A
Chương 1
Cầm lấy chiếc ly bằng giấy Song Min đến chỗ phòng nước và tự tay pha cho mình ly cafe nóng bỏ thêm viên đường rồi khuấy đều. Cậu đưa lên miệng thổi vài hơi rồi nhấp một ngụm, đang lim dim tận hưởng vị ngọt đắng của cafe thì điện thoại trong túi áo đổ chuông, Song Min mở mắt ra lấy điện thoại xem là ai gọi cho mình và trên màn hình điện thoại đang hiển thị tên của Hằng:
– Tớ nghe đây!
Song Min vừa trả lời điện thoại vừa đi trở về phòng thay đồ, giọng của Hằng lại tiếp tục cất lên trong máy:
– Vẫn còn ở bệnh viện à?
– Ừ, nhưng tớ hết ca trực rồi giờ thì đang chuẩn bị về.
– Mình thấy hơi đói, trên đường về cậu có thể mua chút đồ ăn cho mình có được không?
– Được rồi, còn gì nữa không?
– Cậu lái xe cẩn thận, mình cúp máy đây.
Hằng cúp máy Song Min cũng thay xong bộ đồ, cậu đeo túi xách lên vai rồi cầm ly cafe đang uống dở đi xuống bãi đỗ xe của bệnh viện. Trước khi ngồi vào xe Song Min cho ly cafe vào trong thùng rác và sau đó lái xe đi.
Mua hai phần ăn tối Song Min còn mua thêm ly trà sữa cho Hằng rồi mới thanh toán tiền. Ở nhà Hằng ngồi ngoài phòng khách xem ti vi và chờ Song Min về. Khoảng tầm nửa tiếng sau thì Song Min về tới, cậu để túi thức ăn trên bàn Hằng hí hửng mở túi để xem là Song Min mua gì rồi cậu thấy có thêm ly trà sữa nên ngước nhìn Song Min:
– Ly trà sữa này cậu mua cho mình à?
Để túi xách xuống salon Song Min nói:
– Tớ mua Cháo thịt bắm và trà sữa cho cậu đó.
– Cảm ơn!
– Song Min ngồi xuống salon cậu nhìn Hằng đang lấy hộp cháo ra rồi:
– Hôm nay cậu không đi làm, trưởng khoa cũng vắng mặt .
Đang cho muỗng cháo vào miệng nghe Song Min nói vậy Hằng không ăn mà ngạc nhiên nhìn Song Min:
– Sao vậy?
Song Min nhún vai:
– Không biết, chỉ là tớ thấy trên lịch trực thì có tên Khải Phong, nhưng không thấy anh ấy có mặt ở khoa cấp cứu. Thôi cậu ăn cháo đi, mình đi tắm đây.
– Cậu không ăn sao?
– Cậu đừng ăn hết phần tớ là được.
Nói rồi Song Min mỉm cười với Hằng và đứng lên đi về phòng của mình còn Hằng không thể ăn ngon khi trong đầu cậu đang nghĩ tới Khải Phong, cậu rất muốn gọi cho anh để biết có chuyện gì mà hôm nay anh lại không đi làm, nhưng cậu cầm điện thoại và cứ do dự bởi cậu không chắc là anh còn thức hay anh đã lên giường ngủ rồi. Cuối cùng Hằng đã vứt điện thoại qua một bên rồi thưởng thức món cháo thịt bằm đang bốc khói.
Cầm lấy chiếc ly bằng giấy Song Min đến chỗ phòng nước và tự tay pha cho mình ly cafe nóng bỏ thêm viên đường rồi khuấy đều. Cậu đưa lên miệng thổi vài hơi rồi nhấp một ngụm, đang lim dim tận hưởng vị ngọt đắng của cafe thì điện thoại trong túi áo đổ chuông, Song Min mở mắt ra lấy điện thoại xem là ai gọi cho mình và trên màn hình điện thoại đang hiển thị tên của Hằng:
– Tớ nghe đây!
Song Min vừa trả lời điện thoại vừa đi trở về phòng thay đồ, giọng của Hằng lại tiếp tục cất lên trong máy:
– Vẫn còn ở bệnh viện à?
– Ừ, nhưng tớ hết ca trực rồi giờ thì đang chuẩn bị về.
– Mình thấy hơi đói, trên đường về cậu có thể mua chút đồ ăn cho mình có được không?
– Được rồi, còn gì nữa không?
– Cậu lái xe cẩn thận, mình cúp máy đây.
Hằng cúp máy Song Min cũng thay xong bộ đồ, cậu đeo túi xách lên vai rồi cầm ly cafe đang uống dở đi xuống bãi đỗ xe của bệnh viện. Trước khi ngồi vào xe Song Min cho ly cafe vào trong thùng rác và sau đó lái xe đi.
Mua hai phần ăn tối Song Min còn mua thêm ly trà sữa cho Hằng rồi mới thanh toán tiền. Ở nhà Hằng ngồi ngoài phòng khách xem ti vi và chờ Song Min về. Khoảng tầm nửa tiếng sau thì Song Min về tới, cậu để túi thức ăn trên bàn Hằng hí hửng mở túi để xem là Song Min mua gì rồi cậu thấy có thêm ly trà sữa nên ngước nhìn Song Min:
– Ly trà sữa này cậu mua cho mình à?
Để túi xách xuống salon Song Min nói:
– Tớ mua Cháo thịt bắm và trà sữa cho cậu đó.
– Cảm ơn!
– Song Min ngồi xuống salon cậu nhìn Hằng đang lấy hộp cháo ra rồi:
– Hôm nay cậu không đi làm, trưởng khoa cũng vắng mặt .
Đang cho muỗng cháo vào miệng nghe Song Min nói vậy Hằng không ăn mà ngạc nhiên nhìn Song Min:
– Sao vậy?
Song Min nhún vai:
– Không biết, chỉ là tớ thấy trên lịch trực thì có tên Khải Phong, nhưng không thấy anh ấy có mặt ở khoa cấp cứu. Thôi cậu ăn cháo đi, mình đi tắm đây.
– Cậu không ăn sao?
– Cậu đừng ăn hết phần tớ là được.
Nói rồi Song Min mỉm cười với Hằng và đứng lên đi về phòng của mình còn Hằng không thể ăn ngon khi trong đầu cậu đang nghĩ tới Khải Phong, cậu rất muốn gọi cho anh để biết có chuyện gì mà hôm nay anh lại không đi làm, nhưng cậu cầm điện thoại và cứ do dự bởi cậu không chắc là anh còn thức hay anh đã lên giường ngủ rồi. Cuối cùng Hằng đã vứt điện thoại qua một bên rồi thưởng thức món cháo thịt bằm đang bốc khói.