Truyện Fanfic Bác Chiến | Xin Chào Tổng Tài Phu Nhân Tác Giả: Như Nguyệt

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Tiêu Chiến thu dọn qua đồ đạc sau đó xuống đi ăn cùng mọi người. Chuyến bay cộng thêm thời tiết làm cơ thể mệt mỏi nên mọi người cũng không ngồi quá lâu. Ai cũng chỉ mong ăn xong, về phòng tắm rửa rồi ngủ một giấc lấy sức, ngày mai bắt đầu công việc.

Cũng chỉ còn vài cảnh quay nữa là kết thúc bộ phim. Thế nên cũng còn phải lên kế hoạch tuyên truyền trong khi đợi hậu kì hoàn thành nữa.

Nữ diễn viên chính là một tiểu thịt tươi mới nổi tên Hạ Kỳ, tính tình hòa đồng, rất chịu khó học hỏi. Phòng Hạ Kỳ cách phòng của Tiêu Chiến hai phòng. Hạ Kỳ lúc rảnh rỗi sẽ cầm kịch bản tới chỗ Tiêu Chiến khớp thoại, một câu Tiêu lão sư hai câu Tiêu lão sư khiến người nghe liền cảm thấy cô gái này thật sự lễ phép.

Tiêu Chiến dù là trong đoàn nào cũng vậy, tuy không tỏ vẻ kiêu ngạo hay lạnh lùng nhưng cũng không quá gần gũi. Có thể là do bản tính tiểu thiếu gia dưỡng ra từ khi còn nhỏ, trưởng thành lại ở cùng một chỗ với Vương Nhất Bác thế nên cũng đôi chút tạo cho người khác có một chút áp lực và xa cách.

Đối với sự thân thiết và học hỏi của Hạ Kỳ, ban đầu Tiêu Chiến cũng tận tình chỉ bảo., thế nhưng bây giờ, càng ngày Hạ Kỳ càng khiến cho anh cảm thấy phiền.

Tiêu Chiến không thích gần gũi với bạn diễn nữ, bất kì ai cũng vậy. Không phải vì anh khôg thích con gái, mà là anh cảm thấy phiền phức khi dăm ba ngày lại thấy ảnh mình chụp cùng bạn diễn nằm ngay trên mặt báo với tiêu đề nghi vấn hẹn hò này kia. Trước đây một mình đã thấy phiền, bây giờ anh là người đã có gia đình, có Nhất Bác, Tiêu Chiến không hi vọng làm cho em ấy nghĩ ngợi quá nhiều, công việc của em ấy vốn dĩ đã đủ mệt rồi.

Tiêu Chiến về tới phòng liền một tay chuẩn bị đồ đi tắm, một tay gọi video call cho Nhất Bác. Chuông đổ hai hồi liền có người bắt máy. Nhất Bác đang ở thư phòng, quần áo vẫn chưa thay, Tiêu Chiến đoán em ấy vừa mới về.

” Anh ở bên đó thế nào? Có ổn không? Em nghe Tô Lâm nói điều kiện khách sạn không tốt lắm. Hay anh về bên Tây Á đi, sẽ thoải mái hơn.”

Vương Nhất Bác vừa nhận máy liền nói một hồi. Tiêu Chiến nhìn ngắm người bên kia điện thoại không kiềm chế được mà lại muốn chạy về bên em ấy. Con người bận rộn ấy lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho anh mà quên đi bản thân mình.

” Ở đây tốt, em đừng lo. Em lo cho bản thân đi, mấy giờ rồi vẫn còn làm việc?”

” Anh không có nhà em đành tranh thủ thời gian giải quyết cho xong việc. Để khi anh về em sẽ có thời gian ở bên anh.”

Trong long Tiêu Chiến ngọt ngào, không nhịn được khóe mắt hơi cay. Bác ngu ngốc này.

Hai người nói chuyện thêm một lúc rồi cúp máy. Tiêu Chiến liền đi tắm.

