Truyện Kẻ đến từ hư không

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
callboy sai gon top bot
trai bao
callboy sai gon top bot
trai bao sai gon
trai bao
trai bao
callboy sai gon top bot
callboy sai gon top bot
trai bao
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Văn án.

Ở bên em, cho tới lúc chết, nhé!.

…………..

Chương 1. Kết giới của tôi.

– Nè nè, chỗ đó hình như thật sự có ma đấy.

– Ý cậu là ngôi nhà cuối khu phố mình à? Hừ, thời đại nào rồi mà cậu còn tin mấy chuyện phản khoa học như thế?.

– Thế cậu nghĩ việc chẳng ai vào được căn nhà đó là có khoa học à?.

– Cái đó..

– Chắc chắn là có ma rồi, chính mắt tớ nhìn thấy mà, người thì không vào được không phải ma thì là gì?.

– Đừng nói nữa, nghe ghê quá.

– Sau này bớt đi đường tắt qua đó đi, cẩn thận nó bắt cậu về làm tân nương không chừng.

– Cậu chán sống rồi à?.

– Haha..

Cứ như vậy, người ta đồn nhau về ngôi nhà trong một khu phố ở Tokyo, ngôi nhà hoang và một bóng ma với đôi mắt sáng rực trong đêm sẽ bắt bất cứ ai nó gặp rồi hành hạ một cách dã man cho tới chết.

Dần dà, mọi người ở đó chuyển đi gần hết, chỉ còn lại vài nhà ở đầu khu phố.

…………….

– A, mưa rồi.

Shino cuống quýt tìm chỗ trú, ban nãy đi mua đồ trời còn trong xanh vậy mà giờ đã mưa lớn như thế. Khổ nỗi cậu lại không mà còn đi đường tắt về, ở đây chả có chỗ nào trú được cả, đúng là xui xẻo.

Đang càu nhàu, cậu bỗng thấy phía trước xuất hiện một căn nhà liền vội vàng chạy vào đấy.

Cái nhà này có vẻ rất cũ rồi, tường nhà và sàn đầy rêu, từng mảng tường bong tróc rơi xuống nền nhà, mùi ẩm mốc khá nặng. Tuy nhiên, Shino đứng ở trước hiện để ý thấy trên cửa nhà và cửa sổ đều có những kí tự kì lạ màu đỏ hơn nữa bên ngoài cửa không khoá, gió lại rất lớn mà chẳng hề khiến nó hở ra chút nào.

Chẳng lẽ khoá trong? Nhưng mà nhà này hình như là nhà hoang.

Shino tiến tới thử đẩy nhẹ cánh cửa, không ngờ nó mở.

Cậu ngó vào trong, bên trong đồ đạc bị vứt bừa bãi thỉnh thoảng có vài con chuột chạy qua làm cậu giật bắn, dù gì trời cũng sẩm tối rồi, có cảm giác hơi hơi rợn rợn.

Dò xét một hồi, cậu quyết định bước vào, mỗi bước chân của cậu làm sàn nhà kêu lên cót két. Trên còn có một tầng nữa, Shino thật cẩn thận bước từng lên cầu thang đã mục, tránh làm gãy nó.

Càng lên tới gần tầng 2 cậu càng cảm thấy tức ngực, không khí trở nên nặng nề khác hẳn bên dưới. Ngôi nhà này không lớn, tầng 2 cũng chỉ có duy nhất một phòng. Phòng này cũng giống hệt dưới tầng, trên cửa có những kí tự loằng ngoằng, cửa khép chặt không khoá, Shino dễ dàng đẩy được nó ra.

Bên trong khá tối, Shino móc ra chiếc điện thoại trong túi bật đèn lên. Cậu suýt thì la toáng lên, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì cái thứ..à không, là người, chính xác là một người con trai, anh ta ngồi co người trong một góc và đang mở to đôi mắt hổ phách kinh ngạc nhìn cậu.

Hoá ra nơi này có người ở? Mong là anh ta sẽ không kiện cậu vì tội xâm nhập bất hợp pháp.

– Anh..anh sống ở đây à?. Xin lỗi tôi không biết, tôi chỉ muốn trú nhờ một chú, tạnh mưa sẽ lập tức đi. Có được không?.

Im lặng.

– Này, anh có sao..

– Đi đi.

