Truyện JackKICM | Giáo Dục Vị Hôn Thê Tác Giả: Nguyễn Bảo Vân

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
callboy sai gon top bot
callboy sai gon top bot
trai bao
trai bao
trai bao sai gon
trai bao
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Cảm ơn Đại Nghĩa đã edit ảnh giùm tui

Truyện hư cấu không có thật

Tên truyện: GIÁO DỤC VỊ HÔN PHU

TÁC GIẢ: Nguyễn Bảo Vân


———————CHAP 3———————

Bảo Khánh vĩnh viễn không ngờ được rằng cha hắn còn nhanh tay hơn cả hắn. Đúng là gừng càng già càng cay. Hắn chưa kịp điều tra ra lai lịch cậu thiếu gia kia thì cha hắn đã công bố chuyện hôn ước với truyền thông và giới báo chí. Ngay lập tức sự kiện hắn cùng thiếu gia tập đoàn J97- Trịnh Trần Phương Tuấn đính hôn đều tràn ngập trên các mặt báo. Sự kiện đã gây xôn xao cho giới truyền thông và giới kinh doanh tài chính. Không cần nói thì ai cũng biết đây là một cuộc hôn nhân đầy mưu tính của những quý ông tài phiệt.

Nếu như ICM thị là bá chủ của Châu Á thì J97 chính là đế vương của Châu Âu. Một chín một mười, cùng tranh bá thiên hạ. Cả hai thế lực hùng mạnh nhất nay lại bắt tay với nhau tất nhiên bất kể ai trong giới kinh doanh cũng không địch nổi. ….

Trường trung học Nguyễn Du…

…Căn tin…

Nguyễn Bảo Khánh siết chặt tờ báo trên tay nhăn nhúm. Cặp mắt lóe lên ngàn tia lửa. Thật là đáng chết ! Cha hắn đã đi trước một bước !

Cảm thấy luồn khí u ám từ người bên cạnh, Thái Vũ đột nhiên thấy ớn lạnh. Lần này chủ tịch đã không để lão đại kịp trở tay, tuyên bố khắp thiên hạ hôn ước môn đăng hộ đối này. Chắc chắn là lão đại rất tức giận.

Masew vừa bưng khay đồ ăn đi ngang qua, đầu liền ló vào, liếc qua trang nhất của tờ báo. Đập vào mắt cậu là sự kiện thiếu gia Nguyễn Bảo Khánh sẽ đính hôn cùng thiếu gia Trịnh Trần Phương Tuấn.

” Ồ ! Cuối cùng cũng đã công bố thiên hạ. Thật là cao tay ”

” Câm !” – Hắn lạnh lùng quát.

Lúc sáng vừa bước vào trường, đám người xung quanh đã nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ lại còn thì thầm bàn tán gì đó làm Bảo Khánh cảm thấy có điều gì rất quái gở.

Đi vào căn tin, Thái Vũ lại quăng qua cho hắn một chồng báo. Tất cả đều có hình hắn và có những cái tiêu đề rất thu hút về hôn ước kia. Hắn đọc một cái đã như muốn nổi điên.

Từ nãy đến giờ ngồi trong căn tin, Bảo Khánh cũng không yên. Tiếng xì xào bàn tán lại vang lên.

” Cậu biết gì chưa ? Nguyễn Bảo Khánh đã hứa hôn cùng nhị thiếu gia tập đoàn J97 đó”

” Nghe nói cậu thiếu gia đó xuất thân hoàng tộc rất danh giá. Thật là một cặp đẹp đôi ”

” Đẹp đôi gì chứ ! Nguyễn Bảo Khánh là hoàng tử của chúng ta sao có thể lại bị cướp đi như vậy ! ”

” Cậu thôi đi, thân thế gia đình cậu làm sao mà bằng vị thiếu gia đó. Người ta là tập đoàn J97 hùng mạnh nhất Châu Âu đó ”

“….”

Bảo Khánh cuộn bàn tay thành nắm đấm. Không chịu được nữa liền đứng bật dậy làm ngã luôn cả ghế, quát lớn .

” Các người câm miệng hết cho tôi !!! Nếu không muốn bị đuổi học khỏi cái trường này, hay là các người muốn công ty nhà các người phá sản ?!”

