A
Chương 3: Khi tổng giám đốc ưa ngược đãi.
Rốt cuộc không biết trải qua bao lâu, khoảng không gian yên bình đó cũng bị phá vỡ. Vỹ Đình đóng tập tài liệu trong tay lại, hướng người kia vẫn đang chăm chú làm việc gọi một tiếng:
“Này.”
“…”
“Này.”
“…”
.
.
.
“L.ý…D.ị.c.h…P.h.o.n.g!”
“Hơ…?” Dịch Phong ngơ ngác ngẩn đầu, đôi môi mềm không tự chủ hơi há ra, bộ dạng ngây ngốc cứ vậy một lúc mới khôi phục thần sắc không- ai- ưa- nổi của cậu.
“Anh gào lên cái gì, không thấy tôi đang tập trung hoàn thành núi công việc không- thể- nhiều- hơn của anh hay sao!?”
“Đi pha cafe cho tôi.”
“Cái gì?!”
“Pha cafe.”
“Anh muốn uống thì tự đi mà pha!”
“Ở đây ai là tổng giám đốc?”
“Anh… đồ lợi dụng quyền hành.”
Nói rồi cũng đành hậm hực đi pha, thầm nghĩ”Dịch Phong ơi là Dịch Phong, mày đúng là ‘hồng nhan’ bạc mệnh mà…haiz…”
Máy pha cafe tự động nằm ngoài hành lang, cũng không xa lắm, chỉ cách mấy bước chân… Dịch Phong đứng nhìn vào cái gọi là “máy pha cafe”… “Loại quái gì thế này, khác hẳn ở công ty MF, mà thật sự có cùng loại đi nữa thì thứ này dùng thế nào a?!”. Dịch Phong từ trước giờ đều là cậu ấm không động đến cọng lông chứ đừng nói là móng tay, nay lại phải đi pha cafe- cái việc mà cả cha cậu cũng không nhờ cậu- cho cái tên Trần Vỹ Đình kia uống. Cậu có cảm giác như cái máy nó đang vểnh mông lên cười khinh “Ha, có cái máy cũng không biết dùng, ahihi đồ ngốc!”. Cậu nhìn cái máy, cái máy nhìn cậu, hoặc là chỉ có mình cậu đứng sững đó tự kỉ mất mấy giây. Cuối cùng quyết định cúi xuống dùng ánh mắt rực lửa xem hướng dẫn trên thân máy: Cái vặn này chỉnh nhiệt độ à, còn cái vòi bên này sẽ chảy ra cafe, cái còn lại là kem a. “Đầy đủ như vậy, cái máy này cũng thật hợp tác nha.” Nghĩ rồi vui vẻ lấy cái tách xinh xinh đặt vào đế nhỏ bên dưới vòi mà cậu nghĩ sẽ chảy ra cafe, rồi lại vui vẻ chỉnh nhiệt độ… “Bình thường toàn dùng nước sôi pha cafe nhỉ…?! Vậy được, 100°C!” Nói rồi tay vặn luôn hết mức… bấm nút.
.
.
.
Cafe bắt đầu chảy ra… chảy ra… nhìn rất ngon mắt a. “Cũng gần đầy rồi, Dịch Phong tài giỏi bấm nút ngưng đây máy pha cafe đáng yêu… Ơ, sao cứ chảy mãi thế, dừng, mau dừng, này, mau dừng!!!”
RẦM RẦM
Dịch Phong cứ vậy hết đấm lại đá vào cái máy đáng thương gây ra những tiếng động phi thường chói tai… Vốn dĩ cái máy này cảm ứng a, vì tách chỉ dùng một cỡ nên sau khi chảy một lượng nhất định sẽ dừng lại, nhưng Dịch Phong cứ đá đá đấm đấm làm cafe trong tách văng ra, nên cái máy cứ tiếp tục chảy đến khi đầy thì thôi… Sau một lúc bị bạo lực không thương tiếc, cái máy cảm ứng cuối cùng thực sự điên luôn, cafe đầy tách rồi cũng không dừng nữa, cafe cứ vậy mà tràn ra ngoài, tràn cả lên tay Dịch Phong, đổ luôn xuống sàn.
