A
Gởi L,
Vậy là sau cùng thì mày cũng đã kết hôn , có một gia đình. Tao chúc mừng mày. Xin lỗi vì đã không đến dự đám cưới của mày. Tao không thể…đúng hơn là tao không đủ can đảm, tao sợ giữa chốn đông người như vậy, tao sợ khi nhìn thấy mày trong bộ vest chú rể, tay trong tay với cô dâu xinh đẹp của mày, tao mà khóc thì lại thành trò hề mất.
Chúng ta đã quen biết nhau được 10 năm rồi nhỉ? Từ khi cả 2 còn là những chàng tân sinh viên ngờ nghệch. Nói thật là lần đầu tiên gặp mày, tao thật không có ấn tượng mấy đâu. Bởi vì lúc đó trong lòng tao tồn tại nhiều e ngại, nghi hoặc. Tao luôn tự thu mình vào lớp vỏ bọc bất cần, lạnh nhạt. Nhưng vào khoảnh khắc mày chào hỏi tao, vô tình có một liên kết vô hình được hình thành. Lúc đó mày ngố lắm không hiểu sao lại thấy mày dễ thương.
Rồi dần dần tao muốn tìm hiểu mày nhiều hơn. Phòng 7 người đều là tân sinh viên nhưng tao lại chỉ để ý đến mỗi mày.Tao thường xuyên quan sát mày, cùng mày đăng ký môn học, cùng học, cùng chơi điện tử, cùng ăn uống. Mày hiền lành, biết cách làm người khác ấm lòng. Đôi khi cũng bộc lộ chút tính khí trẻ con hiếu thắng nhưng mày vẫn là người nhún nhường.
Sang năm 2 chúng ta lại càng trở nên thân thiết hơn. Tao nhớ rất rõ cái khoảng thời gian mà chúng ta thân nhau như thể anh em. Người giường trên, kẻ giường dưới. Mỗi tối đều cùng nhau cày rank dù thua tơi tả. Có một ổ bánh mì nhỏ, một lon nước ngọt, mày đều share với tao. Đôi lúc tao nghĩ vì sao mày lại đối đãi tốt với tao như vậy? Không chừng tao có cơ hội chăng?
Tao nhớ có 1 khoảng thời gian, nghĩ lại thấy cũng vui, tụi mình ngớ ngẩn thật. Hằng đêm, trước khi đi ngủ đều gởi cho nhau tin nhắn chúc ngủ ngon dù mày nằm ngay trên tao. Rồi có những ngày mày về quê. Tao ở lại ktx. Đôi lúc nhớ mày lắm nhưng lại không có cái cớ gì để có thể gọi cho mày hay chat với mày. Thi thoảng nhớ quá lại hỏi vu vơ mấy câu như là “về nhà vui không?” “Có gì hot không?”, cốt chỉ để có thể khỏa lắp được nỗi nhớ đó. Mày cũng có rep, nhưng đúng kiểu rep. Tao hỏi và mày trả lời, mày không muốn tương tác dù rằng mày hay để mấy cái icon mặt cười. Dù sao tao vẫn thấy thật ấm lòng.
Nhưng rồi trời không cho ai toại nguyện điều gì. Mày có bạn gái. Mày thích thú với mối quan hệ mới này và tao dần trở nên mờ nhạt đi. Mày thường xuyên thức đêm nhưng không phải cùng tao cày game như lúc trước mà là để trò chuyện cùng bạn gái mày. Mày cũng không còn thường xuyên ở phòng như trước mà hầu như lúc rảnh đều đi ra ngoài gặp người kia. Cả khi những ngày cuối tuần, muốn rủ mày đi uống tách cafe hay làm ván game cũng thật khó. Nhiều lúc mày thức dậy từ tờ mờ sáng. Chải chuốt chuẩn bị để đi hẹn hò. Tao nằm đó, giả vờ say ngủ nhưng thật ra tao đã thấy toàn bộ. Tao nghe được mùi hương từ sáp vuốt tóc mà trước giờ mày chưa bao giờ xài. Mày đứng trước gương, sửa soạn, gương mặt hiện lên 1 nụ cười hạnh phúc. Mãi cho đến khi mày đi mất, tao mới dám ngồi dậy. Tim đau lắm, nỗi buồn sâu thẳm thôn tính lấy trí óc tao khiến tinh thần tao cả ngày đều trong trạng thái nặng nề.