Vừa tắm xong thì có người gõ cửa, Tiêu Chiến nghĩ là Tô Lâm tới nên cứ thế một thân áo choàng tắm ra mở cửa. Người đứng trước cửa là Hạ Kỳ. Thấy Tiêu Chiến khoác áo tắm, tóc còn ướt Hạ Kỳ mặt liền hồng, vội vàng lắp bắp.

” Tiêu, Tiêu lão sư, xin lỗi em tới tập thoại nhưng anh bận thì thôi ạ.”

Nói xong liền chạy vụt đi mất, Tiêu Chiến còn chưa kịp nói câu nào.

☆☆☆

Mấy cảnh quay cuối cùng của Tiêu Chiến sẽ quay nốt ở Bắc Kinh, có một vài cảnh quay hơi khó, cần dùng nhiều sức nên đạo diễn đi lại nhắc nhở cậu. Tiêu Chiến chăm chú nghe và ghi nhớ. Đạo diễn gật đầu hài lòng, liền bắt đầu quay. Thuận lợi quay liền mấy cảnh, cảnh tiếp theo sẽ là cảnh nữ chính vì quá đau khổ vì cha mẹ mất mà tự tử.

Theo kịch bản, Hạ Kỳ sẽ nhảy từ trên tầng hai xuống, Tiêu Chiến nhìn thấy sẽ chạy ra đỡ, khi hai người ngã xuống bên dưới sẽ có tấm đệm đỡ.

Lúc bắt đầu tất cả đều thuận lợi, nhưng khi cả hai ngã xuống bắt buộc phải lăn mấy vòng, tuy nhiên do đệm mềm, hai người cùng nằm sẽ bị lún, làm Tiêu Chiến dù có cố gắng thế nào cũng không thể ôm Hạ Kỳ lăn được. Thành ra quay mấy lần đều NG.

” Đạo diễn, bỏ đệm ra đi. Chứ có đệm không thể lăn nổi.”

Tiêu Chiến cầm chai nước Mã An đưa, mở nắp tu một hơi, nói với đạo diễn.

” Sẽ bị thương đấy, không được. Chúng ta sẽ nghĩ cách khác.” Đạo diễn xua tay không đồng ý.

” Tôi sẽ chú ý, sẽ không bị thương đâu.”

Tiêu Chiến thuyết phục đạo diễn. Thật sự anh không đủ kiên nhẫn ôm Hạ Kỳ hết lần này tới lần khác nữa rồi.

Đạo diễn thấy Tiêu Chiến quả quyết liền gật đầu đồng ý, lệnh cho người bỏ cái đệm đi.

Ngay sau tiếng “diễn” của đạo diễn vang lên, Hạ Kỳ trong bộ cổ trang, có dây bảo hộ lắc lư nhảy từ tầng hai xuống đất. Tiêu Chiến căn chuẩn thời gian liền chạy ra đưa tay đỡ, sau đó hai người liền ngã xuống đất, lăn vài vòng.

” Cắt. Ok qua.”

Tiếng đạo diễn vừa vang lên, Tiêu Chiến buông Hạ Kỳ ra, Mã An liền nhanh nhẹn chạy tới đỡ anh dậy. Tiêu Chiến liền cảm thấy thắt lưng có gì đó hơi lạ, hình như là hơi đau.

” A Chiến, cảnh cuối, nam nữ chính thề nguyền dưới ánh trăng. Hết cảnh này là sẽ được nghỉ rồi. Cố lên.”

Đạo diễn từ xa nói vọng lại. Tiêu Chiến không nói gì chỉ ra dấu tay ok với đạo diễn.

Lúc cảnh quay vừa kết thúc, Tiêu Chiến xin phép đạo diễn về trước. Lúc ra xe Tiêu Chiến liền cảm giác thắt lưng càng ngày càng đau, ngồi cũng cảm thấy khó khăn. Mã An thấy anh có chút không ổn liền hỏi

” Cậu không sao đấy chứ? Đau ở đâu hả? Hay bị thương rồi?”

