Truyện Kí Ức Những Ngày Mưa

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
callboy sai gon top bot
callboy sai gon top bot
trai bao
trai bao
trai bao sai gon
trai bao
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
+CÓ NHỮNG CƠN MƯA TÌNH YÊU+ (C_2)

Một ngày mới lại bắt đầu, một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác của tôi vậy, vắt kiệt sức hôm qua nên hôm nay tinh thần có vẻ đi xuống rồi. Lặng lẽ bước xuống giường đi tới phòng tắm, vệ sinh cá nhân. “Ôi! Những chuyện thường ngày sao mà chán vậy” tiếng la trong đầu tôi, chưa kịp thay xong bộ đồ thì ba tôi từ dưới phòng khách nói vọng lên:

-Con nhớ ăn mặc thật đẹp để đi gặp đối tác, nhớ đó!

-*thái độ lười đi* dạaaaaa….con biết rồi

Không hiểu sao đi gặp đối tác mà lần nào cũng bắt mình đi theo, trước giờ khai cũng không tính là nối nghiệp theo bà, tôi đã nói rõ ước mơ của bản thân cho bà biết. Ấy thế mà, ổng cũng làm ngơ mà tìm cách bắt đi cho bằng đường, còn thêm câu chuyện mai mối cho tôi nữa chứ! Trong khi đó đối tác của ba, đã già hơn ba tôi nữa, nghĩ tới thôi mà đau đầu. Nói vậy thôi! Chứ thương ông lắm từ ngày mà mẹ mất ba là người chăm sóc tôi từ nhỏ đến lớn từ việc ăn, ngủ, từ việc học hành đến cả việc con có bạn bè ra sao! Thì ba vẫn biết tất cả, ngay cả khi ông biết tôi là Gay, đi yêu một đứa con trai, lúc đó đối diện với ông, tôi cũng sợ… Không phải sợ bị ba đánh mà tôi sợ làm ông thất vọng vì cuối cùng dù sao đi nữa tôi chính là Cháu đích tôn trong gia đình, phải duy trì nòi giống mà không biết làm gì hơn trước mặt ba, không biết giải thích thế nào, lúc đó còn có anh kế bên nắm lấy tay tôi, hai chúng tôi công khai mối tình cảm giữa hai người, hồi họp và đáng sợ khi ba tôi cứ im lặng, phải một lúc sau đó ông nhìn tôi và cười:

-“Ba là người nhìn con lớn, nhìn con tập đi ra ngoài đời sống xã hội, chẳng lẽ không biết con thích ai và yêu ai hay gì! Ba biết từ lâu nhưng chờ con nói ra thôi”

Khi ấy tôi là hạnh phúc nhất, có người ba thật vĩ đại, thế nên dù thế nào đi chăng nữa thì đối với tôi “Ba là No.1”

Nghĩ đến lại mắc cười, tôi dẹp mọi thứ mệt mỏi quá bên, tiến đến tủ quần áo chọn cho bản thân một bộ thật xuất sắc, bao lâu ăn mặc như ông cụ non rồi phải thay đổi chứ: 1 áo thun trắng, 1 quần đùi jean có dây đeo trên vai, một đôi giày Adidas, 1 đồng hồ G-Shock mới nhất, 1 mắt kính ngố Nobita…chải chuốt các thứ mất hết 30p( không muốn đi mà ăn diện cỡ đó ==’).

Bước xuống phòng khách gặp ba, ba xoa đầu tôi:

-Con trai ba, bữa nay dễ thương vậy ta!

-Con của ba mà!

-*đánh thương* Thôi đi ông tướng! Mau đi, trễ giờ là không được đâu!

Tôi và ba leo lên chiếc xe hơi đã đậu ngoài cửa, nhìn mặt ông vui như gặp được quà, chắc có lẽ là mối lớn. Chiếc xe khởi hành, tôi ngước nhìn lên trời qua khung cửa xe, hôm nay trời nắng đẹp đến hài hòa, gió nhẹ cứ mơn mởn mái tóc tôi và hình như cái đẹp của nắng tôi cũng đã yêu từ lâu theo câu”Sau cơn mưa, trời lại sáng”, đi được nữa đường, ba nói với tôi:

-Sau này, ba sẽ mua xe cho con, để muốn đi đâu cũng được khỏi đi xe buýt chen lấn ấy nữa

-Con không cần đâu ba, con đi xe buýt quen rồi, không hợp với con đâu

-Con đó…cứng đầu y chang mẹ con vậy!!

