboy sai gon top bot
trai bao
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chương 2: Khế Ước(1)

Thạch Đầu tỉnh dậy khi nghe tiếng chim hót ngoài cửa sổ. Gian nhà tranh rách rưới đầy ván nhện và mùi gỗ ướt. Cậu ngồi dậy trên giường, lau vội nước mắt vẫn còn đọng như một thói quen mà mỗi sớm đều không quên. Đã hai trăm năm kể từ khi Sứ Thần Cát Nhạc La Thập hi sinh mình để cùng các Thần khác phong ấn Xích Niệm Quỷ Vương Kình Tích, sách sử ghi lại đó là trận đánh kinh thiên động địa nhất trong vòng một vạn năm qua mà thần giới và tiên môn gánh chịu hậu quả, bốn vị Thần bị thương nặng, mười ba Sứ Thần, hàng trăm, hàng ngàn Niệm Đạo Sứ bỏ mạng. Núi Bạch Linh máu đổ thành sông, người người kinh hãi vì sức mạnh hủy thiên hủy địa của Kình Tích và Bộ Quỷ của hắn. Nhưng cuối cùng chánh cũng thắng tà mặc dù cái giá để đổi lấy chiến thắng vô cùng lớn, đến tận hai trăm năm qua đi người người đồn rằng chỉ cần sống ở dưới chân núi Bạch Linh sẽ cảm nhận được linh hồn của Sứ Thần Cát Nhạc vẫn còn quanh quẩn, thậm chí đi lại trên núi Bạch Linh.

Đồn đoán chỉ là đồn đoán, người gặp Cát Nhạc thì ít, gặp cái tên ác quỷ Kình Tích trong mơ thì nhiều, bị hắn hù tới nỗi mặt mài phờ phạc sáng sớm còn không dám ra ngoài. Thạch Đầu có thể tự hào mà nói mình là số ít không bị Kình Tích hù, nhưng mỗi khi nghe tiếng gọi “Cát Nhạc” thê lương từ giấc mơ truyền ra, cả tim gan đều nhộn nhạo.

Nhà Thạch Đầu còn có mẹ già và hai đứa em, không chỉ có nhà cậu mà đa số hộ dân ở quanh chân núi Bạch Linh này cũng đã quen thân với sự nghèo đói. Người trồng lúa, người trồng ngô khoai, được mùa thì ăn cơm trắng, mất mùa thì ăn ngô thay vậy mà ai nấy cũng đều khỏe như trâu, ở đây lại không thường có thiên tai như ở các vùng khác ở Thổ Tây. Người ta nói nhờ Sứ Thần Cát Nhạc phù hộ, họ lập tận hơn mười cái đền to nhỏ lúp xúp từ chân cho tới đỉnh núi Bạch Linh, bỏ ngoài tai sự thật ở đây cũng là nơi “ngủ yên” của con quỷ tàn ác Kình Tích hồi hai trăm năm về trước.

Thạch Đầu năm nay tròn mười tám, tuy hơi gầy nhưng vẫn cao lớn với dáng vẻ trai tráng khỏe mạnh, gương mặt cậu hiền lành, không gọi là đẹp, cũng không có chi tiết nổi bật nhưng nhìn tổng thể ngũ quan hài hòa, càng nhìn thì càng như có lực hút khiến người ta không nỡ dời mắt, là loại duyên ngầm mà rất “thấm”. Nhất là ở đôi mắt, một đôi mắt đen nhánh sáng quắ, hiền lành vô hại, như viên ngọc trai đen ẩn chứa phía sau lại là sự khảng khái, minh bạch và tràn đầy chính nghĩa. Mặc dù xét tới tính cách Thạch Đầu không phải là người tinh nhạy mau lẹ, đôi khi còn hay ngẩn người như tên ngốc. Tự Thạch Đầu cũng nhận định cái tính cách chán ngắt này của mình đúng là rất ăn ý với cái tên.

Thạch Đầu, đầu đá, trơ như đá.

Mỗi ngày Thạch Đầu thức dậy lúc mặt trời còn chưa lên, vào bếp nấu vài củ khoai bỏ vô bị đựng chuẩn bị lên núi hái lá thuốc đi bán. Thạch Đầu cầm theo cành cây khô dò dẫm theo lối mòn, đường lên núi buổi sáng lạnh như lập đông, mấy tổ nhện cũng tắm kín sương giọt li ti trắng xóa, sương dày tới độ khó nhìn phương hướng, Thạch Đầu chỉ dựa vào mấy cái đền thờ Cát Nhạc lúp xúp bên đường mà định hướng đi lên. Khi nhìn thấy một cái đền thờ nhỏ mà ở trong đó có đĩa bánh bao trắng còn nóng hổi, Thạch Đầu không do dự đi qua, đem một cái bánh bao nhét miệng mình, hai cái còn lại cho vào bị, tiếp tục lấy cây chọc đường đi thẳng về phía trước. Người ở làng Bạch Linh này ai cũng sợ Kình Tích nên ngoài chuyện lên thờ cúng Cát Nhạc thì hiếm ai dám béng mảng lên núi, thế nên dù trên đây mọc nhiều loại dược quý cũng ít người biết mà dám hái, lại nói Thạch Đầu lại chính là trường hợp ngoại lệ. Cái tên cậu nói lên tất cả, Thạch Đầu cứng đầu, cậu chẳng sợ gì, chỉ sợ người nhà và bản thân bị đói thôi.

