A
CHƯƠNG 1
Tôi ngồi trong quán cà phê và kêu một ly cà phê đen như mọi khi, trong đầu ngẫm nghĩ vài chuyện chủ yếu là mớ giấy tờ hồ sơ xem nên cấp phép hay không cấp phép, mới đó đã hơn 8 giờ sáng, tôi lật đật nhét vội tờ tiền rồi lấy ly cà phê dằn lên để quay lại phòng. Ai đời cán bộ mà lại dùng giờ công đi làm việc riêng, nhưng thú thật chứ tôi làm biếng lắm, thời gian làm việc lúc này cũng nhàn, chủ yếu tôi đừng làm gì lố quá là được, chứ giờ mà làm gì lố lố là bị chụp hình lại tiêu ngay. Tôi lên phòng mở máy tính rồi ngồi xem mấy trang tin điện tử, xã hội giờ sao thấy sợ quá các bạn, gì mà giết người cuớp của như chơi vậy, tôi đang thẫn thờ thì con Thuý chạy lại đưa mớ hồ sơ kêu tôi kiểm tra giúp nó:
– “Anh coi giúp em, cái này em không rõ cho lắm” – Thuý nói.
Thực tình mà nói nhìn qua tôi đã biết mấy chỗ này gian lận, trên đăng ký ghi rõ là dịch vụ tư vấn sức khoẻ, làm đẹp mà cấp hoá đơn giá trị gia tăng cho khách hàng là bia rượu, nước giải khát, tôi thừa biết mấy chỗ này là ổ chứa mát xa với lại họ cũng thường xuyên chia chát nên cũng không ai lại trù dập làm gì, tôi biết sai phạm nhưng thực sự chứng từ thể hiện sai phạm đó rất thuyết phục, họ có nhập hàng hoá đơn nhập có đánh thuế đầu vào thì đầu ra họ xuất hoá đơn có thuế là hoàn toàn hợp lý, tôi cười rồi bảo con Thuý:
– “Anh coi rồi, mấy cái này nó trá hình vậy thôi em ơi, em kiểm lại chứng từ gốc và đối chiếu bên cục thuế, nếu đúng và đủ em cứ đóng dấu là được” – Tôi nói.
Con Thuý nó cầm mớ hồ sơ rồi chạy qua bàn mấy đứa nhóc nhờ gọi điện thoại kiểm tra lại mớ chứng từ bên cục thuế. Nãy tôi đang đọc dở tờ báo, nó chen ngang hỏi làm tôi quên đã đọc tới đâu nên đành đọc lại từ đầu thật là mất thời gian, tôi mở E-mail lên xem và trả lời thư của lãnh đạo với đọc phân công nhiệm vụ làm việc tuần, tôi mất cả buổi sáng để trả lời hết mấy mớ thư từ mà người khác gửi cho tôi từ hôm thứ sáu tuần trước vì hai ngày cuối tuần tôi không có làm việc. Hệ thống mail nội bộ bảo mật các thứ chậm chạp khiến tôi không thể truy cập được, tin nhắn soạn nửa chừng đang tính gửi thì đứt kết nối nên mất trắng, tôi bực quá nên đập cái bàn phím làm cho nguyên phòng quay lại dòm, phía sau lưng tôi có bàn tay đặt lên làm tôi giật mình quay lại:
– “Sao bực vậy sếp?” – Thằng Cường nói.
Tôi không thèm trả lời nó vì tôi còn đang nóng, nó thấy vậy nên nói tiếp:
– “Đi ăn cơm anh ơi, trưa rồi” – Thằng Cường nói.
Tôi nhìn đồng hồ thì đã quá 40 rồi, tôi tắt màn hình khoá máy rồi tháu vội cái điện thoại cắm sạc khoác vai thằng cu Cường đi ăn cơm với nó. Nguyên phòng làm việc nó thấy tôi vừa ra là tụi nó lật đật tắt máy đi hết không còn một bóng người, bởi vậy mới có chuyện đáng nói, khi sếp còn ở cơ quan thì đứa nào đứa nấy đều nghe lời, còn khi mình vừa đi khỏi thì nó mọc đuôi tôm ngay, mà cũng không thể trách tụi nhỏ được, nó được trả tiền để làm giờ hành chính, hết giờ thì nó đi về cũng là chuyện vô cùng dễ hiểu.
