Truyện Dưới Ánh Bình Minh

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
callboy sai gon top bot
trai bao
trai bao
trai bao sai gon
trai bao
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
“Khôn.. không sao đâu!! Tại chị… tại chị bất cẩn… nên bị té thôi”_ chuyển mắt nhìn xuống nền gạch, giọng Phương Anh càng lúc càng nhỏ, đến nỗi không còn nghe thấy gì nữa.

Cô đang nói dối! Đúng vậy, cô là một người rất tệ trong việc này. Nhưng nếu không nói thế thì còn cách nào khác tốt hơn?

Cô thật sự không muốn Đức Anh vì chuyện của mình mà càng thêm lo lắng. Thằng bé thực sự quá đáng thương rồi.

Siết chặt đôi bàn tay mình, trái tim cậu lúc này như nghẹn lại…. Không thở nổi!!

Không cần nói, cậu cũng chắc chắn chị hai ở trường đã bị người ta ăn hiếp.

Chẳng biết là vì lý do gì mà đám người đó lại gây sự với chị mình, nhưng cậu đảm bảo… bên đó là người chủ động gây sự.

Đức Anh rất chắc chắn về điều này, vì cậu vốn biết chị là người rất hiền lành, lúc nào cũng đối xử tử tế với mọi người xung quanh, không chỉ mỗi với người nhà mà đối với bất kì ai, chị ấy cũng đều như thế. Tuy nhiên,…………………….

Song đó, cô lại là một người rất ngốc, lúc nào cũng cam chịu một mình.

Dù bản thân có chịu khó khăn, hay đau khổ đến nhường nào, miễn những điều đó không ảnh hưởng đến người thân hay bạn bè cô thì có chết cô cũng không nói ra.

Chỉ trừ khi bị phát hiện.

Đức Anh cực kỳ ghét tính cách này của chị hai. Cậu cho rằng chị cậu thật ích kỷ!

…………………………………………………………………………………………………………………

Không ai nói thêm lời nào. Căn bếp chợt rơi vào im lặng.

Sự im lặng đáng sợ đến mức chỉ còn nghe tiếng kêu Éc Éc báo hiệu đã 1 giờ của chiếc đồng hồ hình con heo đang treo trên tường.

……………………………………………………………………………………………………………………….

“Chị ngồi xuống đi. Để em đi lấy đồ băng vết thương”_ Sau một lúc lâu, Đức Anh lại là người lên tiếng trước.

Đi ra ngoài, cậu thực sự rất giận chị hai, nhưng càng nghĩ thì lại càng thương.

Tưởng tượng về những vết thương chằn chịt trên đôi tay ấy, những gì chị hai phải trải qua ở trường.

Ai mà lại ra tay tàn độc vậy chứ!

~RẦM~

“CHẾT TIỆT!!!!”_ cậu đấm thật mạnh vào tường.

Tay cậu giờ chẳng còn chút cảm giác đau đớn…….

Nhưng tại sao trái tim… Trái tim cậu đau quá…. thật sự rất đau.

Từng dòng nước mắt chợt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp.

Từ khi mẹ cậu qua đời, Đức Anh đã luôn tự hứa với bản thân rằng sẽ luôn săn sóc, chở che cho chị hai bằng bất cứ giá nào!

Vậy mà bây giờ… chứng kiến chị hai chịu đau khổ như thế mà bản thân bất lực không thể làm gì….

Chưa bao giờ cậu cảm thấy chán ghét chính bản thân mình hơn lúc này. Thực sự quá vô dụng!

Nếu làm dữ mọi chuyện lên thì người đáng thương nhất, tổn thương nhiều nhất cũng chỉ là chị hai. Nhưng chẳng lẽ cứ trơ mắt làm ngơ?

Mẹ ơi!!…………

………con phải……..

……………….làm gì bây giờ!!……..

………………………………………………………………………………………………………

Sau khi cẩn thẩn băng bó xong các vết thương cho Phương Anh. Đức Anh đứng dậy, cất phần gạc, bông băng còn sót lại.

“Xong rồi! Chị mau vào bàn ăn đi. Kẻo đồ ăn nguội hết không ngon.”

Ngồi vào bàn ăn, cậu nhóc lạnh lùng, cũng không nói thêm bất kỳ lời nào.

