A
Thanh Đằng không phải là loại người khi buồn, khi thất tình sẽ tìm đến rượu để giải sầu. Cậu là loại người thích kìm nén cảm xúc và để cho bản thân dần thích ứng với đau khổ đó hoặc là để tự nó theo thời gian mà nhạt dần. Đối với quan điểm này của cậu, Anh Khê cực kì không tán thành, chị ta là mẫu người ăn miếng trả miếng, cho rằng đối với nguồn cơn gây khổ hận cho mình phải chủ động tìm đến nó vả trả lại gấp đôi khổ hận đó, ít nhất không trả thù được thì cũng phải đi uống đến say be bét, đến khi ói ra, đến khi tuôn hết những uất ức trong lòng.
Biết chuyện của Thanh Đằng, ở quan điểm của một người yêu sự tự do không thích ràng buộc, chị ta ủng hộ cho Uông Kỳ Dương, nhưng đứng ở lập trường của em trai nuôi…chị ta lại cảm thấy cực kì bị uất ức. Thế nên từ chiều đã lôi cái con người hịch hạc trốn trong xó nhà ra luyện rượu.
Uống đến giữa khuya, từ quầy bar người ta chỉ nghe tiếng khóc tỉ tê của người con gái.
– Thằng khốn Vũ Quân, nó tưởng nó là ai? Còn đem chị mày ra so sánh với mấy con bồ cũ của nó! Xin lỗi nhé, nhìn chị mày và đám vịt cái đó có điểm nào giống nhau chắc? Ực…chị nói…chỉ có chị mới nhịn nó được, gặp mấy con khác…nó bỏ tám đời rồi! Chửi thề thì sao? Chỉ vì chửi thề mà may đòi chia tay bà à? Thằng Vũ Quân khốn nạnnnn…..
Thanh Đằng bị túm cổ áo, vật tới vật lui đến nhức đầu. Túm được tay Anh Khê đè lại, cậu chỉ biết cười khổ dỗ dành.
– Ai nói hôm nay ra an ủi em vậy? Rốt cuộc em mới là người an ủi cho chị, thôi…đó là lỗi của chị trước mà. Đàn ông ai chẳng thích bạn gái hiền lành, chị chẳng hiền lành, vạ miệng lại hay chửi thề, mắng cha mắng mẹ người ta, anh ta không nổi khùng thì cũng còn hiền lắm!
– Mày cũng nói giúp cho nó à? Cút!!!
– Thôi thôi, cũng khuya rồi đừng uống nữa, em đứa chị về nhà.
– Nhà? Nhà nào? Nó đuổi tao đi rồi, chìa khóa cũng lấy lại rồi.
Thanh Đằng thở dài.
– Vậy cũng để em đưa chị về, để em nói chuyện với anh Quân cho chị vào nhà được chưa?
– Khỏi cần! Tao cũng chẳng buồn về đó nữa!
Anh Khê vỗ bàn rống lên.
~~~~~
Thanh Đằng đón một chiếc taxi, gần mười một giờ khuya nên đường xá vừa lạnh vừa vắng. Người tài xế cố tình lấy giá đi nhiều hơn số tiền hiện thị trên đồng hồ điện tử rồi viện một cái cớ vớ vẩn, Thanh Đằng không phải là loại người thích lời qua tiếng lại vì mấy vấn đề nhỏ nhặt nên cũng dằn bụng móc ví đưa tiền rồi kéo Anh Khê xuống xe.
Anh Khê đã say mèm, cứ tựa đầu vô vai cậu lè nhè hỏi mãi:
– Mày chắc…nó cho chị vào nhà không? Mày chắc không? Lỡ nó đuổi chị đi nữa thì…
Thanh Đằng cười khổ.
– Chắc mà, chắc mà…đi thôi, anh Quân thương chị lắm nhưng ảnh cũng có tự ái đàn ông. Sau này chị cũng bớt chửi thề lại giùm một chút, đàn bà con gái…ai lại như chị…
Thanh Đằng dìu người phụ nữ đi lên mấy bậc thang, gõ cửa.
