Truyện Lạc – Đa Thế Giới

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chương 1:

-Tìm thấy rồi!!!! Kho báu của thần linh đây rồi !!! Ta giàu to rồi!!! Hahaha – Cầm trên tay ” Kho báu của thần linh”, tên cướp mộ cười to khoái chí.

Tên hoa tiêu tiến lại gần từ phía sau, nhẹ nhàng đâm hắn một nhát chí tử.

– Xin lỗi nha sếp, nhưng thứ này không thuộc về ông – Hắn thì thầm vào tai của tên cướp dẫn đầu rồi lấy đi ” thứ đó”.

Bọn thuộc hạ liền lao đến nhưng từ trong tay của tên hoa tiêu vật đó bỗng phát ra ánh sáng trắng, trong chớp mắt quét sạch những sinh vật đáng thương kia.

– HAHAHA!!! HAHAHA!!!

•••••••••••••••••••••••••

Giật mình tỉnh giấc, Hiểu Minh nhìn qua chiếc đồng hồ.

“Gần sáu giờ rồi à.”

Cậu ngồi dạy, khuôn mặt vẫn chưa được tỉnh táo lắm.

” Giấc mơ chết tiệt, tính bám theo ta đến bao giờ đây? ”

Gần đây đêm nào cũng vậy, cậu đều mơ thấy 1 giấc mơ rất lạ, có ai đó gọi cậu, cậu cố đuổi theo thì giọng nói nhưng nó cứ xa mãi xa mãi. Chẳng hiểu vì sao chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến cho cậu lo lắng.

Mệt mỏi đứng dậy, lê bước vào nhà vệ sinh, cậu nhìn mình trong gương.

” Tàn tạ quá rồi đấy Hiểu Minh à! ” – Cậu thầm tự đánh giá.

Sau khi chuẩn bị tươm tất mọi thứ, cậu bắt đầu leo lên xe và đến trường và điều đó có nghĩa là kỳ nghỉ hè chính thức chấm dứt.

Cậu nhóc Hiểu Minh này vừa chính thức bước vào lớp 10. Gia đình của cậu chỉ buôn bán nhỏ nhưng cũng gọi là khá giả. Với gương mặt của mình thì cậu cũng có thể được gọi là đẹp trai. Nhưng điều đó cũng chẳng có gì đáng quan tâm, dù gì đây cũng đâu phải phim, do đó tất nhiên là cũng không có chuyện gái bu xếp hàng dài chỉ vì đẹp trai.

Đậu xe ngay ngắn, cậu bắt đầu đi đến lớp học của mình. Gương mặt đã tỉnh táo hơn lúc nảy nhưng tâm trạng cũng chẳng khá hơn. Ngước mặt lên nhìn vào bầu trời xám xịt phía trên, cậu thầm nghĩ thời tiết này thật tuyệt. Nhưng hình như, bầu trời xám kia cũng là điềm báo của một số chuyện chẳng tốt lành gì.

– Ê, Minh. Đợi tao với. – Giọng nhỏ Uyên đây chứ đâu!

– Coi có ai như mày không? Mặc áo dài mà mày chạy như ma đuổi vậy.

– Mày làm như bà muốn mặc lắm – Nhỏ vừa thở gấp vừa nói

– Thôi đi lên còn tìm chỗ ngồi nữa.

– Ừa.

Nhỏ Uyên, bạn thân của Hiểu Minh từ hồi cấp 2.Nhà của nhỏ khá là giàu, nhưng nhỏ không bao giờ lấy đó kiêu. Nhìn nhỏ khá là xinh nhưng nhỏ lại cực kỳ mạnh mẽ, không yêu đuối hay điệu đà như lũ con gái cùng tuổi.Điều đó làm cho nhỏ được mọi người xung quanh khá quí mình.

Hai đứa cùng bước lên cầu thang rồi đi vào lớp. Phòng học khá sạch sẽ mặc dù chỉ mới đầu năm học.Mặc dù còn khá sớm nhưng khoảng nửa lớp đã có mặt. Nhìn quanh thì hai đứa quyết định ngồi bàn cuối cạnh cửa xổ. Vừa ngồi vào vị trí thì có người đến gọi nhỏ. Đó là cậu bạn trai mà nhỏ mới đá từ tháng trước ấy mà. Hiểu Minh cũng không muốn xen vào quá sâu chuyện tình cảm của nhỏ.

Nằm dài ra,mắt Hiểu Minh chợt lim dim.

– “Có lẽ nên chợp mắt thêm một lát…”

••••••••••••

Đang ngủ ngon thì Hiểu Minh có cảm giác như ai đó đang tia mình. Cậu nhẹ nhàng mở mắt ra, phía trước mặt cậu là 1 cậu trai lạ,đang ngồi cạnh châm chú nhìn cậu.