Đôi lúc tao cáu vô cớ chỉ vì muốn được mày hỏi han quan tâm như trước nhưng mày đã mặc kệ, mày bây giờ đã có một niềm vui mới hiển nhiên tao đã trở thành thứ dư thừa. Tao hiểu điều đó… Tao đã luôn tìm cách để có thể giữ mày bên cạnh như rủ mày cùng đi ăn hay cùng đi chơi nhưng tất cả đều bị gạt đi, mày bảo mày có hẹn ăn với người kia rồi, mày bảo hôm nay phải đi chơi cùng người kia rồi. Cứ vậy, mày càng lúc càng xa, tao không thể chạm tới được nữa.
Có lần tao và mày cãi nhau. Mày đã nói rằng nếu tao không thích thì mày sẽ dọn ra ngoài không ở ktx nữa. Mày có biết lời nói đó của mình đã chém nát trái tim tao không? Vì sao lại ra nông nỗi như này? Con người hiền lành, ấm áp có chút ngố ngày ấy đâu rồi? Không lẽ tao đã sai sao? Và tao rốt cuộc đã hiểu, yêu mày không phải là sai mà sai là ở chỗ tao đã nghĩ rằng trong tim mày cũng từng có tao
Rồi mày cũng dọn ra khỏi ktx. Ngày mày đi, mày không nói gì, tao cũng không nói gì, 2 chúng ta như những người bạn cũ. Hợp và tan. Tao cũng không còn liên lạc với mày nữa. Sau đó nhóm chúng ta được thành lập, gồm 7 thành viên, chúng ta đều là cùng một clb mà ra. Chúng ta chơi với nhau với tư cách là những người bạn thân. Riêng mày, tao lại gọi tên một mối quan hệ khác.
Bẵng đi một thời gian. Chúng ta lại có dịp được gặp lại. Vì chúng ta cùng đăng kí học một lớp ngoại ngữ do một người thầy cũ mở ra. Hằng ngày mày đi xe máy tới lớp, tao thì đi xe buýt. Đến tối mày lại đèo tao về. Ngồi sau lưng mày, gió rất lạnh vì chúng ta thường học về muộn, đường lại rộng, da thịt run rẩy nhưng cõi lòng lại ấm áp đến lạ. Cảm xúc ngày xưa lại tràn về. Mày đây rồi, mày đã trở về thật rồi, cậu sinh viên năm đó…
Rồi lớp học đó cũng kết thúc. Chúng ta lại tan…
Chúng ta tốt nghiệp, rồi bắt đầu lăn lộn ngoài kia. Chúng ta không cùng chí hướng, mỗi người một nơi. Khoảng cách giữa chúng ta ngày càng lớn…Đôi lúc tao mệt mỏi, những khi trở về phòng trọ sau 1 ngày vật lộn mưu sinh, căn phòng lạnh tanh, yên tĩnh. Tao thường hay mở nhạc Trung Quân hay Pham Hồng Phước vì những bản nhạc đó khiến tinh thần tao có thể được thư giãn ở 1 góc độ nào đó. Từng giai điệu êm ả, sâu lắng nhưng có chút đợm buồn… tao thả hồn theo đó. Tao lại nhớ về ngày xưa, những ngày khi còn ở trong ktx. Thật vui vẻ biết bao. Rồi tao nhớ tới mày, nụ cười của mày, giọng nói của mày, mọi thứ về mày. Tao ước gì mày có thể ở đây, lúc này, cười với tao một cái thôi vì nụ cười của mày chính là liều thuốc tinh thần tốt nhất rồi. Đôi lúc tao tự hỏi, bây giờ mày đang ở đâu? Làm gì? Mày có 1 giây này thoáng nhớ tới tao hay không? Rồi tao lại tự mỉm cười, nụ cười chua chát đó, cảnh vật lại nhòe đi, Không biết bao nhiêu lần rồi, sóng mũi cứ cay cay như vậy khó chịu thật đấy.