– Ai đó?
Có tiếng nói từ trong vọng ra, chẳng mấy chốc Vũ Quân đã trồng vội lên người chiếc ao thun ra ngoài mở cửa. Thấy vợ mình say be bét được Thanh Đằng mang về, mặt anh ta cũng thoáng tối sầm nhưng cũng giương tay đón người phụ nữ của mình.
– Chị ấy hối hận rồi, anh với chị làm lành đi! – Thanh Đằng lấy ống tay áo lau mồ hôi, nhẹ giọng nói.
Vũ Quân nhìn vợ mình, lại nhìn sang Thanh Đằng, ái ngại nói:
– Lại làm phiền em đưa Khê về rồi…
– Phiền gì mà phiền, em với chị ấy xa lạ gì chứ. Hôm nay chị ấy nói nhiều với em lắm, trông kiểu cũng hối hận rồi…anh xem, con người chị ấy được mỗi cái miệng mạnh bạo chứ bên trong thì yếu đuối lắm.
Làm như muốn chứng minh lời nói của Thanh Đằng, giây sau đó Anh Khê đột nhiên bật khóc tức tưởi trên vai Vũ Quân, khóc lóc như một đứa trẻ. Trời đã khuya, Vũ Quân sợ làm phiền hàng xóm nên muốn đưa vợ vào nhà, nhưng nhớ đến Thanh Đằng vẫn còn ở đó nên nhìn cậu nói:
– Anh biết rồi, thôi…trời cũng khuya, em vào nhà nghỉ lại rồi mai hẳn về nha?
Thanh Đằng lắc đầu.
– Mai em phải dậy đi làm sớm, anh chị vào trong đi. Em gọi taxi về là được rồi!
– Vậy…tạm biệt em, hôm nay cảm ơn em nhiều lắm!
– Không có gì đâu!
Cánh cửa đóng lại, Thanh Đằng cũng quay đầu bước đi, hình như cậu còn nghe thấy Anh Khê ở phía trong nhằng nhằng cái gì đó, tựa như đang làm nũng thì đúng hơn.
“Anh không yêu em! Anh đuổi em đi mà…”
Vũ Quân nhỏ giọng yêu chiều: “Là tại em trước, lần sau còn như vậy nữa anh không nhìn mặt em đâu!”
“Em không dám nữa…”
“Ừm! Ngoan!”
Thanh Đằng cười cười lắc đầu, bước đi trên con đường về đêm lạnh vắng.
Giờ này đã không còn xe buýt, nếu đón taxi về tới nhà chắc phải mất bộn tiền nữa, nhà Thanh Đằng không giàu có như Uông Kỳ Dương, cậu đối với chuyện tiền bạc từ trước tới nay tuy không quá coi trọng nhưng nhiều lúc tiết kiệm được thì nghĩ vẫn nên tiết kiệm, thế nên định thả bộ ung dung về nhà.
Đi đến con đường lớn cận trung tâm thành phố, nơi đó dần có nhiều ánh sáng và người đi lại hơn. Trời về khuya, xe và người ít đi nhiều nhưng vì thế mà không khí ít ồn ào hỗn tạp hơn ban ngày, còn có vẻ gì đó bình yên đến lạ. Gió đêm lành lạnh thổi qua, Thanh Đằng đi chầm chậm, vòng tay tự ôm chính mình.
Phía trước là một phòng tranh, nhìn thấy đèn bên trong vẫn còn sáng, bước chân Thanh Đằng vô thức ngập ngừng.
– Giờ này cậu ấy vẫn còn ở sao?
Cậu tự hỏi rồi thúc giục những bước đi kế tiếp đi về phía trước.
