Truyện Những Chuyện Tình Bên Bờ Vịnh Yokohama Tác Giả: Princeoftherain – Yeucontrai – gay 18+

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
callboy sai gon top bot
callboy sai gon top bot
trai bao
trai bao
trai bao sai gon
trai bao
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Những Chuyện Tình Bên Bờ Vịnh Yokohama

Princeoftherain – Yeucontrai Forum – gay 18+




“Mèo! Ra mưa ngồi đi…”

Tôi nghe thấy tiếng mưa rơi khe khẽ qua lớp vải dù mỏng manh. Bây giờ là 8h tối, màn mưa mù mịt biến thành phố bên dưới thành một bức tranh nhạt nhòa hư ảo.

Ở nơi này, anh từng hỏi tôi

“Mèo sợ không?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nhè nhẹ lắc đầu.

Anh đâu biết khi đó ở cạnh anh dù trời có sập xuống tôi cũng không sợ, nhưng hiện tại cảnh vật nơi này lại khiến toàn thân tôi run rẩy. Không phải vì giá buốt của cơn mưa cuối đông, cũng không phải vì chỉ có mình tôi đơn độc, mà bởi tôi đang nghĩ về anh, nhớ về những ký ức mà chúng tôi đã cùng trải qua trong từng ấy thời gian. Khắp xung quanh đây, từng chút từng chút một đều chính là anh. Rút cuộc cũng đã đến lúc…

“Mèo đang ở dưới mưa…chờ anh.”

***

Mưa!

Tôi đáp máy bay xuống Haneda vào một buổi chiều cuối tháng 9, Nhật Bản chào đón tôi bằng cơn mưa rào mùa hạ. Trên chuyến bay cùng tôi có một cô bé làm cùng công ty nhưng khác dự án, tên Hương quê ở Thái Bình.

Lúc đưa tiễn ở sân bay hai anh em cũng chuyện trò rôm rả. Tôi để ý có mẹ Hương và hai cô em gái ra tiễn, mẹ với hai cô em gái mau nước mắt, nó còn chưa qua khỏi cửa checkin đã nghẹn khóc làm con bé cũng đau đáu mắt buồn rười rượi checkin xong mà nước mắt đã thấm đẫm xuống vạt áo. Tôi vỗ vai, nói mấy câu an ủi rồi quay qua vẫy tay chào bố mẹ với nhóc em gái. Tính tôi vậy, xa gia đình quen rồi nên lúc đó không có buồn, đi hai ba năm rồi quay về, huống hồ bay có mấy tiếng qua đến nơi là gọi được về nhà rồi.



Tôi loay hoay tìm điểm kết nối wifi vì có hẹn một ông anh làm cùng công ty ra đón hai đứa. Chân ướt chân ráo, sợ tự tìm đường về rồi lạc. Hồi mới qua nhìn hệ thống tàu điện của Nhật chẳng khác nào mê hồn trận, hướng Đông hướng Tây bên nào cũng y chang nhau.

Đang loay hoay thì con bé kêu lên.

– A, em vào được mạng rồi.

Tôi cười cười bảo nó.

– Em nhắn anh Hoàng xem đang ở đâu, anh em mình đi lấy hành lý xong lại đó.

Chờ nó nhắn tin một hai phút tôi cũng vào được mạng, vội nhắn về cho mẹ “Con sang tới nơi an toàn rồi, đang về mẹ nhé”.

Chốc lát con bé ngoắc tay tôi.

– Đi anh ơi, anh Hoàng bảo em cứ qua cổng soát hành lý, anh ấy đang chờ ngoài cổng.

