Truyện Love

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
L.O.V.E​

———-Phần “L” : Lần thứ hai.———

1.

“Đáng sợ nhất là một ngày tỉnh dậy và NHẬN RA mình không có ai và không còn điều gì để chờ đợi – Đấy là câu mà tôi chợt lướt xem trên facebook và tự ngồi một mình đọc đi đọc lại, ngẫm ngẫm và tự dưng khóc một mình. Chẳng hiểu sao lại vậy nữa. Đúng, tôi đã từng có một người để nhớ, để chờ đợi những dòng tin nhắn từ người đó, mong chờ những cái ôm thân mật, những lời hạnh phúc trao nhau. Người nói rất nhiều, nói yêu tôi rất nhiều, người nói sẽ chăm sóc tôi. Rồi tất cả chỉ là những hồi ức mơ hồ và được gói gọn bởi hai chữ : “Đã từng”. Nỗi nhớ cứ khắc khoải trong tâm trí tôi, nó như một con dao đâm chết lòng tôi. Yêu một cách cuồng si, mù oán chỉ để đổi lại là sự yêu thương, chăm sóc xứng đáng, nhưng kết quả là SỰ PHẢN BỘI…Có lẽ tôi quá yếu đuối, người ta thì bảo: “Đừng buồn, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi”, nhưng tôi không nghe họ! Tôi không thể quên được!”

– Haizzz, thêm một người nữa thất tình, yêu làm chi rồi khóc – Tôi đang lướt facebook. Tôi là ai. Xin tự giới thiệu, tôi là Minh Phong, năm nay 16 tuổi, cao 1m7, thân hình vừa đủ…tròn, nhưng không mập. Mặt mũi tôi rất bình thường, không có gì đáng nói, được cái dễ nhìn thôi. Ngày mai là tôi phải lên thành phố học tại trường Đại Thành gì đấy, tôi không rõ vì ba mẹ chọn cho tôi, nghe nói là trường có uy tín và chất lượng lắm. Tôi có vẻ hoạt bát nhưng chỉ với những người tôi thân thôi, đối với người lạ thì tôi rất nhút nhát và e dè. Hiện tại tôi đang chuẩn bị để ăn tối với ba mẹ, coi như tiệc ăn mừng tôi đậu trường và tiễn tôi trước khi lên thành phố.

Tối đó, tại nhà tôi, có ba mẹ cùng 3 đứa bạn thân tôi là : Hà, Linh và Hào cùng nhau vui vẻ dùng bửa.

– Lên trển nhớ học giỏi nhe mày, đừng có quên tụi tao – Hà hướng tôi nói.

– Ừ, còn nữa gặp anh đẹp trai nào báo cho tao hay liền à – Hà tiếp. Sau đó là tiếng cười nhộn nhịp vang lên.

Tới lượt mẹ tôi: “Con nhớ phải giữ gìn sức khoẻ, lên trên đó cố gắng mà học cho đàng hoàng”. Còn ba tôi ngắn gọn: “Ráng mà học, học không được thì về nhà toi ngay”. Không khí buổi cơm tràn đầy niềm vui nhưng tôi cảm thấy lòng buồn buồn. Tuy ai cũng ra vẻ hào hứng, nhưng trong lòng mỗi người đều trái ngược. Tôi là con một trong nhà, chưa lần nào xa gia đình, ba mẹ tôi càng lo lắng. Tôi thì rất ít bạn bè, may mắn có được 3 đứa bạn, nhóm 4 đứa, giờ lại chỉ còn 3. Không như mọi bửa cơm hằng ngày, sự kết thúc của nó như là chấm dứt nhiều mối quan hệ. Đêm đó tôi không ngủ được, dù trước kia tôi rất phấn khích vì được đi lên thành phố, nhưng giờ lại cảm thấy tẻ nhạt và có chút nuối tiếc. Tôi tự hồi tưởng lại những kí ức xưa, lúc còn bé rồi vào tiểu học, trung học cơ sở. Ôi sao mà nhớ quá! Và tôi cũng đã chợt nhớ đến nỗi đau kí ức kia…

Sáng hôm sau, tôi cũng đã đặt bước chân vào trường THPT Đại Thành sau 3 tiếng ngồi xe buýt, ba mẹ cũng chỉ đưa tôi đến bến xe. Tôi đã lớn, chút nhận thức về sự trưởng thành từng ngày hiện rõ. Suy nghĩ một lúc tôi mới bước vào, quá là ngỡ ngàng về ngôi trường tôi sắp học.

Trường rất to, khuôn viên rất rộng, đầy hoa và cây xanh, trong lúc này thì tấp nập người qua người lại. Đi sâu thêm mới thấy, trường trong rất hiện đại với màu trắng chủ đạo, nhiều tầng đồ sộ. Tôi đi mãi mới kiếm ra khu kí túc xá, trên đường đi, tôi lại trở nên sợ hãi vì người ta nhìn tôi với ánh mắt có thể gọi là khinh, thỉnh hoảng tôi bị rớt đồ do người ta vội vội vàng vàng.