Thường chúng tôi hay đi ăn ở căn tin. Nhưng mấy bạn biết đó, có mấy món cá kho, thịt kho, gà “công nghiệp” chiên nước mắm nhìn riết ớn quá, tôi với cu Cường lấy xe chạy vòng vòng Cần Thơ xem có gì ăn không, tôi với nó đi qua mấy quán cơm văn phòng trên đường Nguyễn Văn Cừ rồi tấp vào ăn. Tôi nhìn thằng Cường tự nhiên lại nhớ tới thằng Trung, nết ăn của hai đứa giống hệt nhau cứ đụng tới là tụi nó dùa cho nhanh chứ không biết thế nào là ngon dở, mà nhiều khi cũng đúng, bây giờ tách ra từng bộ phận khác nhau để làm, xài chữ ký số một số đơn từ nên kiểm tra tiện và việc cũng ít lại, chứ lúc trước đi làm chỉ có điên lên hết vì thủ tục rất phức tạp, nhiều khi tới giờ cơm ăn riết để vô làm vì không kịp thì cấp trên hối thúc ghê lắm. Các bạn biết đó, không một doanh nghiệp nào làm ăn lớn mà không có chống lưng phía sau, thường thì họ đến đền nghị tôi thẳng thừng và kêu tôi cho họ giá cả cụ thể, nhưng tôi ít khi làm vậy vì thực sự nếu trong khả năng tôi mới giúp. Nhưng cấp trên của tôi thì không chắc nhé, có vài người chỉ mới học hết tiểu học nhưng lại làm lãnh đạo và giờ họ đã có “bằng thạc sĩ” nghĩ lại bạc bẽo lắm. Tôi cũng không muốn bàn luận nhiều vì ai đời mình lại đi vạch áo cho người xem lưng. Tôi mới ăn hết nửa dĩa cơm cá lóc kho với khóm mà thằng Cường nó vét sạch tô canh luôn rồi, tôi mắc cười nên tán vô mặt nó một cái:
– “Mày ăn để kịp đi đầu thai hả chó” – Tôi nói.
– “Anh chọc em quài” – Thằng Cường nó nói mà miệng vẫn còn nhai lép chép cơm trong họng, nên tiện tay tôi bóp họng nó, nó không nuốt được nên vả vô tay tôi binh binh mấy cái nhìn cười chảy cả nước mắt.
Tôi kêu tính tiền rồi nhìn vào đồng hồ mới hơn 12 giờ trưa, tôi với cu Cường tấp qua quán sinh tố dưới bãi cát ngồi chờ tới giờ đi làm, vào quán mà không ai nói chuyện với ai, nó châm điếu thuốc ngồi hút còn hai con mắt thì dán vô cái điện thoại. Tôi chẳng có gì để coi nên tôi dẹp luôn cái điện thoại vào túi rồi ngồi nhìn ra phía ngoài quán, chỗ này lúc trước có mỗi hai cái bàn và xe cá viên chiên phía trước, nó bán cá viên chiên riết mà xây cả một căn nhà 2 tầng ngay vị trí đắc địa của Cần Thơ. Bởi vậy nhiều lúc tôi cũng muốn đi bán cá viên chiên lắm. Thằng cu Cường nó ngồi cười cười, chắc nó đọc mấy cái bậy bạ trên mạng nữa, tôi lấy chân khều cái điện thoại nó rớt xuống dưới ghế, nó hết hồn chụp lại kịp không là bể luôn cái màn hình, nó cáu lên quay qua nhìn tôi, còn tôi thì ngồi cười sặc cả ly nước mới uống. Tôi hay giỡn vậy cho vui, nhiều khi nghĩ lại thấy ăn hiếp nó nhiều quá nên cũng tội cho nó, nó thì thương tôi nên dù tôi có làm gì nó cũng không giận, đối với tôi thằng Cường như một sự thay thế của thằng Trung những tháng ngày còn lại. Không dễ gì tìm được một người hiểu mình, không dễ gì tìm được một người biết chuyện và bản thân lại có thể tin tưởng như vậy. Từ sau nhiều chuyện đầu tôi đã lấm tấm bạc. Suy nghĩ cũng không còn trẻ con như ngày nào.
