A
Chap 1
Xã hội bây giờ khác quá , nó trở nên hiện đại về mặt ngoài nhưng bên trong thì cực kì thối nát . Tôi vốn là học sinh ưu tú đại diện cho 1 học viện lớn cực kì nổi tiếng , lúc đó ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt nể phục cùng nụ cười thân thiện , rồi đến lúc nào đó … bộ mặt bọn nó mới bộc lộ ra hết .
Trong 1 phiên toà…
_ Theo điều luật 354 – 356 quy định hình sự tuyên phạt bị cáo Hoàng Chu Vũ mức án tử hình cho tội danh lợi dụng chức quyền và gian lận thi cử , thay mặt ban hội đồng xét xử kết thúc phiên toà !.
…
_ Vì sao ? Cha tôi ông ấy là người đã giành cả phần đời của mình cho các người mà ? Ông ấy coi công việc hơn mạng sống và bây giờ chết chỉ để làm bia đỡ đạn cho những con lợn cầm quyền ? Tôi sẽ bắt các người trả giá .
.
.
.
Tôi hằng ngày vẫn bước vào ngôi trường này , nó đúng là rất đẹp và đông người qua tiếng lại cùng ánh bình minh đang phát rọi trên tấm kính năng lượng mặt trời , quá ồn ào dễ phát điên mất .
Không còn sự kiêu hãnh của học sinh ưu tú nữa sau khi ông qua đời , tôi dường như bị nhìn bằng hàng trăm con mắt khinh bỉ , quen rồi nên chẳng để tâm đến nó .
Thứ khiến bạn tồn tại trong ngôi trường này không còn là học lực nữa , tiền ! Nó là tất cả để làm những thứ mình muốn ở nơi đây cò tôi thì ở lại ngày nào hay ngày đó chẳng biết khi nào mình sẽ bị đuổi vì lý do bất kì nào . Bọn giáo viên không kém cạnh , chúng nó đang dạy miễn cưỡng bằng tiền và có thể tự ý thay đổi toàn bộ cách dạy của mình dù là trắng cũng phải nói đen , tôi rất chán ghét .
Phía sau lưng tôi bị dán 1 tờ giấy , bọn nó đang lấy tôi ra làm trò hề nên bằng cách nào đó phải né tránh bọn chúng lập tức , tôi đứng dậy ngay trong tiết học :
_ Em muốn đi vệ sinh
Không hồi âm nào từ người đang giảng dạy nhưng bọn nó lại nhìn tờ giấy phía sau lưng tôi cười thật sự nhục , còn quá đáng hơn thế trong số đó trêu chọc tôi :
_ Quần mày bị ướt kìa đi thay tả đi
Bọn nó cười lớn nhưng bà giáo viên đó thì không quan tâm , tôi bước ra nhanh chóng .
Đi bộ dọc hành lang yên tĩnh nhưng không biết đến đâu cả vì tôi chỉ cần biết là rời khỏi nơi quỷ quái đó , tôi đã ngồi khóc , tự trách mình rất nhiều . Tôi chợt nghe tiếng quái quỷ gì đó đang thì thầm bên tai và mơ hồ tìm theo , tôi vô thức đi đến căn nhà kho trống bỏ hoang sau trường .
_ Đã bao lâu rồi ở đây chưa có người đặt chân nhỉ ?
Giọng nói phía sau :
_ Mày là ai ?
Tôi giật mình quay lại thì thấy 1 thanh niên cao to hơn tôi rất nhiều , tôi ấp úng :
_ Anh… Là ai ?
_ Tgh … Tao đang hỏi mày
_ Tôi ở khoá 26
_ Ồ , ra là khoá học của bọn con cháu
_ Nhưng tôi thì không
_ Mày giống bọn nó thôi
_ Tôi là Hoàng Minh Tân
_ Hoàng Minh Tân ? Con trai kẻ bị xử tử vào 4 năm trước chăng ?
_ Ừ , tôi đấy , rất nực cười phải không ?
_ Không có ý cười đâu tao còn học lại 1 năm đây , Vương Thế Gia hơn mày 1 tuổi học khoá 42 , mày đến đây làm gì ?
_ Không biết , tôi không hiểu sao mình đến đây
_ Chắc ma gọi mày , đúng là điên thật
_ Nếu không có gì tôi xin đi trước , tạm biệt
_ Tao khuyên rằng mày rời khỏi trường này thật sớm
Tôi quay lại nhìn , tôi hỏi :
_ Vì sao ?
_ Tốt lắm tao mới nhắc nhẹ , không nói lần 2 đâu
_ Cảm ơn , nhưng tôi có mục đích cao cả để ở lại đây
_ Nghe hay nhỉ nói thử xem
_ Dành lại thứ gì đáng có , từ những con lợn cầm quyền
_ Mày làm được gì mấy con lợn đó ?
_ Không thể dùng tiền thì có thể dùng rất nhiều tiền , nếu không trả được hận thì tôi không cam lòng rời khỏi đây đâu
_ Trời ạ , đúng là con nai ngây thơ
_ Nhưng tôi biết mọi thứ về cái “ngục tù” này
Anh ta nắm lấy cổ tay tôi thô bạo
_ Mày biết hết tất cả ?
_ … -gật đầu
_ Vậy định mệnh không phun lòng tao rồi , ngày mai quay lại chỗ này tao sẽ đợi hoặc trực tiếp tìm mày
Nói xong anh ta đi ngay lập tức , âmm thanh bây giờ yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng gió thổi qua mái tóc , tôi chỉ biết là con người đó cũng thật kì lạ .
