Truyện FanFic Thanh Vũ | Bẻ Cong Trạch Nam Có Khó Không? Tác Giả: LynVo9 – FanFic Thanh Vũ

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
callboy sai gon top bot
callboy sai gon top bot
trai bao
trai bao
trai bao sai gon
trai bao
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chương 2: Lần gặp thứ hai

Hết hè, một đám sinh viên lại lười nhác lê cái thân ăn chơi sa đọa suốt hai tháng đến trường. Là sinh viên trường nghệ thuật nên đa số vẫn còn biết giữ hình thể và khuôn mặt để kiếm cơm nên nhìn tổng quan trường Đại học của bọn Thanh Vũ cũng không đến nổi nào. Con trai thì ăn mặc có chút bảnh bao, con gái thì mà giày nào túi, nào váy nào đầm sặc sỡ, rạng rỡ cả 1 vùng .

Năm nay, Phùng Kiến Vũ phải học lớp Mỹ ca. Từ nhỏ ngoài diễn xuất, ca hát cũng là một đam mê, nên đời với môn học này, cậu cũng có chút hào hứng. Chọn được một chỗ gần cuối lớp, Phùng Kiến Vũ liền đặt hết sách vở lên bàn, rồi chăm chú nhìn ra hướng cửa quan sát xem lớp học có những ai tham gia. Một nam sinh đang đi vào, cậu mặc áo thun đen và quần jean cũng đen nốt, đang tiến về phía Kiến Vũ. Cậu thấy hắn ta có vẻ quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi, chỉnh lại mắt kính một chút (à Vũ cận a) để nhìn cho rõ hơn…

“A”, Kiến Vũ chợt reo, cậu đã nhận ra hắn, Nam sinh đọc thơ, người khổng lồ.

Trùng hợp, hắn cũng chọn chỗ ngồi trước mặt Phùng Kiến Vũ. Đừng nghĩ Vương Thanh đã quên ánh mắt khiến hắn nhất kiến chung tình kia, hắn chỉ là vẫn còn đang còn mơ mơ màng màng, hắn có chứng gắt ngủ hơi bị nặng, và thằng con trai kia lại còn đang đeo kính cận, che mất cặp mắt to.

Đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài, muốn lăn ra trên bàn ngủ 1 chút, thì có cái gì gõ gõ lên vai hắn.

Bực mình nha, hắn quay lại định chửi, thì thằng nhóc đằng sau hắn đang cười rất tươi với hắn, “ây sao nụ cười này quen quá vậy,” hắn đang đờ ra vài giây thì, tên kia đã mở miệng.

“Thanh ca, không ngờ là bạn chung lớp a. Mình gặp nhau rồi, nhớ ko? Thi tuyển câu lạc bộ kịch nghệ.”

Rồi, cậu dừng lại vài giây, để đối phương suy nghĩ. Vương Thanh nhìn kỹ lại khuôn mặt đối diện, xuyên qua lớp kính cận, đôi mắt ấy đang chớp chớp.

“A”, hắn tỉnh cả người hét lên, “là cậu, cậu đeo bông tai, áo trắng xanh, quần jean đen, và….”

Kiến Vũ ngồi cười cười, nghe hắn đọc 1 loạt đặc điểm nhận dạng của mình,và ngầm cảm thán, hắn cười thiệt đáng yêu, hàm răng thật trắng, thật đẹp.

Sau khi liên tục nói 1 hồi, Vương Thanh chợt nhận thấy có gì đó sai sai, “hôm đó, cậu ko đeo kính a”.

Kiến Vũ cười, nói: “Hôm đó tôi đeo lens, tôi cận nhẹ.”

“A, nhìn không ra đó”, Vương Thanh vừa cười, vừa nói. Trong lòng có chút rộn ràng không rõ.

“À, bài thơ hôm ấy cậu đọc rất hay.” _ Phùng Kiến Vũ vui vẻ khen 1 câu

“Cũng tạm.” Vương Thanh trả lời qua loa, mắt hắn vẫn gián vào cặp mắt kính của Phùng Kiến Vũ, dưới mắt bên trái còn có một nốt ruồi, nhìn thật khả ái, hắn bất giác đưa tay lên sờ cặp kính ấy.