-Thì thừa thưởng tự mẹ không đó! Vậy mới trông chừng ba được

-Con với chả cái, nuôi nó từ nhỏ đến lớn mà nó đòi đi trông chừng ba thay mẹ kìa!

-Hihi

– Lát nữa, ba kí xong hợp đồng bên đối tác, con thay mặt ba đi ăn trưa cùng người ta nhe, tại hôm nay bên cty có cuộc họp gấp nên không thể ở lại được

Tôi chỉ biết cười và gật đầu, đến tới nơi thật sang trọng và lộng lẫy. Một nhà hàng nhìn vào thật đẹp mắt và huyền bí với tông đen trắng hài hoà, cùng ba bước vào trong nhìn quanh nơi nào cũng đẹp hết:

-Con chào chú, ngày mới tốt lành /Giọng một người con trai nói/

-Chào cháu, đúng là có thẩm mĩ, thiết kế được nhà hàng đẹp như thế này thì không hổ danh cháu đó

-Chú cứ khen, hôm nay nhân dịp việc trọng đại, cháu mời bác vào trong dùng thử món ở đây do đính thân cháu làm

-Thôi được, chúng ta vào! *Nhìn qua tôi* Còn, mau đi thôi

Nhìn về hướng phía ba, tôi nhận ra người con trai ấy, người mà đã đến quán cà phê hối hả đi mà không lấy tiền thối

-Chính là anh!

-Ak! Thì ra là cậu ak *cười nửa miệng*

-Ủa vậy là hai con biết nhau ak? /ba nói/

-Không ba, anh ta đến quán con mua cà phê mà quên lấy tiền thối

*Chạy lại, đưa tiền thối cho hắn*

-Nè! Của anh đó, mai mốt có gấp thì nhớ lấy tiền thối rồi hả đi

-Nhưng tôi nhớ là tôi bo cho cậu rồi!

-Tôi đâu có cần bo, mà nếu có bo thì cũng ít thôi cần gì nhiều như vậy

-*Cười* Thì tiền bo, ai muốn cho nhiêu thì cho đến lượt cậu quản ak?

-Anh…anh….Được lắm

-*Đắc ý* Tôi thì sao? Mà cũng cảm ơn cậu…Cà phê ngon lắm… cũng nhìn cậu cũng ngon vậy

-*Tức giận* Anh im đi, mai mốt tôi treo bản cấm anh vô quán cà phê của tôi

Ba nhìn tôi và hắn *cười* nói:

-Thôi được rồi hai đứa, ta vẫn còn đứng đây nè, còn sống đó!

-Ba, nhìn anh ta kìa *làm nũng*

-Được rồi… được rồi thôi vô, để ba còn có việc đi nữa

Nuốt cơn tức vào lòng, ôm cánh tay ba bước vào một phòng rộng cùng với chiếc bàn tròn rộng lớn đủ đến mức chứa 30 người cũng được.

-Mời bác ngồi *nhẹ nhàng kéo ghế*, còn cậu muốn ngồi đâu cũng được, còn trống đó

-*Liếc mắt* Được lắm…

-Trước tiên con cảm ơn chú vì đã chấp nhận hợp đồng này, con nhất quyết sẽ làm đúng và phát triển hơn những gì cháu nói với chú

Tôi ngồi một góc mà miệng cứ nhái lại theo lời hắn, từ bao giờ đặt trong lòng căm ghét hắn đến như vậy, ăn nói cũng không ra gì

-Được… Bác tin tưởng ở cháu, chỉ cần hai bên công ty hợp tác vui vẻ với nhau

-Cái gì? Người ba nói đối tác là đây sao?

-Đúng rồi, ba muốn góp vốn vô kế hoạch chuỗi nhà hàng của cậu ấy, nghe nói sẽ kiếm lợi nhuận rất nhiều… Với lại con có thể phát triển Quán cà phê ấy, đó là lợi ích cho con

-Con không muốn hợp tác với anh ta*bức xúc*, con thà có nhiêu đó chứ không muốn cùng chung với anh ta

Vừa dứt câu xong thì ông đã kí hợp đồng với hắn, chưa kịp nghe ý kiến của tôi, thế là im lặng, kìn nén hết mọi thứ vì ba.

