Truyện Phi Công Trẻ

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
callboy sai gon top bot
callboy sai gon top bot
trai bao
trai bao
trai bao sai gon
trai bao
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chap 1.

Chết tiệt thật, tôi không nhớ là đã gặp cậu ta bao giờ. Ngồi vặn óc cả ngày mà không thể nào nhớ được ra là cậu ta và tôi đã gặp nhau như thế nào. Chậc… Cậu ta bảo là chúng tôi đã từng gặp nhau trước kia. Và ép tôi phải nhớ ra. Nhưng mà thực sự là tôi đâu có chút kí ức nào về cậu ta đâu.

Ừm… Nhất Triệu Vương.

Cái tên đáng sợ thật, y như người Trung Quốc ấy. Nhất trong từ Hạng nhất, Triệu trong từ Hàng triệu, Vương trong từ Đại vương. Suy ra cái tên cậu ta có ý nghĩa là Đứng trên triệu vua, hay nói cách khác, Vua của vua. Thật khâm phục ba mẹ cậu ta, chắc họ phải suy nghĩ vất vả kì công lắm.

Ai da… vấn đề bây giờ là… cậu ta cứ như một tên hâm dở vậy. Cứ bám theo tôi như một cái đuôi. Thật đáng ghét!

Ừm… cũng không hẳn là đáng ghét nhưng mà… rõ ràng cậu ta kém tôi 2 tuổi lận. Nhưng cái kiểu gọi nhau rất láo, không có đầu đuôi gì, cộc lốc. Không có trên có dưới gì hết. Không có quy củ giao tiếp gì hết. Bực mình vô cùng. Chỉ vì cậu ta cao hơn tôi 15 cm.

Chết tiệt thật, tại sao mình lớp 12 mà cao có 1m70 nhỉ.

Còn một thằng ranh con lớp 10 lại cao 1m85!!!

Đúng là ngược đời.

Nhưng cậu ta cũng đáng yêu đấy chứ. Điển hình như là hay mua đồ ăn sáng cho tôi này, bao giờ cũng xông pha vào trong nhà gửi xe khối 12 để dắt bằng được xe tôi ra này, rồi còn lai tôi về nhà chứ, sau đó thì cậu ta lại đi bộ về nhà,… chậc chậc. Không lẽ cậu ta có ý định tán bà chị gái hơn tôi 1 tuổi?

Ừm… có thể lắm. Muốn cưa cô chị phải chiều thằng em mà. Haizzz. Thôi dù sao mình cũng được lợi lộc tương đối. Hà hà…

Mà sao một thằng nhóc mới vào trường đã giật được ngay chức Amsterdam’s Nam vương, đánh bật Hoàng bí thở lớp tôi, lại đi thích một bà chị già hơn nó 3 tuổi, lại còn xấu tính xấu nết kinh hoàng, chả có tí nữ công gia chánh nào, trái lại, bà ta nam tính vô cùng, lại còn cái quả đầu ngắn cũn cỡn mới cắt nữa chứ, trông thật lấc cấc. Mà bà ta cũng có người yêu rồi mà. Một anh sinh viên năm 3 ĐH Kiến trúc, đẹp trai, manly, cao to, cực kì giỏi toán,3 năm liền được nhận học bổng, lại còn sắp sửa có một suất du học bên Mỹ trong 2 năm ở một trường ĐH Kiến Trúc nào đó nữa chứ, hoàn hảo đến từng milimét, cực kì siêu phàm, biết hết mọi việc bếp núc, nấu nướng. Trái ngược hoàn toàn với bà chị tôi. Chưa kể là anh ý vô cùng hiền lành, giản dị và ĐƯỢC. Còn bà chị tôi thì…

Ừm… khổ thân thằng nhóc Vương rồi. Mà thằng Hoàng lớp tôi cũng căm nó vô cùng, 2 năm liền làm Nam vương của trường, nay bị một thằng nhóc lớp 10 chân ướt chân ráo knock-out, bảo sao hắn ta không căm thằng bé  cứ tưởng Hoàng là người đầu tiên trong lịch sử Nam vương Nữ vương trường đạt kỉ lục 3 năm liền là Nam vương, ai ngờ … Mà dạo này Hoàng liên tục kè kè với tôi, chả biết vì sao, liên tục nhắc tôi đừng có mà chơi với thằng Vương nhiều, không tốt, và nó cũng KHÔNG THÍCH THẾ.

Đùa chứ, tôi chơi với ai là việc của tôi, đúng là thằng bí thở rỗi hơi.

Tôi cũng thấy những điểm lạ lùng của nhóc Vương, chậc… Nó cứ thế quái nào ấy. Không hiểu lắm. Thân mật hơn trước nhiều. Ai da… Chắc là nó định tấn công bà chị tôi thật rồi.