” Thắt lưng có chút đau.”

Mã An không suy nghĩ liền vội vàng kéo áo lên kiểm tra, thắt lưng bầm tím một mảng lớn, sưng còn cực kì lợi hại.

” Cậu cố chịu một chút, chúng ta liền lập tức tới bệnh viện. Tôi nghĩ có chút nghiêm trọng rồi.”

Tiêu Chiến đau tới toát mồ hôi, ngồi cũng thấy khó khăn liền dứt khoát nằm xuống. Cũng may mắn là xe của họ hôm nay không phải ghế ngồi đơn như xe mọi khi mà là ghế dài.

Mã An liền lấy điện thoại ra gọi cho bệnh viện.

” Alo, tôi là Mã An, Tiêu Chiến bị thương ở thắt lưng. Vâng, chúng tôi đang tới.”

Xe không dừng ở cửa chính bệnh viện mà đi thẳng vào gara. Mã An dìu Tiêu Chiến ra khỏi xe liền có mấy vị bác sĩ và y tá cùng xe đẩy chờ sẵn. Mã An dìu Tiêu Chiến nằm lên xe sau đó cùng mọi người đi vào thang máy riêng, từ gara đi thẳng lên phòng bệnh VIP.

Tiêu Chiến đau tới mức ù hai tai, mồ hôi chảy ròng ròng.

Lên tới nơi, bác sĩ đưa Tiêu Chiến đi làm kiểm tra, trong lúc chờ đợi Mã An gọi điện thông báo cho Tô Lâm. Còn Vương Nhất Bác, Mã An không thể tự liên lạc với cậu nên đành gọi cho trợ lý của cậu, Tả Ngôn Hy.

☆☆☆

Lúc Tả Ngôn Hy đẩy cửa bước vào, Vương Nhất Bác đang họp với mấy giám đốc bộ phận. Thấy vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của Tả Ngôn Hy, Vương Nhất Bác liền bảo mọi người đi ra.

” Có chuyện gì thế?”

” Tổng giám đốc, Mã An nói vị kia nhà ngài trong khi quay phim bị thương, có vẻ khá nặng.”

” Cậu vừa nói cái gì?”

Vương Nhất Bác bật dậy. Vội vàng cầm áo lao ra ngoài. Tả Ngôn Hy chạy theo, ra tới cửa liền dặn thư kí đặt hai vé máy bay tới Bắc Kinh, sau đó vội vàng đuổi theo Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác một hơi chạy tới Bắc Kinh thì trời đã tối. Mã An ra đứng ở hành lang đón hai người. Vương Nhất Bác chẳng còn bộ dáng điềm tĩnh thường ngày mà thay vào đó là hoảng hốt cùng sợ hãi. Tả Ngôn Hy liền nhanh nhẹn đi tìm bác sĩ hỏi han tình hình.

Vương Nhất Bác níu chặt lấy Mã An, vừa thở hổn hển vừa hỏi.

” Anh ấy đâu?”

Mã An chỉ vào trong phòng

” Anh ấy vừa băng bó xong, chưa ngủ đâu…”

Không đợi Mã An nói hết câu, Vương Nhất Bác liền đẩy cửa vào. Trên giường, Tiêu Chiến nằm bất động, phần lưng được cố định bằng nẹp. Thấy người bước vào là Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến liền không nhịn được muốn khóc. Vương Nhất Bác bước vội tới bên giường đưa tay ra nắm lấy hai tay Tiêu Chiến, vỗ về anh.

” Không sao không sao, em đây rồi. Anh cảm thấy thế nào rồi.”

Tiêu Chiến chỉ cần nghe như vậy liền mếu máo, nước mắt không quản được mà rơi.

” Nhất Bác, Nhất Bác, anh đau lắm.”

Vương Nhất Bác nghe mà lòng đau thắt. Tiêu Chiến ít khi kêu ca, lần này hẳn là đau lắm nên mới nói ra như thế.