Căn tin ngay lập tức chìm vào yên tĩnh. Bọn nữ sinh nãy giờ ngồi nhiều chuyện kia cũng im lặng mà quay qua cắm cúi ăn không dám hó hé. Đây là trường trung học chuyên biệt danh tiếng được xây dựng bởi ICM thị, đương nhiên chỉ cần một tiếng nói của Nguyễn Bảo Khánh thì vị hiệu trưởng đầu hói kia dù uy quyền lớn tới đâu cũng không dám trái lời .

Học sinh trong trường ai mà chẳng nể sợ lời nói của hắn. Hắn mặt hầm hầm trở lại ngồi, nhìn vào dĩa bít tết mà muốn ăn tươi nuốt sống nó để nuốt cục tức này.

Đột nhiên giữa một rừng người đang nhốn nháo kia xuất hiện một nữ sinh xinh đẹp, dáng người cao ráo như người mẫu, mái tóc cắt ngắn ôm sát lấy khuôn mặt như búp bê.

Cô nàng bưng khay thức ăn tiến thẳng đến bàn của ba người Bảo Khánh. Vừa tới, cô liền liếc mắt nhìn Thái Vũ một cái nhắc nhở. Thái Vũ chán ngán nhìn cô ta, mặt không có vẻ gì là hứng thú. Cả người dịch sang cái ghế bên cạnh, nhường chỗ mình ngồi cho cô ta. Masew vốn trước giờ gương mặt luôn hiện lên vẻ bông đùa trẻ con, giờ nhìn thấy cô nữ sinh kia lại trở nên nghiêm mặt, không buồn liếc mắt.

Nhan Tuyết ngay lập tức vẻ mặt tươi rói, ngồi vào chỗ bên cạnh Bảo Khánh.

Cô nàng Nhan Tuyết này gia cảnh bình thường, cha là thư ký của một công ty con trực thuộc tập đoàn ICM thị, mẹ là nội trợ chẳng có gì đặc biệt. Được cái cô ta xinh đẹp và mặt mũi thì lại dày hơn người bình thường.

Hai năm trước, Bảo Khánh sau một lần đánh nhau máu me đầy mình gục ngã bên con hẻm tối. Nhan Tuyết đi trên đường vô tình nhìn thấy liền mang hắn đến bệnh viện và còn ở lại chăm sóc đến mấy ngày.

Vì muốn trả ơn cô ta nên Bảo Khánh đã giúp đỡ Nhan Tuyết. Đưa cô ta vào trường này học còn giúp gia đình cô ta về mặt tài chính. Nhưng nào ngờ cô ta lại trở thành cái đuôi của hắn, bám riết không tha. Thái Vũ và Masew ngay ngày đầu nhìn thấy cô ta đã không ưa dù trước giờ đối với con gái các cậu luôn phóng khoáng. Nhưng riêng Nhan Tuyết này thật khiến cho người ta không thích dù cô ta chưa có hành động gì quá đáng.

” Bảo Khánh, anh thực sự đính hôn với cậu thiếu gia kia ? ” – cô ta nhìn hắn đầy tâm sự.

” Tôi không có đính hôn với ai hết !!! ” – Bảo Khánh khẽ gắt lên.

Nhan Tuyết vừa nghe thấy liền vui mừng , kéo ghế ngồi sát với hắn. Nhìn từ xa mà còn nhầm tưởng hai người là tình nhân.

” Thật sao ? Thật là anh sẽ không đính hôn với cậu thiếu gia kia ? ”

Hắn khó chịu nhìn người cô gái kế bên, nạt nộ nói –

” Không ! Sao cô hỏi nhiều thế ? “.

” Được rồi em sẽ không hỏi nữa, chỉ cần anh nói thì em sẽ tin ” – Nhan Tuyết nở nụ cười như hoa nở lại tiếp tục quấn quýt lấy hắn.

Bảo Khánh đang khó chịu lại càng thêm bực bội, lạnh lùng lên tiếng –

” Cô làm ơn tránh xa tôi ra một chút “. Nhan Tuyết làm như không nghe thấy, càng bạo dạn ôm lấy cánh tay hắn. Bảo Khánh hờ hững hất ra, cả người lại đứng dậy đá mạnh cái ghế một phát mới rời đi. Cô ta thất thểu nhìn người rời đi –

” Anh ấy hôm nay làm sao vậy ? “. Thái Vũ và Masew không buồn để ý đến câu hỏi của cô. Hai người nhàm chán đứng dậy rời đi theo lão đại. Để cô nữ sinh kia ngồi trơ trọi một mình.