“A, nóng!” Dịch Phong ngưng hành hạ cái máy, xoa xoa tay mình, lại không biết nơi nào có nước lạnh, cứ đứng yên vậy mà thổi, cái máy điên kia cứ đứng yên vậy mà chảy…
Mọi người bị âm thanh huyên náo thu hút, lúc đầu hành lang rất vắng người, cuối cùng tụ lại thành vòng tròn quanh Dịch Phong, nhưng tuyệt nhiên không có ai giúp cậu, quả nhiên vì sợ phiền phức, cứ vậy rì rầm rì rầm. Dịch Phong cười khinh trong lòng, mặc họ, chăm cho tay mình trước! Ở thương trường không phải chưa từng chứng kiến cái gọi là khốc liệt, cho nên được sự quan tâm từ mọi người thì may mắn, lạnh nhạt thì cũng nên bình thản mà chấp nhận.
Vỹ Đình trong phòng đợi một lúc lâu cũng không thấy Dịch Phong mang cafe cho anh, dự định cậu nhóc này trốn việc, lại nghe bên ngoài một trận huyên nháo, liền đứng lên đi ra, ngay lập tức chứng kiến một cảnh không thể thảm hại hơn.
Anh đằng hắng một tiếng bước đến, mọi người đều rẽ ra hai bên chừa một lối đi cho tổng giám đốc của họ trực tiếp tiến vào hiện trường. Máy pha cafe vẫn chưa ngừng lại, nhìn thoáng qua cũng đoán được mười mươi là ai làm. Dịch Phong thấy Vỹ Đình đến cũng buông tay xuống, thôi không thổi nữa, như bản thân hoàn toàn không có việc gì. Vỹ Đình không để ý nhiều, cứ vậy tiến tới trước mặt cậu, xung quanh đột nhiên tĩnh lặng như tờ, chỉ còn tiếng cafe đang chảy ra ngoài không ngớt. Mọi người nín thở chờ Vỹ Đình lên tiếng.
“Là cậu làm?”
“Phải.”
“Tốt. Tự bồi thường cái máy, lau dọn toàn bộ hành lang, dùng máy không được thì pha bằng tay đi, trong vòng 1 giờ mang cafe mới lên cho tôi.”
Mặc kệ cậu ủy khuất hay đáng thương, đều là do cậu có lỗi với anh trước. Anh khẽ nhếch môi, nếu thật sự máy không bị hỏng, anh cũng sẽ bắt cậu pha đi pha lại hoặc hành hạ cậu bằng vài cách khác, nhưng anh cũng không ngờ cậu ưa tự ngược, lại ngốc như vậy, đành chịu thôi. Mặc dù biết cậu không cam tâm, tuy nhiên anh vẫn muốn nhìn vẻ mặt cậu lúc này. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi trong lòng lại gợn lên chút tư vị không thể tả rõ. Mặt cậu rất bình thản, phi thường bình thản, như thể việc anh bảo cậu làm chỉ như một con kiến cắn, rất nhanh liền có thể phủi đi. Cậu càng yên lặng chấp nhận, anh càng cảm nhận được một cỗ giận dữ bốc lên trong lồng ngực. Dáng vẻ cậu trước những va chạm bình thường của cuộc sống khác hẳn với dáng vẻ cậu thực sự bị bắt nạt, không quát tháo, chỉ là một sự khinh bỉ mà ai cũng cảm nhận được và vì chính cái kiểu bất cần của cậu càng khiến anh muốn cậu phải khuất phục. Vỹ Đình xoay người rời đi, mọi người nhanh chóng tản về phòng làm việc. Dịch Phong đứng mất một lúc, tay cậu đau rát đến khó chịu, do không được ngâm nước lạnh mà tạo nên một mảng da đỏ chói mắt trên bàn tay trắng trẻo của cậu. Dịch Phong đi vào phòng, tiến về phía bàn, khó khăn lấy điện thoại lên bấm số. Biết sao được, hai tay cậu đều bỏng rồi…
“Máy pha cafe mới, loại công ty WF dùng.”
“Vâng, chuyển đến đâu ạ.”
“Tầng cao nhất công ty chính tập đoàn WF ở Bắc Kinh.”
“Vâng, thưa cậu chủ.”