Mày có nhớ cái lần cả nhóm mình cùng lên Đà Lạt chơi không? Đêm đó mình đã ngủ chung 1 giường. À, mày yên tâm nhé, lúc đó tao không hề có ý đồ gì với mày đâu. Chỉ là tao muốn nói rằng, trông thấy mày ngủ, tao cảm thấy trong lòng rất an nhiên. Mày nằm đối mặt vào tao, mày chắc không biết được tao khao khát có được cái dư vị đó như thế nào đâu. Đó là cái cảm giác tâm hồn vô cùng tĩnh lặng, giống như cơn gió mùa xuân, rất dễ chịu và dịu ngọt. Tao và mày kẹp giữa 1 cái gối lớn, mày ngủ ngon thật đấy. Tao có thể nghe được hơi thở đều đặn của mày. Giá như lúc đó tao đủ dũng khí để ôm lấy mày 1 cái. Giá như khoảnh khắc này có thể mỗi ngày đều trông thấy thì tốt biết mấy…
Đêm thứ 2 ở Đà Lạt, tụi mình vô tình gặp gỡ 1 bà chị làm nghề coi bói dạo. Chị ta bói bài tarot nha, lúc đầu tao thật không có hứng thú đâu nhưng mọi người đều thử nên thôi tao cũng thử vậy. Lượt của mày, mày hỏi những vấn đề về công việc, sức khỏe, gia đình… Chị ta nói thật hay, lời nào cũng đầy tâng bốc, hứa hẹn 1 tương lai sáng lạn. Và phần hay nhất mà ai cũng muốn biết. Tình duyên. Chị ta bảo mày sẽ sớm có bạn gái, thậm chí là sớm lập gia đình. Đó là điều tao sớm đoán được nhưng tao không muốn nghe. Mày lúc đấy có hài lòng không? Rồi cũng tới lượt tao, tao cũng như mày, hỏi hết 1 lần cái chuyện công việc, sức khỏe, gia đình, bạn bè… mọi thứ đều thật tuyệt. Và tình duyên. Hừm, chị ta bị bắt bài. Tao cười thầm như vậy. Chị ta bảo tao sớm có bạn gái nha, cũng lập gia đình sớm. Tao có liếc nhìn biểu cảm của mày, tao thật không rõ nét mặt đó là sao? Lúc đó mày đã nghĩ gì? Hay tao lại tự luyến rồi? Và sau đó, cả đêm mày cũng không nói gì với tao nữa…
Trở về thành phố, chúng ta lại bắt đầu vướng vào vòng xoáy mưu sinh. Mày thì ngày một thuận lợi trên con đường của mình. Tao tới nay vẫn chật vật. Tao đã làm qua nhiều nghề nhưng vẫn chưa có nơi nào tao muốn dừng chân. Thậm chí có những nơi họ lừa lấy lòng tin của tao, và biến tao thành kẻ vô dụng khi rời đi. Tao trở thành một đứa long bong không có ngày mai… Những lúc tuyệt vọng về cuộc sống, tao lại nhớ về mày. Mày là động lực, là niềm tin của tao. Tao muốn tương lai của tao có mày ở trong đó vì vậy mà tao có thể đứng dậy đi tiếp. Nhưng càng lúc tao càng thấu hiểu, tao chỉ là đang tự lừa dối bản thân mình, tự tìm cho mình 1 cái lý do để tiếp tục sinh tồn. Và khi cái niềm tin đó sụp đổ thì tao sẽ không còn gì ngoài 1 cái xác rỗng tuếch.
Tao biết bản thân mình không xứng với mày và quan trọng hơn mày cũng chưa từng để tâm tới tao. Tao biết trong lòng mày, tao chỉ là một người bạn trong số những người bạn mà mày có. Mày là tương lai mà tao không bao giờ có thể chạm tới được. Ngu ngốc đúng không? Nhưng biết sao được bây giờ? Tao là con người, tao có cảm xúc, tao biết vui, buồn, yêu, ghét. Con tim và lý trí luôn mâu thuẫn như vậy đấy.
