A
Chap 1 : Gặp
Đôi lời của tác giả : Đây là lần đầu mình viết truyện nên có gì sai sót mong mọi người góp ý nhé ! Cảm ơn .
” Anh buồn ngủ quá Duy ơi ….”
” không …. anh không được ngủ , anh đã hứa là sẻ đọc hết truyện em viết mà ”
” ……”
” Anh … anh ơi ….”
* Mùa hè năm 2020 :
Sau 1 năm học hành vất vã và kết quả như …., thì hôm nay chính là cái ngày mà biết bao nhiêu đứa học sinh ao ước , Nghỉ hè , Tuổi học trò đúng thật là phức tạp lúc đi học thì lại mong được nghỉ còn khi nghỉ rồi thì lại mong được ôm cặp đến trường haizzz lạ thật tôi cũng từng là 1 học sinh nhưng thời đi học tôi lại chả có cái cảm giác ấy …Tôi tự hỏi không biết mùa hè của người khác có gì thú vị , có những cảm xúc khó quên không ? có ký ức đáng nhớ không ? có kỉ niệm nào còn in sâu mãi trong lòng chúng ta đến tận hôm nay không ? , hay cũng chỉ đơn giản là 1 mùa hè nhạt nhẽo , mang nặng nỗi buồn vì thiếu vắng hình bóng của ai đó như tôi ?…..
* 2 năm trước – mùa hè năm 2018
Tiếng gà gáy cộng thêm cái tiếng đồng hồ báo thức chết tiệt của tôi báo hiệu trời đã bắt đầu sáng . Lại 1 ngày nữa bắt đầu , những giọt nắng sớm chòng chành lượn qua ô cửa sổ và buông mình nhẹ nhàng trên mặt tôi , cái nắng gắt gỏng dìu dịu đủ làm tôi tỉnh giấc , nhưng vì sự lười biếng và cũng 1 phần vì chiếc chăn bông ấm áp này mà tôi đành phải nằm thêm chút nữa . Nhưng cái âm thanh tử thần từ chiếc đồng hồ không để tôi yên nó cứ vang lên mãi , đây là chiếc đồng hồ báo thức thứ 8 trong tháng của tôi rồi đấy , vốn dĩ vì tôi thích số 8 nên tôi sẻ không để cho nó có cùng số phận với 7 ” em ” kia được , dù tôi cũng chả ưa gì nó …tôi đưa tay tắt chuông báo , vươn mình ngồi dậy đón chào 1 ngày mới lại đến , 1 ngày chủ nhật nhạt nhẽo , không phải đến công ti nên tôi cũng chả biết làm gì cho qua 1 ngày….và thế là tôi ngủ tiếp Zzzzzzz
10 giờ 27 phút :
Tôi vừa đặt 1 chân ra khỏi giường thì tiếng chuông điện thoại vang lên , khỏi cần nhìn tôi cũng biết đó là ai ….
” Alo , con nghe nè mẹ ”
” Con trai gì mà ngủ đến tận 10h mới dậy …”
Tôi giật cả mình vì giọng mẹ hét lên ở đầu dây bên kia …mà khoan 10h á…tôi vội nhìn đồng hồ thì mới phát hiện à 10h mấy rồi , nhưng tôi có lý do để dậy muộn mà , tôi cười bâng khuơ….
” nay chủ nhật mà mẹ …. con đâu phải đi làm nên ngủ tí thì có sao đâu ”
” mày ngủ đến tận trưa rồi lo ăn uống gì…bỏ bữa sáng quài đau bao tử nha con ”
” Dạ con biết rồi…con trai mẹ lớn rồi mà kkk ”
Mẹ tôi là thế , bà lúc nào cũng quan tâm, lo lắng và coi tôi như con nít mặc dù tôi cũng đã 23 tuổi rồi , con trai ở tuổi này đáng lẻ ra phải lo cho ba mẹ được rồi…mỗi lần nghĩ đến chuyện này tôi lại cảm thấy buồn bởi bản thân tôi còn lo chưa xong thì nói gì đến việc lo cho ba mẹ
Haizzz thôi không nghĩ nữa . Phải tận hưởng ngày nghỉ nhạt nhẽo này mới được ….
Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong . Tôi mở tủ quần áo lấy vội cái áo phông đơn giản cùng chiếc quần short đen mới mua hôm qua , lấy balo ,laptop và ra ngoài kiếm gì đó ăn. Lý do tôi mang laptop là vì tôi có sở thích là viết truyện , viết mấy thứ linh tinh và không biết từ bao giờ nó đã trở thành thói quen của tôi, tôi viết rất nhiều nhưng lại chả muốn cho ai xem như kiểu tự kỉ tư mình viết rồi tự mình xem ^^ …tôi khóa cửa bước ra ngoài đi trên con đường quen thuộc thường ngày thay vì đi xe tôi lại thích đi bộ , đi bộ để nhìn ngắm xung quanh và cũng coi như là 1 cách tập thể dục ….Tôi rất ít khi đi ra ngoài , ở công ti cũng vậy khi có các buổi tiệc cũng rất ít khi có sự xuất hiện của tôi ….đơn giản là vì tôi không thích nơi đông người tôi thích ở 1 mình và thích những nơi yên tĩnh ,…điều này cũng giải thích 1 phần lý do tui vẫn còn độc thân hihi …..Vào ngày nghỉ thì mọi người thường làm gì , với tôi thì bạn tin không ? tôi nằm ở nhà cả ngày đấy ….Nhưng chả hiểu vì lý do gì mà hôm nay tôi lại đi ra ngoài nữa …..
Tôi vào 1 cơm bình dân , tôi ngồi xuống lấy laptop ra và bắt đầu viết mấy thứ linh tinh , ngoài được 1 lúc thì 1 anh nhân viên bước ra nhìn cũng khoảng 20 mấy tuổi , anh hỏi ” Anh gọi j ạ ? ” . Nghe giọng nói trầm ấm phát ra từ người thanh niên kia tôi mới ngộ ra vào quán người ta ngồi nãy giờ mà không gọi món kkkk , tôi nể tôi thật , tôi ngước lên nhìn không quên mĩm cười với chàng trai ấy …như 1 thói quen anh ấy nhìn tôi cười và hỏi lại ” anh gọi j ạ ”
” dạ cho em 1 phần cơm sườn và 1 nước mát nha anh ”
” dạ , anh đợi 1 chút ạ ” anh lễ phép trả lời và đương nhiên anh lại cười và bước vào trong .
Ngồi đợi khoảng 5 phút anh nhân viên ấy bước ra , anh mang thức ăn đặt lên bàn mĩn cười chúc tôi ngon miệng rồi bước vào trong … Tôi phải nói thật là anh rất đẹp trai .. khuôn mặt góc cạnh baby , nước da trắng và cái miệng cười rất duyên …sau khi ăn xong tôi bước ra khỏi quán , Giờ có lẻ tôi sẻ đi về nhà và nằm ngủ đến tận chiều …..
Về đến nhà tôi nằm ì trên giường , không hiểu vì lý do gì mà trong đầu tôi cứ nghĩ về chàng nhân viên ấy , không biết anh ấy bao nhiêu tuổi nhỉ , không biết anh ấy có người yêu chưa , không biết …. có quá nhiều câu hỏi hiện lên trong tâm trí tôi … Ahhhh …không lẻ …..không biết từ lúc tôi chìm sâu vào giấc ngủ
5H : Tiếng chuông điện thoại tôi vang lên
Renggg !!!!
1 số máy lạ ! tôi tự nghĩ k biết thằng cha nào gọi nhầm số đây…tôi bắt máy với giọng điệu có chút bực bội ” alo , ai vậy ” không có người trả lời tôi càng cảm thấy bực hơn tôi lớn giọng ” ALO ” lúc này tôi nghe có tiếng người vang lên 1 giọng nói nữa lạ nữa quen ” Dạ , alo , phải số của anh Tín không ạ ”
Tôi ngạc nhiên vì người này biết tên của tôi ” umk ” , suy nghĩ 1 hồi tôi mới biết người bên kia chính là cậu nhân viên lúc trưa…giọng nói 1 lần nữa cất lên
” Lúc sáng anh có đến quán em và đánh rơi ví này ”
Tôi vội cho tay vào túi quần kiểm tra , quả thật là không có ví …tôi cười cũng may là có người tốt nhặt giúp nếu không chắc nhịn đói cả tháng
” À …em vô ý quá…”
” dạ ….lúc trưa anh đi nhanh quá em không theo kịp …nhà anh ở đâu thế e mang đến cho , e đang chuẩn bị về đây ”
” không cần đâu …. h anh đang ở quán đúng không ?…e đến đó ngay ….”
” umk ”
tôi cảm ơn cậu nhân viên , tắt máy, vội vàng chạy ra quán ….Cảm giác lúc này của tôi rất lạ …. tôi rất vui không phải vì tìm lại được ví ?? tôi vui vì điều gì nhỉ ?? ….tôi không thể hiểu được bản thân mình lúc này ….
