Truyện Hương Mật Tựa Khói Sương

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
callboy sai gon top bot
callboy sai gon top bot
trai bao
trai bao
trai bao sai gon
trai bao
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
CHƯƠNG 1:


Hoa đã nở, cửa sổ cũng mở, nhưng vì sao không nhìn thấy người.

Gặp được người, nghe tiếng người, nhưng không thể yêu người.



Thực sự có kiếp sau ư?

Như vậy, ta nguyện làm…

… một con bướm lãng du.

…một giọt mực thấm đều lan trên mặt giấy.

…một hạt cát bị gió cuốn bay xa.



Ta đưa tay ngắt nhéo cái kết giới màu thủy lam nhạt, nó vẫn co dãn đàn hồi như từ trước tới giờ, so với vỏ quả bồ đào còn trơn láng hơn vài phần, nhưng cho dù đao chém lửa thiêu cũng không hề suy suyển, nghe nói là do Hoa Thần trước đây bày ra, ta phỏng đoán cái kết giới này nếu như may thành một bộ xiêm y thì vừa đẹp mắt lại vừa thực dụng rất nhiều.

“Ôi, đây chẳng phải à Tiểu Đào Đào sao, đã lâu không gặp, lâu lắm không gặp, cậu vẫn mạnh khỏe chứ?” Lão Hồ bất chợt chui lên từ lòng đất, hiện ra trước mặt ta, chuyện đó chẳng hay ho tí nào.

Ta sờ sờ trước ngực, trái tim giật thót mất hai nhịp rồi cũng an toàn trở lại vị trí cũ. Ta vỗ vỗ cái trán bóng loáng của tiểu lão nhi này, nhắc nhở lão: “Sáng sớm hôm nay chúng ta mới gặp nhau rồi.”

Đôi mắt ti hí của lão Hồ chợt lóe, vẻ mặt nếp nhăn chằng chịt: “Đào Đào đang chê cười ta nhiều tuổi, trí nhớ không còn linh mẫn chứ gì?”

“Ừm.” Ta thành thật gật đầu mấy cái liền.

“Đào Đào lúc nào cũng làm cho người khác đau lòng, ta cảm thấy vui vẻ, thật là vui vẻ.” Tiểu lão nhi gật đầu đắc ý, “Nghe nói Đào Đào đang muốn đi đâu hả?”

“Nghe nói Trường Phương chủ mấy ngày gần đây được rảnh rỗi, ta có một tờ tấu trình đang muốn chuyển cho người xem qua.” Ta thò tay vào ống tay áo lấy ra một mảnh giấy lụa, “Nghe nói bên ngoài hoa giới rất là thú vị, ta muốn đi xem.”

“Đào Đào muốn xin Trường Phương chủ thả cậu ra khỏi kết giới này ư?” Lão Hồ giật bắn cả người.

Ta nhìn rừng hoa ở bên ngoài thủy kính qua lớp kết giới, mong ngóng có vài con côn trùng tinh quái nào đó bay ngang qua đây để nhờ nó chuyển tờ tấu trình của ta cho Trường Phương chủ, nhất thời cảm thấy lão Hồ vô cùng ồn ào.

“Ai ya ya, Tiểu Đào Đào bị trúng ma chứng gì thế này, bên ngoài làm gì có cái gì vui chứ, nguy hiểm nối tiếp nguy hiểm a. Quả Tinh, Quả Tiên như cậu và ta vốn là rất ít ỏi, chỉ vừa thò đầu ra ngoài là sẽ bị ăn tươi ngay.”

Lão Hồ là một cây cà rốt tu thành tiên, rõ ràng là một loại rau củ, mà cứ khăng khăng thích xem mình là trái cây, vô cùng tự hào. Nghe nói trên thế gian này rất ít rau quả thành tinh tu tiên, ở chốn hoa giới này khắp nơi đều là những tiên hoa xinh đẹp, những kẻ giống bọn ta thực sự là hiếm hoi, lão Hồ dù sao cũng đã tu thành tiên rồi, còn ta đã tu bốn ngàn năm nhưng vẫn chỉ là một tinh linh, ngay cả một vị tiên còn chưa tu thành, không khỏi rất là phiền muộn.