Khu vực nhiều thảo dược quý nhất chính là xung quanh phong ấn Kình Tích, hai trăm năm trôi qua, phong ấn trả giá bằng chính mạng sống của Cát Nhạc vẫn còn vô cùng kiên cố. Sách sử nói, Cát Nhạc La Thập khi còn là Thần, y là một trong những vị thần có Niệm mạnh nhất ở Trùng Điện, ngay cả Thái Tuế và mười mấy vị Thần còn lại cũng còn phải nể mặt, đáng tiếc vị Thần này không có tài trong việc “nuôi dạy” Nguyện quỷ của mình, Kình Tích, cái tên mang tới cảm giác hãi hùng cho nhân loại.

Thạch Đầu đi tới khu vực quanh phong ấn, ở đây sương giăng ít hơn, từ xa có thể nhìn thấy một tảng đá lớn bằng ba vòng tay người ôm sừng sững giữa khoảng đất trống mà xung quanh là ngọn lửa xanh bập bùng cháy đã tận hai trăm năm không tắt, trên phiến đá còn có thủ chú, văn tự cổ đỏ chót ngoằn ngoèo, lại có hình giống như dây xích chồng chéo ôm chặt lấy đá tảng. Người dân khi lại gần phong ấn này đều sẽ bị ảnh hưởng, nhẹ thì ói mửa, đau đầu, nặng thì nằm liệt giường mấy ngày, còn Thạch Đầu lại hãnh diện nói cậu là đầu đá, không – ảnh – hưởng – gì!

Lúc Thạch Đầu đang khom người hái thảo dược, sau lưng cậu thình lình có một bàn tay lạnh lẽo mò tới chạm vào gáy mình. Thạch Đầu tuy bình thường lầm lì ít nói nhưng tay chân nhanh nhẹn, lúc này giật tấm bùa thẻ bài bằng bạc đeo trên cổ chìa ra, tấm bùa này là cậu mua ở trấn Đàm Linh trong một lần đi bán thảo dược, người bán còn đon đả nói nó rất có hiệu quả đuổi Nguyện quỷ hay bám. Nhưng xem ra vẫn là đồ dỏm, ngay cả một con Nguyện quỷ cấp thấp nhất cũng không đuổi đi được mà!

Lữ Quỷ chiếm số lượng nhiều nhất và cũng yếu nhất trong loài Nguyện quỷ, chúng rất dễ nhìn ra, đa phần có hình dáng ba phần giống người và bảy phần giống thú, chung quy chẳng làm được tích sự gì trong chuyện tu Niệm nên đây không phải là đối tượng của những Niệm Đạo Sứ khi đi săn.

Mang hình dáng cô gái mười sáu đỏng đảnh, mắt xanh, mỏ vàng và còn có cả đuôi và cánh lông hỉ thước, Lữ Quỷ nhảy ra trước mặt Thạch Đầu, bắt đầu kêu vài tiếng:

– Chíp! Chíp chíp!

Thạch Đầu nhìn con quỷ, sau nheo mắt nhìn tấm thẻ bài bằng ánh mắt vô vàn bất lực rồi quăng ra đất luôn, quay lại ngồi xổm tiếp tục hái thảo dược như chưa từng thấy cái gì kì hoặc. Lữ Quỷ phồng môi trợn mắt khi bị phớt lờ, nhảy qua nhảy lại một hồi cuối cùng nhảy tới bên cạnh Thạch Đầu, ríu rít ríu rít:

– Chíp chíp…Chíp chíp…chíp…

Thạch Đầu bỏ thảo dược vào bị, sau đó không nhìn Lữ Quỷ, không nhanh không chậm nói:

– Cô chỉ muốn tôi nhận cô thôi chứ gì? Xin lỗi nha, cô tìm lộn người rồi.

Chim nhỏ vẫn nhiệt tình.

– Chíp chíp chíp chíp chíp…

– Chứ không phải cô sợ bị Nguyện quỷ khác ăn thịt nên mới tìm một cái vỏ ốc để chui vào à? Tìm người khác đi, tôi cũng đâu phải người tu niệm?

Lữ Quỷ lại “chíp chíp chíp”.

Chuyện Thạch Đầu có thể nói chuyện và hiểu tiếng của Nguyện quỷ chỉ có người trong nhà cậu biết được, cũng không rõ cái năng khiếu này là từ đâu. Nguyện quỷ xuất hiện ở làng Bạch Linh không phải chuyện hiếm gì, đa phần là Lữ Quỷ tới để ăn cắp lương thực, người dân dùng cày cuốc đuổi đi là được, chúng cũng không hại ai nên không cũng không ai muốn mời Niệm Đạo Sứ đến đuổi, một là vừa tốn tiền hai lại chưa chắc được lợi lâu dài. Thạch Đầu còn nhớ vào năm cậu sáu tuổi, một hôm đi vào bếp thấy một con Lữ Quỷ đầu quạ đang ở trong đó lục gạo trắng, nó vừa thấy cậu đã “oác oác” vài tiếng, ai mà ngờ Thạch Đầu nghe hiểu, lại còn thật rõ ràng: “Đói…tôi đói…”

Nó nói thế.