Tao là một người ít khi nói dối, và nhất là với những người thực sự tao xem là “bạn” tao lại càng không hề nói dối. Nhưng tao lại nói dối mày 1 điều, mày là bạn đồng thời cũng là người tao yêu nhưng tao lại nói dối mày. Tao tệ đúng không? Có lẽ, cả đời này mày sẽ không bao giờ biết được, điều duy nhất mà tao nói dối mày đó là “tao xem mày là bạn”. Ngay từ lúc bắt đầu, tao đã biết tao không thể xem mày là một người bạn bình thường rồi. Nhưng tao vẫn giữ trong lòng điều đó bởi vì tao sợ lắm, tao sợ nếu tao nói cho mày biết tình cảm của mình, tao sẽ mất mày vĩnh viễn. Ít ra, im lặng đã giúp tao được ở bên cạnh mày thêm 1 khoảng thời gian, cũng đáng mà…
Ngày mày mời dự đám cưới. Thời gian của tao đã ngừng lại. Thế giới của tao đã ngừng lại. Con tim tao cũng ngừng lại. Tao biết ngày này sẽ đến nhưng tao chưa bao giờ chấp nhận được sự thật này. Ngoài kia, cái nắng nóng Sài thành 34-35 độ nhưng tại nơi tao cảm giác lạnh buốt đến tê người. Ngoài kia, người người ngược xuôi, rộn ràng tấp nập nhưng tại nơi tao như biệt lập khỏi thế giới này. Không còn thấy, nghe, ngửi, nếm hay cảm nhận được gì nữa. Mọi giác quan đều tê liệt. Đã phải mất rất lâu sau đó cái cơ thể này mới bắt đầu run lên từng nhịp. Hình ảnh lại nhòa đi, sóng mũi lại cay. Và đó cũng là lúc tao nhận thức được rằng, câu chuyện của chúng ta đã đến hồi kết rồi…
10 năm qua, tao chưa từng trực diện nói “tao yêu mày”. Có những khi tao nói vào trong nhóm chat của tụi mình những lời ngọt ngào, những câu thả thính nhưng chắc mày cũng chỉ nghĩ đó là đùa vui thôi phải không? Không đâu, tất cả đều là thật, kể cả lần mày đi bưng quả cho đám cưới 1 người bạn của mày. Người xưa nói thế này, việc bưng quả nó sẽ khiến cho lương duyên của người đó trao hết cho cô dâu, chú rể, vì vậy thường người ta chỉ chọn những người đã lập gia đình vì sợ nếu là người còn độc thân sẽ ảnh hưởng đến lương duyên sau này. Lúc đó tao đã nói “Đừng lo, còn tao nè, nếu không ai lấy mày, tao sẽ lấy mày nhé”. Mày lúc đó đã không nói điều gì. Tao biết mày ái ngại nhưng tao vẫn vô liêm sĩ vậy đấy, không kiềm được, hì…
Cái N từng nhiều lần hỏi tao rằng vì sao không thấy tao yêu ai? Rồi khi nào mới lập gia đình? Cô độc hoài có ổn không? Tao chỉ cười trừ, bởi vì không phải tao không yêu, không phải tao không muốn lập gia đình. Tao khao khát có một mái ấm lắm chứ. Mày nghĩ đi, còn điều gì tuyệt vời hơn sau một ngày làm việc mệt nhoài, được trở về nhà, người bạn đời của mình ở đó, cùng nhau ăn bữa cơm. Hạnh phúc biết bao? Nhưng tao không thể bởi vì tao đã lỡ trao trái tim mình cho mày và tao cũng không có ý định đòi lại.
Từ ngày mai, mày sẽ trở thành một người chồng và sau này sẽ là một người cha. Mày đã có một gia đình cho riêng mày. Đây là điều mà ai cũng mong muốn phải không? Còn tao, tao sẽ rời khỏi cái thành phố này. Có lẽ tao sẽ đến một thành phố khác, tiếp tục độc hành trên con đường của mình. Hoặc trở về quê nhà, trồng rau nuôi cá, sống qua ngày tháng. Bởi vì tao không thể tiếp tục ở lại cái thành phố này nữa, đúng hơn là tao không muốn. Cái thành phố này đã lưu lại quá nhiều điều về mày, về chúng ta. Từng con đường, khu phố, nơi chúng ta đã từng cùng nhau đi qua. Tất cả dư ảnh vẫn còn vương lại đó tựa hồ như 1 cuốn phim liên tục được chiếu đi chiếu lại trong tâm trí tao…
Sau cùng, tao chúc mày một đời an nhiên…
Tạm biệt em, người tôi yêu.
