Truyện Fanfic Bác Chiến Kỳ Vọng Tác Giả: Sy – Thanh xuân vươn trường, ngược thụ, H+

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
callboy sai gon top bot
callboy sai gon top bot
trai bao
trai bao
trai bao sai gon
trai bao
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
[BácChiến] Kỳ Vọng​

Author: Sy

Disclamer: Những nhân vật trong fic không thuộc về Sy nhưng số phạn trong fic của họ là do Sy quyết định.

Caterygo: Thanh xuân vươn trường, ngược thụ, H+





Chap 1: Chuyến bay Hồ Nam

Trên chiếc máy bay từ Mỹ đến Hồ Nam Trung Quốc, có một thanh niên tóc tai gọn gàn, quần áo mặc trên người tràn đầy tuổi trẻ, gương mặt thanh lịch không kém đi phần tinh nghịch, nụ cười toả nắng khiến ai nhìn qua sẽ không quên.

Máy bay đáp tại sân bay Hồ Nam, đông người qua người lại. Cậu đi đến sót vé và ra khỏi cửa sân bay. Lần đầu cậu đặt chân đến Hồ Nam, trong lòng không khỏi phần phấn khởi. Cậu bắt lấy một chiếc taxi, lên xe đưa cho tài xế một tờ giấy có ghi địa chỉ. Theo địa chỉ cậu đưa, bác tài xế chở cậu đến một dãy nhà nhỏ. Ở đây không khí trong xanh, cửa hàng nhanh hay gì đều có đủ. Bác tài xế dừng trước một căn nhà được phủ bởi lớp sơn màu trắng. Nhìn thôi cũng thấy sang trọng, cậu gửi tiền cho bác tài rồi đi đến trước cửa căn nhà. Trước căn nhà có một hàng rào nhỏ, xung quanh được trồng đầy các loại hoa khiến mùi hương như bay khắp dãy phố này. Cậu chỉnh chu lại quần áo, hít một hơi sâu rồi gõ cửa

Cốc cốc…

Một người phụ nữ khoảng 40 tuổi phúc hậu đi ra mở cửa. Nhìn thấy cậu liền vui mừng ôm lấy cậu nói

-“Tiêu Chiến, con đến rồi sao.”

-“Thưa dì Lan, sau này sẽ làm phiền dì rồi.”

-“Phiền gì chứ, mẹ con chịu cho con qua đây ta vui mừng còn không kịp. Con ăn gì chưa, vào đây ngồi đi.” Dì Lan hiếu khách nắm lấy tay Tiêu Chiến đưa vào nhà

Tiêu Chiến bước vào nhà, nơi đây nội thất thanh nhã, đa số là đồ cổ, nhìn rất tinh tuý, rất đặc biệt. Tiêu Chiến đứng thừ người ra nhìn ngắm căn nhà.

-“Sao hả? Nhà cô vẫn được chứ hả? Là con trai cô thiết kế đó, con thấy sao?”

-“Đẹp, rất đẹp ạ. Con cô năm nay…”

-“Con cô tên Vương Nhất Bác, nhỏ hơn con tận 6 tuổi lận. Nó đang trên phòng học, dì dẫn con lên phòng nghỉ ngơi và làm quen với nó nhé.” Tiêu Chiến không khỏi háo hức theo sau. Dì Lan dẫn cậu đến một căn phòng, dừng trước căn phòng đó nhẹ nhàng gõ cửa

Cốc cốc

-“Nhất Bác, mở cửa giúp mẹ nhé.”

Tiêu Chiến nghe được tiếng bước chân chầm chậm đi ra, tiếng khoá cửa được mở, sau cánh cửa là một cậu thiếu niên gương mặt lạnh băng còn hơn băng ở bắc cực. Nhưng dáng vẻ nghiêm trang, tướng người cao ráo.

-“Đây là người con của bạn thân mẹ, con chào hỏi đi.”