-Mong hai chú cháu ta hợp tác tốt *bắt tay* thôi ta phải đi trước vì có cuộc họp gấp nên không ở lại ăn với cháu được, con trai của ta sẽ thay mặt ta dùng bữa với cháu nhé

-Con không muốn…con đi về

-Nãy con hứa với ba sao đây?

-*Làm nũng* Dạ con biết rồi, ba đi cẩn thận đó…

Ông xoa đầu tôi rồi đi xa khuất tầm nhìn, hắn nhìn tôi cười

-Vậy, Tôi kêu người đem đồ ăn vô, cho hai chúng ta dùng

-Umk! Mà bớt cười lại đi…thấy cười là bực rồi

[Thức ăn được bưng vào]

-Cậu có thấy tôi với cậu đang rơi vào tình huống nào không?

-Tình huống gì chứ?

-…Hẹn hò *cười đắc ý*

-Hẹn hò cái đầu anh đó, tôi…tôi là ở đây thay ba, ăn với bản mặt đáng ghét của anh thôi.

-Um…ok

-À! Những món này anh nấu đấy ak?

-Đúng, đáng lẽ nấu cho chú ăn thế nào cậu có diễm phúc ăn đấy! Sao có ngon không?

-Cũng được nhưng không bằng ba tôi nấu, ba nấu là ngon số 1

-Muốn hỏi cậu một câu? Hôm đó cậu làm cho tôi ly cà phê gì ngon vậy?

-Ak…ak *dừng lại một chút*… Cà phê mà tôi thường hay uống lúc trước nhưng bây giờ thì không

-Sao thế?

-Vì nó là kí ức buồn của tôi *Mắt đượm buồn*

Hắn nhìn tôi như thế cũng dừng lại mấy giây:

-Vậy trong đó có gì?

-Bí mật…ngu sao nói!

-Cậu được đấy! Mà sao cậu không chịu hợp tác với tôi vậy?

-Tôi không muốn, tôi muốn tự mình làm vì đây là ước mơ của tôi và một người nữa

-Chắc người đó quan trọng với cậu nhỉ?

-Đúng là quan trọng lắm nhưng có lẽ bây giờ thì tôi không nên coi là như vậy nữa

-Ok!

-Cảm ơn anh vì bữa ăn hôm nay, nhưng có lẽ tôi phải đi rồi!

-Ơ! Sao thế? Chưa ăn hết mà

-Xin lỗi! *Bước đi*

Hắn nhìn tôi khuất xa, cười một cách đắc ý, tôi vội vàng chạy ra khỏi chỗ đó nếu tôi ở lại nữa thì có lẽ nước mắt lại rơi vì có người lại mong muốn tôi nhắc về anh “anh ak! Tại sao em muốn quên đi anh lại khó thế này? Đi đâu người ta cũng mong muốn em nhắc đến anh!Tại sao thế?”

Bước đi lang thang, mòn theo hai khóm cây ven đường, gió cứ mãi đùa giỡn với tán cây, khiến vài chiếc lá bay theo phương ngã nghiêng như một khung cảnh trong bộ phim Hàn Quốc: Lãng mạn, suy tư, âm thầm. Lòng lại vơi đi một chút, cảm giác như mọi thứ đang an ủi tôi vậy, cứ thế vô tư nô đùa cùng với chúng:

-Này, mày đang làm gì đó? /Bạn thân hỏi/

-*Giật mình* Tao..tao đâu có làm gì đâu! Ủa mà mày tại sao có mặt ở đây?

-À! Tao đang đi mua đồ về để cho mẹ làm bánh, trên đường thấy mày đi bộ tới chỗ nãy nên tao đi theo luôn, sợ mày bị bắt cóc

-Tao mà bị bắt cóc ak? Mày nên nhớ tao cũng có võ đó nhe *cười đắc ý*

-Tự tin là hay lắm mà hở có chuyện đánh lộn là kiếm tao

-Ừ thì…mày là bạn chí cốt của tao… Phải bảo vệ tao chứ

-Ờ…ờ mày nói gì cũng chả đúng… Ờ mà khoan có gì dính trên tóc mày kìa *vươn tay lấy chiếc lá trên tóc tôi*

Bỗng nhiên có một cơn gió nhẹ thổi qua nơi tôi và nó đứng, ánh mắt hai người chạm nhau, gió thổi nhè nhẹ lên mái tóc của nó, thoáng chốc tôi bị đứng hình trái tim tự nhiên lại đập nhanh, hơi thở có vẻ gấp hơn rồi