Vậy là sau cùng thì mày cũng đã kết hôn , có một gia đình. Tao chúc mừng mày. Xin lỗi vì đã không đến dự đám cưới của mày. Tao không thể…đúng hơn là tao không đủ can đảm, tao sợ giữa chốn đông người như vậy, tao sợ khi nhìn thấy mày trong bộ vest chú rể, tay trong tay với cô dâu xinh đẹp của mày, tao mà khóc thì lại thành trò hề mất.
Chúng ta đã quen biết nhau được 10 năm rồi nhỉ? Từ khi cả 2 còn là những chàng tân sinh viên ngờ nghệch. Nói thật là lần đầu tiên gặp mày, tao thật không có ấn tượng mấy đâu. Bởi vì lúc đó trong lòng tao tồn tại nhiều e ngại, nghi hoặc. Tao luôn tự thu mình vào lớp vỏ bọc bất cần, lạnh nhạt. Nhưng vào khoảnh khắc mày chào hỏi tao, vô tình có một liên kết vô hình được hình thành. Lúc đó mày ngố lắm không hiểu sao lại thấy mày dễ thương.
Rồi dần dần tao muốn tìm hiểu mày nhiều hơn. Phòng 7 người đều là tân sinh viên nhưng tao lại chỉ để ý đến mỗi mày.Tao thường xuyên quan sát mày, cùng mày đăng ký môn học, cùng học, cùng chơi điện tử, cùng ăn uống. Mày hiền lành, biết cách làm người khác ấm lòng. Đôi khi cũng bộc lộ chút tính khí trẻ con hiếu thắng nhưng mày vẫn là người nhún nhường.
Sang năm 2 chúng ta lại càng trở nên thân thiết hơn. Tao nhớ rất rõ cái khoảng thời gian mà chúng ta thân nhau như thể anh em. Người giường trên, kẻ giường dưới. Mỗi tối đều cùng nhau cày rank dù thua tơi tả. Có một ổ bánh mì nhỏ, một lon nước ngọt, mày đều share với tao. Đôi lúc tao nghĩ vì sao mày lại đối đãi tốt với tao như vậy? Không chừng tao có cơ hội chăng?
Tao nhớ có 1 khoảng thời gian, nghĩ lại thấy cũng vui, tụi mình ngớ ngẩn thật. Hằng đêm, trước khi đi ngủ đều gởi cho nhau tin nhắn chúc ngủ ngon dù mày nằm ngay trên tao. Rồi có những ngày mày về quê. Tao ở lại ktx. Đôi lúc nhớ mày lắm nhưng lại không có cái cớ gì để có thể gọi cho mày hay chat với mày. Thi thoảng nhớ quá lại hỏi vu vơ mấy câu như là “về nhà vui không?” “Có gì hot không?”, cốt chỉ để có thể khỏa lắp được nỗi nhớ đó. Mày cũng có rep, nhưng đúng kiểu rep. Tao hỏi và mày trả lời, mày không muốn tương tác dù rằng mày hay để mấy cái icon mặt cười. Dù sao tao vẫn thấy thật ấm lòng.
Nhưng rồi trời không cho ai toại nguyện điều gì. Mày có bạn gái. Mày thích thú với mối quan hệ mới này và tao dần trở nên mờ nhạt đi. Mày thường xuyên thức đêm nhưng không phải cùng tao cày game như lúc trước mà là để trò chuyện cùng bạn gái mày. Mày cũng không còn thường xuyên ở phòng như trước mà hầu như lúc rảnh đều đi ra ngoài gặp người kia. Cả khi những ngày cuối tuần, muốn rủ mày đi uống tách cafe hay làm ván game cũng thật khó. Nhiều lúc mày thức dậy từ tờ mờ sáng. Chải chuốt chuẩn bị để đi hẹn hò. Tao nằm đó, giả vờ say ngủ nhưng thật ra tao đã thấy toàn bộ. Tao nghe được mùi hương từ sáp vuốt tóc mà trước giờ mày chưa bao giờ xài. Mày đứng trước gương, sửa soạn, gương mặt hiện lên 1 nụ cười hạnh phúc. Mãi cho đến khi mày đi mất, tao mới dám ngồi dậy. Tim đau lắm, nỗi buồn sâu thẳm thôn tính lấy trí óc tao khiến tinh thần tao cả ngày đều trong trạng thái nặng nề.