“Em…thực sự…. không giận chị sao?”_ Lấy hết can đảm mình có, cô lên tiếng. Mắt thì vẫn lén dò xét xem biểu cảm trên gương mặt của cậu nhóc.

“Sao phải giận chị?”_ gắp cho cô miếng thịt cá, cậu nhóc vẫn tiếp tục thản nhiên dùng bữa.

“….”

“Chị nên nhớ rằng… Chị hoàn toàn không có bất cứ lỗi gì trong việc này cả. Cho nên…

Dẹp ngay mấy cái suy nghĩ cho rằng cảm thấy bản thân mình có lỗi đi!”_ cậu nói thêm.

“Vậy…. Em sẽ không kể chuyện với chú Ruslan chứ?”

“Tất nhiên là không! Em không muốn chú ấy vì chuyện gia đình mình mà bận tâm.”

“Phù… Vậy may quá”_ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mọi căng thẳng trên gương mặt cô dần tan biến hết.

“Tuy nhiên”

“Tuy nhiên… Sao..?”

“Em sẽ đến trường của chị học.”

“EM NÓI SAO??!!!!”

Cô bất giác hơi hốt hoảng trước những lời mà Đức Anh mới thốt ra.

Phương Anh thực sự chưa tiêu hóa kịp những lời mà em mình vừa nói.

Chỉ đơn giản vì một lý do… Cô bị sốc!

Không lẽ cậu nhóc có ý định xin chuyển trường để học cùng với cô?

Không… Chắc chắn là không. Chẳng phải cậu luôn khăn khăn bảo rằng không muốn chú Ruslan quá tốn kém vì hai chị em mình hay sao?

Hay… ý cậu là hai người sẽ làm thủ tục đổi trường cho nhau?Nhưng nếu vậy thì còn gây nhiều phiền phức cho chú Ruslan hơn. Bởi mấy cái thủ tục đó cực kỳ rất rắc rối!!

Rốt cuộc ý cậu nhóc là sao chứ?

Chợt một ý nghĩ khác vô tình lướt qua đầu cô.

Linh cảm về một điều chẳng lành sắp xảy ra. Phương Anh bèn hít một hơi thật sâu, cô lên tiếng:

“Không lẽ em định…..”_ cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh trong lời nói của mình.

“Đúng vậy!

Em và chị sẽ tự đổi trường cho nhau”_ như thể đọc được suy nghĩ của cô, Đức Anh liền trả lời, gương mặt cậu nhóc chẳng chút thay đổi.

Biểu cảm đó…… Em ấy thực sự đang nghiêm túc.

Điều mà cô không mong muốn nhất giờ đã thành sự thật.

Cô biết giờ cô có phản đối hay làm bất kỳ thứ gì đi chăng nữa thì cũng vô ích. Vì Đức Anh là một người nói là làm, cho dù mọi người có can ngăn thế nào đi nữa.

Tính thằng bé đó giờ là vậy, một khi quyết làm điều gì thì chắc chắn cũng đều có lý do riêng của nó. Tất nhiên Phương Anh biết, em mình làm thế chỉ vì muốn tốt cho mình.

Nhưng cô thật sự không thích điều này. Cô không muốn vì mình mà thằng bé lâm vào rắc rối.

“Em đừng làm thế…. Chị thực sự ổn mà!”_ nét mặt cô thoáng buồn.

“NHƯNG EM KHÔNG ỔN!!!”

“…..”

………………………………………………………………………………………………………………..

“Éc Éc Éc Éc……”_ đã hai giờ.

…………………………………………………………………………………………………………

“Thế em định làm gì?”

“Em sẽ cho Nhã Uyên, bạn thân của chị biết chuyện này. Cô ấy cũng đang học ở Forbes và trùng hợp là còn chung lớp với em.”

Cậu lại nói tiếp:

“Nếu chị muốn đến trường thì cứ bắt xe buýt gần nhà ga số 8 mà đi, mỗi lần chỉ mất tầm khoảng 15 phút. Học xong thì cũng cứ thế về nhà……..

Gần trường có một siêu thị nhỏ nên chị muốn đi chợ cũng rất thuận tiện. Còn nếu không muốn nấu ăn thì cứ mua thức ăn nhanh ở quanh đó. Xung quanh rất nhiều quán ăn cũng như quầy thức ăn nhanh.”

“Vậy em định làm gì để người khác không nhận ra?”_ Phương Anh bắt đầu vào vấn đề chính.