Thạch Đầu thường hay thở dài, nói thì đúng, đúng là cái khả năng này rất “bá đạo” vì ngay cả Niệm Đạo Sứ nổi danh nhất ở Thổ Tây, là Mạc Phích của Mạc Oa Tiên Môn cũng không thể hiểu được Nguyện quỷ của mình nói gì. Nhưng ban cái khả năng kì lạ này cho một người dân bình thường như cậu thì than ôi, rõ ràng ông trời phí phạm, quá phí phạm.

Thạch Đầu chăm chú làm việc tới một lúc không nghe tiếng quỷ lải nhải bên tai nữa nên mới tò mò nhìn qua, Lữ Quỷ đang ngồi ấm ức khóc thút thít như thiếu nữ bị bỡn cợt. Thạch Đầu nhìn hình ảnh này cực kỳ thấy không quen, bình thường ở trong làng chỉ có con gái ghẹo cậu, cậu không khóc thì thôi chứ ngược lại thì chưa bao giờ thấy. Suy nghĩ một hồi Thạch Đầu cũng xê mông qua, xuống giọng nói:

– Thiếu gì người học Niệm Đạo, cô đi theo người ta còn có chút ích lợi chứ tôi chỉ là một người bình thường, cái cơm còn lo chưa đủ thì làm sao lo cho cô được?

Lữ Quỷ thút tha thút thít:

– Chíp! chíp chíp…!

Thạch Đầu nhỏ giọng gật đầu.

– Vậy cũng quá đỗi vô dụng rồi…

Lữ Quỷ vảnh đuôi “CHÍP!!!!” một tiếng lớn phản kháng dữ dội.

Thạch Đầu gảy gảy đầu, xuống giọng thở dài nói:

– Vậy chỉ cần nhận cô là được chứ gì? Nhưng tôi không biết cách “vận niệm” thì làm sao lập khế ước với cô được?

Lúc trước cha mẹ của Thạch Đầu cũng từng học niệm đạo, hai người quen nhau khi cùng học ở Bái Phúc Tiên Môn. Nói ra chỉ sợ cha trên trời linh thiên mà thấy xấu hổ, cha Thạch Đầu lúc đó học hành rất chăm chỉ nhưng học suốt sáu năm trời cũng không “vận niệm” được, mãi mãi chỉ ở cấp bậc Học sứ trông coi tàng thư. Còn mẹ Thạch Đầu thì có tư chất hơn, mới học được hai năm thì đã thu nhận về ba Nguyện quỷ khá mạnh, trở thành Niệm Đạo Sứ có danh tiếng. Khi Sát Tế diệt môn Bái Phúc, cha Thạch Đầu gom được một số quyển sách tâm đắc rồi cùng mẹ Thạch Đầu chạy về núi Bạch Linh xây nhà, dựng tổ ấm. Từ nhỏ Thạch Đầu và hai đứa em đã rất thích đọc sách, được cho đọc rất nhiều loại sách nói về niệm đạo nhưng cậu không quyết định đi theo con đường này, đọc qua chỉ để biết thôi sau đó bao nhiêu sách quý không quý gì cũng làm củi chụm hết, đối với chuyện niệm đạo dù không mấy quan tâm nhưng cậu cũng tự hào nói trong bụng mình muốn bao nhiêu kiến thức có bấy nhiêu kiến thức.

Như câu chuyện của cha và mẹ cậu, Thạch Đầu cũng biết không phải người thường nào cũng có khả năng “vận niệm”, học được Niệm Đạo rồi lập khế ước với Nguyện quỷ, đó phụ thuộc vào tư chất nhiều hơn. Niệm như một đóm lửa sức mạnh ngủ yên trong cơ thể người, nếu muốn tu niệm thì cần đánh thức nó, thổi bùng nó, để nó lan tràn qua từng mạch máu, điều khiển bộc phát ra bên ngoài, nếu không đánh thức được thì xin lỗi…số phận đã định ngươi không có phúc phần để tu Niệm, vậy thôi. Còn cách nào để vận niệm, Thạch Đầu nhớ có một quyển sách từng nói tới vấn đề này, chỉ là ngày đó cậu đã mang đi làm “giấy đơn giản” mất rồi.

Lữ Quỷ khi nghe Thạch Đầu đồng ý thì không khỏi vui mừng nhảy nhót, nó còn “chíp chíp chíp” nói gì đó nữa mà giữa núi Bạch Linh hùng vĩ này chỉ có mình Thạch Đầu nghe hiểu. Nghe xong Thạch Đầu lưỡng lữ vài giây rồi cũng gật đầu, quảy bị lên vai, bước thẳng qua một con đường rậm rạp khác.
 

Bài tương tự