Hôm nay tôi tan làm sớm hơn mọi ngày, vẫn như thói quen cũ tôi thường chờ anh em trong công ty ra về hết rồi mới bắt đầu ra bãi dắt xe đi về. Cái cảm giác cuối ngày ở cơ quan thực sự làm cho tôi cảm thấy nhẹ nhàng, cũng chẳng vướng víu công việc nhà và cũng chẳng phải gấp, mỗi chiều đồng nghiệp ai cũng tranh nhau ra về, có người đi đón con, có người nhà xa tranh thủ về sớm, nếu tôi cũng ra sớm thì chạm mặt nhau tôi chẳng biết phải nói gì. Tôi lấy xe mà bụng nó biểu tình dữ dội. Tôi tấp vào xe hủ tiếu ở cổng bệnh viện Đa Khoa, thực chất có nhiều chỗ ăn ngon hơn nhưng thôi cái nào tiện thì mình ăn, bạ đâu ăn đó cho nó tiện để thời gian còn làm việc nữa. Tôi kêu tô hủ tiếu gõ rồi nặn chanh với ớt vô ăn ngon bá cháy. Nhìn tô hủ tiếu đục ngầu tôi nhớ lại thời mà thằng Trung ngồi ăn hủ tiếu, cũng chính chỗ này, cũng tô đen ngòm thế này, vẫn nguyên những thứ đó nhưng mùi của đồ ăn mặn hơn thường ngày vì trong đó có cả nước mắt hai hàng cứ tuông dài…
Thế là xong một buổi chiều, tôi nghĩ không chỉ riêng gì tôi mà các anh em ai cũng như thế. Về nhà sớm cũng chẳng làm gì, thế nên tôi quyết định đi cà phê sẵn tiện coi sơ qua vài tài liệu. Thực sự cà phê chẳng bao giờ hấp dẫn, nhưng không lẽ thằng đàn ông vô quán kêu sữa chua dầm trái cây thì ngại lắm (thực chất tôi cũng thích món đó) nên vẫn gằn giọng kêu đại ly cà phê ít đường mà uống. Tôi mở điện thoại định xem dạo này có gì vui, nhưng thực sự mà nói mạng bây giờ toàn là quảng cáo, bán hàng thế nên tôi tiện tay ném luôn cái điện thoại lên bàn và tập trung làm việc. Tôi đi cà phê thường chọn những góc như chân tường hoặc hướng ngồi xoay lưng vào tường hoặc góc khuất vì thực tình tôi không muốn người khác dòm ngó tôi xem gì trên điện thoại. Tôi mở ứng dụng tìm bạn ra, thực chất tôi cũng không còn trong độ tuổi nhỏ nữa, cảm xúc mình đã bị chai sạn đi rất nhiều kể từ nhiều chuyện, tình cảm, gia đình và cả những lúc thăng trầm trong cuộc sống thường ngày. Thực sự có quá nhiều thứ khiến cho tôi phải suy nghĩ, một mớ kỹ thuật tính toán hỗn độn, số liệu và mô hình khiến tôi hơi “ngán” khi phải đối mặt, sau khi tôi học xong cao học, công việc tôi làm cũng chẳng có gì thay đổi, nhưng nếu tôi không học tiếp thì tôi khó có thể giữ vũng vị trí và khó cho tương lai của chính bản thân tôi, ai cũng biết thật vô bổ khi phải chạy lại mô hình và thực nghiệm những nghiên cứu mà số liệu đưa vào “không trung thực” thì nghiên cứu đó cũng chẳng có giá trị gì. Nhưng nếu không đọc thì sẽ không thể viết bài và cũng chẳng có cách nào khác, sau một hồi chú tâm, tôi quên đi mọi thứ xung quanh, quên đi ly cà phê chưa hớp ngụm nào giờ đã tan đi tạo thành hai lớp tách biệt nước trắng và cà phê đen như nhuộm màu của hơn 35 năm từng trải. Tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy mấy ông trời bay xung quanh, có lẽ do đọc chú tâm nên tôi bị hoa mắt, tôi tháo cặp mắt kính nhìn xung quanh thì quán chỉ còn lại 3-4 người chủ yếu họ dán mắt vào laptop cố gắng làm cho xong công việc còn dang dở để nhanh chóng về nhà với gia đình, trong góc thì mấy đứa phục vụ tụm lại thành một nhóm ngồi trò chuyện với nhau lâu lâu ngó ra xem có khách nào kêu tính tiền để nó chạy ra đưa “bill”, lúc tôi còn đi học tôi cũng từng có thời gian đi làm phục vụ và cũng chính khoảng thời gian đó trước khi ba tôi xin tôi vào làm công an tôi cũng đã học được nhiều điều từ mấy công việc tưởng chừng như lặt vặt đó.