-“Hi, tớ tên Tiêu Chiến, rất vui được làm quen với cậu.” Tiêu Chiến hiếu động đưa tay ra trước ngỏ ý làm quen, vì dù sao sau này cũng phải ở chung với nhau, làm thân một chút sẽ tốt hơn

-“…” Nhưng Nhất Bác không đáp lại, cứ thế mà đi về hướng bàn học tiếp tục học. Lúc này dì Lan mới nói nhỏ với Tiêu Chiến

-“Con đừng để tâm, thằng con trai này của dì không thích nói chuyện với người lạ cho lắm. Sáng đến tối chỉ có học và học, chắc tại ba nó nghiêm khắc với nó quá nên tính tình nó hơi lạ. Một thời gian sau sẽ hết ngay.” Tiêu Chiến cười ngượng trả lời

-“Hơ, không sao đâu.”

-“Thôi con vào phòng nghỉ đi, mặc kệ nó, có thiếu gì thì nói dì một tiếng dì chuẩn bị cho con, khi nào làm xong đồ ăn dì sẽ kêu con xuống nhà.” Tiêu Chiến gật đầu mỉm cười, nhìn dì Lan đóng cánh cửa lại. Giờ đây trong phòng chỉ còn cậu và Nhất Bác, không khí ngột ngạt hẳn ra. Cậu đi đến gần Nhất Bác, nhìn vào đống bài tập đại học của Nhất Bác

-“Cậu bạn nhỏ học giỏi nhỉ.” Vương Nhất Bác bỏ ngoài tai câu nói ấy

-“Nghe mẹ em nói em nhỏ hơn anh đến 6 tuổi. Vậy em phải gọi anh đây là ca ca rồi.” Tiêu Chiến không chịu thua mà nói tiếp, và nhận lại được một cái lườm sắt bén của Nhất Bác

-“À… em không thích kêu bằng ca ca thì có thể kêu bằng Tiêu Chiến cũng được.”

-“Im miệng.” Nhất Bác lườm Tiêu Chiến một cái gặng giọng nói, khiến Tiêu Chiến cảm thấy ớn lạnh người

-“Được được được, im im im.” Tiêu Chiến vừa nói vừa lùi lại sau, cảm giác như chỉ cần cậu nói thêm một tiếng sẽ bị ánh mắt của Nhất Bác xé ra làm hai.

Tiêu Chiến kéo vali đi đến chiếc giường ngủ. Cậu thấy có đến hai chiếc giường, một chiếc nằm kế cửa sổ, một chiếc nằm sát góc. Với cái tính thích ngủ nướng của Tiêu Chiến, cậu đã không suy nghĩ gì mà nằm ngữa ra chiếc giường sát góc. Trên giường có một mùi hương thoang thoáng, nhẹ dịu đến nối khiến Tiêu Chiếc ngủ thiếp đi khi nào cũng không biết

[Tối hôm đó]

-“Dạy đi.” Vương Nhất Bác lây lây Tiêu Chiến

-“Ưmmm…” Tiêu Chiến khó chịu đấp mền qua đầu

-“Tên này.” Vương Nhất Bác bực tức đá một cái khiến Tiêu Chiến từ trên giường rớt thẳng xuống đất

-“LÀM GÌ THẾ HẢ. HÔM NAy con… hơ hơ, chào, sớm vậy.” Tiêu Chiến ngượng ngùng đưa tay lên chào

-“Không sớm đâu.” Rồi Nhất Bác bỏ xuống lầu

-“Ê ê, đi đâu thế, đợi anh với.” Tiêu Chiến quần áo xốc xếch chạy theo sau

Tiêu Chiến xuống đến lầu thấy dì Lan bày đồ ăn đầy bàn, có món canh cậu thích nữa. Cậu lập tức ngồi vào bàn, định ăn vụn đồ trên bàn thì bị Nhất Bác chặn lại

-“Rửa tay.”

-“Con dạy rồi sao, đi rửa tay rồi ăn cơm tối thôi.” Dì Lan quay đầu thấy Tiêu Chiến đang đứng trước bàn ăn, chuẩn bị bốc miếng thịt nhỏ trong dĩa thịt.

