A
– Ai là Dương Minh?
– Là tôi. – Tôi giơ tay lên.
– Anh vào đây, còn các bạn khác có thể về được rồi.
Một số người nhăn mặt, một số thì tỏ vẻ thất vọng ra về, tôi nhanh chân đi theo chị nhân viên đã gọi tên lòng phấn khởi.
– Em làm được gì?
– Dạ … là sao?
Người đeo mắt kính trước mặt tôi với bảng đeo trên ngực áo – Thành, anh ta hỏi lại.
– Ngoài design?
Tôi nhận thức được câu hỏi vừa rồi và ban nãy nên định trả lời thì…
– Thôi, vậy cũng được, thứ hai em đến làm nhé, đừng nên trễ như hôm nay.
Anh ta đứng dậy rồi bỏ ra khỏi phòng, tôi cảm thấy không đủ hay thiếu vắng gì đó, có chắc là tôi làm sẽ ổn không đây?
Tôi đón xe ôm để về chỗ trọ, cuốc bộ vào dãy nhà sâu trong hẻm với ánh nắng chói chang.
Tôi thấy anh ta, hôm qua đi cùng cậu Đoàn Nhật.
Tôi dừng lại, anh ta cũng dừng lại nhìn tôi, cả hai nhìn nhau, chắc chừng …
Một giây…
Năm giây…
Mười giây…
Nắng quá, nhìn gì thế, tôi như tượng luôn rồi.
– Cậu tránh ra cho tôi đưa xe vào. – Anh ta cất tiếng trước.
Quay lại phía sau, trời đất ơi, ra là tôi đang đứng trước cửa ra vào của bãi giữ xe, quê thiệt.
– Ủa, xin lỗi …
Anh ta cười nhẹ, rồi chạy thẳng vào bãi mất hút, tui cũng mất … nhưng mất một nhịp ở tim vì nụ cười với lúm đồng tiền mà hôm trước chưa được thấy.
Tôi móc trong túi quần ra không khí. Ủa, điện thoại … à giờ tôi mới nhớ là tên Đoàn Nhật đang giữ vì sự cố lúc sáng, nói chung thì cũng cảm ơn hắn đã phóng nhanh đến mức tôi không dám mở mắt ra – mà nhờ thế cũng đến kịp và đậu cuộc phỏng vấn. Thôi thì nhờ trời, trong rủi có may và cũng kết thúc một buổi sáng nhiều sự cố.
——
Chiều đến, đang ngủ ngon giấc để bù cho lúc sáng, tôi phải bật dậy vì giọng cãi nhau inh ỏi và chát chúa, thật ra tôi không thích xen vào chuyện của người khác và rất ghét hóng chuyện lẫn những người hóng chuyện, nhưng lần này không xem thì không được bởi tôi nghe tiếng nhỏ em trong cuộc cãi vả đó.
– Vậy đó hả, thau đồ để trước cửa phòng mà dì không đem vô nhà, lối đi là lối đi chung sao cứ chiếm dụng cho riêng mình mãi thế.
– Cái con này, chiếm dụng mãi là khi nào, mày mới dọn đến hôm qua…
– Chỉ mới hôm qua mà đã thấy hết rồi, còn trước kia thì không rõ thế nào …
Tôi đứng xem nó đấu khấu với bà hàng xóm mà thở dài, cả khu trọ mọi người nhao nhao xem như có lễ hội, một số thì cười, một số thì chỉ trỏ, chẳng ai thèm can, nói chung có lẽ họ quá quen với những việc thường xảy ra như thế này, và cũng quen với việc bà hàng xóm khó chịu hay chiếm dụng lối đi riêng nhỏ hẹp chừng một mét hơn. Chẳng ai dám phàn nàn, mà đến khi con bé này đến thì mới vỡ chuyện.
Tôi chen vào định bảo nhỏ em thôi, thằng con bà chủ nhà, chừng mười lăm, mười sáu đẩy nhỏ té ra sau, tui nóng máu, xách cổ áo nó lên nghiến răng.
– Mày làm gì thế thằng nhóc.
Bà hàng xóm nhìn tôi xách cổ áo thằng nhóc lên, lúc này vẻ mặt nó cũng hơi khiếp khi thấy tôi như thế, vì mọi khi tôi ít nói và chẳng để ý đến những chuyện xung quanh khu trọ, bà ta vỗ vào bắp tay tôi chan chát.
– Bỏ ra, mày làm gì con tao, hả, hả? Bỏ ra…
Nhỏ em tôi không những không sợ, nó bới tóc lên bằng cây bút chì vừa móc trong túi ra, rồi nhảy sổ vào nắm tóc bà hàng xóm.
– Bà làm gì thế, dám đánh anh tôi!!!