Đôi lúc tao cáu vô cớ chỉ vì muốn được mày hỏi han quan tâm như trước nhưng mày đã mặc kệ, mày bây giờ đã có một niềm vui mới hiển nhiên tao đã trở thành thứ dư thừa. Tao hiểu điều đó… Tao đã luôn tìm cách để có thể giữ mày bên cạnh như rủ mày cùng đi ăn hay cùng đi chơi nhưng tất cả đều bị gạt đi, mày bảo mày có hẹn ăn với người kia rồi, mày bảo hôm nay phải đi chơi cùng người kia rồi. Cứ vậy, mày càng lúc càng xa, tao không thể chạm tới được nữa.
Có lần tao và mày cãi nhau. Mày đã nói rằng nếu tao không thích thì mày sẽ dọn ra ngoài không ở ktx nữa. Mày có biết lời nói đó của mình đã chém nát trái tim tao không? Vì sao lại ra nông nỗi như này? Con người hiền lành, ấm áp có chút ngố ngày ấy đâu rồi? Không lẽ tao đã sai sao? Và tao rốt cuộc đã hiểu, yêu mày không phải là sai mà sai là ở chỗ tao đã nghĩ rằng trong tim mày cũng từng có tao
Rồi mày cũng dọn ra khỏi ktx. Ngày mày đi, mày không nói gì, tao cũng không nói gì, 2 chúng ta như những người bạn cũ. Hợp và tan. Tao cũng không còn liên lạc với mày nữa. Sau đó nhóm chúng ta được thành lập, gồm 7 thành viên, chúng ta đều là cùng một clb mà ra. Chúng ta chơi với nhau với tư cách là những người bạn thân. Riêng mày, tao lại gọi tên một mối quan hệ khác.
Bẵng đi một thời gian. Chúng ta lại có dịp được gặp lại. Vì chúng ta cùng đăng kí học một lớp ngoại ngữ do một người thầy cũ mở ra. Hằng ngày mày đi xe máy tới lớp, tao thì đi xe buýt. Đến tối mày lại đèo tao về. Ngồi sau lưng mày, gió rất lạnh vì chúng ta thường học về muộn, đường lại rộng, da thịt run rẩy nhưng cõi lòng lại ấm áp đến lạ. Cảm xúc ngày xưa lại tràn về. Mày đây rồi, mày đã trở về thật rồi, cậu sinh viên năm đó…
Rồi lớp học đó cũng kết thúc. Chúng ta lại tan…
Chúng ta tốt nghiệp, rồi bắt đầu lăn lộn ngoài kia. Chúng ta không cùng chí hướng, mỗi người một nơi. Khoảng cách giữa chúng ta ngày càng lớn…Đôi lúc tao mệt mỏi, những khi trở về phòng trọ sau 1 ngày vật lộn mưu sinh, căn phòng lạnh tanh, yên tĩnh. Tao thường hay mở nhạc Trung Quân hay Pham Hồng Phước vì những bản nhạc đó khiến tinh thần tao có thể được thư giãn ở 1 góc độ nào đó. Từng giai điệu êm ả, sâu lắng nhưng có chút đợm buồn… tao thả hồn theo đó. Tao lại nhớ về ngày xưa, những ngày khi còn ở trong ktx. Thật vui vẻ biết bao. Rồi tao nhớ tới mày, nụ cười của mày, giọng nói của mày, mọi thứ về mày. Tao ước gì mày có thể ở đây, lúc này, cười với tao một cái thôi vì nụ cười của mày chính là liều thuốc tinh thần tốt nhất rồi. Đôi lúc tao tự hỏi, bây giờ mày đang ở đâu? Làm gì? Mày có 1 giây này thoáng nhớ tới tao hay không? Rồi tao lại tự mỉm cười, nụ cười chua chát đó, cảnh vật lại nhòe đi, Không biết bao nhiêu lần rồi, sóng mũi cứ cay cay như vậy khó chịu thật đấy.