“Chị sẽ đội tóc giả khi đi học, hoặc cắt tóc đi. Em biết điều này rất khó khăn nhưng đành phải vậy.

Đồng phục nam trường Forbes là áo thun có cổ, quần tây và thắt cà vạt, khá kín đáo. Áo em đặt size khá rộng, với lại của chị cũng….không có cho lắm…. nên vấn đề “ứ ừ” thì chị không cần phải bận tâm.”

“Yahhhhh!!! Thằng bé này, nói gì vậy hả? Của chị to lắm đấy nhé, có khi bự hơn hai trái đu đủ gộp lại luôn cũng không chừng….”

“….”_ cậu nhóc câm lặng không biết nói gì.

“Ừ. Mà lỡ như, có đứa con trai nào tới dở trò sàm sỡ với chị thì sao hả?”_ bất giác cô lấy hai tay che ngực.

“Chị nói gì thế? Chị đang cải nam mà, sao bị con trai sàm sở được cơ chứ?”

“Em quên rồi sao? Chẳng phải lúc trước học ở trường cũ, nhiều đứa con trai cũng mê, rồi theo đuổi em quá trời hay sao?

Thì em cũng là con trai rành rành ra đó.”

Nghe đến đây, Đức Anh không khỏi tự cảm thấy xấu hổ. Cậu nhóc chẳng biết phải biện minh việc này thế nào đây nữa.

Đây thực sự là một vấn đề vô cùng đau đầu của cậu, tất nhiên không chỉ đơn giản là chỉ ở trường học.

Đa phần nguyên nhân chính đều là do lầm tưởng cậu là con gái mà theo đuổi.

Hiển nhiên, Đức Anh sẽ giải thích cho họ rằng mình là con trai.

Nhưng chỉ một số ít… MỘT SỐ CỰC KỲ ÍT thì bỏ cuộc ngay sau đó.

Đa phần thì ai cũng đều cho rằng cậu nói dối nhằm từ chối khéo tình cảm của họ. Còn số khác còn lại thì dù biết nhưng vẫn đu bám cậu đến cùng.

Đây cũng chính là lý do mà thùng thư trước cửa nhà cậu bao giờ cũng đầy ắp nào là hoa với quà. Sự việc này phiền phức đến nỗi, bác đưa thư mỗi lần muốn chuyển đồ gì đó cho gia đình cậu đều phải gõ cửa mà giao tận tay.

F***. Tôi là con trai mà tặng hoa làm cái rắm gì cơ chứ!!!

……………………………………………………………………………………

“Thì đó là lý do tại sao em cho Nhã Uyên biết đó. Để phòng các trường hợp bất trắc xảy xa.

Mà tốt nhất, em thấy chị với cô ấy nên giả vờ đang quen nhau đi, vậy là tránh được nhiều phiền phức.”

“Hả? Thôi chị không chịu đâu. Lỡ làm vậy rồi chị ế tới già rồi sao?”_ cô hơi chu mỏ

“Chứ rồi chị quen được ai khi đang cải nam trang?”

“…………………………………………

…….em nói cũng phải……….”

Đức Anh khẽ thở dài.

“Chị cũng không cần tháo kính ra khi đi học đâu, cứ nói chị mới bị cận là được.

Còn em, em sẽ mua kính không độ để cải trang.”

“Thế còn tóc? Bộ em định đội tóc giả luôn sao? Nếu là nữ thì phiền phức đấy.”

“Chẳng phải chị nói được nghỉ hè tận 3 tháng sao?

Em sẽ tự nuôi tóc dài”

“Woa!!!! Thật sao?”_ mặt Phương Anh lộ nét vui vẻ khó hiểu.

“Chỉ để tóc dài thôi. Có gì mà chị phải phấn khích như thế?”

“Không… Không phải. Chỉ tại chị hơi nôn nóng muốn nhìn em sẽ trông thế nào khi để tóc dài thôi!

Chắc chắn sẽ rất thú vị.”

“Sao chị không lo lắng em nhỡ bị người khác phát hiện thì làm sao?”

“Chắc chắn là không rồi! Dù em có để tóc ngắn, chỉ cần em nói mình là con gái thì đảm bảo mọi người cũng sẽ tin sái cổ. Nên làm gì chị phải lo.”

“….”_ cậu tối mặt.

“À mà nhắc mới nhớ. Hình như trong trường chị có gặp ai đó nhìn quen lắm….