-“Con rửa ngay.” Tiêu Chiến đi đến chổ Nhất Bác đang rửa tay, định lên tiếng hỏi thì chưa gì Nhất Bác đã quay lưng đi đến bàn ăn, Tiêu Chiến bày ra vẻ mặt tổn thương nhìn theo

Trên bàn ăn lúc này bầu không khi yên ắng đến đáng sợ. Nhất là Nhất Bác cứ tập trung ăn một cách thanh nhã, khiến Tiêu Chiến có chút gì đó không tự nhiên. Dì Lan thấy không khí có phần ảm đạm nên lên tiếng nói

-“Tiêu Chiến, mẹ con bên đấy có khoẻ không?”

-“Khoẻ, rất khoẻ ạ. Mẹ con hay nhắc đến dì Lan lắm.” Tiêu Chiến thấy dì Lan hỏi chuyện liền vui mừng. Trong bàn ăn mà không nói chuyện gì, đối với Tiêu Chiến như một cực hình

-“Thật sao? Mẹ con nhắc gì về dì thế?”

-“Nói về những chuyện quậy phá trong lớp của hai người. Rồi nào trốn học này kia. Rất nhiều. Còn nư…”

-“Ăn không nói.” Một câu nói phát ra như nghìn tên xuyên tim. Vương Nhất Bác nói rồi cứ điềm đạm ăn tiếp, còn dì Lan và Tiêu Chiến đành lặng câm nghe theo

Một hồi sau, Nhất Bác cuối cùng cũng ăn xong chén cơm của mình, cậu đặt chén lên bàn, không quên nói với dì Lan

-“Xí mẹ thay ga giường mới giúp con.”

-“Hả, chẳng phải hôm qua mẹ mới thay sao?”

-“Bẩn rồi.”

-“Bẩn… không thể nào. Hôm qua mẹ mới giật cơ mà.”

-“Bị người khác nằm lên, nên là bẩn rồi.”

-“Người khác…” dì Lan liếc mắt nhìn Tiêu Chiến đang ngẫn ngơ chưa hiểu chuyện gì rồi nói tiếp -“Chút mẹ đem ga mới cho con.” Rồi Nhất Bác bỏ lên lầu, lúc này dì Lan mới khìu nhẹ Tiêu Chiến

-“Con nằm lên giường của nó à?”

-“Chắc là… đúng rồi ạ.”

-“Aiyo, cũng tại dì không dặn con. Tên tiểu tử này kỹ tính lắm, chẳng biết học đâu ra. Có lần dì có một người bạn qua chơi dẫn theo một người con trai nhỏ, lên phòng nó chơi vô tình leo lên giường của nó, nó bắt dì và chú đổi cả một tấm nệm mới, dì và chú nói tới hết cách, đành đổi cho nó. Hôm nay nó chỉ kêu đổi ga là may lắm rồi.”

Tiêu Chiến không tin vào những thứ mà tai mình đang nghe nữa. Cậu ngủ nhầm giường của Nhất Bác, nhục nhã chết đi mất. Bữa cơm ngon đã xong Tiêu Chiến phụ dì Lan dọn chén bát vào bếp, rồi phụ dì Lan rửa chén. Hai dì cháu nói chuyện vui vẻ đến 8 giờ hơn Tiêu Chiến mới được về phòng nghĩ ngơi.

Cậu bước lên phòng, nhẹ nhàng hết sức mở cửa, những bước chân cẩn thận để không phát ra tiếng động. Cậu phát hiện ra căn phòng còn sáng trưng. Cậu đi vào phòng thì thấy Nhất Bác nằm trên chiếc giường gần cửa sổ trên tay đang cầm một quyến sách. Cậu đi đến gần nói

-“À, chuyện nằm nhầm giường, xin lỗi.”

-“…”

-“Mai tôi sẽ mua lại tấm ga mới cho cậu.”

