Tôi 42 tuổi và "come-out" với vợ. Đó là một cuộc trò chuyện không mấy tích cực, vui vẻ hay là điều tôi muốn nhìn lại. Nhưng thật hạnh phúc khi cuối cùng tôi cũng có thể nói với người thân nhất về việc tôi thực sự là ai, nhưng cũng thật đau khổ khi đã vô tình xé toạc thế giới của cô ấy. Và sau khi nói chuyện, tôi chấp nhận yêu cầu của cô ấy về việc giữ kín lý do ly hôn của chúng tôi – do tôi là người đồng tính – trong ít nhất một năm nữa. Điều này bao gồm cả việc giữ bí mật với những đứa trẻ và gia đình của cô ấy.
Và 15 tháng sau, khi đã hoàn tất việc ly hôn, chuyển nhà và có một công việc mới ở Chicago, cách nơi ở của những đứa trẻ 250 dặm, tôi bắt đầu một cuộc trò chuyện tương tự với ba cậu con trai của tôi, cặp song sinh 9 tuổi và một bé trai 11 tuổi.
Toàn bộ trải nghiệm có phần mờ nhạt, một phần là do vào thời điểm đó trong cuộc đời tôi có rất nhiều thay đổi xảy ra và một số cảm xúc cũng bị dồn nén đáng kể. Không có nhiều kế hoạch, cũng không có sách hướng dẫn, tôi nói chuyện với chúng chỉ với hy vọng các chàng trai của mình sẽ hiểu và chấp nhận cha chúng, một người cha đồng tính nam.
Sau hơn một năm kể từ khi tôi công khai với vợ cũ, chúng tôi đều đã thích nghi với một gia đình mới. Đồng tính luyến ái không phải là một chủ đề được đem ra thảo luận trong gia đình cũ của tôi. Và các con tôi đã theo học trong một ngôi trường khá bảo thủ. Chúng tôi chọn trường cho chúng vì muốn những đứa trẻ được tiếp cận với nền giáo dục tốt nhất và có nền tảng vững chắc để tiếp nhận thế giới. Đó là một nơi tốt dành cho những đứa trẻ, nhưng tôi cũng nhận ra rằng các giáo viên đã công khai chống lại LGBTQ+ và cho rằng đồng tính luyến ái là một điều gì đó hết sức xấu xa và tội lỗi.
Và nói với các con tôi về sự thật này là một điều đáng sợ. Tôi không thực sự mong đợi điều này. Tôi bắt đầu với đứa con trai lớn nhất và cuối cùng là đứa bé nhất. Không ngoài dự đoán, cậu con trai cả đã vô cùng tức giận về lý do chúng tôi ly hôn, thằng bé hành động chống lại mẹ nó và tôi. Thằng bé đôi khi tỏ ra thách thức và cảm thấy xấu hổ về người cha đồng tính của mình. Thằng bé không muốn bạn bè biết và sợ mình có thể sẽ bị trêu chọc.
Phản ứng của cặp đôi song sinh thì đỡ hơn một chút. Chúng còn khá nhỏ để hiểu về khái niệm đồng tính và dường như không quan tâm lắm.
Tôi đã cố gắng đảm bảo với các con trai của mình rằng tôi vẫn là cha của chúng như trước đây. Sau 4 năm, cậu con trai cả của tôi vẫn khá lúng túng trước mọi chuyện. Thằng bé yêu tôi, nhưng nó không ủng hộ lối sống của tôi.
Tôi đã cố gắng rất nhiều để kết nối với những đứa trẻ, và điều đó thật không dễ dàng gì. Tôi gọi điện mỗi ngày cho chúng trước khi chúng đến trường, gọi lại sau giờ học và thường xuyên Facetime để nói chuyện. Tôi vẫn lái xe hàng trăm dặm đến thăm chúng mỗi tháng.
Quá trình này mất rất nhiều thời gian. Tôi đã mất 25 năm để chấp nhận sự thật mình là gay và tôi mong những người gần gũi với mình sẽ chấp nhận chuyện đó nhanh chóng, điều này thật không thực tế chút nào.
Nhưng tôi không hối tiếc về con đường mình đã chọn. Tôi vẫn tin rằng mọi thứ xảy ra đều có lý do, nếu không, tôi sẽ không có 20 năm tốt đẹp với vợ cũ và tôi cũng không có ba chàng trai tuyệt vời. Tôi sẽ không đánh đổi điều đó vì bất cứ điều gì.
Mong muốn của tôi là mọi thứ sẽ được sắp xếp theo một trật tự mới. Một ngày nào đó tất cả chúng tôi nhìn lại năm 2014 và nó sẽ chỉ như một điểm uốn trong cuộc sống của chúng tôi.
