Truyện Em Là Vô Giá

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
callboy sai gon top bot
trai bao
callboy sai gon top bot
trai bao sai gon
trai bao
trai bao
callboy sai gon top bot
callboy sai gon top bot
trai bao
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chương 2

Từ Mẫn sắp xếp đồ đạc vào tủ, mang bộ sưu tập những quyển tiểu thuyết kinh điển của Trạch Ngôn đặt thành chồng trên bàn sau đó đi ra ngoài ban công hóng gió. Trời ngã trưa, nắng đã gắt, Thẩm An Nghị được đưa vào nhà nhưng Từ Mẫn ở bên đây có thể nghe thấy tiếng cậu ta gào rú. Âm thanh hoang dại chát tai của cậu ta tạm thời đánh tan không khí trầm lắng tới mức khó chịu, Từ Mẫn rũ mi nhìn xuống khoảng sân trãi cỏ xanh quanh những gốc cây cảnh đắt tiền, cậu thấy bóng một người đàn ông từ nhà kho phía trước đi về.

Hắn mặc một chiếc áo thụng cổ trụ màu trắng, lưng và ngực nở nang rất ra dáng đàn ông trưởng thành, quần bò ôm dọc một đôi chân suôn dài, dáng dấp cao và chững chạc, những bước đi vừa mạnh mẽ lại dứt khoát gợi ra cái tính cách ác liệt bẩm sinh. Nhìn sơ qua, đó là một người đàn ông đẹp trai và đầy khí chất. Thẩm Khiếu Dư vô tình nhìn thấy Từ Mẫn, Từ Mẫn vô tình chạm mắt với Thẩm Khiếu Dư, là lần đầu tiên cả hai hình thành chút ý niệm về nhau.

Từ Mẫn trong mắt Thẩm Khiếu Dư ngày này chính là một dáng vẻ quá sức nho nhã, gương mặt dễ nhìn, thần tình thanh đạm, sạch sẽ như một chiếc lá xanh tắm qua sương sớm, lại còn giống như một con “cừu trắng”. Chính từ những chi tiết rất tích cực đó nên làm hắn không cảm thấy có gì thú vị, ngược lại cảm thấy vô vị và chán ngắt. Về phần Từ Mẫn, cậu không giỏi đánh giá người ta, cũng không có thói quen đánh giá người khác qua dáng vẻ bề ngoài. Chỉ có điều nghe qua lời kể của cô Diệp Vân và qua tiếp nhận ánh mắt “ác liệt” của Thẩm Khiếu Dư vừa rồi, Từ Mẫn đinh ninh…cậu chủ lớn của nhà họ Thẩm cực kì khó hầu.

Từ Mẫn thu vào tầm mắt hình ảnh lạnh lùng nọ, trời phú gương mặt đẹp trai, dáng vẻ bén nhạy, sắc như thanh chủy thủ nhưng không phú một phần tính cách, đó là thiếu sót lớn nhất ở kẻ đàn ông mà cậu cho là…suýt hoàn hảo. Thẩm Khiếu Dư đứng dưới ánh mắt mặt trời gay gắt nhìn lên ban công chỗ Từ Mẫn, một ánh mắt sắc bén không một chút “niệm tình” nào ngoài đánh giá, thẳng thừng tới mức thiếu nhã nhặn.

“Cốc cốc!”

Có người gõ cửa, Từ Mẫn giật mình nhìn về phía cửa phòng, khi xoay lại đã không còn thấy bóng dáng Thẩm Khiếu Dư đâu nữa. Tận sau này nhiều lần cảm thán trong lòng, cậu nói người này có một ưu điểm khiến người ta nổi da gà.

Hắn đi nhanh như một hồn ma gấp đầu thai!

Cô Diệp Vân đi vào phòng mang theo chút đồ ăn trên khai nhỏ, Từ Mẫn mỉm cười bước tới nhận khai đồ ăn đặt lên bàn, xoay qua nói:

– Phiền cô quá!

– Đừng khách sáo mà.

Từ Mẫn tận đáy lòng rất biết ơn cô Diệp Vân. Có thể cô là người duy nhất đối xử tử tế, coi cậu như gia sư – người được thuê với nhiệm vụ là dạy học cho Thẩm An Nghị, mặc dù sự thật thì không phải vậy. Dạy học cho Thẩm An Nghị chỉ là cái phụ vì không ai quá trông chờ Từ Mẫn sẽ làm nên kì tích mà dạy cho một đứa trẻ khiếm khuyết trí tuệ chịu học và chịu hiểu, nhiệm vụ chính mà họ Thẩm thuê cậu cũng đơn giản chỉ là…”trông trẻ”, thỉnh thoảng thì quét dọn phòng sách này nọ.