Mày có nhớ cái lần cả nhóm mình cùng lên Đà Lạt chơi không? Đêm đó mình đã ngủ chung 1 giường. À, mày yên tâm nhé, lúc đó tao không hề có ý đồ gì với mày đâu. Chỉ là tao muốn nói rằng, trông thấy mày ngủ, tao cảm thấy trong lòng rất an nhiên. Mày nằm đối mặt vào tao, mày chắc không biết được tao khao khát có được cái dư vị đó như thế nào đâu. Đó là cái cảm giác tâm hồn vô cùng tĩnh lặng, giống như cơn gió mùa xuân, rất dễ chịu và dịu ngọt. Tao và mày kẹp giữa 1 cái gối lớn, mày ngủ ngon thật đấy. Tao có thể nghe được hơi thở đều đặn của mày. Giá như lúc đó tao đủ dũng khí để ôm lấy mày 1 cái. Giá như khoảnh khắc này có thể mỗi ngày đều trông thấy thì tốt biết mấy…
Đêm thứ 2 ở Đà Lạt, tụi mình vô tình gặp gỡ 1 bà chị làm nghề coi bói dạo. Chị ta bói bài tarot nha, lúc đầu tao thật không có hứng thú đâu nhưng mọi người đều thử nên thôi tao cũng thử vậy. Lượt của mày, mày hỏi những vấn đề về công việc, sức khỏe, gia đình… Chị ta nói thật hay, lời nào cũng đầy tâng bốc, hứa hẹn 1 tương lai sáng lạn. Và phần hay nhất mà ai cũng muốn biết. Tình duyên. Chị ta bảo mày sẽ sớm có bạn gái, thậm chí là sớm lập gia đình. Đó là điều tao sớm đoán được nhưng tao không muốn nghe. Mày lúc đấy có hài lòng không? Rồi cũng tới lượt tao, tao cũng như mày, hỏi hết 1 lần cái chuyện công việc, sức khỏe, gia đình, bạn bè… mọi thứ đều thật tuyệt. Và tình duyên. Hừm, chị ta bị bắt bài. Tao cười thầm như vậy. Chị ta bảo tao sớm có bạn gái nha, cũng lập gia đình sớm. Tao có liếc nhìn biểu cảm của mày, tao thật không rõ nét mặt đó là sao? Lúc đó mày đã nghĩ gì? Hay tao lại tự luyến rồi? Và sau đó, cả đêm mày cũng không nói gì với tao nữa…
Trở về thành phố, chúng ta lại bắt đầu vướng vào vòng xoáy mưu sinh. Mày thì ngày một thuận lợi trên con đường của mình. Tao tới nay vẫn chật vật. Tao đã làm qua nhiều nghề nhưng vẫn chưa có nơi nào tao muốn dừng chân. Thậm chí có những nơi họ lừa lấy lòng tin của tao, và biến tao thành kẻ vô dụng khi rời đi. Tao trở thành một đứa long bong không có ngày mai… Những lúc tuyệt vọng về cuộc sống, tao lại nhớ về mày. Mày là động lực, là niềm tin của tao. Tao muốn tương lai của tao có mày ở trong đó vì vậy mà tao có thể đứng dậy đi tiếp. Nhưng càng lúc tao càng thấu hiểu, tao chỉ là đang tự lừa dối bản thân mình, tự tìm cho mình 1 cái lý do để tiếp tục sinh tồn. Và khi cái niềm tin đó sụp đổ thì tao sẽ không còn gì ngoài 1 cái xác rỗng tuếch.
Tao biết bản thân mình không xứng với mày và quan trọng hơn mày cũng chưa từng để tâm tới tao. Tao biết trong lòng mày, tao chỉ là một người bạn trong số những người bạn mà mày có. Mày là tương lai mà tao không bao giờ có thể chạm tới được. Ngu ngốc đúng không? Nhưng biết sao được bây giờ? Tao là con người, tao có cảm xúc, tao biết vui, buồn, yêu, ghét. Con tim và lý trí luôn mâu thuẫn như vậy đấy.