Tôi ôm con nhỏ lại, thằng con bà hàng xóm không vừa, đạp vào bụng nó, không có gì để ngăn trở, tôi thoi cho thằng nhóc mấy quả vào mặt, phía bên kia thì bà ta đang quần thảo với nhỏ em tôi, tuyệt nhiên không một ai trong khu trọ can ra, chỉ đến khi…
– Làm gì thế, làm gì thế??? Stop here.
Đoàn Nhật kéo hẳn nhỏ em ra khỏi đám đông, còn Quốc Long thì chặn giữa tôi và thằng nhóc kia, mặc cho thằng nhóc vẫn còn hung hăng muốn đánh.
– THÔI.
Quốc Long hét lên, thằng nhỏ rùng mình.
Lúc này tóc bà hàng xóm đã bù xù, còn nhỏ em tôi chẳng đẹp đẽ hơn, tôi bước qua quàng tay nhỏ em dẫn nó về phòng, mọi người bắt đầu giải tán bớt.
Bảo vệ lên dàn xếp, thường là thế, Việt nam mà … khi nào xong việc thì cơ quan chức năng mới vào cuộc, cuộc sống thu nhỏ trong khu trọ này cũng thế thôi.
– Con gái gì mà dữ dằn quá.
Đoàn Nhật mở lời khi nhỏ em tôi đang ngồi bới lại tóc.
– Dzô dziên, tôi dữ kệ tôi, anh không sống kế phòng bà ta thì không biết, thau đồ mà để ngoài lối đi hai ngày không dẹp.
– Rần rần cả xóm nhà … thiệt là … – Đoàn Nhật vẫn nói tiếp không để ý lời nhỏ em tôi.
– Này, anh đừng tưởng anh đẹp trai, anh hào hiệp dẹp đám đông là anh được quyền nói tôi à.
– Thôi, Linh.
Tôi trừng mắt rồi đặt hai cốc nước xuống cho hai anh bạn, nhỏ tiu nghỉu như mèo trúng nước.
Nhưng định thần lại thì nhỏ đi tới cầm hai ly nước lên.
– Anh hai lịch sự quá hà, họ xong việc thì về phòng trọ đi, ở đây không có ai mời nước đâu.
Tui lắc đầu với tính cách hung dữ của nhỏ em, Đoàn Nhật thì vẫn cứ cười hì hì theo dõi nhỏ em tôi không chớp mắt, còn Quốc Long nãy giờ im lặng bỗng dưng lên tiếng.
– Trời nóng quá nên ai cũng nóng, đi uống gì cho mát đi. – Anh ta đề nghị.
– Là tôi. – Tôi giơ tay lên.
– Anh vào đây, còn các bạn khác có thể về được rồi.
Một số người nhăn mặt, một số thì tỏ vẻ thất vọng ra về, tôi nhanh chân đi theo chị nhân viên đã gọi tên lòng phấn khởi.
– Em làm được gì?
– Dạ … là sao?
Người đeo mắt kính trước mặt tôi với bảng đeo trên ngực áo – Thành, anh ta hỏi lại.
– Ngoài design?
Tôi nhận thức được câu hỏi vừa rồi và ban nãy nên định trả lời thì…
– Thôi, vậy cũng được, thứ hai em đến làm nhé, đừng nên trễ như hôm nay.
Anh ta đứng dậy rồi bỏ ra khỏi phòng, tôi cảm thấy không đủ hay thiếu vắng gì đó, có chắc là tôi làm sẽ ổn không đây?
Tôi đón xe ôm để về chỗ trọ, cuốc bộ vào dãy nhà sâu trong hẻm với ánh nắng chói chang.
Tôi thấy anh ta, hôm qua đi cùng cậu Đoàn Nhật.
Tôi dừng lại, anh ta cũng dừng lại nhìn tôi, cả hai nhìn nhau, chắc chừng …
Một giây…
Năm giây…
Mười giây…
Nắng quá, nhìn gì thế, tôi như tượng luôn rồi.
– Cậu tránh ra cho tôi đưa xe vào. – Anh ta cất tiếng trước.
Quay lại phía sau, trời đất ơi, ra là tôi đang đứng trước cửa ra vào của bãi giữ xe, quê thiệt.
– Ủa, xin lỗi …
Anh ta cười nhẹ, rồi chạy thẳng vào bãi mất hút, tui cũng mất … nhưng mất một nhịp ở tim vì nụ cười với lúm đồng tiền mà hôm trước chưa được thấy.
Tôi móc trong túi quần ra không khí. Ủa, điện thoại … à giờ tôi mới nhớ là tên Đoàn Nhật đang giữ vì sự cố lúc sáng, nói chung thì cũng cảm ơn hắn đã phóng nhanh đến mức tôi không dám mở mắt ra – mà nhờ thế cũng đến kịp và đậu cuộc phỏng vấn. Thôi thì nhờ trời, trong rủi có may và cũng kết thúc một buổi sáng nhiều sự cố.