Dịch Phong cúp máy, vứt luôn điện thoại xuống bàn gây ra âm thanh lớn kinh động đến người kia, nhưng mà cậu cũng không buồn quan tâm đến nữa, thật sự không nỡ nhìn bàn tay trắng trẻo hữu dụng của mình bị thương lại không biết nên làm thế nào. Đắng đắng đo đo, cuối cùng quyết định lực bất tòng tâm, bỏ mặc đôi tay đáng thương đi tìm cây lau dọn hành lang. Vỹ Đình để ý người kia từ khi cậu bước vào phòng đến giờ, nhất cử nhất động đều bị anh quan sát, lúc này mới phát hiện tay Dịch Phong bị bỏng rồi, trong lòng nổi lên một trận không cam tâm, cuối cùng xách áo vest đi ra ngoài.
_____Tôi là vạch phân cách thời gian_____
15 phút sau, từ dưới cổng đã nâng lên một trận ồn ào. Một đám người tiến vào thang máy, toàn thân đều vận vest đen, dẫn đầu là một người hơi đứng tuổi, phía sau còn khiêng thêm một cái máy pha cafe tiến thẳng lên tầng 21. Bảo vệ của công ty ra sức chặn họ lại đều bị một cước đạp văng, liền nhanh chóng huy động lực lượng đuổi theo sau.
Cửa thang máy vừa mở ra, người đàn ông đứng tuổi nhanh chóng tiến về phía Dịch Phong đang đứng ở hành lang, cung kính cúi đầu.
“Cậu chủ, thứ cậu cần đã đến.”
“Tốt, ông không để bảo vệ làm, lại đích thân đến tận đây làm gì?”
“Nghĩa vụ của tôi.”
Đám người kia nhanh chóng thay thế cái máy bị điên kia, còn định sẽ dọn chỗ cafe nóng hôi hổi đang tiếp tục tràn ra trên diện rộng thì Dịch Phong lên tiếng:
“Các anh thay máy là được rồi, hành lang để tôi dọn.”
“Cậu chủ…” người đàn ông nhìn Dịch Phong bằng ánh mắt kinh ngạc. Dịch Phong nghĩ ông ấy chắc là không muốn cậu làm liền nói
“Không sao, việc của tôi…”
“Tay cậu…” lúc này Dịch Phong mới biết lý do quản gia nhà cậu trợn mắt há mồm: lúc nãy cậu vào phòng vệ sinh tìm cây lau, tiện thể thấy cuộn giấy nên cứ vậy quấn vào hai tay vài vòng thành luôn một đống không rõ hình thể, một bên tay còn rũ xuống một đoạn giấy. Lúc này Vỹ Đình vừa hay trở về, chứng kiến cảnh này cũng không khỏi thở dài một cái. Bảo vệ của công ty chạy lên đến nơi, thấy Vỹ Đình, nhận từ anh tín hiệu im lặng liền đứng yên chờ đợi.
“À… cái này…” cậu bối rối vứt hết giấy trên tay xuống, lòng nghĩ vầy là ổn rồi, nào ngờ quản gia còn kêu to hơn
“CẬU CHỦ?! TAY CẬU BỊ LÀM SAO VẬY?!”
“Chỉ là… chỉ là bị bỏng một chút…”
Lời còn chưa dứt đã thấy quản gia như mất hết thần trí
“Cấp cứu, tôi cần một chiếc xe cấp cứu đến công ty chính tập đoàn WF ở Bắc Kinh, người bệnh rất nguy kịch, nhanh lên một chút, nhanh lên nhanh lên, sắp tắt thở rồi, có hệ lụy gì đều do các ngưòi chịu, là con trai duy nhất của tổng giám đốc tập đoàn MF đó, Mã Thiên Vũ, cậu ta đâu rồi, lập tức triệu hồi…”
“Hàn… Hàn quản gia… tôi… tôi thật sự không sao…”
“Đừng nói nữa, tiết kiệm dưỡng khí, tôi lập tức hô hấp nhân tạo cho cậu…”
Dịch Phong một trận kinh hoàng mà mọi người xung quanh cũng bày ra bộ mặt không- thể- tin- được nhìn người đàn ông kia. Trần Vỹ Đình vừa nghe đến hô hấp nhân tạo liền mặt đầy hắc tuyến, bước qua kéo Dịch Phong vẫn còn đang đơ người ra sau lưng
“Vẫn nên để bác sĩ kiểm tra thì an toàn hơn.”
Ông quản gia không nhận ra hành động của mình có gì kì quặc, gật gù tán thành
“Đúng đúng.”
Chưa được một hơi thở phào, một người thân vận blouse nhào tới quăng luôn hộp cứu thương ôm chầm lấy Dịch Phong.