Hiện tại, tôi đã cùng thành lập một nhóm dành cho những người cha đồng tính ở Chicago và có rất nhiều những người cha đồng tính đã "come-out" chia sẻ những kinh nghiệm tích cực. Sau nhiều năm cố gắng, những người cha đồng tính đã kết hôn, vợ cũ của họ cũng lập gia đình mới nhưng tất cả họ đều tận hưởng kì nghỉ, sinh nhật và chia sẻ niềm vui của con cái họ như một gia đình lớn và hiện đại.
(Theo Scott Takacs chia sẻ trên Good Morning America)
Và 15 tháng sau, khi đã hoàn tất việc ly hôn, chuyển nhà và có một công việc mới ở Chicago, cách nơi ở của những đứa trẻ 250 dặm, tôi bắt đầu một cuộc trò chuyện tương tự với ba cậu con trai của tôi, cặp song sinh 9 tuổi và một bé trai 11 tuổi.
Toàn bộ trải nghiệm có phần mờ nhạt, một phần là do vào thời điểm đó trong cuộc đời tôi có rất nhiều thay đổi xảy ra và một số cảm xúc cũng bị dồn nén đáng kể. Không có nhiều kế hoạch, cũng không có sách hướng dẫn, tôi nói chuyện với chúng chỉ với hy vọng các chàng trai của mình sẽ hiểu và chấp nhận cha chúng, một người cha đồng tính nam.
Sau hơn một năm kể từ khi tôi công khai với vợ cũ, chúng tôi đều đã thích nghi với một gia đình mới. Đồng tính luyến ái không phải là một chủ đề được đem ra thảo luận trong gia đình cũ của tôi. Và các con tôi đã theo học trong một ngôi trường khá bảo thủ. Chúng tôi chọn trường cho chúng vì muốn những đứa trẻ được tiếp cận với nền giáo dục tốt nhất và có nền tảng vững chắc để tiếp nhận thế giới. Đó là một nơi tốt dành cho những đứa trẻ, nhưng tôi cũng nhận ra rằng các giáo viên đã công khai chống lại LGBTQ+ và cho rằng đồng tính luyến ái là một điều gì đó hết sức xấu xa và tội lỗi.
Và nói với các con tôi về sự thật này là một điều đáng sợ. Tôi không thực sự mong đợi điều này. Tôi bắt đầu với đứa con trai lớn nhất và cuối cùng là đứa bé nhất. Không ngoài dự đoán, cậu con trai cả đã vô cùng tức giận về lý do chúng tôi ly hôn, thằng bé hành động chống lại mẹ nó và tôi. Thằng bé đôi khi tỏ ra thách thức và cảm thấy xấu hổ về người cha đồng tính của mình. Thằng bé không muốn bạn bè biết và sợ mình có thể sẽ bị trêu chọc.
Phản ứng của cặp đôi song sinh thì đỡ hơn một chút. Chúng còn khá nhỏ để hiểu về khái niệm đồng tính và dường như không quan tâm lắm.
Tôi đã cố gắng đảm bảo với các con trai của mình rằng tôi vẫn là cha của chúng như trước đây. Sau 4 năm, cậu con trai cả của tôi vẫn khá lúng túng trước mọi chuyện. Thằng bé yêu tôi, nhưng nó không ủng hộ lối sống của tôi.
Tôi đã cố gắng rất nhiều để kết nối với những đứa trẻ, và điều đó thật không dễ dàng gì. Tôi gọi điện mỗi ngày cho chúng trước khi chúng đến trường, gọi lại sau giờ học và thường xuyên Facetime để nói chuyện. Tôi vẫn lái xe hàng trăm dặm đến thăm chúng mỗi tháng.
Quá trình này mất rất nhiều thời gian. Tôi đã mất 25 năm để chấp nhận sự thật mình là gay và tôi mong những người gần gũi với mình sẽ chấp nhận chuyện đó nhanh chóng, điều này thật không thực tế chút nào.
Nhưng tôi không hối tiếc về con đường mình đã chọn. Tôi vẫn tin rằng mọi thứ xảy ra đều có lý do, nếu không, tôi sẽ không có 20 năm tốt đẹp với vợ cũ và tôi cũng không có ba chàng trai tuyệt vời. Tôi sẽ không đánh đổi điều đó vì bất cứ điều gì.
Mong muốn của tôi là mọi thứ sẽ được sắp xếp theo một trật tự mới. Một ngày nào đó tất cả chúng tôi nhìn lại năm 2014 và nó sẽ chỉ như một điểm uốn trong cuộc sống của chúng tôi.
Hiện tại, tôi đã cùng thành lập một nhóm dành cho những người cha đồng tính ở Chicago và có rất nhiều những người cha đồng tính đã "come-out" chia sẻ những kinh nghiệm tích cực. Sau nhiều năm cố gắng, những người cha đồng tính đã kết hôn, vợ cũ của họ cũng lập gia đình mới nhưng tất cả họ đều tận hưởng kì nghỉ, sinh nhật và chia sẻ niềm vui của con cái họ như một gia đình lớn và hiện đại.
(Theo Scott Takacs chia sẻ trên Good Morning America)