——
Chiều đến, đang ngủ ngon giấc để bù cho lúc sáng, tôi phải bật dậy vì giọng cãi nhau inh ỏi và chát chúa, thật ra tôi không thích xen vào chuyện của người khác và rất ghét hóng chuyện lẫn những người hóng chuyện, nhưng lần này không xem thì không được bởi tôi nghe tiếng nhỏ em trong cuộc cãi vả đó.
– Vậy đó hả, thau đồ để trước cửa phòng mà dì không đem vô nhà, lối đi là lối đi chung sao cứ chiếm dụng cho riêng mình mãi thế.
– Cái con này, chiếm dụng mãi là khi nào, mày mới dọn đến hôm qua…
– Chỉ mới hôm qua mà đã thấy hết rồi, còn trước kia thì không rõ thế nào …
Tôi đứng xem nó đấu khấu với bà hàng xóm mà thở dài, cả khu trọ mọi người nhao nhao xem như có lễ hội, một số thì cười, một số thì chỉ trỏ, chẳng ai thèm can, nói chung có lẽ họ quá quen với những việc thường xảy ra như thế này, và cũng quen với việc bà hàng xóm khó chịu hay chiếm dụng lối đi riêng nhỏ hẹp chừng một mét hơn. Chẳng ai dám phàn nàn, mà đến khi con bé này đến thì mới vỡ chuyện.
Tôi chen vào định bảo nhỏ em thôi, thằng con bà chủ nhà, chừng mười lăm, mười sáu đẩy nhỏ té ra sau, tui nóng máu, xách cổ áo nó lên nghiến răng.
– Mày làm gì thế thằng nhóc.
Bà hàng xóm nhìn tôi xách cổ áo thằng nhóc lên, lúc này vẻ mặt nó cũng hơi khiếp khi thấy tôi như thế, vì mọi khi tôi ít nói và chẳng để ý đến những chuyện xung quanh khu trọ, bà ta vỗ vào bắp tay tôi chan chát.
– Bỏ ra, mày làm gì con tao, hả, hả? Bỏ ra…
Nhỏ em tôi không những không sợ, nó bới tóc lên bằng cây bút chì vừa móc trong túi ra, rồi nhảy sổ vào nắm tóc bà hàng xóm.
– Bà làm gì thế, dám đánh anh tôi!!!
Tôi ôm con nhỏ lại, thằng con bà hàng xóm không vừa, đạp vào bụng nó, không có gì để ngăn trở, tôi thoi cho thằng nhóc mấy quả vào mặt, phía bên kia thì bà ta đang quần thảo với nhỏ em tôi, tuyệt nhiên không một ai trong khu trọ can ra, chỉ đến khi…
– Làm gì thế, làm gì thế??? Stop here.
Đoàn Nhật kéo hẳn nhỏ em ra khỏi đám đông, còn Quốc Long thì chặn giữa tôi và thằng nhóc kia, mặc cho thằng nhóc vẫn còn hung hăng muốn đánh.
– THÔI.
Quốc Long hét lên, thằng nhỏ rùng mình.
Lúc này tóc bà hàng xóm đã bù xù, còn nhỏ em tôi chẳng đẹp đẽ hơn, tôi bước qua quàng tay nhỏ em dẫn nó về phòng, mọi người bắt đầu giải tán bớt.
Bảo vệ lên dàn xếp, thường là thế, Việt nam mà … khi nào xong việc thì cơ quan chức năng mới vào cuộc, cuộc sống thu nhỏ trong khu trọ này cũng thế thôi.
– Con gái gì mà dữ dằn quá.
Đoàn Nhật mở lời khi nhỏ em tôi đang ngồi bới lại tóc.
– Dzô dziên, tôi dữ kệ tôi, anh không sống kế phòng bà ta thì không biết, thau đồ mà để ngoài lối đi hai ngày không dẹp.
– Rần rần cả xóm nhà … thiệt là … – Đoàn Nhật vẫn nói tiếp không để ý lời nhỏ em tôi.
– Này, anh đừng tưởng anh đẹp trai, anh hào hiệp dẹp đám đông là anh được quyền nói tôi à.
– Thôi, Linh.
Tôi trừng mắt rồi đặt hai cốc nước xuống cho hai anh bạn, nhỏ tiu nghỉu như mèo trúng nước.
Nhưng định thần lại thì nhỏ đi tới cầm hai ly nước lên.
– Anh hai lịch sự quá hà, họ xong việc thì về phòng trọ đi, ở đây không có ai mời nước đâu.
Tui lắc đầu với tính cách hung dữ của nhỏ em, Đoàn Nhật thì vẫn cứ cười hì hì theo dõi nhỏ em tôi không chớp mắt, còn Quốc Long nãy giờ im lặng bỗng dưng lên tiếng.
– Trời nóng quá nên ai cũng nóng, đi uống gì cho mát đi. – Anh ta đề nghị.