Nhan Tuyết nhìn thấy vẻ mặt của hai kẻ kia liền tức giận, chờ đến khi bóng dáng của ba người biến mất. Cô ta ngay lập tức hất đổ luôn khay cơm ở trên bàn xuống đất. Bàn tay nhỏ nhắn siết chặt.

“Bảo Khánh sẽ có ngày anh phải quan tâm đến em “. Toàn bộ căn tin đều chứng kiến từ đầu đến cuối. Mọi người lại bắt đầu xôn xao.

” Nhìn cô ta kìa, tưởng mình là cô bé lọ lem chắc ! ”

” Gia cảnh chẳng được bằng ai mà muốn chiếm bằng được Nguyễn Bảo Khánh sao ? Thật không biết xấu hổ ! ”

” Đúng là một con vịt xấu xí mà đua đòi làm phượng hoàng ”

“…..”

Nhan Tuyết nghe thấy những lời đó mặt ngay lập tức trắng bệch, nắm tay siết lại trên bàn. Cô ta tức giận đứng lên trừng mắt với từng người ngồi trong đó. Nhưng đám người trong căn tin tất nhiên không dừng lại. Cô ta đâu phải Nguyễn Bảo Khánh

Một nam sinh trong đám đông lấy một củ khoai tây chọi thẳng vào đầu cô ta. Củ khoai trúng ngay vào trán khiến cho Nhan Tuyết té xuống đất. Cô ta phẫn uất hét lên –

” Các người làm cái trò gì vậy hả ?! Tôi, tôi nhất định sẽ nói với Bảo Khánh cho các người bị đuổi học !!! “. Nghe cô ta nói, cả căn tin lại vang lên hàng loạt giọng cười như là đùa cợt.

” Cô ta đúng là không phải ảo tưởng bình thường ” – một nữ sinh trong số đó châm biếm nói. Ngay lập tức lại một hủ kem bay đến ngay mặt Nhan Tuyết làm cho mặt cô ta dính đầy kem.

” A… ” – cô ta chỉ kịp la lên một tiếng.

Cả căn tin lại bật cười. Nhan Tuyết hận thù nhìn đám người kia, ra vẻ không sao, còn ráng thẳng người đứng dậy .

” Các người cứ đợi đó !!! ”

Cô ta nói dứt câu liền xoay người bỏ chạy khỏi căn tin. Phía sau là những tràng cười không dứt.

*****************************************

…Lớp A3…

Bảo Khánh bực bội ngồi gác chân lên bàn. Im lặng không nói một lời. Thái Vũ bước vào lớp nhìn thấy cảnh đó mà khẽ cười. Cậu đi tới kéo ghế xoay lại ngồi đối diện trước mặt hắn. Thảy lên bàn một tập hồ sơ .

” Có tin tốt cho cậu đây “. Lãng Thần nhìn tên trước mặt nhướn mày có chút khó hiểu. Hắn đưa tay giở tập tài liệu trên bàn. Cặp mắt u ám dần trở nên lóe sáng, cuối cùng là phát quang.

” Lần này gia đình cậu ta sẽ không còn mặt mũi nào mà đồng ý hứa hôn ” – Khóe miệng ranh mãnh giơ cao.

Thái Vũ lại cười vui vẻ –

” Lão đại, lần này cậu trả công mình thế nào đây ? “.

” Thế Vũ nhị thiếu gia muốn mình trả công thế nào ? ” – Bảo Khánh khoanh tay trước ngực, sảng khoái nhìn người đối diện.

” Mình muốn mua hòn đảo Caledonia của cậu” – Cậu ta vuốt cằm, nhàn nhã mở miệng.

” Vậy thôi sao ? ” – Hắn ngạc nhiên hỏi.

” Vậy thôi . Mình hiện tại chỉ đang thích thú với hòn đảo đó ” Thái Vũ nhếch môi cười.

” Được, ngay ngày mai mình sẽ gọi người bàn giao ” – Bảo Khánh cất giọng đầy thích thú. Thái Vũ lại nhìn lão đại tò mò hỏi –

” Mà cậu thực sự muốn cậu thiếu gia ấy mất mặt ? Chuyện này còn có thể ảnh hưởng đến gia đình cô ta và J97 đấy lão đại “.