-*Đỏ mặt* chỉ là chiếc lá thôi..*quay mặt đi*

-Mày sao thế? Mặt đỏ lên rồi kìa.. có nóng không? *Xoay người lại, gờ chán*

-Tao…tao không sao! Ak hôm nay mẹ mày làm bánh phải không? Mau đi thôi, lâu rồi tao cũng không ăn được món bánh dì làm rồi

Mặt nó ngơ ngác nhìn tôi cười rồi chở về nhà nó, vẫn là căn biệt thứ ấy là nơi hai đứa trẻ chúng tôi lớn lên cùng nhau, tôi còn nhỏ vẫn hay chạy sang nhà nó chơi, được mẹ nó làm bánh cho ăn riết dì coi như con. Nhiều khi nó ganh tị với tôi vì dì thương tôi nhiều hơn nó, kí ức vẫn còn nguyên vẹn như thế mà vui.

-Thôi mày vô trước đi, tạo cất xe vô gara cái

Nhìn vườn hoa hồng ngày nào vẫn tươi đỏ bởi vì do dì chăm trồng và tôi cũng có công giúp nữa đó tại vì tôi cũng yêu thích hoa hồng giống như dì vậy, loay hoay bên vườn hoa thì thấy dì đang tưới cho chúng:

-Con chào dì! Lâu lắm rồi không gặp dì

-Con đó ak! Cha mày! Mới gặp hai ngày trước mà bảo lâu rồi không gặp ak?

-Hihi chọc dì thôi *Làm nũng*

-Được cái tập hay làm nũng thôi

-Con mà! Nghe nói hôm nay dì làm bánh nên ghé sang chơi

-Vậy là đến đây vì bánh của dì chứ không phải thăm dì rồi

-Đâu có…đâu có con qua đây thăm dì là chính còn ăn là chuyện thứ hai

-Tổ sư nhà mày! Nịnh hoài

-Mẹ đó, cứ suốt ngày nghe nó nịnh là bị hư đó /bạn thân bước vô/

-Thì mày có nói vậy với mẹ mày đâu, được có nó tao thấy vui rồi

-Riết rồi con như con ghẻ luôn

Tôi và dì nhìn nhau cười chọc quê nó

-Con có mua nguyên liệu về rồi, mau vô làm thôi

-Ủa bác trai có trong nhà không dì?

-Ba nó đi chơi với bạn rồi, bỏ dì ở nhà một mình đây nè

-Vậy hôm nay, con vô phụ và học làm bánh nhé..chứ mỗi lần con vô bếp là chú không cho vô

-Mày biết sao không? Tại nấu dở quá đó thôi /Được phen chọc quê tôi/

-Mày…mày…hay lắm…Dì, nó chọc con kìa *làm nũng*

-Thằng kia, chọc nó hoài đi

-Mẹ ak! Con là con của mẹ đó nhé *Bức xúc*

-Thôi con với dì vô, bỏ nó ở đó đi *lè lưỡi*

Nó bức xức bước vô trong bếp, nhìn nó mà tôi vui trong lòng, dì bảo nó đi lo sắp xếp bài học đi để tôi và dì làm bánh, vừa quay lại thì thấy nó bay vèo lên phòng *lắc đầu*

-Hôm nay, dì làm bánh gì vậy? Chỉ cháu với

-Hôm này ta làm bánh mà thằng con dì với chồng đều thích… Đó là bánh Tơ

-Bánh Tơ? Nghe lạ quá ta!!

-Đúng rồi, ở tuổi này của con thì không biết chứ mấy năm về trước, nhà dì thường hay làm bánh này cho ăn không đó?

-Nghe có vẻ như đặc sản hihi

-Chứ sao nữa con? Con biết đó, lúc dì 20 tuổi học công thức làm bánh từ mẹ, làm xong đưa cho chú và một người nữa ăn đó

-Ủa người nữa là ai vậy dì? Nói cho con nghe đi

-Thì là bà mày đó

-Ba con ư?

-*Dừng tay* Đúng rồi, lúc trước dì, chú và ba con từng là bạn rất thân giống như con và con trai dì đó và cả hai người đều thích dì

-Vậy tại sao dì chọn chú?