Tao là một người ít khi nói dối, và nhất là với những người thực sự tao xem là “bạn” tao lại càng không hề nói dối. Nhưng tao lại nói dối mày 1 điều, mày là bạn đồng thời cũng là người tao yêu nhưng tao lại nói dối mày. Tao tệ đúng không? Có lẽ, cả đời này mày sẽ không bao giờ biết được, điều duy nhất mà tao nói dối mày đó là “tao xem mày là bạn”. Ngay từ lúc bắt đầu, tao đã biết tao không thể xem mày là một người bạn bình thường rồi. Nhưng tao vẫn giữ trong lòng điều đó bởi vì tao sợ lắm, tao sợ nếu tao nói cho mày biết tình cảm của mình, tao sẽ mất mày vĩnh viễn. Ít ra, im lặng đã giúp tao được ở bên cạnh mày thêm 1 khoảng thời gian, cũng đáng mà…
Ngày mày mời dự đám cưới. Thời gian của tao đã ngừng lại. Thế giới của tao đã ngừng lại. Con tim tao cũng ngừng lại. Tao biết ngày này sẽ đến nhưng tao chưa bao giờ chấp nhận được sự thật này. Ngoài kia, cái nắng nóng Sài thành 34-35 độ nhưng tại nơi tao cảm giác lạnh buốt đến tê người. Ngoài kia, người người ngược xuôi, rộn ràng tấp nập nhưng tại nơi tao như biệt lập khỏi thế giới này. Không còn thấy, nghe, ngửi, nếm hay cảm nhận được gì nữa. Mọi giác quan đều tê liệt. Đã phải mất rất lâu sau đó cái cơ thể này mới bắt đầu run lên từng nhịp. Hình ảnh lại nhòa đi, sóng mũi lại cay. Và đó cũng là lúc tao nhận thức được rằng, câu chuyện của chúng ta đã đến hồi kết rồi…
10 năm qua, tao chưa từng trực diện nói “tao yêu mày”. Có những khi tao nói vào trong nhóm chat của tụi mình những lời ngọt ngào, những câu thả thính nhưng chắc mày cũng chỉ nghĩ đó là đùa vui thôi phải không? Không đâu, tất cả đều là thật, kể cả lần mày đi bưng quả cho đám cưới 1 người bạn của mày. Người xưa nói thế này, việc bưng quả nó sẽ khiến cho lương duyên của người đó trao hết cho cô dâu, chú rể, vì vậy thường người ta chỉ chọn những người đã lập gia đình vì sợ nếu là người còn độc thân sẽ ảnh hưởng đến lương duyên sau này. Lúc đó tao đã nói “Đừng lo, còn tao nè, nếu không ai lấy mày, tao sẽ lấy mày nhé”. Mày lúc đó đã không nói điều gì. Tao biết mày ái ngại nhưng tao vẫn vô liêm sĩ vậy đấy, không kiềm được, hì…
Cái N từng nhiều lần hỏi tao rằng vì sao không thấy tao yêu ai? Rồi khi nào mới lập gia đình? Cô độc hoài có ổn không? Tao chỉ cười trừ, bởi vì không phải tao không yêu, không phải tao không muốn lập gia đình. Tao khao khát có một mái ấm lắm chứ. Mày nghĩ đi, còn điều gì tuyệt vời hơn sau một ngày làm việc mệt nhoài, được trở về nhà, người bạn đời của mình ở đó, cùng nhau ăn bữa cơm. Hạnh phúc biết bao? Nhưng tao không thể bởi vì tao đã lỡ trao trái tim mình cho mày và tao cũng không có ý định đòi lại.
Từ ngày mai, mày sẽ trở thành một người chồng và sau này sẽ là một người cha. Mày đã có một gia đình cho riêng mày. Đây là điều mà ai cũng mong muốn phải không? Còn tao, tao sẽ rời khỏi cái thành phố này. Có lẽ tao sẽ đến một thành phố khác, tiếp tục độc hành trên con đường của mình. Hoặc trở về quê nhà, trồng rau nuôi cá, sống qua ngày tháng. Bởi vì tao không thể tiếp tục ở lại cái thành phố này nữa, đúng hơn là tao không muốn. Cái thành phố này đã lưu lại quá nhiều điều về mày, về chúng ta. Từng con đường, khu phố, nơi chúng ta đã từng cùng nhau đi qua. Tất cả dư ảnh vẫn còn vương lại đó tựa hồ như 1 cuốn phim liên tục được chiếu đi chiếu lại trong tâm trí tao…
Sau cùng, tao chúc mày một đời an nhiên…
Tạm biệt em, người tôi yêu.