” Thì sao ? Càng tốt, bọn người đó sẽ biết thân biết phận dẹp luôn hôn ước này ” – Hắn trừng mắt nói.

Thái Vũ lắc đầu khẽ cười, ngày mai truyền thông lại có tin tức để đăng rồi đây. Cùng lúc, Masew đi vào, tiện tay cầm lấy tập hồ sơ trên bàn Bảo Khánh. Giở một lượt từ đầu đến cuối. Vẻ mặt lúc đầu vô cùng hứng thú sau lại nhăn lại .

Cậu cau mày nhìn hai người kia –

” Không thể tin được ! Quả nhiên là bí mật động trời của nhà họ Trịnh đó ” Bảo Khánh đắc ý cười đểu –

” Vậy mới nói giấy làm sao gói được lửa “.

———————END CHAP 3———————

Truyện hư cấu không có thật

Tên truyện: GIÁO DỤC VỊ HÔN PHU

TÁC GIẢ: Tiểu Yết

———————CHAP 4———————

Sáng hôm sau tin tức về quá khứ của nhị thiếu gia tập đoàn J97 và gia đình được đăng tải trên các mặt báo. Một thông tin vô cùng giật gân khiến giới truyền thông cả bên Việt lẫn bên Mỹ đều kinh ngạc. Nội dung rất đáng được quan tâm.

Phương Tuấn trước đây từng có một người chị gái hơn cậu năm tuổi là Trịnh Trần Viên, chuyện này trước đây nhiều người đã biết, báo chí Mỹ cũng có đưa tin năm năm trước chị cậu chết qua một vụ bắt cóc tống tiền nhưng lại không biết rõ nguyên do. Chuyện này đã được phu nhân Emma Jones dấu kín như bưng. Thiếu gia Phương Tuấn và tiểu thư Trần Viên ngay từ lúc nhỏ đã thường xuyên bị bắt cóc. Đây là lý do mà Trịnh Minh luôn cho vệ sĩ theo sát các con mình. Là con của một tài phiệt giàu có tầm quốc tế lại có mẹ là thuộc dòng dõi hoàng tộc, hai chị em cậu luôn phải đối mặt với những vụ bắt cóc tống tiền.

Điều mà giới báo chí Mỹ không biết là năm đó Phương Tuấn cũng bị bắt cóc cùng chị mình. Khi cảnh sát ập đến giải cứu thì thấy Trần Viên nằm một góc như đã chết. Còn cậu ngồi ôm gối một góc bên kia, cả người run rẩy. Mặt thì trắng bệch, cắt không còn một giọt máu. Ánh mắt như bao phủ lớp sương mờ chứa đầy sự kinh hãi.

Sau đêm đó, Phương Tuấn đã được bí mật chuyển vào bệnh viện tâm thần điều trị. Cậu bị chấn động tâm lý mạnh, thường xuyên có những biểu hiện ôm đầu khóc thét giữa đêm và ngồi run rẩy một góc .

Sau một năm điều trị, Phương Tuấn mới bình phục xuất viện. Chuyện này gần như được nhà họ Trịnh giấu giếm kỹ càng. Sợ rằng chỉ cần lọt ra ngoài sẽ gây nên tai tiếng. Nay lại bị báo chí moi ra không thương tiếc. Đây thật là một cú đánh giáng trời xuống nhà họ Trịnh và J97.

******************************************** Tổng công ty tập đoàn J97 – Văn phòng tổng giám đốc …

” Vâng, con biết rồi thưa cha. Chuyện này cứ giao cho con xử lý ” – Phương Tuấn cúp máy, cả người ngồi dựa vào cái ghế da xoay, kiểu dáng hình chữ L.

Mới sáng nay, vừa vào công ty cậu đã nghe được tin tức không mấy hay ho.