Cậu đặt khai đồ ăn lên bàn nhỏ, ngước hỏi cô Diệp Vân:

– Bà chủ Thẩm đã về chưa hả cô? Con muốn đi chào bà một tiếng.

– Bà chủ vừa đi chùa về, đang ở trong phòng. Cậu Mẫn cứ từ từ ăn uống rồi tắm rửa, khoảng tầm một giờ bà chủ sẽ xuống phòng khách chơi cùng cậu Nghị, lúc đó cậu xuống cũng được.

– Vâng, cảm ơn cô.

Hơn một giờ trưa Từ Mẫn xuống phòng khách. Chưa nhìn thấy bóng người, cậu đã nghe tiếng la ó của Thẩm An Nghị. Bà Thẩm ngồi bên cạnh, ánh mắt toát ra sự đoan chính đến lạnh lùng, bộ sườn xám xẻ đùi ôm sát một cơ thể tròn đầy, quyến rũ và quý phái theo cách riêng của những người trung niên danh môn giàu có thường thấy. Bà ngồi bên cạnh con trai, dỗ dành, cưng nựng đứa trẻ mười lăm tuổi, người đã trãi qua mười năm nó sống như thằng nhóc mới lên năm.

Từ Mẫn đi tới.

– Bà Thẩm, chào bà!

Người phụ nữ đưa mắt đến nơi vừa cất ra tiếng nói, xẹt qua một ánh mắt đánh giá lạnh lùng.

– Cậu là Từ Mẫn?

– Phải.

– Chắc cô Vân đã phổ biến cho cậu mọi công việc cần làm trong thời gian tới rồi phải không?

– Bà Thẩm yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ. Chuyện dạy học cho cậu Nghị, xin hỏi…tiến độ học của cậu tới đâu rồi?

Bà Thẩm xoa xoa đầu đứa con trai đang ngồi trên sàn ngây ngô nghịch đống mô hình đồ chơi, lát sau mới thản nhiên đáp:

– Nó học được năm bảy chữ cái rồi, mấy phép tính một chữ số thì có thể. Thời gian tới nhiệm vụ của cậu Mẫn là dạy cho nó biết đọc và biết viết rành rọt, khi nào nó mất bình tĩnh thì cứ mặc cho nó phá phách không được cưỡng ép, không được dùng bạo lực biết chưa? Ngoài thời gian ở cạnh An Nghị thì cậu cũng phải đảm bảo việc làm trong nhà được hoàn thành trọn vẹn, nếu không…cậu Mẫn nên biết con trai lớn của tôi, Khiếu Dư…nó không phải là người đủ kiên nhẫn và vị tha để giữ cậu lại mà tôi cũng thế!

Từ Mẫn mặc dù là người điềm đạm, nghe tới đây cũng mất suýt bình tĩnh.

Phải dạy cho một đứa trẻ có chướng ngại đầu óc cách đọc và viết rành rọt trong khi mười lăm năm qua nó mới học được năm bảy từ và phép tính một con số, khi nó nổi khùng thì không được cưỡng ép, không được dùng bạo lực dù cho nó có vác dao bổ về phía mình. Từ Mẫn miên man suy nghĩ tựa hồ muốn xuất huyết não.

Nhưng phóng lao thì phải theo lao, điều kiện đưa ra của bà Thẩm tuy cao nhưng đổi lại tiền lương mà nhà họ chiếu cố Từ Mẫn quả thật cực kì hậu hĩnh, gấp cả ba lần lương mà cậu làm ở chỗ làm cũ mà nhà họ còn cho cậu chỗ ăn, chỗ ngủ miễn phí. Cuối cùng Từ Mẫn vì nghĩ tới chuyện kỳ hạn đóng học phí sắp tới và cả khoản tiền gửi về quê trị bệnh cho dì Tôn, khó khăn nhúc nhích cơ miệng nói:

– Tôi rõ rồi!

Trong buổi chiều, Từ Mẫn nghe được vài chuyện về nhà họ Thẩm. Mà điều tức cười nhất hẳn là về chuyện ăn uống của cậu cả Thẩm Khiếu Dư, đại khái khẩu vị của từng người trong nhà đều khác biệt rõ ràng, ông Thẩm thì chỉ ăn lạt, những món ít béo, bà Thẩm thích ăn sườn bò, Thẩm An Nghị thì chỉ thích đồ ngọt và cuối cùng là Thẩm Khiếu Dư, một kẻ cực kì khó chiều trong chuyện ăn uống, hắn hầu như chỉ ăn những món cố định trong thực đơn của mình và gia vị mỗi lần đều phải nêm như đúc, không được phép ngọt hơn, mặn hơn hay thay thế bất kì loại gia vị nào.