Trong thủy kính ngoại trừ ta và lão Hồ, còn có mấy tiểu hoa tinh chưa trưởng thành. Cái thủy kính này có một kết giới cường lực có thể cản trở những người ngoại giới xâm nhập, là do Hoa Thần trước đây tạo nên để bảo hộ những tinh linh đạo hạnh kém cỏi như chúng ta. Nhưng mà, ta cứ cảm thấy có gì đó không thông, giống như một cánh cửa chỉ được kéo chứ không được đẩy, hoặc là chỉ được đẩy không được kéo, luôn luôn có một mặt là có thể mở ra, nếu kéo cũng không mở, đẩy cũng không mở, vậy chẳng phải thành một bức tường hay sao. Kết giới hiện tại là như thế này, không những ngăn trở người ngoại giới mà còn chặn cả những tinh linh chúng ta bên trong thủy kính, vô cùng quái dị. Trường Phương chủ mỗi năm đều đến thủy kính tuần sát một lần, tiện thể kiểm tra phép thuật của bọn ta, mỗi khi thấy tiên thuật của ta có tiến triển đều không khỏi sụt sùi, nói với ta chờ vạn năm sau, nếu ta tu thành tiên có chút pháp thuật tự bảo vệ mình mới có thể ra khỏi thủy kính kết giới này.

Nhưng mà ta, quả thực là không có tính nhẫn nại để đợi thêm sáu ngàn năm nữa.

“Cậu lại chưa từng kinh lịch bao giờ, bên ngoài đó đáng sợ lắm, chuyện kể rằng năm xưa khi ta còn nhỏ, tình cờ nhìn thấy một con thỏ hai mắt đỏ như máu, há cái miệng to như cái chậu đỏ lòm lòi ra hai cái răng dài định cắn ta, nếu không phải ta đào nhiều hang, dễ dàng trốn thoát, thì sớm đã ra bã rồi, đâu còn có ngày hôm nay. Cậu nhìn thử xem, ở đây vẫn còn lưu lại vết sẹo bị con thỏ đó gặm nè!”

Lão Hồ vừa nói vừ vén tay áo cho ta xem cổ tay lão. Ta thò đầu xem thử, thực sự không nhận ra được những vết màu nâu này, cái nào là vết đốm của người già, cái nào là vết sẹo bị thỏ cắn, nên đành thôi. Tóm lại trong câu chuyện của lão Hồ, thỏ luôn luôn là một loài dã thú hung dữ đáng sợ nhất trên đời này.

“Một quả mật đào mọng nước như cậu, đi ra ngoài còn không lập tức bị người ta tợp một phát ăn sạch ấy à.” Lão Hồ xoa xoa cái bụng tròn vo chép chép miệng.

“Ta là bồ đào, không phải mật đào.” Tuy rằng ta nghe câu được câu mất, thế nhưng liên quan đến vấn đề chủng loại của mình, ta vẫn cứ muốn sửa sai cho lão.

“Bồ đào, mật đào không phải đều là đào sao? Một tiểu công tử còn nhỏ tuổi như cậu cứ bắt bẻ từng câu từng chữ như thế không tốt đâu.” Lão Hồ vuốt vuốt chòm râu, đại để là cảm thấy bối rối, sắc mặt có chút ngượng ngùng.

Ta đợi cả nửa ngày cũng chẳng thấy tinh linh nào đi ngang qua đành phải thôi, ngẫm nghĩ hay là ngày mai quay trở lại.

Lúc ta quay về mặt trời đã xuống núi, trong sương phòng tỏa ra một mùi khét nồng nặc, mở cửa ra thì thấy Liên Kiều bưng một vật tròn tròn đen thui lui đưa đến trước án của ta, thấy ta trở về rất là hưng phấn.

“Đào Đào, ngươi đã về rồi. Ngươi xem ta nhặt được cái gì trong hậu viện của ngươi!” Lời nói chưa dứt đã nâng cái vật tròn tròn đó lên trước mặt ta.

Cái mùi khét kia làm ta phải lui lại mấy bước mới có thể thở nổi, miễn cưỡng liếc mắt nhìn thử, khen ngợi: “Đen! Thực sự rất là đen!”

Nhưng Liên Kiều không hài lòng, “Ta hỏi ngươi đây là thứ gì, nhưng ngươi lại nói màu sắc của nó với ta làm chi?”