Tên cậu ta là gì nhỉ….. Sao tự nhiên quên tên cậu ấy rồi……”

“Là người quen của chị sao? Em có biết cậu ta không?”

“Có chứ có chứ. Bạn thân của em mà… Để chị nhớ xem….tên cậu ta là gì nhỉ…..”_ cô cố gắng vắt óc suy nghĩ.

Bạn thân? Lại còn học ở SNA? Ủa mà sao cậu nhớ tụi bạn của mình, chúng nó học ở mấy trường khác hết rồi kia mà. Không lẽ có đứa học giữa chừng thấy không hợp nên xin chuyển qua đại học SNA.

Điều này quả có chút kì lạ.

“A đúng rồi đúng rồi! Là MINH KHÔI”

Bất giác, mắt Đức Anh hơi dao động.

Bao lâu rồi nhỉ, lần cuối cùng mà cậu được nghe cái tên thân quen ấy. Lâu đến mức cậu nhóc tưởng chừng như đã quên bẵng đi cái tên này.

Đúng thế…. Đã gần 12 năm.

…………………………………………………………………………………………………

“Chị lầm rồi. Em không quen người nào tên đó cả!”_ phục hồi lại vẻ mặt lạnh lùng vốn có, cậu tiếp tục dùng bữa như thể chưa nghe thấy gì.

“Ơ! Chẳng phải lúc bé hai em chơi thân với nhau lắm sao?…

Thằng bé đó còn đòi cưới em khi lớn lên nữa kia mà…”

“Chị hai!!! Đã bảo đừng nhắc cái tên đó nữa rồi mà. Em thực sự không muốn nghe.”

Đức Anh còn giận chuyện này sao? Cũng chả trách…..

Lúc nhỏ cô và em trai mình rất thường hay qua nhà thằng bé Minh Khôi đó chơi vì ba mẹ hai bên là bạn bè thân với nhau.

Nhưng có vẻ thằng bé Minh Khôi đó rất mến nhóc con Đức Anh nhà mình.

Lúc bé, Đức Anh phải nói là vô cùng đáng yêu, nên ai ai cũng đều rất thích thằng bé.

Và kể cả ngay từ lúc nhỏ, cậu nhóc cũng hay bị người khác lầm tưởng cậu đây là một bé gái.

Minh Khôi cũng không ngoại lệ, thằng bé lúc nào cũng nghĩ Đức Anh là con gái nên cứ khăn khăn đòi mẹ của mình lớn lên sẽ lấy Đức Anh làm vợ cho bằng được.

Nào là sẽ lo lắng cho Đức Anh, rồi muốn luôn được ở cùng Đức Anh,….. các thứ.

Giờ nhớ lại, thật buồn cười.

Nói về tuổi thơ, thì có lẽ quá khứ Đức Anh gắn liền với nhà bên đó nhiều hơn cô.

Cậu nhóc rất thường được dì Emily, mẹ Minh Khôi rước qua bển chơi. Gia đình bên đó rất cưng thằng bé, gần như là ngày nào cũng qua đón. Còn Phương Anh thì chỉ thỉnh thoảng. Vì cô thích ở gần với ba mẹ mình hơn, không ham chơi như Đức Anh.

Nhưng đến một hôm, gia đình cô Emily bỗng dọn đi nơi khác không một tung tích.

Không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng tới tận sau này cô mới được mẹ kể lại là gia đình dì ấy sang Mỹ để sinh sống. Việc này hình như chỉ mình ba mẹ cô biết, ngoài ra hầu như không ai biết, kể cả Đức Anh.

Tội nghiệp thằng bé, ngày nào cậu nhóc cũng hỏi mẹ mình rằng sao lâu quá rồi mà dì Emily không qua rước con đi chơi. Nhưng mẹ cậu thì chỉ cứ bảo do dì ấy bận quá nên không qua được, có lẽ ngày mai dì ấy sẽ qua thôi.

Sự việc cứ thế cho đến mãi về sau, nhóc con Đức Anh mới biết được sự thật.

Phương Anh cũng vô cùng bất ngờ vì sự việc đột ngột này, huống chi em trai cô.

Đến một lời chào tạm biệt cũng không có. Cô có thể hiểu thằng bé đã chịu tổn thương như thế nào! Nên cô thực sự rất thông cảm cho Đức Anh.
 

Bài tương tự