Vừa vào bên trong, có vài sinh viên bước ra mỉm cười chào với Thanh Đằng. Một nữ sinh viên tóc búi cao, gương mặt đầy vẻ thân thiện đứng lại nói chuyện với cậu:
– Hôm nay phòng tranh có nhiều khách tới xem lắm, tụi em cũng bận bịu tới tận giờ mới xong chuyện. Anh Dương vẫn còn ở trong phòng vẽ, anh vào thúc ảnh về nghỉ ngơi sớm đi, ngày nay ảnh cũng đủ đuối lắm rồi.
Thanh Đằng thoáng đưa mắt nhìn vào trong rồi mới nhìn sang nữ sinh cười dịu dàng với cô.
– Anh biết rồi, bọn em cũng về nghỉ ngơi đi, về cẩn thận!
– Bọn em biết rồi! Bye anh!
Thanh Đằng đứng một mình ở sảnh, nơi đây ngoài tranh vẽ thì chỉ có mùi cọ và nước sơn, không gian trống trãi còn có chút cô đơn man mác. Phòng tranh này là tự tay Uông Kỳ Dương mở ra, khai trương chưa đầy một tháng. Hắn đối với hội họa si mê cố chấp đến khó hiểu, ban đầu mẹ hắn buộc hắn phải đi theo con đường kinh doanh để sau này về tiếp quản công ty của gia đình, hắn cũng nghe lời mẹ mình, lấy bằng đại học xong thì về công ty làm đâu được hơn nửa năm. Nhưng tình yêu của hắn không nằm ở mớ sổ sách bút mực khô khan đó, cuối cùng hắn cũng cãi lời mẹ mình mà ra riêng rồi quyết định theo đuổi đam mê. Lúc đó mặc kệ cho mẹ hắn tức giận, Thanh Đằng đương nhiên đứng về phía Uông Kỳ Dương, giúp hắn tìm được một mặt bằng tốt.
Thanh Đằng bước vào phía trong, phòng vẽ của Uông Kỳ Dương nằm ở trên lầu, mỗi lúc hắn vẽ tranh thường không cho phép ai làm phiền mình nhưng lạ thay hôm nay cánh cửa phòng vẽ mở toang. Thanh Đằng đứng ở cạnh cửa nhìn bóng người đang đứng trước khung bố, mỗi lúc Uông Kỳ Dương tập trung, hơi thở của hắn mỏng đến độ khó nhìn thấy dưới ngực áo phập phồng. Thanh Đằng lẳng lặng ngắm nhìn, gương mặt ấy, vóc dáng quen thuộc ấy, kỳ lạ thay mọi thứ của Uông Kỳ Dương đều khiến cậu thích đến không nói thành lời. Là loại yêu thích khiến cậu chỉ muốn trở thành không khí để có thể mọi lúc cùng hắn quấn quýt. Không biết đã từ bao lâu rồi, tình cảm của cậu đối với người bạn thân đã trở nên sâu đậm đến thế.
Đôi mắt đen láy nghiêm túc của hắn, chân mày rậm đen nhưng sắc gọn, cái mũi thẳng kiêu kỳ và cả bờ môi mỏng mím duyên. Hắn mặc một chiếc áo thun màu xanh cỏ úa có vài vết sơn lấm lem, đứng giữa căn phòng hai mươi mét vuông đầy khung bố, tượng thạch cao, tranh vẽ, cọ sơn, tạo ra sự hài hòa, như đây mới là một bức tranh đời thường đơn giản, tự nhiên mà vô cùng đẹp mắt.
Qua một hồi lâu, rất lâu, Uông Kỳ Dương vừa xong tác phẩm của mình, đặt cọ vẽ xuống thở phào một tiếng mới phát hiện ở cửa có bóng người.
– Đằng? Cậu đến bao giờ thế? Sao không lên tiếng? – Hắn hơi kinh ngạc, cầm khăn lau tay rồi bước tới.
Thanh Đằng mỉm cười, nụ cười của cậu giống như làn gió đột nhiên thổi sinh khí vào không gian cô lạnh.