Liên Kiều là một hoa tinh tu tiên chưa thành, thường ngày rất thích đến chỗ này chỗ nọ nhặt đồ, phàm là nhặt được bất cứ cái gì cũng đều mang đến vứt ở chỗ của ta. Hôm nay vật này cũng chưa phải là lớn nhất, nhưng chắc chắn là vật thối nhất mà nàng từng nhặt được.

“Chẳng qua chỉ là một con quạ chết lạnh thôi, đem chôn làm phân bón cho hoa cũng tốt.” Ta lờ mờ nhìn thấy cái vật đen thui là một cục lông chim tròn quay, nên phỏng đoán rằng nó là một con quạ đen.

“Quạ hả? !” Liên Kiều cao giọng hỏi, “Đào Đào, ngươi nói nó là một con chim? ! Một con chim hả? ~ Đời ta cuối cùng cũng gặp được một con chim rồi!” Dứt lời liền kích động hết quay sang trái rồi lại quay sang phải, chẳng biết làm thế nào cho phải.

Cũng chẳng trách nàng kích động như vậy, trong thủy kính này ngoại trừ một vài cây hoa, cọng cỏ, và mấy con côn trùng sâu bọ ra, thì chưa từng có một con chim nào có thể bay vào, ta biết là do đã đọc được trong cuốn 《Vật Chủng Lục Giới Bách Khoa Toàn Thư》 của lão Hồ, vì vậy có chút ấn tượng.

“Chết rồi? Hay là chưa chết? Có thể cứu sống hay không? Cứu sống rồi, chúng ta nuôi nó có được không?” Liên Kiều kéo ống tay áo của ta nài nỉ.

Ta nhìn đi nhìn lại lòng bàn tay đen thùi lùi của Liên Kiều, rồi lại nhìn tới nhìn lui ống tay áo của mình, cũng may mà mình mặc một bộ xiêm y màu đỏ tía, nếu giặt hồ xong vẫn có thể miễn cưỡng mặc lại được, liền dằn cơn tức giận xuống nói với nàng ta: “Sống thì thế nào, mà chết thì làm sao. Sống chết do cơ duyên, vạn vật tự có luân hồi. Nếu nó hữu mệnh, thì có đặt ở trong vườn không ăn không ngủ cũng sẽ sống lại, nếu vô mệnh, thì ta có cố cứu nó cũng không thể làm gì được.”

“Đào Đào hễ mở miệng toàn nói những câu khó hiểu khiến ta hồ đồ rồi, ta chỉ biết phật dạy phải có lòng từ bi. Đào Đào sao có thể thấy chết mà không cứu chứ?”

“Ngươi làm sao biết ta cứu nó thì mới là từ bi? Phàm phu đam luyến vu sinh, thục tri phật nãi dĩ tử vi độ, bỉ ngạn vãng sinh (*). Sống mà khổ sở, chết còn sướng hơn.”

(*) đại khái là: con người thường tham sống, ai biết được phật chính là dùng cái chết để độ qua sông, sống ở cõi niết bàn.

Liên Kiều há hốc mồm, hồi phục lại rồi há hốc tiếp, cuối cùng bối rối nói: “Ngươi để cho ta suy nghĩ cái đã.” Liền chìm vào suy tư về những điều ta vừa nói bước ra khỏi cửa.

Ta hớn hở mang con quạ đen kia ra hậu viện, năm kia ta có trồng một cây chuối trong hậu viện mà mãi chẳng thấy nó lớn lên được bao nhiêu, chắc là đất này không màu mỡ, nếu chôn con quạ đen này làm phân bón, đến mùa hè năm nay chắc chắn có thể nứt cành ra lá tỏa bóng mát.

Chỉ chốc lát là đã chôn xong, ta rửa mặt mũi chân tay rồi trở về phòng đi ngủ.

Nhưng ngủ tới nửa đêm thì đột nhiên nghĩ: con quạ đen kia làm thế nào mà xông vào được thủy kính kết giới này, nghi hoặc cả buổi, lại ngồi dậy ra hậu viện đào con quạ đen lên.