-Tại vì dì đi theo cảm xúc con tim, lúc ấy người thật sự thích là ba con, dì và ba con cũng hẹn hò với nhau nhưng ba con lúc nào cũng vô tâm với dì, lúc nói thích dì lúc thì vô tâm. Đến một ngày dì chợt nhận ra, chú luôn ở phía sau, quan tâm dì, luôn sẵn sàng ở sau miễn thấy dì vấp ngã đều giang tay ra đỡ. Thế nên dì chọn chú đi đến cuộc đời này

-Vậy ba con lúc đó quá đáng rồi!?

-Không đâu, đến khi đi dự đám cưới dì, thì ổng có nói lúc đó muốn thử thách tình cảm của chú mày, Yêu mà còn ngại ngại thổ lộ nên ổng kiếm cớ thế nên dì mới chọn được người đàn ông đúng hihi

-Thế thì hay quá…lúc trước con cũng vì nghe theo con tim mà cũng chọn đúng người nhưng họ lại không bên con

-Chuyện đã qua rồi thì bỏ đi, hãy nhớ kí ức đẹp giữa hai người rồi sống cuộc sống mới hơn… Thôi để dì chỉ còn, tự con làm dì đứng quan sát

-Dạ…

Đúng là bánh không bao giờ là dễ cả, làm khoảng hơn 2 tiếng đồng hồ, hư cái này làm lại cái khác, cái thiếu đường cái thiếu muối… Nhưng mà cũng làm hoàn thành xong, tôi thử một miếng trước, cảm giác thật ngon khi tự tay làm ra. Dì kêu tôi đem lên cho nó ăn, còn phần nữa cất lại cho chú, tôi len lén lên phòng nó để coi nó đang làm gì!

-“Đang hoc bài điện chi?”

-“Thì em nhớ anh, em điện không được à? /Giọng đứa con gái chảy nhựa hơn cả tôi/

-“Học rồi đừng có làm phiền”

Tôi xông cửa vô:

-Bắt quả tang mày đang nói chuyện với gái nghe

-Ừ thì cái con nhỏ tặng hoa lúc trước cho tao đó

-Sao…sao kể tao nghe…quen nhau từ bao giờ mà không cho anh em biết?

-Bữa nó lên tặng hoa, nó xin fb, cái lỡ dại tao cho mà tao thấy nó quen tao vì tiền tạo thôi nên tao nói chia tay mà không chịu, cuối cùng bám dai như đĩa

-Oh…wow…wow rồi sao mày không tìm cách khác

-Có luôn, tao nói tao có người thích rồi nên kêu đừng làm phiền tạo nữa

-Cha…cha…lại có người thích ư? Khai mau là ai? Để bổn thiếu gia mai mối cho

-*Ngượng ngùng* người này mày cũng biết nhưng mà tao muốn giữ bí mật, đợi khi tao cua được tao sẽ nói cho mày nghe

-Giờ này còn bí mật… thôi được rồi cứ giấu đi nhe. Nè! Tao mang bánh lên cho mày ăn đó thử tay nghề của tao đi

-Bánh Tơ ak? Đúng món tao thích! *Cắn một miếng* Ừ! Ngon đó, tay nghề không tệ

-Tao mà! Hihi có dì giúp chút nên ra thành phẩm như vậy

-Thì vậy là được rồi, đây thử miếng đi *đưa miếng bánh gần miệng tôi*

-Umk…ngon quá đi.. lần đầu tiên tao mới làm được bánh ngon như vậy đó

Nó nhìn tôi rồi cười, bất giác nó lấy tay chùi mép miệng đang dính bánh của tôi

-Máy đó lớn rồi còn ăn dính mép miệng nữa *chùi nhẹ nhàng, slowmotion*

Lại cảm giác ấy, con tim lại đập nhanh, hơi thở cũng trở nên gấp hơn, ánh mắt của nó, hành động của nó giống như hồi nãy làm tôi có cảm giác vừa lạ lạ mà vừa quen quen:

-Này…. này* lay người tôi* Sao thế kêu nãy giờ không nghe?

-*Giật mình* đâu…đâu có gì

-Mặt mày đỏ lên như trái cà chua rồi kìa

-Không có gì đâu, thôi lo học đi tao đi về chuẩn bị bài vở nữa

Khi tôi quay bước đi, nó nhìn tôi và cười nhẹ, như thế là như thế nào? Cái cảm xúc vừa nãy là sao đây? Tôi đang bị làm sao đấy? Hay đây chính là nó là cảm giác lần đầu tiên tôi và anh ấy gặp nhau! Nhưng tôi và nó là bạn thân với nhau mà làm sao có chuyện đó được?
 

Bài tương tự