Tôi cũng vội bước theo nó, hai anh em xếp hàng làm thủ tục nhập cảnh xong qua lấy hành lý. Cả hàng người đang đứng chờ, băng chuyền quay mòng mòng, chốc chốc lại thấy có người kéo đồ xuống, mãi hai lượt mới thấy hành lý của anh em chúng tôi trên ray, tôi kéo đồ hộ cô nhóc xuống, tận ba vali to. Hai đứa hì hục chất hành lý lên xe đẩy. Tôi có một vali to, với một cái cỡ nhỡ của mẹ hay dùng đi du lịch, do lúc đi vội quá không kịp mua nên lấy dùng luôn, chất lên vừa khít. Hương đang cố kéo nốt cái vali thứ ba lên trên, tôi nhấc bổng đặt lên cho nó, nhóc gãi đầu cười cười. Xong đẩy xe về phía cổng soát hành lý.

Tôi đẩy đi trước nó chút, đang ngơ ngác tìm ông anh kia thì quay lại đã không thấy đâu, lại giật lùi lại tìm. Nhìn quanh quẩn thì thấy nhóc đang đứng giải trình với một ông kiểm soát ở sân bay, tôi đứng chờ một lúc tranh thủ ngó quanh xem ông anh kia đứng đâu. Lát sau, thấy lão người Nhật nói mấy câu lịch sự rồi xin lỗi, xong con bé thở phào một cái đẩy xe đi lại phía tôi, tôi cũng cười với nó.

Lúc ở trạm soát, chúng tôi đưa giấy tờ check xong thì ra ngoài luôn, tôi mới hỏi:

– Nãy ông nhân viên hỏi em gì đó?

– Ông ấy thấy em nhiều đồ hỏi có mang đồ gì không hợp lệ không, may em nhanh trí bảo toàn quần áo với quà bánh kẹo cho khách hàng nên ông ấy cho qua – Hương đáp

Tôi cười xuề xòa.

– Nhìn em thật thà thế này, ông ấy không cho qua mới lạ. Mà tiếng Nhật xịn phết, anh vẫn còn gà lắm.

Cô nhóc thẹn thẹn lắc đầu rồi quay qua tìm ông anh kia cùng tôi. Quay qua mấy lượt hóa ra ông ấy chờ hai đứa lâu quá tưởng ra nhầm cửa khác nên chạy đi tìm, xong lúc sau quay lại thì thấy hai anh em tôi đang đứng ngó nghiêng xung quanh. Lão gọi to:

– Ê, hai đứa. Anh ở bên này.

Tôi nhận ra tiếng người quen thấy lão đứng cách một đoạn đang vẫy tay với chúng tôi. Tôi vội gọi Hương rồi cùng đẩy xe qua đó. Lúc sau thấy có thêm một ông nữa, hỏi ra mới biết tôi với Hương ở hai nơi khác nhau mà hôm nay trời mưa nên nhờ thêm một anh ở cùng khu nhà với cô nhóc ra đón.

Mấy anh em đứng chờ tàu, nhân tiện tán gẫu, cười cười nói nói một lúc. Anh ra cùng kia tên Huy, trước làm cùng dự án với tôi nhưng giờ qua đây lại làm cho khách hàng khác, còn ông Hoàng cũng coi như cùng dự án với tôi, nhưng lại khác bộ phận. Lúc sau tàu đến tôi kéo theo hai kiện hành lý, lỉnh kỉnh lên tàu.

Lần đầu tiên đi tàu điện ở Nhật, từ sân bay về cũng khá đông, vali cồng kềnh phải đứng nép vào một góc. Do chưa quen nên mấy lần tàu dừng phanh lại, tôi bị vali kéo ngã dúi dụi, may có cái cột đỡ. Hương là cô gái duy nhất nên được ưu tiên ngồi ghế, cũng khép nép giữ một chiếc vali, hai chiếc còn lại Huy cầm.