– Đến cũng được một lúc nhưng thấy cậu tập trung, không muốn làm phiền cậu thôi. Sao hôm nay về trễ vậy?
Uông Kỳ Dương đẩy một chiếc ghế gỗ qua cho Thanh Đằng, hắn cũng ngồi xuống trước mặt cậu.
– Hôm nay trong lòng rối rắm, muốn vẽ xong nốt rồi về nhà. Còn cậu đi đâu khuya vậy?
– Chị Khê có chuyện buồn nên tôi đi uống vài ly với chị, mà cậu đã ăn gì chưa đó?
Uông Kỳ Dương gảy gảy mũi.
– Lúc tối đã ăn, nhưng giờ….thấy đói nữa rồi.
Thanh Đằng cười cười, Uông Kỳ Dương là dạng người có khung xương to, hắn lại rất cao, mặc dù thời gian này đã gầy đi nhiều vì bận bịu nhưng tạng người như hắn một đêm ăn một cử cơm hiển nhiên không đói mới lạ. Nhớ lúc trước khi còn ở đại học, nhất là khoảng thời gian mỗi khi thi cuối kỳ phải học bài nhiều, Thanh Đằng ở ký túc xá phải thức nấu mì cho hắn tầm ba chập là ít.
– Đi ăn khuya không? Tôi cũng hơi đói! – Thanh Đằng nói thế mặc dù cậu chẳng có thói quen ăn đêm.
– Ừm vậy cậu đợi tôi thu dọn một lát…
Hai người cùng đi ra ngoài một quán đồ nướng gần đó, không khí tự nhiên cứ như lúc sáng này chưa từng có chuyện gì không vui. Thật ra Thanh Đằng là tuýp người ngoài yếu trong mạnh, tuy vẻ ngoài là người hịch hạc ít nói và “hiền như đất cục” nhưng tinh thần của cậu lúc nào cũng rất vững, khả năng thích ứng rất nhanh. Buồn, đau lòng thì vẫn để đó, chờ cho nó tự vơi đi.
Hai người họ ngồi bên quán xiên nướng, Uông Kỳ Dương nhìn người trước mặt đang gở que, để thịt và rau vào chén cho hắn, sự khó chịu vì đã từ chối Thanh Đằng như một con dao vô tình từng nhát lét lút khứa trong tim hắn. Thanh Đằng cũng là người nhạy cảm, thấy qua một lúc lâu mà người kia không định nói gì chỉ nhìn mình chăm chăm, cậu thong thả nói:
– Tôi không để bụng, đừng tự dằn vặt mình. Cậu làm không sai, như lần cậu cãi lại mẹ mình để đi theo con đường hội họa ấy. Ít nhất cậu biết mình muốn và sẽ làm gì.
Uông Kỳ Dương uống một ngụm rượu trắng, mơ hồ nhìn Thanh Đằng, hồi lâu hắn mới nói:
– Tôi hiểu cậu hơn ai, tôi biết cậu mạnh mẽ như thế nên mới có thể quyết tâm nói hết ra được. Mẹ tôi từ xưa đến giờ vẫn vậy…vẫn cố chấp, bảo thủ còn hơn cả ba tôi. Hi vọng lần này tôi giúp bà nhận ra được vấn đề của bà.
– Dì Lam chỉ thương cậu quá mức.
– Ừ! Tôi biết chứ, nhưng tôi cũng lớn rồi, tôi biết thế nào là đúng là sai.
Thanh Đằng không nói gì, cậu chỉ nghĩ, kết hôn cùng cậu đối với Uông Kỳ Dương quả nhiên là một điều sai. Suy nghĩ ấy làm khiến ngực cậu nhoi nhói như có con sâu đang gặm nhấm.
Uông Kỳ Dương đột nhiên vỗ vai cậu, ha hả nói:
– Mặc dù không có duyên phận đó nhưng chúng ta mãi làm anh em được không? Cậu cũng mau chóng tìm một cô gái tốt rồi kết hôn sinh con, tới đó coi chừng còn mừng rỡ vì khi xưa đã không dại dột kết hôn cùng tôi nữa kìa.