Rốt cuộc không biết trải qua bao lâu, khoảng không gian yên bình đó cũng bị phá vỡ. Vỹ Đình đóng tập tài liệu trong tay lại, hướng người kia vẫn đang chăm chú làm việc gọi một tiếng:
“Này.”
“…”
“Này.”
“…”
.
.
.
“L.ý…D.ị.c.h…P.h.o.n.g!”
“Hơ…?” Dịch Phong ngơ ngác ngẩn đầu, đôi môi mềm không tự chủ hơi há ra, bộ dạng ngây ngốc cứ vậy một lúc mới khôi phục thần sắc không- ai- ưa- nổi của cậu.
“Anh gào lên cái gì, không thấy tôi đang tập trung hoàn thành núi công việc không- thể- nhiều- hơn của anh hay sao!?”
“Đi pha cafe cho tôi.”
“Cái gì?!”
“Pha cafe.”
“Anh muốn uống thì tự đi mà pha!”
“Ở đây ai là tổng giám đốc?”
“Anh… đồ lợi dụng quyền hành.”
Nói rồi cũng đành hậm hực đi pha, thầm nghĩ”Dịch Phong ơi là Dịch Phong, mày đúng là ‘hồng nhan’ bạc mệnh mà…haiz…”
Máy pha cafe tự động nằm ngoài hành lang, cũng không xa lắm, chỉ cách mấy bước chân… Dịch Phong đứng nhìn vào cái gọi là “máy pha cafe”… “Loại quái gì thế này, khác hẳn ở công ty MF, mà thật sự có cùng loại đi nữa thì thứ này dùng thế nào a?!”. Dịch Phong từ trước giờ đều là cậu ấm không động đến cọng lông chứ đừng nói là móng tay, nay lại phải đi pha cafe- cái việc mà cả cha cậu cũng không nhờ cậu- cho cái tên Trần Vỹ Đình kia uống. Cậu có cảm giác như cái máy nó đang vểnh mông lên cười khinh “Ha, có cái máy cũng không biết dùng, ahihi đồ ngốc!”. Cậu nhìn cái máy, cái máy nhìn cậu, hoặc là chỉ có mình cậu đứng sững đó tự kỉ mất mấy giây. Cuối cùng quyết định cúi xuống dùng ánh mắt rực lửa xem hướng dẫn trên thân máy: Cái vặn này chỉnh nhiệt độ à, còn cái vòi bên này sẽ chảy ra cafe, cái còn lại là kem a. “Đầy đủ như vậy, cái máy này cũng thật hợp tác nha.” Nghĩ rồi vui vẻ lấy cái tách xinh xinh đặt vào đế nhỏ bên dưới vòi mà cậu nghĩ sẽ chảy ra cafe, rồi lại vui vẻ chỉnh nhiệt độ… “Bình thường toàn dùng nước sôi pha cafe nhỉ…?! Vậy được, 100°C!” Nói rồi tay vặn luôn hết mức… bấm nút.
.
.
.
Cafe bắt đầu chảy ra… chảy ra… nhìn rất ngon mắt a. “Cũng gần đầy rồi, Dịch Phong tài giỏi bấm nút ngưng đây máy pha cafe đáng yêu… Ơ, sao cứ chảy mãi thế, dừng, mau dừng, này, mau dừng!!!”
RẦM RẦM
Dịch Phong cứ vậy hết đấm lại đá vào cái máy đáng thương gây ra những tiếng động phi thường chói tai… Vốn dĩ cái máy này cảm ứng a, vì tách chỉ dùng một cỡ nên sau khi chảy một lượng nhất định sẽ dừng lại, nhưng Dịch Phong cứ đá đá đấm đấm làm cafe trong tách văng ra, nên cái máy cứ tiếp tục chảy đến khi đầy thì thôi… Sau một lúc bị bạo lực không thương tiếc, cái máy cảm ứng cuối cùng thực sự điên luôn, cafe đầy tách rồi cũng không dừng nữa, cafe cứ vậy mà tràn ra ngoài, tràn cả lên tay Dịch Phong, đổ luôn xuống sàn.