Tôi ở kí túc xá khu B, phòng 315. Trời, phải đi lên 2 tầng cầu thang. Hai cái vali của tôi rất nặng, ngoài quần áo còn thêm tập, sách, vở, thuốc các thứ do mẹ tôi một tay soạn. Khó nhọc từng bước từng bước, mồ hồi bắt đầu tuôn ra, và cũng không tránh khỏi bị xô đẩy. Một lúc lâu sau tôi mới đến được lầu 3 thì một chuyện lại xảy đến.

Vừa bước đi đến ngã rẽ thì đột nhiên một lực mạnh va vào tôi…Rầm…Tôi loạng choạng rồi ngã xuống cầu thang mấy bậc, cũng may là đồ đạc không bị tung ra khỏi vali. Lúc tôi dần định hình lại “cái lực mạnh” ấy mới nhìn rõ, là nam sinh dáng vóc to lớn, chắc cũng cỡ 1m8. Gương mặt chuẩn soái nhưng chả có ấn tượng gì. Không một lời xin lỗi, nam sinh dừng lại một chút rồi thẳng thừng bước xuống lầu một cách thanh thản. Tôi cũng chả oán trách gì vì mình là nhà quê, mới lên thành phố, và cũng như lúc đầu đã giới thiệu, tôi rất e dè khi tiếp xúc với người lạ, nên cũng tự thầm an ủi mà tiếp tục đi tìm phòng. Vì là một trường rất giàu nên mỗi học sinh một phòng riêng, hôm nay vào để nhận phòng và làm quen. Bước vào phòng, cảm thấy nơi này thật đẹp nhưng sao lạnh lẽo quá, mình đối diện với chính mình trong 3 năm học. Chiếc giường kia thật đẹp nhưng không ấm như giường của tôi, chiếc bàn kia thật sang nhưng có lẽ không hợp với tôi. Chợt nhớ đến ba mẹ, tôi gọi ngay:

– Alo, Phong hả con, con đến trường chưa, trường mới như thế nào, mọi người ở đó có tốt không? – mẹ tôi tuôn một tràn.

– Dạ con đến trường rồi, trường đẹp lắm mẹ ạ, mọi người ở đây rất tốt- tôi nói dối không biết ngượng.

– Ừa, được vậy thì tốt rồi, học thì học nhưng phải giữ sức khoẻ nhe con, có chuyện gị thì phải báo cho mẹ hay.

– Dạ, con biết rồi, thôi con phải dọn đồ nữa, con việc con gọi mẹ sau, bye bye mẹ.

– Bye con.

Cúp máy, cũng là lúc tôi khóc. Khóc vì lần đầu tiên tiếng nói của mẹ trở nên ngọt ngạo và ấm áp quá, lần đần tôi mới cảm nhận được tình yêu thương của mẹ dành cho tôi, không cầu kì nhưng sâu nặng. Khóc và nghĩ được một lúc tôi bắt đầu quá trình dọn dẹp và bắt đầu thì tắm. Trong lúc tắm mới hiện ra mặt mình bị xước một vết to ở má, chắc là lúc nãy, nhưng đến lúc này mới nhận ra. Chắc là nỗi sợ và nỗi nhớ liên tiếp ngự trị trong tôi khiến tôi quên đi cái đau thể xác. Mình đã xấu, mà mặt lại có thêm nét dị này, phải làm sao đây. Cũng may có thuốc đầy đủ nên không sao.

Tôi ngủ đến 4h chiều thì được nghe tin tập hợp xuống sân trường. Vội vã vệ sinh cá nhân rồi bước ra cửa. Cảnh sân trường sôi nổi đến ồn ào, đâu đâu cũng tiếng cười nói vui vẻ, “mấy tháng hè thấy mày đẹp hẳn ra à nha”, “ê ê kìa kìa, anh đẹp trai kìa”, “tao với nó chia tay lâu rồi”… chỉ có mình tôi nơi đó, lòng nặng trĩu, cảm thấy mình như bị cô lập, một đứa tự kỉ không hơn không kém.

Nghe thầy tổng phụ trách sinh hoạt, và giống như chỉ có mình tôi nghe, những người khác đang bận với những câu chuyện của họ, thật nhạt! Đầu tôi lúc nào cũng đặt ra câu hỏi: “Rồi mình sẽ ra sao?” cứ vang liên hồi, khiến tôi trở nên mệt mỏi và bắt đầu cảm thấy sợ thật sự. Kết thúc buổi sinh hoạt không khiến tôi ổn hơn, nặng trịch từng bước về phòng trong khi ai ai cũng đi tham quan, đùa đùa, chơi chơi. Thầm tự trấn an bản thân và với châm ngôn mà tôi thiếu chút nữa đã quên ‘Không gì là không thể’. Một giấc tôi chìm vào giấc mộng để quên đi và để kết thúc một ngày thật dài…

-còn nữa-
 

Bài tương tự