Phùng Kiến Vũ có chút giật mình, lùi người lại, Vương Thanh nhận ra là hắn đang vô phép, nên rút tay về ngây ngốc cười, giả bộ tìm cớ, “kính đẹp à.”

Kiến Vũ à lên 1 tiếng, cười nói, “cái này mẹ tôi nhờ người cô mang về cho cái gọng ở công ty cổ làm, cũng bình thường à. Mà Thanh ca, tôi gọi anh vậy được không?”

Vương Thanh nghe cái từ Thanh ca mà đã từng có nhiều người dùng để gọi hắn kia, sao giờ qua cái miệng nhỏ của cậu lại dễ thương đến vậy ko biết “thiên à, đến tên cậu giờ tôi còn chưa biết mà cậu biết tên tôi rồi sao?”.

Phùng Kiến Vũ cười hề hề, “à, hôm thi, có nghe qua tên anh. Tôi tên Phùng Kiến Vũ, Phùng trong trùng phùng, Kiến trong nhất kiến, Vũ trong Vũ trụ.”(cái này ko rõ lắm, chế đại, ai biết sửa giùm mình)

“Phùng Kiến Vũ, … thật hay”, Vương Thanh cảm thán. Tuy hắn bây giờ cũng không biết được 3 chữ này sẽ mãi gắn liền với tên của hắn sau này, nhưng hắn cũng có một hảo cảm lạ lùng đối với nó.

“Thanh ca, anh còn chưa cho tôi biết tôi gọi vậy được không?”

“Được, tất nhiên được.”

“Anh qua không?”

“Qua gì?” Vương Thanh hỏi, hồn hắn đang còn lẫn quẫn trong đôi mắt kia.

“Thi tuyển a”

“Không, loại rồi.”

Nghe trả lời như vậy, Kiến Vũ sợ mình đang chạm vào nỗi đau của Vương Thanh, nên bối rối xin lỗi, nhưng không ngờ hắn vẫn cười dửng dưng.

“Không sao, tôi thi chơi cho vui thôi. Tham gia náo nhiệt đó mà, còn cậu?”

“Tôi hả? Hihi, qua, cũng nhờ may mắn.”

“Không phải may mắn đâu, là cậu giỏi thôi. Một đám người tôi biết, cao giống tôi, tôi hỏi qua đều bị loại hết. Có mình cậu được.”

Được khen, Kiến Vũ vui đến nóng đỏ cả 2 tai, hên là cậu đen, nên mới không thấy rõ. Cậu giả vờ khiêm tốn “Tôi thi gần cuối, nên chắc thấy không đủ người nên mới được vào thôi, tôi thấy anh rất ổn.”

Hai người cười cười, nói nói, huyên thuyên trước khi vào tiết học.

Lão sư vào lớp, mạch chuyện cũng bị cắt, hai người mới thôi không nói nữa. Nhưng trong đầu Vương Thanh, ba chữ Phùng Kiến Vũ cứ lập đi lập lại, hắn lại nhoẻn miệng cười, bất ngờ tương phùng ắc có tiền duyên.

Hết tiết, Vương Thanh có ý muốn mời Phùng Kiến Vũ đi ăn cơm, nhưng Kiến Vũ lại nói bận, cậu có chuyện phải gặp lão sư, khất hẹn lần sau sẽ đi cùng. Vương Thanh, bây giờ là Thanh ca của người ấy, cảm thấy tiếc, nhưng cũng chào tạm biệt, hắn tự nhủ: “còn gặp lại, sẽ còn gặp lại…” Tiết học sau, nhất định hắn phải ngồi kế bên Kiến Vũ.

Hắn không hiểu nỗi, đối với người qua đường, đó giờ chưa ai để lại cho hắn ấn tượng gì, bất kể nam nữ, đối với người mới lần đầu giao tiếp, hắn không bao giờ nói chuyện được quá 3 câu xã giao. Nhưng với người này, trong hắn lại dâng lên thứ cảm xúc lạ lùng, làm hắn muốn xích lại gần người đó hơn chút nữa, nói chuyện thêm chút nữa, thân mật hơn chút nữa. Bình thường, hắn thích nhất là tan học,chuông vừa vang, hắn là người đầu tiên đứng dậy xách đồ đi ra, riêng hôm nay, đôi chân kia lại cứ quyến luyến không muốn rời lớp.
 

Bài tương tự