Phi công trẻ ơi là phi công trẻ, tôi thương cậu quá, tôi phải kể rõ cho cậu nghe mọi chuyện thôi. Xin lỗi cậu vì thời gian qua đã… lợi dụng cậu. Nhưng công nhận mấy hộp cơm trưa cậu mua ở tiệm nào mà ngon thế. Giá như sau này cậu vẫn cứ mua cho tôi hằng ngày nhỉ. Ha ha…

-Hả? Trời ạ. Thật là siêu cấp ngố. Anh không hiểu em làm những điều như vậy là vì ai sao?

-Không vì chị tôi thì ai… ơ…

-Không. Ai da… em yêu… à không… trời ạ… Linh, người em yêu là anh chứ không phải chị anh. Vì em yêu anh nên em mới làm như vậy mà… ai ngờ anh lại…

Tôi thấy có sấm chớp và sét đánh lúc 12h 45 phút sáng.

Thằng ranh ấy nó nói luyên thuyên cái quái gì thế?

-À mà không đúng. Em nói sai. Em không thể nói với anh là em yêu anh được. Ừm… Linh! Anh yêu em… Thực sự rất yêu em…

Tôi đã nói với mọi người tôi vừa mới bị móc túi chưa?

Tôi đã nói với mọi người tôi vừa mới bị móc túi chưa?

ÔI GIỜI Ạ. 2 triệu 6 trăm 8 mươi 3 nghìn lẻ 5 trăm đồng của tôi thế là đã không cánh mà bay rồi. Cả tháng lương mới lĩnh được 6 hôm đã tự động bốc hơi mà không thèm tham khảo ý kiến của tôi. Hay chưa? +

Kèm theo đó là một tờ hoá đơn bigC, một list những thứ cần mua cho lễ khai giảng, một cái thẻ ưu đãi BigC vừa mới làm và kèm theo đó là một cái chìa khoá xe Cub cùng với con thú bông tôi tự làm bằng vải nỉ màu vàng, thẻ học sinh, giấy tờ con xế Cub, CMND để đi làm thẻ ưu đãi, tất cả đều lù lù đề tên chữ Bùi Tùng Linh.

Tệ hơn, tôi mất luôn em Lumia 920, em dế tôi đã phải tiết kiệm tiền từ đầu năm đến giờ, tôi cố nhịn không mua SIII, Note, HTC One.X, Xperia hay iPhone 5, chỉ dùng 1202, để dành tiền cho siêu phẩm Lumia. Mua được 2 tuần thì… em nó chính thức bye bye tôi.

ỐI GIỜI ƠI CÒN AI XUI HƠN TÔI KHÔNG HỞ GIỜI ƠI ƠI GIỜI ƠI???

Dắt bộ con Cub đầy-bình-xăng về nhà, trong lòng tôi không khỏi chua xót, đau lòng đến tận xương tuỷ, nước mắt chỉ trực rơi xuống mà không sao “rặn” ra nổi một vài giọt cho gọi là có.

Nghĩ lại mà đau lòng, thực căm phẫn cái tên máu chó đó. Mà cũng tại tôi ngu, lẽ ra tôi phải quay lại đạp cho tên ấy một trận ra trò khi hắn dàm sờ vào mông tôi lúc đứng chen lấn ở quầy giảm giá, kì thực tôi nghĩ có lẽ là do đứng đông quá nên những đụng chạm nhỏ nhỏ như vậy thì không đáng là bao, với lại mình cũng là con trai, nên thôi nhịn đi một tí cũng được. Nhưng mà… lúc đó hắn bóp dữ dội vô cùng, thiếu chút nữa tôi bật thành tiếng… không biết là rên hay là gì nữa. Xấu hổ quá. Tôi quay lại gườm gườm nhìn hắn, một tên con trai cao kinh khủng, tôi cứ phải ngước mắt lên nhìn hắn, khổ nỗi hắn đội cái mũ lưỡi trai cụp vào, rồi còn trùm cái mũ liền áo đằng sau lên, đeo thêm cái kính râm to, làm tôi không thể biết mặt mũi hắn ra sao, ngoài cái mũ có biểu tượng Superman kia. Thế rồi hắn còn nhếch mép lên cười trêu tức tôi nữa chứ, bàn tay bên dưới không ngừng xoa bóp nắn nắn.

Tôi thở gấp, khẽ thì thào:

-Đồ chết giẫm, đừng… a… a… bóp nữa.

-Muốn nữa?

Hắn cúi xuống thì thào bên tai tôi. Tôi lắc đầu quầy quậy:

-Không… đừng… a… đừng mà…

Bàn tay máu chó bóp mạnh hơn, tôi thở gấp, cố gạt tay hắn ra, hắn cầm lấy tay tôi, vuốt ve mơn trớn, thật là siêu cấp bệnh hoạn. Giật mạnh tay ra, tôi cố gắng luồn lách qua biển người đang hò hét túm tụm, để thoát khỏi bàn tay ma quái của hắn, tên chết tiệt ấy. Mãi mới ra được khỏi đám đông. Tôi vội vàng chạy ngay ra quầy thu ngân gần nhất, đặt hết đống đồ lên bàn, nhanh nhanh chóng chóng yêu cầu nữ nhân viên tính toán.
 

Bài tương tự