-“…”

-“Ê, tôi đã hối lỗi rồi sao mặt mày vẫn ì ra thế kia.” Tiêu Chiến khó chịu hỏi

-“9 giờ rồi.” Nói rồi Nhất Bác nằm xuống, đấp mền rồi nhắm mắt chiềm vào giấc ngủ

Tiêu Chiến thấy thế đành nén lại cơn giận, đi đến nút tắt đèn ở cửa, và “bụp”

-“Mở… mở đèn lên.”

-“Ha… hả???”

-“Mở lên.” Nhất Bác như muốn hét lên

-“Ờ ờ.” Tiêu Chiến mở đèn lên đã thấy Nhất Bác mồ hôi nhễu nhãi ngồi trên giường, quan tâm hỏi: “Này, cậu sao thế? Không khoẻ sao.”

-“Không được tắt đèn.”

-“Hả?”

-“Tôi nói, khônh được tắt đèn.”

-“Như… nhưng mà không tắt đèn thì sao..” Tiêu Chiến chưa nói hết câu, đã thấy ánh mắt hình viên đạn của Nhất Bác nhìn mình

-“Rồi rồi rồi, không tắt không tắt.” Tiêu Chiến cũng nghẹn lời, đành nghe theo vậy, ai kêu cậu ăn nhờ ở đậu của nhà người ta chi

Buối tối hôm đó Tiêu Chiến không tài nào ngủ được vì ánh sáng của đèn, cậu đã thử để Nhất Bác ngủ say, rồi lén đi tắt nhưng vẫn bị Nhất Bác phát hiện, nên Tiêu Chiến đành ngậm ngùi để đèn ngủ.

[Sáng hôm sau]

Tiêu Chiến và Nhất Bác ăn bữa sáng rồi cùng nhau đi đến trường Đại Học Hồ Nam. Nơi đây không khí trong xanh, vừa bước chân vào trường đã có cả đống bạn nữ chạy đến bên cạnh Vương Nhất Bác, khiến Tiêu Chiến bị đẩy ra xa

-“Nhất Bác mình có làm bữa sáng cho cậu.”

-“Nhất Bác mình có mua được hai vé xem phim cậu có muốn….”

-“Nhất Bác Nhất Bác…plapla” Những bạn nữ này cứ nói không ngừng khiến Tiêu Chiến nhịn không được nghĩ [Không ngờ tên tiểu tử này cũng nhiều người hâm mộ vậy.] Tiêu Chiến phì cười rồi đi phòng hiệu trưởng của mình

Tiêu Chiến đang trên đường đi tìm phòng hiệu trưởng, đi lạc đến phía sau trường, vô tình nghe thấy tiếng kêu giúp đỡ của một cô gái. Cậu tò mò đi đến thì thấy đến 4 5 người nam sinh đang vây quanh cô gái.

-“Ban ngày ban mặt định hài đời con gái nhà người ta sao?” Tiêu Chiến nói lớn

-“Không phải chuyện của mày, khôn hồn thì cút đi.” Một tên trong đó nói

-“Sợ quá. Mày cút thử cho tao xem.” Bọn người đó không ái ngại gì, trực tiếp nhào đến chổ Tiêu Chiến. Nhưng dăm ba bọn này đâu phải đối thủ của cậu, một hai động tác là xong

*Bộp bọo bộp…

-“Tốt, tốt lắm, không tệ hả. Mày khiến tao có hứng thú chơi với mày rồi.”

-“Ey… nhưng tao lại không có hứng thú làm bạn với mày.”

-“Tiếp đại bạn mới tốt chút đi.” Câu nói này được nói ra tràn đầy dụng ý trong đấy. Bốn tên một lướt xong lên, ngã một tên, tên khác tiến vào, cứ thế liên tục khiến Tiêu Chiến mệt dần. Từ đầu có một tên, lấy từ trong túi ra một con dao gọt giấy, từ phía sau đi đến, Tiêu Chiến quay người lại…

Phập…

Những chất lõng màu đỏ chạy từ trên mặt cậu xuống dưới thảm cỏ xanh, Tiêu Chiến đơ người ra, Cậu bị thương rồi sao? Nhưng, tại sao một chút đau rát cũng chẳng có.
 

Bài tương tự