Hôm qua đi Tiêu Chiến của cậu vẫn còn lành lạnh, vẫn cười nói vui vẻ. Ấy thế mà mới qua hơn hai mươi tiếng đã đổi thành một người quấn băng nằm im bất động trên giường. Vương Nhất Bác lúc nào, ngoài đau lòng thì cực kì tức giận.

Đoàn làm phim cũng lục đục tới, Vương Nhất Bác tạm thời tránh mặt họ. Mã An thay cậu tiếp họ. Tiêu Chiến vừa mới được băng bó xong, vết thương vẫn còn cực kì đau, nên mọi người cũng chỉ tới hỏi thăm tình hình sau đó rời đi, hẹn mai kia sẽ tới thăm lâu hơn. Nữ chính Hạ Kỳ mang tới một bó hoa thật to, nhìn thấy Tiêu Chiến liền vừa khóc vừa gọi Tiêu lão sư khiến cho Vương Nhất Bác cực kì cảm thấy phiền phức. Hạ Kỳ chân trước vừa lời đi, chân sau Vương Nhất Bác liền mang bó hoa của cô ném vào thùng rác. Mã An và Tả Ngôn Hy liền không hẹn mà gặp quay sang nhìn nhau.

Vỗ về an ủi một lúc Tiêu Chiến mới ngủ. Vương Nhất Bác tranh thủ đi tìm bác sĩ hỏi tình hình của anh. Tả Ngôn Hy đứng ngoài cửa, thấy cậu ra liền dẫn cậu đi tìm bác sĩ. Kỳ thực, bệnh viện này cũng là một tài sản của nhà họ Tiêu. Tiêu An, bố của Tiêu Chiến rất yêu thương vợ mình, do sức khỏe yếu, sau khi sinh Tiêu Chiến bà hay bị bệnh thế nên Tiêu An đã cho xây dựng nên bệnh viện này. Đó cũng là lẽ tại sao khi Tiêu Chiến tới liền được chuyển thẳng từ gara lên phòng VIP chỉ dành cho người nhà của chủ tịch.

” Thiếu gia bị chấn thương cột sống, xương sống vùng thắt lưng do va chạm mạnh với vật cứng mà bị thương. Tôi đã dùng nẹp băng bó lại rồi, nhưng thắt lưng tổn thương hai chân sẽ ảnh hưởng mà không có sức.”

Bác sĩ vừa nói vừa chỉ vào phần kết quả kiểm tra của Tiêu Chiến lúc chiều.

” Va chạm với vật cứng?” Vương Nhất Bác nghi hoặc hỏi, sau đó nhìn lên Tả Ngôn Hy.

” Tôi hỏi Mã An rồi, trong lúc quay phim Tiêu thiếu gia phải đỡ nữ chính nhảy từ trên cao xuống, nhưng lại không dùng đệm đỡ bên dưới.” Tả Ngôn Hy mặt không có cảm xúc trả lời Vương Nhất Bác, nhưng trong lòng thì lại thầm cầu nguyện cho đạo diễn và đoàn làm phim.

Hiển nhiên, sau khi nghe xong câu trả lời Vương Nhất Bác tức giận tới mức gân xanh trên trán nổi lên. Phải hít thở hai lần cậu mới lấy lại được bình tĩnh.

” Vậy bao lâu anh ấy sẽ hồi phục? Sau này có để lại di chứng gì không?”

Vương Nhất Bác vì tức giận mà giọng cũng lạnh đi đôi phần, khiến cho vị bác sĩ đang ngồi kia cũng hết hồn một phen.

” Vương thiếu gia đừng lo, nhanh thì khoảng một tháng có thể đi lại bình thường. Tuy nhiên…”

” Có gì bác sĩ cứ nói thẳng.” Thấy vị bác sĩ kia ngập ngừng, trái tim Vương Nhất Bác liền rơi thịch một cái.