– Hả?. Ngoài đó mưa lớn lắm, cho tôi trú nhờ đi mà.

– Mau..cút.

Anh ta gằn giọng, vùi mặt vào giữa 2 đầu gối, Shino nghe thấy tiếng thở gấp gáp nặng nề. Chẳng lẽ anh ta bị bệnh? Dù sao thì có vẻ người này đang không ổn, cậu không bỏ mặc được, Shino tiến tới tính lay anh ta không ngờ tay mới đưa được nửa chừng liền khựng lại.

Rầm.

Anh ta đột ngột chộp lấy tay cậu đè cậu xuống sàn, trong một thoáng Shino nhìn rõ gương mặt đó, thật đẹp, thật hoàn mỹ, thật..đáng thương.

Trước khi kịp cảm nhận đau đớn truyền tới trên cổ, Shino bỗng nhiên rơi một giọt nước mắt rồi chìm vào vô thức.

“Xin lỗi, xin lỗi đã làm cậu tổn thương”.

……………..

Ting..ting..

– Ưm..alo, Atsushi nghe.

– Shino, em đang ở đâu? Đang ở đâu?.

– Anh Makoto, anh nói gì lạ vậy, em đang ngủ trong ph..A.

Shino như bừng tỉnh, cậu ngồi bật dậy, ký ức về những chuyện hôm qua ùa về. Hôm qua cái người kì lạ đó cắn cậu sau đó cậu hôn mê không biết gì nữa.

Shino đưa mắt nhìn một lượt khắp phòng, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt ngơ ngác của ai đó.

Sao anh lại nhìn tôi với vẻ mặt đó? Người không hiểu chuyện gì là tôi đây này.

– Shino, Shino..

Người trong điện thoại có vẻ rất lo lắng, không ngừng gọi tên cậu.

– Anh Makoto, bây giờ em có việc một chút, em sẽ về sau, em không sao, đừng lo.

– Nhưng Shino..

– Em ổn mà, thật đấy, em thì có thể bị làm sao được chứ. Em sẽ về nhà an toàn, hứa đấy Makoto.

– ..

Shino cụp máy, về phải xin lỗi Makoto rồi. Cậu thở dài, bỗng nhiên tay áo bị kéo nhẹ, cái người kia chẳng biết từ khi nào đã nhích lại gần cậu.

– Sao cậu vào được đây?.

Anh ta cất giọng khàn khàn hỏi cậu.

Shino chớp mắt rồi lại chớp mắt, bốn mắt nhìn nhau, im lặng. Rồi đột nhiên, cậu nhíu mày.

– Tôi còn chưa hỏi anh chuyện anh cắn tôi đấy. Còn không mau xin lỗi t..

– Trả lời đi, sao cậu vào được đây?.

Anh ta cắt ngang lời cậu, khuôn mặt vô cùng khẩn trương, cả người đều sáp lại thật gần, đôi mắt hổ phách chứa đựng một loại hy vọng mãnh liệt.

Shino ngây cả người, giống như bị thôi miên mà trả lời mọi thứ.

– Tôi chỉ là cứ thế đẩy cửa đi vào.

– Không thể nào, cậu ns thật chứ?.

Gật.

– Vậy tại sao cậu vẫn còn sống?.

– Tại vì tôi..Hả? Anh hỏi gì là vậy? Tôi có làm sao đâu mà chết được chứ.

Quá đáng, muốn tôi chết à cái tên này.

– Tôi..

Thấy cậu giận, anh ta hơi cúi đầu, có vẻ hối lỗi.

Shino thở dài.

– Thôi bỏ qua đi, anh sống ở đây một mình à?.

Gật.

– Người nhà anh đâu?.

– Đều chết rồi.

– Đừng cúi đầu nữa, tôi không giận anh đâu.

Trông anh ta cứ đáng thương sao ấy, giống như trẻ nhỏ bị bỏ rơi làm Shino mềm lòng không nỡ giận.

– Sao hôm qua lại cắn tôi? Trả lời thành thật biết chưa.

– Tôi..cái đó..thật ra tôi không phải con người.

– Ể?.

– Tôi không muốn làm hại cậu chút nào nhưng mà tôi không kiểm soát nổi bản thân mình. Tôi thật sự rất muốn..máu của cậu.

-..