” Thiếu gia, đây là tất cả các tờ báo, tạp chí sáng nay. Người nên xem qua đi ạ. ” Người thư ký bước vào phòng đem một chồng báo để lên bàn, nghi ngại nhìn cậu. Cậu lạnh lùng xua tay –

” Không cần. Tôi đã đọc rồi. Cho dù bây giờ có ngăn chặn miệng mồm của bọn báo chí thì không còn tác dụng gì nữa. Anh giúp tôi một chuyện, điều tra kẻ đã tung ra tin tức này .” Người thư ký nghe xong liền gật đầu kính cẩn –

” Vâng thưa thiếu gia. Tôi ngay lập tức đi điều tra. Nhanh chóng tìm ra cho thiếu gia . ”

Nói xong, anh ta liền xoay người bước ra khỏi phòng. Phương Tuấn hờ hững nhìn cánh cửa phòng khép lại. Gương mặt xinh đẹp không chút cảm xúc. Đôi mắt nhỏ có chút nhíu lại, ánh mắt như phủ lớp sương mờ. Một lớp sương mờ che dấu những hình ảnh kinh hãi của đêm hôm đó.

*****************************************

Biệt thự Nguyễn gia…

Bảo Khánh đeo balo đi học về. Ung dung bước vào sân vườn rộng lớn của ngôi biệt thự. Hôm nay hắn gần như phá lệ về nhà sớm bởi vì hắn đang chờ cha hắn thông báo việc “đại sự” kia. Vừa bước vào nhà đã thấy cha hắn ngồi ngay ghế sofa đọc sách. Bảo Khánh chậm rãi đi tới thưa –

” Thưa cha, con đã về “.

” Ừ về rồi sao ? Hôm nay lại về sớm hơn thường ngày hửm ? Mau lên phòng thay đồ, tắm rửa đi ” – Ông gỡ cặp kính lão xuống, giương mắt nhìn.

” Dạ, vâng ” – Hắn lễ phép trả lời. Nhưng không cất bước đi mà chần chừ đứng đó một lúc. Ông thấy đứa con trai của mình hôm nay có biểu hiện không giống như ngày thường liền nghi ngờ hỏi –

” Còn có vấn đề gì sao ? “.

” Cha không muốn thông báo cho con chuyện gì sao ? ”

” Thông báo gì ? ”

” Tỉ dụ như hủy bỏ cái gì đó ”

” Hủy bỏ cái gì ? ” – Cha hắn khó hiểu hỏi lại. Bảo Khánh lại càng cảm thấy khó hiểu hơn cha hắn. Rõ ràng sáng nay báo chí đăng tin rầm rầm về bí mật kia, chẳng lẽ cha hắn không đọc báo . Không thể nào, một chủ tịch như Nguyễn Khải đương nhiên là sáng nào cũng phải cập nhật tin tức. Cho dù không cập nhật thì cũng có thư ký bên cạnh thông báo chi tiết. Chẳng lẽ lại là cha hắn không quan tâm đến chuyện cậu nhị thiếu gia kia từng bị đưa vào bệnh viện tâm thần mà vẫn muốn tiếp tục giữ hôn ước đấy chứ ?

Bảo Khánh ngày càng rối mù, im lặng một lúc lâu mới tiếp tục nói –

” Cha à, chuyện sáng nay trên báo.. ”

Nguyễn Khải vừa nghe thấy hắn nói, hai mắt nhăn nheo liền lóe lên tia quỷ dị như vừa nhận ra được điều gì đó, nghiêm giọng lên tiếng –

” Từ nãy đến giờ anh là muốn nói về chuyện này ? “. Hắn gật đầu thật mạnh. Người đàn ông trung niên ngồi dựa vào ghế sofa. Lại đeo cặp kính lão lên, mắt tiếp tục hướng xuống trang sách. Miệng thì nói chắc nịch –

” Cho dù có chuyện gì xảy ra. Hôn ước này sẽ không bao giờ bị hủy bỏ trừ khi J97 phá sản “. Bảo Khánh trợn mắt nhìn cha –

” Cha, không phải chứ ? Cậu ta là bị đưa vào bệnh viện tâm thần đó. Con không muốn cưới một kẻ có tiền sử bệnh tâm thần ! ” Nguyễn Khải khẽ cười ngước lên –

” Từng bị chấn động về tâm lý thì sao ? Chỉ cần tập đoàn nhà cậu bé đó hợp tác có lợi cho chúng ta thì không có gì là không được .”

Hắn tức muốn hộc máu. Cha hắn đúng là dạng người ‘sống lâu lên lão làng’, không có gì có thể lay chuyển được quyết định của ông ta.