Tôi dẹp mớ hồ sơ được tôi bày hỗn độn ra trên bàn vào cặp, tiện tay khuấy ly cà phê rồi ực một hơi cho hết chứ chẳng thấy ngon lành gì. Tôi kêu tính tiền rồi dắt xe về nhà, tôi thay vội bộ đồ mặc trên người ra rồi lao vào nhà tắm, tắm đêm ai cũng biết có hại nhưng thời gian tôi về nhà là thời điểm mà ai ai cũng bắt đầu chuẩn bị đi ngủ thì biết phải làm sao bây giờ. Tôi xối mấy ca nước cho tỉnh người rồi lục dưới bếp mẹ còn chừa tô canh dưa leo nấu với tôm khô, tôi bắt miếng nước sôi trụn gói mỳ rồi bỏ cơm nguội vô ăn. Tự dưng nhớ thời sinh viên quá, hồi đó đi học, sức ăn khoẻ nhưng tối nào cũng ăn mỳ. Lúc tôi với thằng Khánh học chung, tôi cũng thường qua nhà nó ăn chực, tối tôi chạy bàn tới 9 giờ đóng cửa xong là tôi với nó ăn mỳ trộn cơm nguội, nó thì ở một mình, còn tôi thì không thích ở nhà thế nên hai đứa ăn riết giống như ăn ghiền thế nên cứ tối là ăn gói mỳ mới đi ngủ được. Giờ đi làm có tiền nhưng hương vị mỳ gói của hơn chục năm về trước và hương vị mỳ gói lúc này không hề giống nhau. Tôi dùa cho nhanh rồi rửa cái tô úp lên, mai má tôi thức mà thấy tôi chừa cái tô lại thế nào cũng cằn nhằng, thôi thì rửa luôn cho rồi. Tôi vừa định nằm xuống chợp mắt thì tin nhắn từ thằng Cường gửi vô máy:
– “Anh ngủ chưa? Em đang định đi lòng vòng chơi, anh có muốn đi chung không? Để em qua rước anh?” – Thằng Cường nói.
Liếc nhìn đồng hồ cũng đã hơn 11 giờ, cũng không phải là trễ, nguyên ngày đi làm mệt chỉ muốn về nhà ngủ và nghĩ nhưng về đến nhà rồi thì không thể nào chợp mắt được chỉ biết nằm đó rồi mở vô tuyến coi cho đỡ buồn:
– “Mới về tới nhà, mày qua đi chờ tao thay bộ đồ ra cái” – Tôi nói.
Tôi thay vội bộ đồ rồi ngồi chờ thằng cu quá đón, tôi xuống lầu rồi rón rén mở cửa ra như thằng ăn trộm vậy, mẹ tôi ngủ gần cửa trước sẵn bả giữ nhà luôn nên nhiều khi đi ra đi vô mẹ tôi thức giấc hay hỏi này hỏi nọ mệt lắm. Thằng cu nó chạy mới có 5-10 phút là tới nhà tôi, tôi đóng cửa rào rồi ngoắc tay kêu nó đi ra xa xa hãy nổ máy để mắc công chó nó sủa mẹ tôi thức, cằn nhằn thì mệt lắm. Nhiều khi ở trong khu dân cư nhiều nhà thì đỡ trộm cắp chứ phiền lắm, nhà nào nhà nấy hay dòm ngó nhau nhiều lúc không được thoải mái, tôi có xây thêm một căn nhà ở Cái Răng, thật ra lúc đó tôi có người bạn do thiếu nợ nên thanh lý lại căn đó có 200 triệu nên tôi mua luôn, sẵn vừa có nhà ở lại vừa rẻ bèo nhèo nhà đất mà có 200 triệu. Nhưng khi tôi dọn qua đó thì mẹ tôi buồn đi cũng xót nên tôi đành cho thuê lại căn đó rồi vẫn ở nhà cho mẹ vui. Nhà còn mỗi tôi và cu Bin, thằng Bin nó tốt nghiệp tài chánh ngân hàng xong tôi xin cho nó vào làm tín dụng bên ngân hàng Ngoại thương, nó giờ phát tướng cao ráo nên nhiều khi gái theo đuổi nó quen hết con này rồi tới con khác khiến mẹ tôi buồn buồn, mà thôi, thà vậy mẹ tôi mới có con dâu chứ nó mà như tôi chắc nhà tôi buồn lắm, và người buồn nhất chính là má tôi chứ không phải ai khác.