” Sau này nên bảo thiếu gia hạn chế lại những hoạt động nặng nhọc. Nó sẽ ảnh hưởng tới hệ thần kinh, nhẹ thì sẽ thường xuyên đau lưng, nếu nặng, thì có thể không đi được nữa.”

Lời của bác sĩ như một tiếng sét nổ vang bên tai Vương Nhất Bác. Nói như ông ấy thì khác gì Tiêu Chiến giống như một người tàn phế. Bàn tay Vương Nhất Bác nắm chặt, quai hàm vì nghiến chặt răng mà bạnh ra, hai đầu lông mày nhíu chặt.

Thấy Vương Nhất Bác kích động, vị bác sĩ liền an ủi.

” Chúng tôi sẽ cố gắng dùng thêm trị liệu nữa, sẽ nhanh hồi phục thôi. Chỉ là cần chú ý những hoạt động mạnh, còn lại không có gì đáng ngại. Vương thiếu gia đừng lo lắng quá.”

Vương Nhất Bác mang theo đủ loại suy nghĩ từ phòng bác sĩ về phòng bệnh. Tiêu Chiến vẫn còn đang say ngủ. Chắc anh ấy đã sợ hãi và đau lắm, chịu đựng cả một ngày dài nên giờ mới ngủ say như thế. Vương Nhất Bác ngồi bên giường, tay chạm nhẹ vào khuôn mặt, lại vén mấy sợi tóc rủ vào mắt anh. Chắc mấy sợi tóc cọ vào mắt hơi ngưa ngứa, thế nên Tiêu Chiến hơi nhăn mặt nhưng rất nhanh liền ngủ tiếp.

Mã An chạy đi mua đồ ăn còn Tả Ngôn Hy liền đi mua cho Vương Nhất Bác và mình mấy bộ quần áo. Hai người đi vội quá không mang theo cái gì.

Ba mẹ của Tiêu Chiến và của Vương Nhất Bác không hẹn mà gặp cùng nhau chân trước chân sau chạy tới viện. Hai bà mẹ vừa nhìn thấy Tiêu Chiến nằm bất động trên giường liền không cầm được nước mắt mà sụt sịt. Tiêu lão gia và Vương lão gia thì bình tĩnh hơn, vỗ vỗ vai an ủi vợ mình sau đó ra hiệu mọi người đi ra ngoài nói chuyện.

” Nhất Bác, A Chiến làm sao ra nông nỗi vậy?”

Vương phu nhân dựa vào ngực chồng, mắt đỏ hoe.

Vương Nhất Bác nhìn bố mẹ hai bên, hít một hơi sau đó giấu đi vẻ lo lắng mà an ủi mọi người.

” Con vừa đi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói chỉ là chấn thương nhẹ, không có gì đáng ngại, khoảng một tháng là có thể đi lại bình thường. Bố mẹ đừng lo.”

” Một tháng sao? Làm sao mà cần dùng nẹp thế kia mà còn nói không sao.”

Tiêu phu nhân vừa lau nước mắt vừa than khóc. Con trai bà bây giờ nằm trên giường nẹp bất động, bảo bà không đau lòng làm sao được chứ.

” Mẹ, chỉ là nẹp cố định thôi, mẹ đừng lo lắng quá.” Vương Nhất Bác an ủi Tiêu phu nhân.

” Ta nghe nói do quay phim mà thành ra như thế. Đoàn phim làm ăn kiểu gì vậy, an toàn cho diễn viên cũng không chú ý được thì còn quay phim cái gì. Mai họ tới bảo họ dẹp luôn đi.”

Vương phu nhân hết đau lòng Tiêu Chiến liền chuyển qua tức giận đoàn làm phim. Nếu có ai trong đoàn ở đây chắc hẳn bà sẽ lôi họ ra mắng thêm một lần. Dám làm con dâu bà bị thương thành cái dạng như vậy, đánh chết cũng không làm bà hả giận. Thật sự là đau lòng Tiểu Chiến của bà biết bao.

———————————————End——————————————
 

Bài tương tự