Thanh Đằng liếc xéo Uông Kỳ Dương, nghiến răng nói:
– Phải phải, tôi nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn cậu trăm ngàn lần. Bây giờ cậu đừng có mà đắc ý!
– Hahaha….
Biết chuyện của Thanh Đằng, ở quan điểm của một người yêu sự tự do không thích ràng buộc, chị ta ủng hộ cho Uông Kỳ Dương, nhưng đứng ở lập trường của em trai nuôi…chị ta lại cảm thấy cực kì bị uất ức. Thế nên từ chiều đã lôi cái con người hịch hạc trốn trong xó nhà ra luyện rượu.
Uống đến giữa khuya, từ quầy bar người ta chỉ nghe tiếng khóc tỉ tê của người con gái.
– Thằng khốn Vũ Quân, nó tưởng nó là ai? Còn đem chị mày ra so sánh với mấy con bồ cũ của nó! Xin lỗi nhé, nhìn chị mày và đám vịt cái đó có điểm nào giống nhau chắc? Ực…chị nói…chỉ có chị mới nhịn nó được, gặp mấy con khác…nó bỏ tám đời rồi! Chửi thề thì sao? Chỉ vì chửi thề mà may đòi chia tay bà à? Thằng Vũ Quân khốn nạnnnn…..
Thanh Đằng bị túm cổ áo, vật tới vật lui đến nhức đầu. Túm được tay Anh Khê đè lại, cậu chỉ biết cười khổ dỗ dành.
– Ai nói hôm nay ra an ủi em vậy? Rốt cuộc em mới là người an ủi cho chị, thôi…đó là lỗi của chị trước mà. Đàn ông ai chẳng thích bạn gái hiền lành, chị chẳng hiền lành, vạ miệng lại hay chửi thề, mắng cha mắng mẹ người ta, anh ta không nổi khùng thì cũng còn hiền lắm!
– Mày cũng nói giúp cho nó à? Cút!!!
– Thôi thôi, cũng khuya rồi đừng uống nữa, em đứa chị về nhà.
– Nhà? Nhà nào? Nó đuổi tao đi rồi, chìa khóa cũng lấy lại rồi.
Thanh Đằng thở dài.
– Vậy cũng để em đưa chị về, để em nói chuyện với anh Quân cho chị vào nhà được chưa?
– Khỏi cần! Tao cũng chẳng buồn về đó nữa!
Anh Khê vỗ bàn rống lên.
~~~~~
Thanh Đằng đón một chiếc taxi, gần mười một giờ khuya nên đường xá vừa lạnh vừa vắng. Người tài xế cố tình lấy giá đi nhiều hơn số tiền hiện thị trên đồng hồ điện tử rồi viện một cái cớ vớ vẩn, Thanh Đằng không phải là loại người thích lời qua tiếng lại vì mấy vấn đề nhỏ nhặt nên cũng dằn bụng móc ví đưa tiền rồi kéo Anh Khê xuống xe.
Anh Khê đã say mèm, cứ tựa đầu vô vai cậu lè nhè hỏi mãi:
– Mày chắc…nó cho chị vào nhà không? Mày chắc không? Lỡ nó đuổi chị đi nữa thì…
Thanh Đằng cười khổ.
– Chắc mà, chắc mà…đi thôi, anh Quân thương chị lắm nhưng ảnh cũng có tự ái đàn ông. Sau này chị cũng bớt chửi thề lại giùm một chút, đàn bà con gái…ai lại như chị…
Thanh Đằng dìu người phụ nữ đi lên mấy bậc thang, gõ cửa.
– Ai đó?
Có tiếng nói từ trong vọng ra, chẳng mấy chốc Vũ Quân đã trồng vội lên người chiếc ao thun ra ngoài mở cửa. Thấy vợ mình say be bét được Thanh Đằng mang về, mặt anh ta cũng thoáng tối sầm nhưng cũng giương tay đón người phụ nữ của mình.