– Bất cứ ai bị tôi uống máu đều sẽ chết, nhưng cậu, cậu là người đầu tiên không chết. Tôi vui lắm.

– Bởi vì tôi bất tử mà.

-..

Anh ta tròn mắt nhìn cậu rồi chộp lấy tay cậu bằng hai tay và nắm chặt, ánh mắt mong chờ.

– Vậy cậu cũng không phải con người, chúng ta giống nhau, cậu có sợ tôi không? Có thể làm bạn với tôi không?.

– Chỉ cần anh thành thật trả lời tất cả câu hỏi của tôi thì tôi sẽ xem xét yêu cầu của anh.

– Được, được.

Shino cảm thấy bản thân giống như đang dụ dỗ con nít.

Cậu hắng giọng.

– Tên anh?.

– Hatsuno.

– Tuổi?.

– Không biết, tôi chỉ biết là mình đã ở đây được 20 năm rồi còn chuyện trước 20 năm đó tôi đều không nhớ gì cả.

– Ừm, vậy có phải anh bị người ta nhốt ở đây không?.

Gật.

– Hai người tự xưng là cha mẹ tôi đã yểm bùa ngôi nhà này, họ sợ lúc tôi mất kiểm soát sẽ đi ra bên ngoài làm hại người khác.

Quả nhiên, mấy kí tự bên ngoài là để phong ấn.

– Mất kiểm soát? Khi nào thì anh sẽ mất kiểm soát?.

– 24h sau khi tôi uống máu một người. Sau đó tôi phải tiếp tục uống máu một người nữa.

– Nếu không có thì sao?.

– Không có thì bản thân sẽ rất đau, rất đau.

– Nhưng mà anh sẽ không chết đúng không?.

– Ừm.

Shino nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy anh ta thật tội nghiệp. Bản thân cậu không biết nên làm cách nào để giúp anh ta nhưng lại không nỡ bỏ mặc. Cuội cùng, cậu chợt nảy ra một ý.

Cậu quay sang Hatsuno, anh ta vẫn đang chăm chú nhìn cậu.

– Anh có muốn đến sống cùng với tôi không?. Anh cần máu, tôi thì không thể chết, như vậy tôi có thể giúp đỡ anh.

– Được sao?. Cậu nói thật chứ?.

– Đương nhiên, bù lại anh phải giúp tôi việc nhà.

– Được, được, được, việc gì tôi cũng sẽ làm.

Trông anh ta có vẻ rất vui khiến Shino cũng cảm thấy vui theo.

– Tôi gọi tên cậu được không?.

– Ừm.

– Shino, Shino, Shino, Shino..

Anh ta nhảy tới ôm chầm lấy cậu cọ tới cọ lui, nếu như có thêm tai và đuôi chắc chắn chẳng khác gì một chú chó. Một chú chó bự.

– Nhưng mà..

Hatsuno đột nhiên ngừng lại, từ trên người cậu leo xuống, cụp mắt.

– Nhưng mà Shino, tôi không ra khỏi đây được.

Shino đỡ trán, phải rồi, cậu quên khuấy mất chuyện này. Shino đứng dậy đi về phía cánh cửa xem xét, chỉ duy nhất của là bị yểm bùa còn lại những nơi khác đều không có, nhưng mà chắc chắn phong ấn đã bao trùm khắp toàn ngôi nhà muốn thoát chỉ có thể phá hủy từ gốc.

– Hatsuno, cha mẹ anh lúc dựng lên phong ấn có thông qua một thứ gì khác không?.

– Không có, là trực tiếp yểm lên cửa.

Vậy là phải phá hủy cửa.

– Shino không phá được đâu, tôi đã thử rất nhiều lần rồi.

-..

Shino mím môi, tạo ra được thì nhất định sẽ có cách phá hủy, bằng không..

Cậu đi tới chỗ Hatsuno nắm tay anh.

– Đi theo tôi.

– Shino?.

Shino đứng trước cánh cửa, tay nắm chặt tay anh.

– Hatsuno, có tin tôi không?.

Anh hơi ngây người rồi mỉm cười. Shino có thể thể, nụ cười đó thuần khiết tuyệt đẹp.

– Tôi tin Shino.

– Vậy thì đếm tới ba cùng tôi bước qua.

– Ừm.

1..

2..

– 3.
 

Bài tương tự