” Nhưng tin tức lần này chắc chắn là sẽ ảnh hưởng đến J97 ” – Bảo Khánh tìm kiếm chút hy vọng cuối cùng.

” Con chưa gặp Trịnh nhị thiếu gia Phương Tuấn nên mới có thể nói như vậy. Gặp rồi thì mới biết là không có gì có thể làm khó con bé đó. Con dâu tương lai của ta vốn dĩ là một người vô cùng thông minh xuất chúng, có tài xoay chuyển cục diện nhanh như chớp. Đưa cậu bé vào Vương gia là một quyết định rất đúng đắn .” Vương Khải nghiêm túc nói. Càng nói, Bảo Khánh chỉ càng thấy tức. Lần này không ngờ hắn lại thua. Đúng là không thể tránh khỏi tức giận. Hắn siết chặt nắm đấm quay người đi thẳng lên lầu.

Cha hắn chỉ ngồi đó liếc mắt nhìn –

” Ngựa non háu đá. “. Sau đó lại tiếp tục đọc sách.

**************************************

Ngày tiếp theo, trên các mặt báo lại một lần nữa tràn ngập những tin tức về Phương Tuấn. Nhưng lần này toàn bộ chính xác là về lý lịch của cậu. Vài thông tin khiến cho người đọc không khỏi trầm trồ ngưỡng mộ lẫn nể sợ. Trịnh Trần Phưong Tuấn, sinh ngày 12 – 04 tại Texas, Hoa Kì. Là một người Mỹ gốc Việt, tên tiếng Anh là Jack. Năm sáu tuổi cậu đã biết chơi điêu luyện Piano, Violon, đàn Hạc. Lên mười lăm tuổi cô đã rành rọt năm thứ tiếng là tiếng Việt, tiếng phổ thông Trung Quốc, tiếng Anh, Pháp, Đức, Nhật. Thành tích học tập của cậu luôn luôn đứng đầu trường trung học. Năm mười lăm tuổi, cậu đã được Harvard gửi giấy báo nhận học. Chỉ số IQ của Phương Tuấn được đo ra là tới 190. Thông tin này không khỏi khiến người ta phải nể sợ. Điều khiến người ta nể sợ hơn là từ năm mười lăm tuổi cậu đã được Trịnh Minh đưa vào tổng công ty tham gia quản lý tập đoàn giúp cha mình.

Lúc đầu khi Hàn Dật Minh thông báo sẽ đưa con trai mình vào ngồi ghế tổng giám đốc. Cả phòng họp đều bật cười tưởng đây là trò đùa. Nhưng khi biết được đây là một chuyện nghiêm túc, các cổ đông liền kịch liệt phản đối. Làm sao có thể đưa một đứa con nít hỉ mũi chưa sạch lên làm tổng giám đốc của họ chứ ?! Đúng là điều không thể chấp nhận được. Dù vấp phải sự phản đối của các cổ đông nhưng Trịnh Minh vẫn một mực tìm cách đưa con trai mình vào ngồi chiếc ghế đó. Mà sau khi Phương Tuấn được ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc liền đưa ngay ra chính sách giảm biên chế xuống các công ty con. Đưa ra hàng loạt các chính sách ‘cải tạo’ từ trên xuống dưới, những dự án cực kỳ có lợi cho công ty

Chỉ sau một năm, mức doanh thu lợi nhuận của tập đoàn đã tăng gấp đôi. Quả thật là tài giỏi đến mức không thể ngờ.

Thông tin này được giới truyền thông và báo chí đăng tải liên tục. Tất cả đều do một tay Phương Tuấn điều khiển đằng sau. Những bài báo này gần như đã lật ngược toàn bộ tình hình, gây từ bất lợi trở thành có lợi cho J97. Làm cho cổ phiếu của tập đoàn vừa mới ngày hôm qua có chút biến động hôm nay lại tăng vọt, người ngoài nhìn vào không ngã ngửa không được. So với thông tin Phương Tuấn từng bị chấn động về tâm lý được đưa vào bệnh viện tâm thần điều trị thì những người đầu tư quan tâm việc cô hiện là thiên tài của giới kinh doanh hơn. …

Tổng công ty J97 – Văn phòng tổng giám đốc…

” Thiếu gia, người quả thực quá thông minh ” – Người thư ký lên tiếng khen ngợi.