Thằng Cường nó chở tôi xuống bến Ninh Kiều chỗ đèn ba ngọn mua ổ bánh mỳ rồi hai anh em tìm băng đá mà gặm, tôi có quen mấy anh em bên chốt dân phòng nên tôi kêu thằng cu Cường mang xe qua đó gửi, vì sau 11h30 thì cơ động sẽ đi càng quét mấy chỗ đậu xe trái phép nên thôi mình cứ đúng luật đi đã, chứ nhiều khi gặp tôi thì họ cũng vui vẻ cho qua nhưng làm như vậy vừa phiền lại vừa mất thời gian xin xỏ mệt lắm các bạn. Nó với tôi đi dạo lòng vòng bến Ninh Kiều, hai anh em như hai con điên đi lúc nửa đêm, nó mới cho tôi xem hình của một thằng nhóc trong trại huấn luyện nó mới quen, tôi nhìn qua thì thấy thằng đó cũng đen đen giống nó, tự dưng tôi mắc cười quá nên nó quê nó mới nói:
– “Sếp cười gì em vậy” – Thằng Cường nói.
– “Mày cũng biết lựa người quá, thằng đó đen y chang mày vậy đó” – Tôi nói
Nhìn vẻ mặt thằng Cường gãy đầu làm tôi thấy vui trong lòng, nhiêu năm trôi qua rồi mà nó vẫn vậy, vẫn giữ được nét hồn nhiên như ngày nào. Tôi ngồi xuống bên băng ghế đá ở bến Ninh Kiều, thằng Cường rút trong túi áo của nó ra bao thuốc lá rồi châm lửa, tôi rít ké nó một hơi cho ấm rồi nhìn mấy cái ghe chày lưới đang bỏ mẻ cá vào buổi khuya thật sự Cần Thơ có những lúc rất yên bình và chính những lúc này làm cho tôi suy nghĩ rất nhiều về cuộc sống về những trải nghiệm của mấy chục năm qua. Tôi đã đi qua không biết bao nhiêu con đường, quen không biết bao nhiêu là người và cũng chính tại nơi đây khiến tôi nhớ lại những kỉ niệm vừa vui lại vừa buồn vui vì có thằng Khánh và buồn cũng chính tại nơi đây 5 năm rồi tôi vẫn chưa một lần gặp lại nó. Thằng Cường có điện thoại nên nó đi ra nghe máy sau khi nghe điện thoại xong tôi thấy nó hơi bị cuống tôi mới hỏi nó có chuyện gì? Nó không trả lời mà chỉ lặng lặng nói với tôi một câu anh ngồi đây chờ em một xíu em đi qua đây rồi quay lại ngay, tôi không thích cho lắm vì trời ơi nó rủ tôi đi cà phê với nó cũng chính nó rủ tôi đi dạo đi hóng mát với nó rồi giờ nó lại đem con đi bỏ chợ. Nhưng biết làm sao được chắc nó có chuyện gì đó rất gấp nên tôi cũng ậm ừ cho qua.
Tôi nói nó mày đi sớm nha tao không ngồi chờ lâu đâu, thằng Cường nó nhe răng ra cười tôi cũng cười chơi cho nó vui chứ thực chất chẳng vui vẻ gì, thử hỏi bạn của bạn rủ bạn đi chơi mà lại bỏ bạn một mình rồi đi đâu mất tiêu, không biết nói chuyện với ai? Cũng chẳng biết làm gì? Chỉ ngồi đó một mình tự nhiên mình thấy mình giống như con chó nó nuôi, muốn làm gì thì làm thích thì tìm đến mình không thích thì thôi nhưng mà nói chung tính tình thằng Cường không phải như vậy, nếu không có chuyện gì gấp không có chuyện gì khẩn cấp thì nó không bao giờ bỏ mình như vậy. Thằng Cường đi được một lúc tàn thuốc cũng tàn hết, tôi thẩy điếu thuốc xuống dưới chân đạp mạnh rồi đi dạo một vòng.