– Cậu là ai vậy? – Hiểu Minh mở lời trước với tên lạ mặt này.

– Trước khi trả lời thì cậu thả cái tay tôi ra được không?

Giờ mới để ý, cậu đang ôm chặt gối đầu vào cái tay của tên kia nảy giờ, hèn gì thấy dễ chịu thế. Hiểu Minh ngay lập tức ngồi thẳng dạy, buông tay người ta ra :

– Xin lỗi, nhưng mà chỗ này có người ngồi rồi cậu.

– À, cứ ngồi đó đi, ngồi chung với nó hoài chán rồi, trên đây vui hơn – Giọng của nhỏ Uyên từ bàn tít phía trên, bên cạnh nhỏ là 2 cô bạn mới. Con người nhỏ là vậy mà, dễ kết bạn lắm nên cũng không lạ lẫm gì đối với cậu.

– Mày được lắm, sau này đừng có mượn tập tao nha đồ phụ bạc!!!

– Haha, chắc tao cần !!!

Cậu nhìn qua tên kia thấy hắn đang nhìn cậu cười cười.

– À mà cậu tên gì?

– Tùng Lâm.

– Ừm, còn mình là Hiểu Minh.

– Tôi biết. – Tùng Lâm thì thầm

– Hả? Ý cậu là sao?

– Ý tôi là tôi có nghe Uyên gọi cậu lúc sáng.

– À…

Hiểu Minh quay ra nhìn về phía cửa xổ. Lạ thật, sao trời vẫn âm u thế, đã gần 8h rồi mà.

– ” Khoang đã, 8h, sao giáo viên còn chưa đến. Nếu có gì thì đáng lý ra nhà trường phải thông báo rồi chứ” – Hiểu Minh nghĩ thầm.

– Này… -Chưa kịp nói hết câu thì cậu đã bị Tùng Lâm lấy 1 tay bịt miệng lại.

– Shh.. Im lặng – Cậu ấy thì thầm ra dấu im lặng, rồi từ từ buôn tay kia ra

– Chuyện gì vậy?- Hiểu Minh ngơ ngác nhìn Tùng Lâm

– Cậu nhìn mọi người đi.

Hiểu Minh nhìn xung quanh rồi hỏi:

– Họ thì sao? Vẫn bình thường…. Khoang đã, đó là cái gì vậy!!?

Mọi người vẫn bình thường ngoại trừ việc xung quanh họ toát lên hắc khí.

– Chúng ta bị nhốt rồi, đừng nói lớn, hiện tại họ chưa phát hiện ra chúng ta đâu!- Hạ Uyên không biết từ khi nào đã đứng cạnh bàn của Hiểu Minh

– Hạ Uyên ?? Từ lúc nào mà…?

– Bon tôi sẽ giải thích sau, bây giờ phải tìm cách thoát khỏi đây trước đã. – Tùng Lâm cắt ngang câu hỏi.

– Nhưng mà bị nhốt là sao? Chẳng phải đây chỉ là trường học thôi à – Hiểu Minh bắt đầu hoảng loạn.

– Bình tĩnh đi, có tao đây không sao đâu? – Hạ Uyên nói một cách nhẹ nhàng.

– Được rồi, Hạ Uyên cậu kiểm tra được gì rồi.

– Vòng kết giới này được đặt xung quanh trường, nó tách ngôi trường này ra khỏi thế giới rồi. Nhưng điều đáng nói là toàn bộ học sinh trong trường này bị dính phải Khống Linh Thuật rồi. Khống chế được số lượng lớn như thế này hoặc là 1 kẻ cực kỳ mạnh hoặc là có rất nhiều kẻ cùng dùng thuật này.

– Vậy đúng là nguy rồi.

– Chuyện này là sao chứ? Ai nói cho tôi biết đi!

– Khi mọi chuyện kết thúc bọn tôi sẽ…

– Tôi mệt với chuyện điên rồi này rồi, đây chỉ là trường học thôi, tôi đi về đây.

Hiểu Minh tức tốc xách cặp của mình chạy ra khỏi phòng. Bây giờ trời không còn âm u nữa mà là tối đen hoàn toàn. Bỗng trước khi cậu nhận ra thì có 1 tên nam sinh lao đến cậu với con dao rọc giấy. Nó quá nhanh, cậu chỉ có thể đứng yên nhắm mắt chờ nó đến. 10 giây trôi qua, cậu vẫn bình yên. Cậu từ từ hé mắt nhìn, phía trước là Tùng Lâm. Cậu đã dùng tay đỡ lấy con dao từ tên nam sinh kia. Tùng Lâm nhanh chóng dùng lấy tay kia chụp lấy tay tên nam sinh bẻ về phía sau, sau đó đạp thẳng tên nam sinh đó vào tường.

– Đồ ngốc này, đừng có chạy lung tung thế chứ.
 

Bài tương tự