Đôi lời của tác giả : Đây là lần đầu mình viết truyện nên có gì sai sót mong mọi người góp ý nhé ! Cảm ơn .
” Anh buồn ngủ quá Duy ơi ….”
” không …. anh không được ngủ , anh đã hứa là sẻ đọc hết truyện em viết mà ”
” ……”
” Anh … anh ơi ….”
* Mùa hè năm 2020 :
Sau 1 năm học hành vất vã và kết quả như …., thì hôm nay chính là cái ngày mà biết bao nhiêu đứa học sinh ao ước , Nghỉ hè , Tuổi học trò đúng thật là phức tạp lúc đi học thì lại mong được nghỉ còn khi nghỉ rồi thì lại mong được ôm cặp đến trường haizzz lạ thật tôi cũng từng là 1 học sinh nhưng thời đi học tôi lại chả có cái cảm giác ấy …Tôi tự hỏi không biết mùa hè của người khác có gì thú vị , có những cảm xúc khó quên không ? có ký ức đáng nhớ không ? có kỉ niệm nào còn in sâu mãi trong lòng chúng ta đến tận hôm nay không ? , hay cũng chỉ đơn giản là 1 mùa hè nhạt nhẽo , mang nặng nỗi buồn vì thiếu vắng hình bóng của ai đó như tôi ?…..
* 2 năm trước – mùa hè năm 2018
Tiếng gà gáy cộng thêm cái tiếng đồng hồ báo thức chết tiệt của tôi báo hiệu trời đã bắt đầu sáng . Lại 1 ngày nữa bắt đầu , những giọt nắng sớm chòng chành lượn qua ô cửa sổ và buông mình nhẹ nhàng trên mặt tôi , cái nắng gắt gỏng dìu dịu đủ làm tôi tỉnh giấc , nhưng vì sự lười biếng và cũng 1 phần vì chiếc chăn bông ấm áp này mà tôi đành phải nằm thêm chút nữa . Nhưng cái âm thanh tử thần từ chiếc đồng hồ không để tôi yên nó cứ vang lên mãi , đây là chiếc đồng hồ báo thức thứ 8 trong tháng của tôi rồi đấy , vốn dĩ vì tôi thích số 8 nên tôi sẻ không để cho nó có cùng số phận với 7 ” em ” kia được , dù tôi cũng chả ưa gì nó …tôi đưa tay tắt chuông báo , vươn mình ngồi dậy đón chào 1 ngày mới lại đến , 1 ngày chủ nhật nhạt nhẽo , không phải đến công ti nên tôi cũng chả biết làm gì cho qua 1 ngày….và thế là tôi ngủ tiếp Zzzzzzz
10 giờ 27 phút :
Tôi vừa đặt 1 chân ra khỏi giường thì tiếng chuông điện thoại vang lên , khỏi cần nhìn tôi cũng biết đó là ai ….
” Alo , con nghe nè mẹ ”
” Con trai gì mà ngủ đến tận 10h mới dậy …”
Tôi giật cả mình vì giọng mẹ hét lên ở đầu dây bên kia …mà khoan 10h á…tôi vội nhìn đồng hồ thì mới phát hiện à 10h mấy rồi , nhưng tôi có lý do để dậy muộn mà , tôi cười bâng khuơ….
” nay chủ nhật mà mẹ …. con đâu phải đi làm nên ngủ tí thì có sao đâu ”
” mày ngủ đến tận trưa rồi lo ăn uống gì…bỏ bữa sáng quài đau bao tử nha con ”
” Dạ con biết rồi…con trai mẹ lớn rồi mà kkk ”
Mẹ tôi là thế , bà lúc nào cũng quan tâm, lo lắng và coi tôi như con nít mặc dù tôi cũng đã 23 tuổi rồi , con trai ở tuổi này đáng lẻ ra phải lo cho ba mẹ được rồi…mỗi lần nghĩ đến chuyện này tôi lại cảm thấy buồn bởi bản thân tôi còn lo chưa xong thì nói gì đến việc lo cho ba mẹ
Haizzz thôi không nghĩ nữa . Phải tận hưởng ngày nghỉ nhạt nhẽo này mới được ….
Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong . Tôi mở tủ quần áo lấy vội cái áo phông đơn giản cùng chiếc quần short đen mới mua hôm qua , lấy balo ,laptop và ra ngoài kiếm gì đó ăn. Lý do tôi mang laptop là vì tôi có sở thích là viết truyện , viết mấy thứ linh tinh và không biết từ bao giờ nó đã trở thành thói quen của tôi, tôi viết rất nhiều nhưng lại chả muốn cho ai xem như kiểu tự kỉ tư mình viết rồi tự mình xem ^^ …tôi khóa cửa bước ra ngoài đi trên con đường quen thuộc thường ngày thay vì đi xe tôi lại thích đi bộ , đi bộ để nhìn ngắm xung quanh và cũng coi như là 1 cách tập thể dục ….Tôi rất ít khi đi ra ngoài , ở công ti cũng vậy khi có các buổi tiệc cũng rất ít khi có sự xuất hiện của tôi ….đơn giản là vì tôi không thích nơi đông người tôi thích ở 1 mình và thích những nơi yên tĩnh ,…điều này cũng giải thích 1 phần lý do tui vẫn còn độc thân hihi …..Vào ngày nghỉ thì mọi người thường làm gì , với tôi thì bạn tin không ? tôi nằm ở nhà cả ngày đấy ….Nhưng chả hiểu vì lý do gì mà hôm nay tôi lại đi ra ngoài nữa …..
Tôi vào 1 cơm bình dân , tôi ngồi xuống lấy laptop ra và bắt đầu viết mấy thứ linh tinh , ngoài được 1 lúc thì 1 anh nhân viên bước ra nhìn cũng khoảng 20 mấy tuổi , anh hỏi ” Anh gọi j ạ ? ” . Nghe giọng nói trầm ấm phát ra từ người thanh niên kia tôi mới ngộ ra vào quán người ta ngồi nãy giờ mà không gọi món kkkk , tôi nể tôi thật , tôi ngước lên nhìn không quên mĩm cười với chàng trai ấy …như 1 thói quen anh ấy nhìn tôi cười và hỏi lại ” anh gọi j ạ ”
” dạ cho em 1 phần cơm sườn và 1 nước mát nha anh ”
” dạ , anh đợi 1 chút ạ ” anh lễ phép trả lời và đương nhiên anh lại cười và bước vào trong .
Ngồi đợi khoảng 5 phút anh nhân viên ấy bước ra , anh mang thức ăn đặt lên bàn mĩn cười chúc tôi ngon miệng rồi bước vào trong … Tôi phải nói thật là anh rất đẹp trai .. khuôn mặt góc cạnh baby , nước da trắng và cái miệng cười rất duyên …sau khi ăn xong tôi bước ra khỏi quán , Giờ có lẻ tôi sẻ đi về nhà và nằm ngủ đến tận chiều …..
Về đến nhà tôi nằm ì trên giường , không hiểu vì lý do gì mà trong đầu tôi cứ nghĩ về chàng nhân viên ấy , không biết anh ấy bao nhiêu tuổi nhỉ , không biết anh ấy có người yêu chưa , không biết …. có quá nhiều câu hỏi hiện lên trong tâm trí tôi … Ahhhh …không lẻ …..không biết từ lúc tôi chìm sâu vào giấc ngủ
5H : Tiếng chuông điện thoại tôi vang lên
Renggg !!!!
1 số máy lạ ! tôi tự nghĩ k biết thằng cha nào gọi nhầm số đây…tôi bắt máy với giọng điệu có chút bực bội ” alo , ai vậy ” không có người trả lời tôi càng cảm thấy bực hơn tôi lớn giọng ” ALO ” lúc này tôi nghe có tiếng người vang lên 1 giọng nói nữa lạ nữa quen ” Dạ , alo , phải số của anh Tín không ạ ”
Tôi ngạc nhiên vì người này biết tên của tôi ” umk ” , suy nghĩ 1 hồi tôi mới biết người bên kia chính là cậu nhân viên lúc trưa…giọng nói 1 lần nữa cất lên
” Lúc sáng anh có đến quán em và đánh rơi ví này ”
Tôi vội cho tay vào túi quần kiểm tra , quả thật là không có ví …tôi cười cũng may là có người tốt nhặt giúp nếu không chắc nhịn đói cả tháng
” À …em vô ý quá…”
” dạ ….lúc trưa anh đi nhanh quá em không theo kịp …nhà anh ở đâu thế e mang đến cho , e đang chuẩn bị về đây ”
” không cần đâu …. h anh đang ở quán đúng không ?…e đến đó ngay ….”
” umk ”
tôi cảm ơn cậu nhân viên , tắt máy, vội vàng chạy ra quán ….Cảm giác lúc này của tôi rất lạ …. tôi rất vui không phải vì tìm lại được ví ?? tôi vui vì điều gì nhỉ ?? ….tôi không thể hiểu được bản thân mình lúc này ….