Trước lời khen của anh ta, Phương Tuấn gương mặt vẫn dửng dưng. Nhàn nhạt lên tiếng –

” Chuyện tôi nhờ anh điều tra thế nào rồi ? “.

” Thưa đã biết được kẻ tung tin. Không ai khác chính là thiếu gia Nguyễn Bảo Khánh của tập đoàn ICM thị, người có hôn ước với thiếu gia ” – Người thư ký trở lại vẻ nghiêm chỉnh đáp. Phương Tuấn khẽ nhướn mày. Cặp mắt xinh đẹp ánh lên vẻ đùa cợt –

” Thì ra là như vậy. James, việc này ngoài trừ tôi và anh ra, ai cũng được biết. Đã rõ chưa ? ”

” Thưa đã rõ ”

” Anh lui ra trước đi ”

” Tôi xin phép thưa thiếu gia” – James kính cẩn cúi đầu lui ra.

Cánh cửa phòng từ từ khép lại. Phương Tuấn nhàn nhã gấp tờ báo lá cải sáng nay lại. Đôi mắt kiều diễm trở nên sắc bén. Khóe môi cong lên thành một đường. Nguyễn thiếu gia ơi Nguyễn thiếu gia ! Cậu đã định sẽ chờ đến khi kết hôn mới gặp mặt nhưng có lẽ không được rồi. Đã nghĩ chỉ là một cuộc hôn nhân giao dịch có lợi cho đôi bên. Làm nhanh kết thúc nhanh. Nhưng mà tên thiếu gia kia không biết điều lại muốn chơi xấu cậu. Chắc là không muốn có hôn ước cùng cậu đây mà. Lần này Trịnh Trần Phương Tuấn cậu phải trở về Việt Nam một chuyến dạy dỗ tên hôn phu kia đàng hoàng mới được….

Cái ghế hình chữ L xoay ngược lại, Phương Tuấn nhìn lên bầu trời mang màu sắc ảm đạm của buổi chiều qua tấm cửa kính. Đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ mùa thu.

***************************************

….Trường trung học Nguyễn Du – Lớp A3…

” Chết tiệt ! ” – Bảo Khánh gầm lên, quăng mạnh tờ báo lá cải sáng nay lên bàn Thái Vũ. Tiện chân đá luôn cái ghế bên cạnh. Thái Vũ đọc lướt qua tờ báo, đôi mắt lóe lên sự kinh ngạc. Giọng nói như vừa phát hiện ra điều bí ẩn của thế giới –

” Lão đại, cậu thiếu gia này cũng thật quá cao tay .”

Masew thấy vậy, ngồi phía bên kia với tay qua lấy tờ báo đọc thử. Khuôn mặt trẻ con lại càng thích thú, khóe môi giương cao –

” Quả nhiên là cao thủ. Lão đại của chúng ta đã gặp phải tay không vừa rồi .” Bảo Khánh ngay lập tức giật lấy tờ báo trên tay Masew đập thẳng vào mặt cậu –

” Im miệng ! ” Lần này Bảo Khánh thực sự nổi giận. Hắn không ngờ rằng cậu thiếu gia Trịnh Trần Phương Tuấn kia ra một chiêu bài làm xoay chuyển cả ván bài. Chàng trai đó quả nhiên không tầm thường như cha hắn nói. Không lẽ lần này hắn thực sự phải đính hôn với cậu ta ?! Bảo Khánh trừng mắt qua, giọng hậm hực nói với hai người kia –

” Tối nay, qua thâu tóm khu Hoa Đông ! ”

Thái Vũ và Masew nghe vậy khẽ trao đổi ánh mắt với nhau. Lão đại quả nhiên thực sự nổi giận. Mỗi lần như vậy, Bảo Khánh thường đi kiếm chỗ trút giận, tìm người để đánh. Cứ lôi cả bọn hội Tam Vương ra cùng nhau đi thâu tóm địa bàn. Cứ thế mà đi kiếm người đánh, đánh chừng nào lão đại hết giận thì thôi. Cũng nhờ vậy mà gần như toàn bộ Sài Gòn này đều là địa bàn của hội Tam Vương. Thái Vũ và Masew cùng lắc đầu thở dài. Đêm nay lại là một đêm đẫm máu của giới giang hồ đây.

———————END CHAP 4———————
 

Bài tương tự