Xã hội bây giờ khác quá , nó trở nên hiện đại về mặt ngoài nhưng bên trong thì cực kì thối nát . Tôi vốn là học sinh ưu tú đại diện cho 1 học viện lớn cực kì nổi tiếng , lúc đó ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt nể phục cùng nụ cười thân thiện , rồi đến lúc nào đó … bộ mặt bọn nó mới bộc lộ ra hết .
Trong 1 phiên toà…
_ Theo điều luật 354 – 356 quy định hình sự tuyên phạt bị cáo Hoàng Chu Vũ mức án tử hình cho tội danh lợi dụng chức quyền và gian lận thi cử , thay mặt ban hội đồng xét xử kết thúc phiên toà !.
…
_ Vì sao ? Cha tôi ông ấy là người đã giành cả phần đời của mình cho các người mà ? Ông ấy coi công việc hơn mạng sống và bây giờ chết chỉ để làm bia đỡ đạn cho những con lợn cầm quyền ? Tôi sẽ bắt các người trả giá .
.
.
.
Tôi hằng ngày vẫn bước vào ngôi trường này , nó đúng là rất đẹp và đông người qua tiếng lại cùng ánh bình minh đang phát rọi trên tấm kính năng lượng mặt trời , quá ồn ào dễ phát điên mất .
Không còn sự kiêu hãnh của học sinh ưu tú nữa sau khi ông qua đời , tôi dường như bị nhìn bằng hàng trăm con mắt khinh bỉ , quen rồi nên chẳng để tâm đến nó .
Thứ khiến bạn tồn tại trong ngôi trường này không còn là học lực nữa , tiền ! Nó là tất cả để làm những thứ mình muốn ở nơi đây cò tôi thì ở lại ngày nào hay ngày đó chẳng biết khi nào mình sẽ bị đuổi vì lý do bất kì nào . Bọn giáo viên không kém cạnh , chúng nó đang dạy miễn cưỡng bằng tiền và có thể tự ý thay đổi toàn bộ cách dạy của mình dù là trắng cũng phải nói đen , tôi rất chán ghét .
Phía sau lưng tôi bị dán 1 tờ giấy , bọn nó đang lấy tôi ra làm trò hề nên bằng cách nào đó phải né tránh bọn chúng lập tức , tôi đứng dậy ngay trong tiết học :
_ Em muốn đi vệ sinh
Không hồi âm nào từ người đang giảng dạy nhưng bọn nó lại nhìn tờ giấy phía sau lưng tôi cười thật sự nhục , còn quá đáng hơn thế trong số đó trêu chọc tôi :
_ Quần mày bị ướt kìa đi thay tả đi
Bọn nó cười lớn nhưng bà giáo viên đó thì không quan tâm , tôi bước ra nhanh chóng .
Đi bộ dọc hành lang yên tĩnh nhưng không biết đến đâu cả vì tôi chỉ cần biết là rời khỏi nơi quỷ quái đó , tôi đã ngồi khóc , tự trách mình rất nhiều . Tôi chợt nghe tiếng quái quỷ gì đó đang thì thầm bên tai và mơ hồ tìm theo , tôi vô thức đi đến căn nhà kho trống bỏ hoang sau trường .
_ Đã bao lâu rồi ở đây chưa có người đặt chân nhỉ ?
Giọng nói phía sau :
_ Mày là ai ?
Tôi giật mình quay lại thì thấy 1 thanh niên cao to hơn tôi rất nhiều , tôi ấp úng :
_ Anh… Là ai ?
_ Tgh … Tao đang hỏi mày
_ Tôi ở khoá 26
_ Ồ , ra là khoá học của bọn con cháu
_ Nhưng tôi thì không
_ Mày giống bọn nó thôi
_ Tôi là Hoàng Minh Tân
_ Hoàng Minh Tân ? Con trai kẻ bị xử tử vào 4 năm trước chăng ?
_ Ừ , tôi đấy , rất nực cười phải không ?
_ Không có ý cười đâu tao còn học lại 1 năm đây , Vương Thế Gia hơn mày 1 tuổi học khoá 42 , mày đến đây làm gì ?
_ Không biết , tôi không hiểu sao mình đến đây
_ Chắc ma gọi mày , đúng là điên thật
_ Nếu không có gì tôi xin đi trước , tạm biệt
_ Tao khuyên rằng mày rời khỏi trường này thật sớm
Tôi quay lại nhìn , tôi hỏi :
_ Vì sao ?
_ Tốt lắm tao mới nhắc nhẹ , không nói lần 2 đâu
_ Cảm ơn , nhưng tôi có mục đích cao cả để ở lại đây
_ Nghe hay nhỉ nói thử xem
_ Dành lại thứ gì đáng có , từ những con lợn cầm quyền
_ Mày làm được gì mấy con lợn đó ?
_ Không thể dùng tiền thì có thể dùng rất nhiều tiền , nếu không trả được hận thì tôi không cam lòng rời khỏi đây đâu
_ Trời ạ , đúng là con nai ngây thơ
_ Nhưng tôi biết mọi thứ về cái “ngục tù” này
Anh ta nắm lấy cổ tay tôi thô bạo
_ Mày biết hết tất cả ?
_ … -gật đầu
_ Vậy định mệnh không phun lòng tao rồi , ngày mai quay lại chỗ này tao sẽ đợi hoặc trực tiếp tìm mày
Nói xong anh ta đi ngay lập tức , âmm thanh bây giờ yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng gió thổi qua mái tóc , tôi chỉ biết là con người đó cũng thật kì lạ .