Thẩm Khiếu Dư, cậu cả nhà họ Thẩm, hắn quán xuyến toàn bộ chuyện làm ăn, là trụ cột của gia đình và cũng là một gã đàn ông độc tài và hắc ám toàn tập.

Biệt Thự họ Thẩm vào một ngày bình thường.

Cánh cửa phòng của ông Thẩm vẫn im ỉm hầu như mọi lúc, ngay cả khi ăn uống cũng được người ta phục vụ đến tận giường, thế nên nói Từ Mẫn dọn đến đây đã là ngày thứ tư vẫn chưa lần nào chạm mặt. Bà Thẩm thì ngoài chuyện đi chùa, hội họp quý bà gì đó, đa phần thì giờ đều ở trong nhà tụng kinh gõ mỏ, người làm xù xì tai nhau nói bà làm thế để xin trời phật phù hộ, ban phép màu để Thẩm An Nghị ngày nào đó may mắn mà hết bệnh khùng. Đối với đứa con này, khá khen cho bản năng yêu thương của một người mẹ, bà Thẩm dường như chưa bao giờ từ bỏ hy vọng. Thẩm An Nghị thì vẫn vậy, long nhong đầu này đầu kia, lúc cười lúc khóc, lúc im lặng như thóc, lúc gào rú như thú hoang. Thế nên nhìn chung, người bận rộn nhất vẫn là cậu cả Thẩm Khiếu Dư.

Mỗi buổi sáng, chiếc Lamborghini của Thẩm Khiếu Dư ra khỏi cổng, đến quá trưa mới trở về. Hắn về nhà ăn uống xong thì lại vào phòng làm việc miệt mài đến khi nào chán thì thôi. Ai cũng nói hắn thông minh và cực kì có tài, mới qua hai năm kể từ khi ông Thẩm phát bệnh mà nhượng quyền quản lí mấy cái cửa hiệu đá quý và vài cái bất động sản trong thành phố hắn đã làm cho khối tài sản của nhà họ Thẩm tăng lên gấp bội. Đối với đứa con trai tài giỏi này, bà Thẩm không có gì để không ưng ý, nhưng Từ Mẫn luôn cảm giác tình cảm giữa hai mẹ con họ thật sự là “nhạt như nước ốc ao bèo”. Bà Thẩm cưng yêu đứa con trai nhỏ bao nhiêu thì đối với con trai lớn này bà nhạt nhòa bấy nhiêu, đó cũng là lý do mà trong căn biệt thự rộng lớn xa hoa, có đầy đủ tất cả nhưng duy nhất thiếu cái yếu tố quan trọng tạo nên bầu không khí gia đình, là sự tương tác giữa người thân với nhau và họ còn thiếu hẳn niềm vui.

Từ Mẫn hầu như không thấy Thẩm Khiếu Dư cười lần nào, hắn đối mặt với mẹ hắn, em trai hắn hay tất cả những người làm trong nhà đều là một bộ mặt lạnh nhạt hờ hững như khi hắn đối mặt với núi công việc vô tri của mình. Hôm cậu đứng trong phòng sách sắp xếp, phía trước vẫn là cái dáng vẻ ngàn năm không đổi của một tảng băng.

Thẩm Khiếu Dư ngồi tréo chân đọc sách, gương mặt không biểu cảm gì, mắt xếch mày kiếm, mũi cao thẳng và môi mỏng mím hờ vừa đạm nhiên vừa khó tính, muốn “ác liệt” bao nhiêu có bấy nhiêu. Vì đường nét ngũ quan quá sắc sảo nên gợi cho người nhìn cảm giác khó thở.

Từ Mẫn đứng xếp sách lên kệ. “Cậu Thẩm nhỏ” vừa vào đây nổi cơn tam bành nên làm “anh cả” trong lòng không được vui. Từ Mẫn rất biết điều, cậu không hề bắt chuyện, không cố khơi màu hay nói những thứ dư thừa mà vốn dĩ mối quan hệ giữa chủ nhân và người giúp việc không cho phép. Thế nên trong phòng sách bấy giờ chỉ có âm thanh giở sách loạt xoạt, giữa hai con người có hai cuộc đời trái biệt, không có bất kì thứ gì chung để có thể tương tác.
 

Bài tương tự