– Chị ấy hối hận rồi, anh với chị làm lành đi! – Thanh Đằng lấy ống tay áo lau mồ hôi, nhẹ giọng nói.
Vũ Quân nhìn vợ mình, lại nhìn sang Thanh Đằng, ái ngại nói:
– Lại làm phiền em đưa Khê về rồi…
– Phiền gì mà phiền, em với chị ấy xa lạ gì chứ. Hôm nay chị ấy nói nhiều với em lắm, trông kiểu cũng hối hận rồi…anh xem, con người chị ấy được mỗi cái miệng mạnh bạo chứ bên trong thì yếu đuối lắm.
Làm như muốn chứng minh lời nói của Thanh Đằng, giây sau đó Anh Khê đột nhiên bật khóc tức tưởi trên vai Vũ Quân, khóc lóc như một đứa trẻ. Trời đã khuya, Vũ Quân sợ làm phiền hàng xóm nên muốn đưa vợ vào nhà, nhưng nhớ đến Thanh Đằng vẫn còn ở đó nên nhìn cậu nói:
– Anh biết rồi, thôi…trời cũng khuya, em vào nhà nghỉ lại rồi mai hẳn về nha?
Thanh Đằng lắc đầu.
– Mai em phải dậy đi làm sớm, anh chị vào trong đi. Em gọi taxi về là được rồi!
– Vậy…tạm biệt em, hôm nay cảm ơn em nhiều lắm!
– Không có gì đâu!
Cánh cửa đóng lại, Thanh Đằng cũng quay đầu bước đi, hình như cậu còn nghe thấy Anh Khê ở phía trong nhằng nhằng cái gì đó, tựa như đang làm nũng thì đúng hơn.
“Anh không yêu em! Anh đuổi em đi mà…”
Vũ Quân nhỏ giọng yêu chiều: “Là tại em trước, lần sau còn như vậy nữa anh không nhìn mặt em đâu!”
“Em không dám nữa…”
“Ừm! Ngoan!”
Thanh Đằng cười cười lắc đầu, bước đi trên con đường về đêm lạnh vắng.
Giờ này đã không còn xe buýt, nếu đón taxi về tới nhà chắc phải mất bộn tiền nữa, nhà Thanh Đằng không giàu có như Uông Kỳ Dương, cậu đối với chuyện tiền bạc từ trước tới nay tuy không quá coi trọng nhưng nhiều lúc tiết kiệm được thì nghĩ vẫn nên tiết kiệm, thế nên định thả bộ ung dung về nhà.
Đi đến con đường lớn cận trung tâm thành phố, nơi đó dần có nhiều ánh sáng và người đi lại hơn. Trời về khuya, xe và người ít đi nhiều nhưng vì thế mà không khí ít ồn ào hỗn tạp hơn ban ngày, còn có vẻ gì đó bình yên đến lạ. Gió đêm lành lạnh thổi qua, Thanh Đằng đi chầm chậm, vòng tay tự ôm chính mình.
Phía trước là một phòng tranh, nhìn thấy đèn bên trong vẫn còn sáng, bước chân Thanh Đằng vô thức ngập ngừng.
– Giờ này cậu ấy vẫn còn ở sao?
Cậu tự hỏi rồi thúc giục những bước đi kế tiếp đi về phía trước.
Vừa vào bên trong, có vài sinh viên bước ra mỉm cười chào với Thanh Đằng. Một nữ sinh viên tóc búi cao, gương mặt đầy vẻ thân thiện đứng lại nói chuyện với cậu:
– Hôm nay phòng tranh có nhiều khách tới xem lắm, tụi em cũng bận bịu tới tận giờ mới xong chuyện. Anh Dương vẫn còn ở trong phòng vẽ, anh vào thúc ảnh về nghỉ ngơi sớm đi, ngày nay ảnh cũng đủ đuối lắm rồi.