“A, nóng!” Dịch Phong ngưng hành hạ cái máy, xoa xoa tay mình, lại không biết nơi nào có nước lạnh, cứ đứng yên vậy mà thổi, cái máy điên kia cứ đứng yên vậy mà chảy…
Mọi người bị âm thanh huyên náo thu hút, lúc đầu hành lang rất vắng người, cuối cùng tụ lại thành vòng tròn quanh Dịch Phong, nhưng tuyệt nhiên không có ai giúp cậu, quả nhiên vì sợ phiền phức, cứ vậy rì rầm rì rầm. Dịch Phong cười khinh trong lòng, mặc họ, chăm cho tay mình trước! Ở thương trường không phải chưa từng chứng kiến cái gọi là khốc liệt, cho nên được sự quan tâm từ mọi người thì may mắn, lạnh nhạt thì cũng nên bình thản mà chấp nhận.
Vỹ Đình trong phòng đợi một lúc lâu cũng không thấy Dịch Phong mang cafe cho anh, dự định cậu nhóc này trốn việc, lại nghe bên ngoài một trận huyên nháo, liền đứng lên đi ra, ngay lập tức chứng kiến một cảnh không thể thảm hại hơn.
Anh đằng hắng một tiếng bước đến, mọi người đều rẽ ra hai bên chừa một lối đi cho tổng giám đốc của họ trực tiếp tiến vào hiện trường. Máy pha cafe vẫn chưa ngừng lại, nhìn thoáng qua cũng đoán được mười mươi là ai làm. Dịch Phong thấy Vỹ Đình đến cũng buông tay xuống, thôi không thổi nữa, như bản thân hoàn toàn không có việc gì. Vỹ Đình không để ý nhiều, cứ vậy tiến tới trước mặt cậu, xung quanh đột nhiên tĩnh lặng như tờ, chỉ còn tiếng cafe đang chảy ra ngoài không ngớt. Mọi người nín thở chờ Vỹ Đình lên tiếng.
“Là cậu làm?”
“Phải.”
“Tốt. Tự bồi thường cái máy, lau dọn toàn bộ hành lang, dùng máy không được thì pha bằng tay đi, trong vòng 1 giờ mang cafe mới lên cho tôi.”
Mặc kệ cậu ủy khuất hay đáng thương, đều là do cậu có lỗi với anh trước. Anh khẽ nhếch môi, nếu thật sự máy không bị hỏng, anh cũng sẽ bắt cậu pha đi pha lại hoặc hành hạ cậu bằng vài cách khác, nhưng anh cũng không ngờ cậu ưa tự ngược, lại ngốc như vậy, đành chịu thôi. Mặc dù biết cậu không cam tâm, tuy nhiên anh vẫn muốn nhìn vẻ mặt cậu lúc này. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi trong lòng lại gợn lên chút tư vị không thể tả rõ. Mặt cậu rất bình thản, phi thường bình thản, như thể việc anh bảo cậu làm chỉ như một con kiến cắn, rất nhanh liền có thể phủi đi. Cậu càng yên lặng chấp nhận, anh càng cảm nhận được một cỗ giận dữ bốc lên trong lồng ngực. Dáng vẻ cậu trước những va chạm bình thường của cuộc sống khác hẳn với dáng vẻ cậu thực sự bị bắt nạt, không quát tháo, chỉ là một sự khinh bỉ mà ai cũng cảm nhận được và vì chính cái kiểu bất cần của cậu càng khiến anh muốn cậu phải khuất phục. Vỹ Đình xoay người rời đi, mọi người nhanh chóng tản về phòng làm việc. Dịch Phong đứng mất một lúc, tay cậu đau rát đến khó chịu, do không được ngâm nước lạnh mà tạo nên một mảng da đỏ chói mắt trên bàn tay trắng trẻo của cậu. Dịch Phong đi vào phòng, tiến về phía bàn, khó khăn lấy điện thoại lên bấm số. Biết sao được, hai tay cậu đều bỏng rồi…
“Máy pha cafe mới, loại công ty WF dùng.”
“Vâng, chuyển đến đâu ạ.”
“Tầng cao nhất công ty chính tập đoàn WF ở Bắc Kinh.”
“Vâng, thưa cậu chủ.”