Tiện tay ngắt một lá bồ đào dụ một đám đom đóm tới, túm lại thành một cái đèn đom đóm, nhờ vào ánh sáng đó ta lật cánh của nó lên xem xét, sát bên dưới cánh nhìn thấy một tầng ánh sáng nhạt màu vàng kim. Quả nhiên không phải là một con quạ bình thường, có lẽ là một con quạ thần tiên, đem chôn làm phân bón kể cũng tiếc, chi bằng hầm nó lên rồi chia cho các tinh linh trong thủy kính ăn để tăng thêm chút linh lực, miễn khổ tu được mấy năm.

Nghĩ ra ý này, ta bỗng cảm thấy quyết định của mình sao mà sáng suốt như thế. Chỉ có điều, hiện tại nó không còn hơi ấm, thân thể cũng bắt đầu cứng lại, nếu đem hầm lên thì công hiệu cũng chẳng được bao nhiêu, hấp thu linh lực chính là chú trọng đến độ tươi sống. Trước tiên đành phải độ cho nó một hơi thở, không để nó cứng lại mới được.

Ta nghĩ một hồi bèn bấm bụng lôi từ dưới giường ra một hộp mật mà ta đã luyện được năm trăm năm, múc một giọt mật nhưỡng đổ vào trong mỏ nó, lại độ khẩu khí (thổi hơi hay còn gọi hô hấp nhân tạo, hìhì) cho nó. Sau một hồi, đôi cánh quạ lập tức mềm ra và ấm lên một chút, ta vô cùng hài lòng vỗ vỗ tay, liền quay đầu đến nhà bếp lấy nồi.

Nhưng không ngờ, đến khi ta mang cái nồi đất ra thì cái đèn đom đóm lúc nãy ta đã buộc chặt chẳng biết bị cái gì dọa cho sợ hãi, náo loạn cả lên, bay loạn đầy phòng.

Ta nhìn quanh, cũng chẳng có chuyện gì to tát, mấy cái con côn trùng này đúng là chưa trải chuyện đời mà.

Chẳng qua là con quạ đắc đạo kia vì được uống mật nhưỡng của ta nên đã hiện hình người, đang mềm oặt gục trên chiếc bàn dài. Ta bưng cái nồi đi quanh nó một vòng, có chút sầu khổ, nó hóa thành hình người thế này, cái nồi thì chỉ nhỏ bằng hai bàn tay của ta làm sao mà chứa được, không chứa được thì đương nhiên sẽ không hầm được.

Suy tư một hồi, ta mới nhớ ra phàm là tiên gia hay thần quái đều có một viên nội đan tinh nguyên, bình sinh linh lực đạo hạnh có được đều ngưng tụ ở bên trong, chỉ cần có được viên nội đan tinh nguyên này thì có được tất cả, vừa nãy là ta quá ngốc, tự nhiên lại định hầm nguyên con quạ này làm cái gì.

Chỉ có điều không biết viên nội đan tinh nguyên của con quạ này giấu ở chỗ nào, ta cố sức kéo lê nó tới chỗ chiếc giường nhỏ, lục soát một lượt khắp bộ xiêm y đen rách nát trên người nó, tiện thể cảm khái thẩm mỹ quan của con quạ này một phen, đúng là cách ăn mặc vượt xa lục giới, bất tại luân hồi, thích nhất là cả người toàn lỗ thủng; nhưng mà cũng chẳng thấy một thứ gì giống đan hoàn cả. Có lẽ được giấu ở bên trong cơ thể nó.

Ta lại cố sức cực nhọc tháo tháo gỡ gỡ bộ xiêm y đen thui lui, thủng lỗ chỗ của nó ra, sờ soạng nửa ngày, cuối cùng cũng có một có chút phát hiện đáng mừng.

Dưới tiểu phúc của con quạ đen này có một thứ gì đó tròn tròn rất là quái dị, ta nhéo nhéo thử, hơi mềm mềm mà cũng hơi cứng cứng. Ta nhớ lại cấu tạo cơ thể mình một chút, quả thật là ta cũng có cái vật tròn này, nghĩ đến viên nội đan tinh nguyên nhất định đã bị giấu ở đâu đó.

Lúc này ta vừa mải mê suy nghĩ, thượng toạ trên tiểu phúc của con quạ quay lưng lại với nó, cầm vật tròn tròn nắn bóp trong vô thức mà không hề hay biết con quạ thối đó đang dần tỉnh dậy, chợt nghe một tiếng quát phẫn nộ sấm sét ở phía sau: “To gan!”.
 

Bài tương tự