Thanh Đằng thoáng đưa mắt nhìn vào trong rồi mới nhìn sang nữ sinh cười dịu dàng với cô.
– Anh biết rồi, bọn em cũng về nghỉ ngơi đi, về cẩn thận!
– Bọn em biết rồi! Bye anh!
Thanh Đằng đứng một mình ở sảnh, nơi đây ngoài tranh vẽ thì chỉ có mùi cọ và nước sơn, không gian trống trãi còn có chút cô đơn man mác. Phòng tranh này là tự tay Uông Kỳ Dương mở ra, khai trương chưa đầy một tháng. Hắn đối với hội họa si mê cố chấp đến khó hiểu, ban đầu mẹ hắn buộc hắn phải đi theo con đường kinh doanh để sau này về tiếp quản công ty của gia đình, hắn cũng nghe lời mẹ mình, lấy bằng đại học xong thì về công ty làm đâu được hơn nửa năm. Nhưng tình yêu của hắn không nằm ở mớ sổ sách bút mực khô khan đó, cuối cùng hắn cũng cãi lời mẹ mình mà ra riêng rồi quyết định theo đuổi đam mê. Lúc đó mặc kệ cho mẹ hắn tức giận, Thanh Đằng đương nhiên đứng về phía Uông Kỳ Dương, giúp hắn tìm được một mặt bằng tốt.
Thanh Đằng bước vào phía trong, phòng vẽ của Uông Kỳ Dương nằm ở trên lầu, mỗi lúc hắn vẽ tranh thường không cho phép ai làm phiền mình nhưng lạ thay hôm nay cánh cửa phòng vẽ mở toang. Thanh Đằng đứng ở cạnh cửa nhìn bóng người đang đứng trước khung bố, mỗi lúc Uông Kỳ Dương tập trung, hơi thở của hắn mỏng đến độ khó nhìn thấy dưới ngực áo phập phồng. Thanh Đằng lẳng lặng ngắm nhìn, gương mặt ấy, vóc dáng quen thuộc ấy, kỳ lạ thay mọi thứ của Uông Kỳ Dương đều khiến cậu thích đến không nói thành lời. Là loại yêu thích khiến cậu chỉ muốn trở thành không khí để có thể mọi lúc cùng hắn quấn quýt. Không biết đã từ bao lâu rồi, tình cảm của cậu đối với người bạn thân đã trở nên sâu đậm đến thế.
Đôi mắt đen láy nghiêm túc của hắn, chân mày rậm đen nhưng sắc gọn, cái mũi thẳng kiêu kỳ và cả bờ môi mỏng mím duyên. Hắn mặc một chiếc áo thun màu xanh cỏ úa có vài vết sơn lấm lem, đứng giữa căn phòng hai mươi mét vuông đầy khung bố, tượng thạch cao, tranh vẽ, cọ sơn, tạo ra sự hài hòa, như đây mới là một bức tranh đời thường đơn giản, tự nhiên mà vô cùng đẹp mắt.
Qua một hồi lâu, rất lâu, Uông Kỳ Dương vừa xong tác phẩm của mình, đặt cọ vẽ xuống thở phào một tiếng mới phát hiện ở cửa có bóng người.
– Đằng? Cậu đến bao giờ thế? Sao không lên tiếng? – Hắn hơi kinh ngạc, cầm khăn lau tay rồi bước tới.
Thanh Đằng mỉm cười, nụ cười của cậu giống như làn gió đột nhiên thổi sinh khí vào không gian cô lạnh.
– Đến cũng được một lúc nhưng thấy cậu tập trung, không muốn làm phiền cậu thôi. Sao hôm nay về trễ vậy?
Uông Kỳ Dương đẩy một chiếc ghế gỗ qua cho Thanh Đằng, hắn cũng ngồi xuống trước mặt cậu.
– Hôm nay trong lòng rối rắm, muốn vẽ xong nốt rồi về nhà. Còn cậu đi đâu khuya vậy?