Dịch Phong cúp máy, vứt luôn điện thoại xuống bàn gây ra âm thanh lớn kinh động đến người kia, nhưng mà cậu cũng không buồn quan tâm đến nữa, thật sự không nỡ nhìn bàn tay trắng trẻo hữu dụng của mình bị thương lại không biết nên làm thế nào. Đắng đắng đo đo, cuối cùng quyết định lực bất tòng tâm, bỏ mặc đôi tay đáng thương đi tìm cây lau dọn hành lang. Vỹ Đình để ý người kia từ khi cậu bước vào phòng đến giờ, nhất cử nhất động đều bị anh quan sát, lúc này mới phát hiện tay Dịch Phong bị bỏng rồi, trong lòng nổi lên một trận không cam tâm, cuối cùng xách áo vest đi ra ngoài.
_____Tôi là vạch phân cách thời gian_____
15 phút sau, từ dưới cổng đã nâng lên một trận ồn ào. Một đám người tiến vào thang máy, toàn thân đều vận vest đen, dẫn đầu là một người hơi đứng tuổi, phía sau còn khiêng thêm một cái máy pha cafe tiến thẳng lên tầng 21. Bảo vệ của công ty ra sức chặn họ lại đều bị một cước đạp văng, liền nhanh chóng huy động lực lượng đuổi theo sau.
Cửa thang máy vừa mở ra, người đàn ông đứng tuổi nhanh chóng tiến về phía Dịch Phong đang đứng ở hành lang, cung kính cúi đầu.
“Cậu chủ, thứ cậu cần đã đến.”
“Tốt, ông không để bảo vệ làm, lại đích thân đến tận đây làm gì?”
“Nghĩa vụ của tôi.”
Đám người kia nhanh chóng thay thế cái máy bị điên kia, còn định sẽ dọn chỗ cafe nóng hôi hổi đang tiếp tục tràn ra trên diện rộng thì Dịch Phong lên tiếng:
“Các anh thay máy là được rồi, hành lang để tôi dọn.”
“Cậu chủ…” người đàn ông nhìn Dịch Phong bằng ánh mắt kinh ngạc. Dịch Phong nghĩ ông ấy chắc là không muốn cậu làm liền nói
“Không sao, việc của tôi…”
“Tay cậu…” lúc này Dịch Phong mới biết lý do quản gia nhà cậu trợn mắt há mồm: lúc nãy cậu vào phòng vệ sinh tìm cây lau, tiện thể thấy cuộn giấy nên cứ vậy quấn vào hai tay vài vòng thành luôn một đống không rõ hình thể, một bên tay còn rũ xuống một đoạn giấy. Lúc này Vỹ Đình vừa hay trở về, chứng kiến cảnh này cũng không khỏi thở dài một cái. Bảo vệ của công ty chạy lên đến nơi, thấy Vỹ Đình, nhận từ anh tín hiệu im lặng liền đứng yên chờ đợi.
“À… cái này…” cậu bối rối vứt hết giấy trên tay xuống, lòng nghĩ vầy là ổn rồi, nào ngờ quản gia còn kêu to hơn
“CẬU CHỦ?! TAY CẬU BỊ LÀM SAO VẬY?!”
“Chỉ là… chỉ là bị bỏng một chút…”
Lời còn chưa dứt đã thấy quản gia như mất hết thần trí
“Cấp cứu, tôi cần một chiếc xe cấp cứu đến công ty chính tập đoàn WF ở Bắc Kinh, người bệnh rất nguy kịch, nhanh lên một chút, nhanh lên nhanh lên, sắp tắt thở rồi, có hệ lụy gì đều do các ngưòi chịu, là con trai duy nhất của tổng giám đốc tập đoàn MF đó, Mã Thiên Vũ, cậu ta đâu rồi, lập tức triệu hồi…”
“Hàn… Hàn quản gia… tôi… tôi thật sự không sao…”
“Đừng nói nữa, tiết kiệm dưỡng khí, tôi lập tức hô hấp nhân tạo cho cậu…”
Dịch Phong một trận kinh hoàng mà mọi người xung quanh cũng bày ra bộ mặt không- thể- tin- được nhìn người đàn ông kia. Trần Vỹ Đình vừa nghe đến hô hấp nhân tạo liền mặt đầy hắc tuyến, bước qua kéo Dịch Phong vẫn còn đang đơ người ra sau lưng
“Vẫn nên để bác sĩ kiểm tra thì an toàn hơn.”
Ông quản gia không nhận ra hành động của mình có gì kì quặc, gật gù tán thành
“Đúng đúng.”
Chưa được một hơi thở phào, một người thân vận blouse nhào tới quăng luôn hộp cứu thương ôm chầm lấy Dịch Phong.