Chuyển tàu hai lần, gần hai tiếng đồng hồ mới về tới ga. Hương và anh Huy đã xuống ở trước tôi hai ga, tôi và Hoàng xuống sau đó. Lúc xuống ga trời vẫn còn mưa, lão ném cho tôi một chiếc thẻ màu xanh lá cây có in hình con chim cánh cụt rồi bảo:

– Đây là thẻ suica, thẻ này chuyên dùng để đi tàu điện và thanh toán ở một số hệ thống cửa hàng và chuỗi combini ở Nhật rất tiện lợi. Anh làm thẻ với nạp sẵn cho mày 1sen (1000y khoảng 200.000 VND) rồi. Lúc ở sân bay anh dạy mày đập thẻ, giờ quên thì nhìn anh rồi làm theo.

– Cảm ơn anh!

Tôi gật đầu, giơ tay tóm lấy tấm thẻ, xong bắt trước lão đập vào mặt hình chữ nhật phát sáng ở cửa ra. Lúc ở sân bay tôi loay hoay với hai cái vali nên chắc lão sợ đưa tôi lại không cẩn thận làm rơi mất thì hỏng bét nên giờ mới giao.

Bên ngoài mưa lất phất, anh Hoàng bật chiếc ô gấp nhỏ giơ về phía tôi, tôi nhìn thấy vậy liền phất tay nói:

– Anh cứ đi trước dẫn đường, mưa thế này nhằm nhò gì.

Tôi nói vậy nhưng vẫn đội mũ áo phao gió lên cho khỏi ướt rồi hai tay kéo vali chạy theo sau. Đi được một đoạn, lúc đứng trên dốc chờ đèn đỏ qua đường lão quay sang bảo:

– Nhà trên đồi, anh với mày mà cứ đi thế này thì ướt hết. Thôi qua kia chờ xe bus.

Bên kia đường, trước ngôi nhà kiến trúc kiểu cổ có một chiếc ghế băng, kế bên là biển báo hiệu điểm đón bus. Tôi chạy tới dưới mái hiên trước nhà trú mưa, anh Hoàng thì đứng một bên ngóng xe tới. Chỉ trong một thoáng đã có đến mấy lượt xe đi qua nhưng chiếc xe chúng tôi cần vẫn chưa thấy tới, người đàn ông đứng gần đó cũng đã sốt ruột, ông ta liếc nhìn đồng hồ rồi thở dài mấy lượt.

Mười mấy phút sau xe vẫn chưa tới, lòng kiên nhẫn của tôi cũng sắp đến giới hạn, cơn mưa vẫn giăng mù mịt chưa dứt, những mảng mây đen ngày càng xám xịt, mặt trời đã bị mây đen phủ kín đến nỗi chẳng lọt xuống nổi một tia sáng. Tôi tựa lưng vào cánh cửa sắt phía sau ngửa mặt lên đếm từng giọt nước rơi trên mái hiên rơi xuống chờ thời gian trôi qua, ở một gốc cây gần đó mấy bụi hoa dại trắng muốt đang run lên bần bật trong gió.

Cuối cùng người đàn ông bên cạnh đã lên xe, ngay cả bà lão gần đó cũng tìm được chiếc xe như ý, chỉ còn tôi với anh Hoàng và đám người đứng trú mưa mỗi lúc một đông.

Lâu sau đó, hai anh em chúng tôi lên bus, về tới nhà thì cũng chập choạng tối, lúc đó là hơn 6h. Ở trên xe tôi có để ý hai bên đường trồng toàn cây phong, cuối mùa hạ lá phong xanh thẫm hòa lẫn màu rêu biếc trên thân cây, khẽ lay động trong màn mưa tạo nên một khung cảnh thi vị mờ mờ ảo ảo. Đường lên đồi dốc, xe bus chạy chậm thong thả như nghé con đang gặm cỏ. Mùi cỏ, cảm giác hơi lạnh của ngọn gió, bầu không khí mờ ẩm hơi nước bởi mưa…Tất cả những cảm nhận đó khiến cho lần đầu đặt chân tới Nhật Bản của tôi đẹp mê hoặc như trong một bức tranh sơn dầu mà trước đây tôi từng thấy qua màn ảnh vô tuyến, đẹp – tĩnh lặng – bình yên.

 

Bài tương tự