– Chị Khê có chuyện buồn nên tôi đi uống vài ly với chị, mà cậu đã ăn gì chưa đó?
Uông Kỳ Dương gảy gảy mũi.
– Lúc tối đã ăn, nhưng giờ….thấy đói nữa rồi.
Thanh Đằng cười cười, Uông Kỳ Dương là dạng người có khung xương to, hắn lại rất cao, mặc dù thời gian này đã gầy đi nhiều vì bận bịu nhưng tạng người như hắn một đêm ăn một cử cơm hiển nhiên không đói mới lạ. Nhớ lúc trước khi còn ở đại học, nhất là khoảng thời gian mỗi khi thi cuối kỳ phải học bài nhiều, Thanh Đằng ở ký túc xá phải thức nấu mì cho hắn tầm ba chập là ít.
– Đi ăn khuya không? Tôi cũng hơi đói! – Thanh Đằng nói thế mặc dù cậu chẳng có thói quen ăn đêm.
– Ừm vậy cậu đợi tôi thu dọn một lát…
Hai người cùng đi ra ngoài một quán đồ nướng gần đó, không khí tự nhiên cứ như lúc sáng này chưa từng có chuyện gì không vui. Thật ra Thanh Đằng là tuýp người ngoài yếu trong mạnh, tuy vẻ ngoài là người hịch hạc ít nói và “hiền như đất cục” nhưng tinh thần của cậu lúc nào cũng rất vững, khả năng thích ứng rất nhanh. Buồn, đau lòng thì vẫn để đó, chờ cho nó tự vơi đi.
Hai người họ ngồi bên quán xiên nướng, Uông Kỳ Dương nhìn người trước mặt đang gở que, để thịt và rau vào chén cho hắn, sự khó chịu vì đã từ chối Thanh Đằng như một con dao vô tình từng nhát lét lút khứa trong tim hắn. Thanh Đằng cũng là người nhạy cảm, thấy qua một lúc lâu mà người kia không định nói gì chỉ nhìn mình chăm chăm, cậu thong thả nói:
– Tôi không để bụng, đừng tự dằn vặt mình. Cậu làm không sai, như lần cậu cãi lại mẹ mình để đi theo con đường hội họa ấy. Ít nhất cậu biết mình muốn và sẽ làm gì.
Uông Kỳ Dương uống một ngụm rượu trắng, mơ hồ nhìn Thanh Đằng, hồi lâu hắn mới nói:
– Tôi hiểu cậu hơn ai, tôi biết cậu mạnh mẽ như thế nên mới có thể quyết tâm nói hết ra được. Mẹ tôi từ xưa đến giờ vẫn vậy…vẫn cố chấp, bảo thủ còn hơn cả ba tôi. Hi vọng lần này tôi giúp bà nhận ra được vấn đề của bà.
– Dì Lam chỉ thương cậu quá mức.
– Ừ! Tôi biết chứ, nhưng tôi cũng lớn rồi, tôi biết thế nào là đúng là sai.
Thanh Đằng không nói gì, cậu chỉ nghĩ, kết hôn cùng cậu đối với Uông Kỳ Dương quả nhiên là một điều sai. Suy nghĩ ấy làm khiến ngực cậu nhoi nhói như có con sâu đang gặm nhấm.
Uông Kỳ Dương đột nhiên vỗ vai cậu, ha hả nói:
– Mặc dù không có duyên phận đó nhưng chúng ta mãi làm anh em được không? Cậu cũng mau chóng tìm một cô gái tốt rồi kết hôn sinh con, tới đó coi chừng còn mừng rỡ vì khi xưa đã không dại dột kết hôn cùng tôi nữa kìa.
Thanh Đằng liếc xéo Uông Kỳ Dương, nghiến răng nói:
– Phải phải, tôi nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn cậu trăm ngàn lần. Bây giờ cậu đừng có mà đắc ý!
– Hahaha….